Đêm khuya nhân tĩnh, mọi âm thanh đều câu tịch.
Sau khi Lê Thiên Kình cùng tiểu lang đại chiến xong ba trăm hiệp,cả hai đều nặng nề tiến nhập vào trong giấc mộng đẹp.
Đột nhiên, một trận quái phong từ đâu kéo tới — Lê Thiên Kình bất giác cảm thấy dưới chân nổi lên một trận lạnh lẽo. Y vô thức lôi kéo cái chăn bông lên để đắp.
“Hanh, sao động tác giống tiểu hài tử vậy, thực buồn cười.”
Bị thanh âm phảng phất bên tai làm cho kinh hoảng, Lê Thiên Kình vội vã mở hai mắt. Vừa mở mắt ra, Y thiếu chút nữa đã kêu to thất thanh. Lê Thiên Kình thấy mình đang đứng sát một vách núi thẳng đứng, bên dưới là liệt hỏa sâu vạn trượng. Trước mặt y xuất hiện một… bạch lang với bộ dáng vô cùng mỹ lệ, bộ lông của nó trắng mượt như tuyết! Bạch lang lẳng lặng nhìn y, toàn thân tràn ngập khí tức băng lãnh bất khả xâm phạm.
Lê Thiên Kình khởi điểm bị nó nhìn chằm chằm thì cảm thấy da đầu hơi hơi tê dại, nhưng y nghĩ đây tám chín phần là mình đang nằm mơ, nên cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Lá gan trở nên to hơn, Lê Thiên Kình dám lớn tiếng hỏi bạch lang: “Uy, ngươi muốn làm gì? Ngươi là bạn của Nỗ Nỗ nhà ta sao?”
Không ngờ bạch lang nghe được lời y nói, lại tỏ vẻ khinh thường, liền ngoảnh mặt sang một bên, nhìn dáng dấp của nó từ xa, quả thực khiến Lê Thiên Kình cảm thấy buồn cười gần chết.
“Ha, ngươi đúng là đồ sói mẹ, kiêu căng thật.”
“Làm càn! Ngươi nói ai là sói mẹ?”
Lê Thiên Kình thấy bạch lang có thể mở miệng nói tiếng người thì một điểm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Rõ ràng là sói cái, có cái gì mà phải xấu hổ?”
“Câm miệng! Ngươi dám nói một câu nữa, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, ta sẽ một cước đá ngươi xuống dưới, cho ngươi bị đại hỏa nuốt sạch!”
“Hanh, hung dữ như thế. Một điểm cũng không làm cho người thích, đúng là chỉ có Nỗ Nỗ của ta là đáng yêu nhất thôi.”
Lê Thiên Kình vừa nhắc tới tâm can bảo bối, thì mặt mày liền rạng rỡ hẳn ra.
“Bất quá chỉ là một tên tướng quân nho nhỏ của thần giới, mà cũng dám đem ra so sánh với bản đế quân, thực sự là làm càn!”
“Cái gì đế quân? Là củ khoai lang thì có! Cỡ như ngươi mà cũng đòi so với Nỗ Nỗ sao, nằm mơ đi!”
” Lê Thiên Kình! Nếu không phải ta nể mặt mũi của phụ hoàng, ngày hôm nay ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”
“Thế nào? Nói không lại nên muốn sử dụng bạo lực hả?”
Ha, nằm mơ mà thôi, không cần để bụng như vậy chứ? Lê Thiên Kình lặng lẽ ngáp một cái:”Được rồi, lười nói chuyện với ngươi quá, ta phải trở về ngủ chung với Nỗ Nỗ đây.”
“Trở lại? Hừ, đừng mơ. Hiện tại phải lập tức theo ta trở lại diện kiến phụ hoàng.”
“Cái gì phụ hoàng hay mẫu hoàng chứ,bây giờ ngoại trừ Nỗ Nỗ của ta, bản thiếu gia ai cũng không muốn gặp.”
“Ngươi nghĩ là ngươi được tự ý quyết định sao?”
Lê Thiên Kình còn chưa kịp đùa giỡn tiếp, đột nhiên bị một năng lực cường đại ném mạnh lên không trung —
Sau đó bạch lang cũng nhảy lên theo, rồi cả hai cùng tiêu thất trong bóng tối thâm trầm….
Liên tục ba buổi tối đều nhìn thấy cùng một giấc mộng kì quái. Trong ba giấc mộng đều xuất hiện bạch lang thần bí.
Lê Thiên Kình càng nghĩ càng thấy sự tình không thích hợp. Nhưng mộng dù sao cũng là mộng, mỗi buổi sáng thức dậy, y vẫn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra,vẫn dẫn Nỗ Nỗ đến trường như thường ngày.
“Đại ca, Nỗ Nỗ ngày hôm nay muốn đưa cho ngươi một món đồ nha.”
“Nga, vật gì vậy a?”
“Hi, ta không nói đâu.”
“A, tiểu tử này bây giờ cũng bày đặt ra vẻ thần bí ha?”
Nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu lang một cái, Lê Thiên Kình cười cười, theo sát Nỗ Nỗ,cả hai cùng nhau bước đi chậm rãi trên vườn trường.
“Đại ca cũng rất thần bí mà. Đại ca, ngươi nói đi, gần đây có phải là đang gặp chuyện gì phiền não hay không?”
Lê Thiên Kình nghe vậy thì cả kinh, không ngờ Nỗ Nỗ lại nhạy cảm quan sát như vậy. Kỳ thực nói cho Nỗ Nỗ nghe về giấc mộng thì cũng không phải là không được, nhưng chẳng hiểu vì sao y lại không muốn nói.
” Gần đây đại ca đúng là có một nỗi phiền não rất lớn.”
“Đại ca, ngươi phiền não cái gì thì cứ nói cho Nỗ Nỗ nghe, dù có dùng hết năng lực, ta cũng cố gắng giải quyết cho đại ca mà.”
Lê Thiên Kình khe khẽ thở dài, bộ dạng chẳng biết phải giải thích làm sao cho dễ hiểu.
“Nỗ Nỗ nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết. Mặc kệ là lên trời hay xuống đất, ta sẽ vận dụng lực lượng của thần giới ….”
Lê Thiên Kình thấy Nỗ Nỗ bày ra dáng dấp dõng dạc, không khỏi vừa cảm động, vừa buồn cười.
“Nỗ Nỗ không cần hoảng hốt như vậy, kỳ thực chuyện này chỉ cần một mình Nỗ Nỗ là có thể giải quyết được rồi.”
“Thật vậy chăng, vậy đại ca mau nói cho ta biết đi, Nỗ Nỗ nhất định sẽ vì đại ca mà làm.”
“Đại ca biết chỉ có Nỗ Nỗ đối với ta là tốt nhất! Đến đây, đi thôi, chúng ta mau đi giải quyết phiền não của đại ca.”
“Ô… Đại ca ngươi lại gạt ta…”
Sát Sát Nỗ Nhi cảm thấy mình đúng là đại ngu ngốc, vì sao mỗi lần đều bị đại ca trêu cợt xoay lòng vòng?
“Đại ca không có lừa ngươi a, đại ca xác thực là phiền não vì lý do này a. Trong bút ký của Nỗ Nỗ, bảo rằng có đến mười nơi thích hợp cho việc ***, mà chúng ta mới làm có một nơi hà, nếu Nỗ Nỗ không chịu làm, đại ca mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào chín địa phương còn lại đến nỗi mòn con mắt, thèm nhỏ dãi, thiếu chút nữa đã phiền muộn đến ăn không ngon, ngủ không yên, lẽ nào việc này cũng chưa tính là nghiêm trọng sao?”
Lê Thiên Kình một bên vuốt lên cái mông nhỏ khả ái của tiểu lang, một bên cười cười nói tình nói lý.
“Ô… Chúng ta cũng không thể làm ở khu vực trường học được, đi đến nơi khác có được hay không?”
“Ở ngọn núi phía sau trường học rất tốt a. Chính Nỗ Nỗ đã viết trong bút ký, không khí ở đó lưu thông, địa điểm ẩn mật,địa phương như vậy thật là hảo, vì sao Nỗ Nỗ lại không chịu a?”
Đè Sát Sát Nỗ Nhi vào một thân cây, Lê Thiên Kình ghé vào lỗ tai hắn khiêu khích nói nhỏ.
“Bởi vì… Bởi vì…”
Bởi vì … đây là nơi ngự lâm quân thường hay lui tới a! Ô… Nếu như hắn bị đại ca làm đến chết đi sống lại, dáng dấp *** đãng bị thuộc hạ nhìn thấy, hắn còn mặt mũi nào mà làm thống suất của bọn họ nữa chứ?
“Bởi vì sao a?”
Lê Thiên Kình nhìn thấy dáng dấp khó xử của tiểu lang, kỳ thực trong ngực đã sớm có đáp án, nhưng vẫn cố ý đùa giỡn hắn.
“Biểu đệ thân ái, ngươi khi dễ tướng quân của ta. Phải bị tội gì a?”
Lãng Kỳ tươi cười,từ nơi sâu trong rừng cây đi ra.
“Cái này sao có thể gọi là khi dễ? Giống như các ngươi ‘ thương yêu ‘ biểu ca của ta thôi mà, đây chỉ là biểu hiện khi yêu một người đến cực điểm thôi.”
Lê Thiên Kình cười đến phi thường ôn nhu.
“Đúng đúng, đại ca không có khi dễ ta, đại ca của ta thương ta nhất! Xin chủ tử nghìn vạn lần không nên giáng tội.”
Sát Sát Nỗ Nhi lo lắng cho đại ca,liền đính chính sự việc.
“Nỗ Nhi, ngươi thực sự là có sắc quên chủ! Hai huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã che chở cho ngươi lớn lên, ngươi xem ngươi quen đại ca ngươi được bao lâu, vậy mà xem trọng y hơn hai chủ tử bọn ta a.”
“Thì chủ tử cũng quen Vương phi được bao lâu đâu, cũng xem hắn quan trọng nhất trên đời rồi còn gì.” Sát Sát Nỗ Nhi không phục nên cãi lại.
“Thế nào lại giống nhau được, kỳ thực Phong từ nhỏ đã gặp qua chúng ta rồi, chỉ là hắn không nhớ rõ mà thôi. Chúng ta và Phong chính là nhân duyên trọn đời, Phong đời đời kiếp kiếp đều đã định trước là người của huynh đệ chúng ta rồi.”
“Ha ha… Thật sự là phải chúc mừng biểu ca rồi.”
Lê Thiên Kình nghe nói biểu ca đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi móng vuốt của hai huynh đệ sắc lang, không khỏi cười ha ha.
“Biểu đệ, bản vương ngày hôm nay cũng không phải đến để giỡn đâu, ca ca bảo ta nhất định phải báo cho Nỗ Nhi biết, Đế quân của Ma giới đã đến nhân giới rồi.”
“Cái gì? Chính là quỷ đế lang quân sao?!”
Quỷ đế lang quân uy chấn tam giới, hắn là quân vương thống lĩnh lang tộc của Ma giới. Có người nói hắn hành tung bất định, thập phần thần bí, nhưng thủ đoạn phi thường hung tàn, pháp lực lại cường đại, ngay cả Lang đế và Lang vương cũng phải kiêng kỵ ba phần.
“Chủ tử có biết lí do quỷ đế lang quân đến nhân giới không?”
“Cái này bản vương cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Ma giới đã mấy trăm năm chưa từng giao thiệp với nhân giới, lần này đế quân Ma giới lại tự thân xuất mã, sự tình tuyệt đối không phải chuyện đùa.”
“Đúng vậy, không biết rốt cuộc hắn có mục đích gì.”
“Bản vương mệnh lệnh ngươi thống lĩnh ngự lâm quân,lập tức tăng mạnh đề phòng, đề cao cảnh giác, tùy thời chú ý đến hành tung của quỷ đế lang quân, nếu như phát hiện bất cứ điều gì, lập tức hồi báo cho bản vương, không được bỏ sót!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Còn có, ghi nhớ kỹ cho ta, quỷ đế lang quân pháp lực rất cao cường,các ngươi không thể đối phó được đâu, vì thế các ngươi nên tận lực tránh xung đột với hắn, đối đãi lễ nghĩa một chút, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ minh bạch.”
“Tốt.”
Lãng Kỳ cười cười gật đầu: “Được rồi, biểu đệ, lúc rảnh rỗi lại nói chuyện ha. Ta phát hiện rượu ở nhân gian thật đúng là thứ tốt, nhất là khi có người uống say thì sẽ đặc biệt thành thật, ngươi có cơ hội thì hãy thử xem nha. Ha ha…”
“Đa tạ chỉ giáo.”
Nghĩ đến ngày đó biểu ca cũng là bị quá chén, nên mới hoàn toàn hy sinh thân mình …. Lê Thiên Kình không khỏi buồn cười.
“Không cần khách khí, biểu đệ của Phong thì cũng là biểu đệ của bản vương mà, vì tính phúc của ngươi, bản vương sẽ cố gắng dốc lòng truyền kinh nghiệm.”
“Vậy cảm tạ Lang Vương.”
“Cái gì mà Lang Vương a. Cứ gọi là biểu ca phu.”
“Biểu ca phu?” Lê Thiên Kình nghe vậy trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến. Cả đời này y chỉ nghe gọi là biểu tỷ phu, chứ chưa từng nghe qua cái gì mà biểu ca phu.
“Đúng vậy, bản vương là chồng của biểu ca ngươi, đương nhiên ngươi phải gọi là biểu ca phu, Nỗ cưng,cưng thấy ta nói có đúng không nè?”
“Đúng, chủ tử nói gì cũng đúng hết.”
Sát Sát Nỗ Nhi không phải nhân loại, đương nhiên đối với những cách xưng hô này một điểm cũng không thèm để ý.
“Thôi được, cung kính không bằng tuân mệnh. Biểu ca phu, vậy ngươi đi thong thả a.”
“Ân, bản vương đi đây. Biểu đệ bảo trọng. Nỗ Nhi, chuyện vừa nãy bản vương giao cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ kỹ.”
Sự việc trọng đại, nên Lãng Kỳ lo lắng dặn dò lại thêm một lần.
“Thuộc hạ sẽ lập tức tập hợp ngự lâm quân, thỉnh chủ tử yên tâm.”
“Hảo, ta đây an tâm.” Lãng Kỳ mỉm cười, rồi tiêu thất trước mặt bọn họ.
“Đại ca, xin lỗi, xem ra Nỗ Nỗ bắt đầu bận rộn rồi, chắc là không thể thường xuyên chơi với ngươi, ngươi có trách ta không?”
Đợi chủ tử biến mất, Sát Sát Nỗ Nhi lập tức nhào vào trong lòng đại ca mà làm nũng.
“Nỗ Nỗ ngốc, đại ca thế nào có thể trách ngươi. Nhưng nghe nói quỷ đế lang quân rất lợi hại, ngươi nghìn vạn lần phải cẩn thận nha.”
“Nỗ Nỗ sẽ chú ý, sẽ không xung đột chính diện với hắn.”
“Đại ca thực sự lo lắng cho ngươi, …”
“Đại ca ngươi cũng đừng quá quan tâm ta mà. Đến đây, đại ca, cái này cho ngươi.”
Sát Sát Nỗ Nhi từ trong lòng móc ra một cái túi gấm.
” Đây là cái gì?!”
Lê Thiên Kình hiếu kỳ mở túi gấm ra, từ đó lấy ra một bình nhỏ.
Thân bình hoàn toàn trong suốt, nhìn không ra là được làm bằng chất liệu gì, trong bình có lưu quang chuyển động, thoạt nhìn thập phần mỹ lệ.
“Đây là nước thánh, khi ta sinh ra thì Đằng Cách Lý ban cho ta đó. Ta muốn tặng cho đại ca làm bùa bình an.”
Sát Sát Nỗ Nhi không nói cho đại ca biết, đây cũng là bản mệnh chi tuyền của hắn, là lời chúc phúc của Đằng Cách Lý. Tại lang thần giới, mỗi một tiểu lang mới sinh đều nhận được một lọ nước thánh, đây là bảo vật trọng yếu nhất của bọn họ, khi gặp nguy hiểm, lọ nước thánh này sẽ kéo dài một lần tính mệnh của bọn họ.
Bởi vì nước thánh suốt đời chỉ có thể thu được một lọ, nên các lang ở lang thần giới đều thập phần bảo hộ rất kỹ, không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy, càng không ban tặng cho ai. Nhưng gần đây động tác của Ma giới rất thất thường, sợ rằng sẽ có đại sự phát sinh ở nhân giới.
Sát Sát Nỗ Nhi không dám tưởng tượng,nếu vạn nhất hắn không ở bên cạnh mà đại ca gặp nguy nan,thì hắn không biết phải làm sao … Huống chi hiện tại quỷ đế lang quân đã xuất hiện rồi, Sát Sát Nỗ Nhi càng muốn bảo hộ đại ca của mình.
“Đại ca. Ngươi mang theo đi, vạn nhất ngươi gặp phải nguy hiểm, hãy uống nước thánh nha.”
“Không được, thứ này thoạt nhìn rất trân quý, đại ca không thể lấy, Nỗ Nỗ giữ lại mà dùng.”
“Đại ca, đây là lễ vật Nỗ Nỗ tặng cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy. Xin đáp ứng ta, ngươi hãy hảo hảo quý trọng nó,được không?”
“Nỗ Nỗ đưa cho đại ca lễ vật, đại ca nhất định sẽ hảo hảo quý trọng, đại ca thề với ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không làm mất, nhưng sao Nỗ Nỗ có thể đưa vật trân quý như thế cho đại ca?”
“Đại ca yên tâm, thứ này ta còn nhiều mà, ngươi cứ cầm đi.”
Để đại ca yên tâm nhận lấy, Sát Sát Nỗ Nhi bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phải nói dối.
“Thực sự? Nỗ Nỗ không lừa đại ca đấy chứ.”
“Đại ca yên tâm, Nỗ Nỗ đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa, đều là đại ca gạt ta thôi.”
“Vâng vâng, đều là đại ca bất hảo, Nỗ Nỗ bị đại ca lừa hảo đáng thương nha, đến đây, để đại ca hảo hảo chịu tội với ngươi, hắc hắc…”
“A — cứu mạng a! Sao lại có kiểu chịu tội như vậy!”
Sát Sát Nỗ Nhi bị áp hai tay vào thân cây, trong nháy mắt quần đã bị tụt xuống.
Cái mông bị đại ca cố sức bài khai, bị gió lạnh trên núi quất mạnh vào,khiến tiểu cúc hoa liên tục run rẩy, đáng thương hé ra rồi khép lại…
Tất cả bộ vị tư mật đều bị đại ca nhìn thấy hết… Sát Sát Nỗ Nhi mắc cỡ đến toàn thân đỏ bừng, nước mắt lại nhỏ lỏng tỏng.
“Ô… Đại ca, ngươi tha ta, ta sẽ bị thuộc hạ nhìn thấy mất…”
“Yên tâm, chỉ cần Nỗ Nỗ không lớn tiếng,sẽ không ai phát hiện đâu.”
“Thế nhưng ta… A a –”
Sát Sát Nỗ Nhi nói còn chưa xong,cái mông đã bị đầu lưỡi điên cuồng liếm loạn,đoạt đi hết ba hồn bảy vía của hắn…
“A a — Không — ”
Đầu lưỡi thật dài mạnh đâm vào,giảo lộng lung tung trong thịt huyệt, làm cho thần hồn điên đảo,cảm giác khoái hoạt liên tục trùng kích vào tràng nội mẫn cảm, khiến Sát Sát Nỗ Nhi thoáng cái đã lâm vào địa ngục *** nhạc …
” Aha a… Không nên a… Đại ca… Như vậy Nỗ Nỗ sẽ điên mất… Sẽ điên mất..”
Sát Sát Nỗ Nhi cuồng loạn cúi đầu khóc lóc.
Hình như ngại đầu lưỡi còn chưa đủ kích thích, Lê Thiên Kình có ý xấu,liền luồn tay ra phía trước để cầm lấy tiểu côn th*t đang nhếch cao cao của tiểu lang, bắt đầu ma sát trên dưới, khiến tiểu lang thích đến mức toàn thân không ngừng run run…
“Ô… Đại ca… Thích quá… thích quá a…” ”
Đầu lưỡi trong cơ thể trở mình càng thêm hung mãnh, huyệt khẩu cũng bị hút đến sưng đỏ bất kham, Sát Sát Nỗ Nhi bắt đầu quản không được thanh âm của chính mình, lên tiếng kêu lên —
“Ô… Đại ca… Đại ca… Ăn tươi Nỗ Nỗ đi… Nỗ Nỗ là của ngươi… Ăn tươi Nỗ Nỗ đi –”
Nếu như bị đại ca ăn vào bụng, thì vĩnh viễn cũng không chia lìa, sẽ tốt biết bao nhiêu, Sát Sát Nỗ Nhi trong đầu không ngừng quanh quẩn những ý nghĩ điên cuồng như vậy…
Vừa nghe bảo bối nói lời khả ái, Lê Thiên Kình thiếu chút nữa đã hưng phấn mà phát tiết ra ngoài, y vội vã đứng dậy, cầm chính cây côn th*t đã trướng to của mình, để trước huyệt khẩu vừa bị y hút đến sưng đỏ,đang nở rộ như một đóa tiểu hồng hoa —
“Muốn đại ca đi vào không? Nỗ Nỗ…”
“Muốn… Ta muốn a…”
“Thế nhưng không phải Nỗ Nỗ nói sợ bị thuộc hạ nhìn thấy sao?”
“Ô… Ta mặc kệ… Nỗ Nỗ muốn… Nỗ Nỗ rất muốn a… Ô… Đại ca… Nỗ Nỗ chịu không nổi nữa — ”
“Nếu muốn thì nên nói cái gì a? Đại ca đã dạy ngươi lễ phép rồi mà, đều đã quên sao?”
“Ô… Xin lỗi… Đại ca… Xin… Xin cắm vào đi…”
“Muốn cái gì cắm vào, nói rõ đi. Đại ca nghe không hiểu.”
“Ô… Đại ca ngươi không nên khi dễ ta… ”
“Nói mau! Không nói đại ca sẽ không tiến vào.”
“Không nên a! Ta nói … Ta nói là được … Ô … Thịt heo bổng, Xin… Xin đại ca cắm thịt heo bổng vào …”
“Cắm vào đâu, đại ca không biết.”
Ô … đại ca gian ác…
“Nói mau! Không nói là ta đi à nha.”
“Ô… Xin… Xin đại ca… cắm thịt heo bổng vào mông của Nỗ Nỗ… vào cái lỗ nhỏ ở mông Nỗ Nỗ –”
Sát Sát Nỗ Nhi buông thả kêu to lên. Sau khi nói xong thì khóc nức nở. Bị đại ca khi dễ như thế, dĩ nhiên là xấu hổ muốn chết. Tình cảm hoàn toàn không thể lý giải, không ngừng dằn vặt tiểu lang đơn thuần. Nhưng hắn rất nhanh đã không rảnh để suy nghĩ tiếp. ….Thịt heo bổng đã mạnh mẽ nhồi vào trong tràng nội nhỏ hẹp của tiểu lang, Sát Sát Nỗ Nhi cong người lại, phát ra tiếng hò hét tiêu hồn —
“A a a — đại ca!”
” Aha a… Nỗ Nỗ… Lỗ của ngươi sao chật thế… hút đại ca thích quá!”
“Hanh a… Hanh ân… Ta cũng rất sảng khoái… Đại ca làm ta thích quá… Đại ca… Cố sức… Lại dùng lực sáp ta…”
Sát Sát Nỗ Nhi ôm thân cây, điên cuồng mà giãy dụa, nhếch cái mông lên, nghênh đón những đợt trừu sáp mãnh liệt từ phía sau —
“Nga nga nga — cái mông đong đưa lợi hại như vậy, muốn hại đại ca tiết ra sao? Ngươi đúng là tiểu lang *** đãng mà, đại ca ngày hôm nay phải sáp tử ngươi!”
Lê Thiên Kình rút côn th*t dính đầy dịch ruột non của tiểu lang ra tới tận huyệt khẩu, sau đó lại mạnh mẽ thống nhập —
“A a a — thật thoải mái… Thật thoải mái… Cái mông sắp bị hòa tan rồi… Aha a…”
Nội bích yếu đuối mẫn cảm bị côn th*t thật lớn ma sát đến bốc cháy, nóng đến mức ruột cũng sắp bị hòa tan, Sát Sát Nỗ Nhi lắc đầu kêu khóc, bị loại cảm giác tiêu hồn thực cốt tuyệt đỉnh dằn vặt đến chết đi sống lại.
“Ô a a… Không được… Nỗ Nỗ muốn chết… Đại ca… Đại ca… Nỗ Nỗ muốn chết — ”
Ngay sau một trận kinh luyên điên cuồng,khó có thể khống chế, Sát Sát Nỗ Nhi liền thét chói tai một tiếng,rồi bắn luồng dịch thể ra ngoài–
“A a a — không nên hút chặt như thế a, Nỗ Nỗ! Đại ca cũng muốn ra — ”
Tinh dịch nóng ẩm như lửa, lại nồng đậm hương vị nam tính, trong nháy mắt đã bắn đầy toàn bộ tràng nội của tiểu lang, Sát Sát Nỗ Nhi tinh tường cảm giác được hai lỗ tai và cái đuôi của mình lại bắt đầu mọc dài ra….
Còn không kịp suy nghĩ vì sao lại bị như vậy, Sát Sát Nỗ Nhi lần thứ hai bị đại ca giống như dã thú động dục đè ngã xuống đất. Một người một lang bên trong rừng cây cuồn cuộn quấn lấy nhau, từng luồng nùng tinh nóng hổi, phủ đầy trên những ngọn cỏ cây đáng thương……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Lang Tướng Quân
Chương 6
Chương 6