Lê Thiên Kình _Hội trưởng hội học sinh trường trung học Trường Phong, còn được mọi người ban tặng cho danh hiệu là “Hiệu trưởng ngầm”.
Tuy chỉ mới học năm hai cao trung nhưng đã khôn khéo và giỏi giang hơn khối người trưởng thành. Mặc dù ngũ quan thật sự không tuấn mỹ tuyệt luân bằng biểu ca của y là hiệu trưởng Lê Diệu Phong, nhưng bản thân y toát ra vài phần mị lực nam tính và dương cương, hơn nữa thành tích rất ưu dị, y còn là cậu ấm của Lê gia thập phần quyền thế. Thật sự không biết đã mê đảo bao nhiêu thiếu nam và thiếu nữ.
Nhưng Lê đại hội trưởng của chúng ta, quả thực là một bạch mã vương tử bước ra từ bức tranh….biếm họa, hết lần này tới lần khác,y đối với bất cứ kẻ nào cũng đều rất ôn hoà.Trong trường thường xuyên truyền ra nhiều tin đồn nhảm, rằng y đối với nam và nữ đều có hứng thú, bao gồm cả học sinh cùng giáo viên, từ đầu thao trường đến cuối thao trường,nhưng y chưa từng công khai cặp đôi với riêng một kẻ nào, y chính là người của công chúng….
Chính vì thái độ ám muội không rõ ràng “Người người đều có hi vọng” của y, mà số người say mê ngưỡng mộ y càng lúc càng tăng lên. Nhưng ngày hôm nay, vào giờ nghỉ trưa,đã có một cảnh tượng vô cùng kỳ dị diễn ra tại căn tin náo nhiệt của trường học…
“Nỗ Nỗ mau đến đây, ta đặc biệt phân phó đầu bếp nấu cho ngươi ăn a, ngươi mau nhìn xem. Có giống mùi vị của quê hương ngươi không?”
Không để ý đến những ánh mắt dị dạng chung quanh, Lê đại hội trưởng thái độ vô cùng thân mật nói chuyện với một thiếu niên có mái tóc màu hồng, cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt lại phi thường thanh tú khả ái,y ôm hắn vào trong ngực,rồi đưa đến trước mặt thiếu niên một đùi cừu nướng thật to.
“Thơm quá nha, ăn ngon,ăn ngon thiệt…”
Ăn say sưa, miệng của thiếu niên phát ra những thanh âm mơ hồ không rõ.
“Nếu ăn ngon, vậy ngươi phải nói cái gì a?”
“Nói cái gì?” Thiếu niên khẽ nhếch cái miệng dính đầy dầu mỡ, lăng lăng hỏi y.
“Ân? Ngày hôm qua ta vừa mới dạy mà ngươi đã quên rồi sao? Lẽ nào Nỗ Nỗ lại muốn bị nghiêm phạt?”
Thiếu niên vừa nghe đến hai chữ “Nghiêm phạt”, lập tức sợ đến mức toàn thân một trận run run:”Không nên nghiêm phạt! Không nên nghiêm phạt! Nỗ Nỗ nhớ ra rồi.”
“Phải không? Thật sự là quá tốt. Nỗ Nỗ mau nói cho ta nghe một chút a.”
“Cảm ơn… Cảm ơn…”
“Còn gì nữa? Nói cho hoàn chỉnh đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn đại… đại ca…”
“Vậy là được rồi, Nỗ Nỗ khả ái của ta.”
Lê Thiên Kình vừa nghe thanh âm trong trẻo không gì sánh được của thiếu niên gọi mình là “Đại ca”,trong lòng liền cảm thấy vô cùng mềm mại ngọt ngào, không khỏi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một chút.
“Thật là kỳ quái, vì sao mỗi lần đều phải hôn ta?Cá cược của chúng ta đã kết thúc a. Ngươi không cần hôn lại ta đâu, ta đã chịu thua,gọi ngươi là đại ca rồi.”
“Ta hôn ngươi là bởi vì ta thích ngươi, chứ không phải bởi vì đang thi đấu.”
“Ngươi thích ta? Giống như ta thích đùi cừu sao?”
Lê Thiên Kình nghe hắn so sánh chữ ‘Thích’ mà người khác cầu còn không được với đùi cừu, không khỏi vẻ mặt hắc tuyến:”Điều không phải, đại ca thích ngươi hơn ngươi thích đùi cừu nữa cơ.”
“Thật vậy chăng?” Không biết vì sao, Sát Sát Nỗ Nhi sau khi nghe “Đại ca” bảo thích hắn hơn cả ‘tình yêu’ của hắn với đùi cừu, không khỏi hài lòng vô cùng.
“Đương nhiên là sự thật. Đến đây, Nỗ Nỗ ăn thêm cái này đi, đây là canh dùng xương của cừu hầm trong một ngày một đêm a, ngươi uống hết nha.” Sát Sát Nỗ Nhi vừa ngửi thấy hương vị này, lập tức khẩn cấp nuốt ngay một ngụm xuống dưới.
“Ân… Thơm quá, đại ca, cảm tạ ngươi.” Lần này Sát Sát Nỗ Nhi cũng không quên lời đại ca hắn căn dặn. Vừa thấy bộ dáng tươi cười ngây thơ nhưng tràn ngập mê hoặc của thiếu niên, Lê đại hội trưởng kinh nghiệm sa trường của chúng ta tự nhiên lại cương lên.
Thôi tiêu rồi.
Lê Thiên Kình âm thầm hô to không xong.
Hết lần này tới lần khác tiểu lang ‘Không hiểu lòng nhân’ của chúng ta đều không chịu an phận,mà cứ cọ qua cọ lại trong lòng y.
Ghê thiệt,sao dưới chân đại ca tự nhiên có cái gì cưng cứng?
Hay là y muốn ***?
Nhăn chặt đôi lông mày sậm khả ái lại, Sát Sát Nỗ Nhi tuy rằng đúng là một “Tiểu xử lang “, nhưng đã từng nhìn thấy hai vị chủ tử cùng vương phi tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục vô số lần, cũng minh bạch được, nếu phía dưới của nam nhân mà cứng lên, chính là lúc muốn ***.
Huống chi lúc này bên cạnh đại ca hắn còn có một đám giống cái tàn bạo,đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt cơ khát không gì sánh được.
Nghĩ đến việc đại ca luôn ở cùng hắn như hình với bóng sẽ chọn một người trong số đó để ***, chẳng hiểu vì sao, tâm tình của Sát Sát Nỗ Nhi liền trở nên thập phần phiền muộn.
“Ta không ăn nữa. Trả lại ngươi!”
Ngay đến món đùi cừu ưa thích nhất mà còn có thể buông tha, có thể thấy được tâm trạng Sát Sát Nỗ Nhi có bao nhiêu ác liệt.
“Thế nào lại không ăn? Nỗ Nỗ no rồi sao?”
Lê Thiên Kình cầm lấy khăn tay, tỉ mỉ lau sạch khóe miệng cùng bàn tay dính đầy mỡ của hắn.
“Điều không phải, ngực của ta có điểm là lạ, không muốn ăn nữa.”
“Ngực là lạ? Tại sao có thể như vậy được?”
Nhanh chóng quan sát cẩn thận khí sắc trên khuôn mặt của thiếu niên,lúc này Lê Thiên Kình cảm thấy tâm vô cùng hoảng loạn.
“Không biết a, ta vừa nghĩ đến việc ngươi muốn cùng các nàng ***,ngực ta liền cảm thấy rất kỳ quái a.”
Chỉ tay vào mấy động vật giống cái đang ngồi ở chung quanh bọn họ… Cái miệng nhỏ nhắn luôn không che giấu được tâm trạng của Sát Sát Nỗ Nhi liền cong lên ra vẻ thật ủy khuất.
“Ha ha, thì ra Nỗ Nỗ của chúng ta đang ghen tị, đại ca thật cao hứng nha.”
Thấy bảo bối đơn thuần ngây thơ cũng biết ghen tị, Lê Thiên Kình không khỏi long tâm đại duyệt ( vui sướng vô cùng), từ khi quen hắn đến nay, y cũng không dám động tay động chân quá đáng,mà chỉ cố gắng phát ra tín hiệu ngầm,nhưng có lẽ y cũng sắp thoát ly khỏi những tháng ngày ‘đau khổ’ đó rồi.
“Ghen? Dấm chua là vật gì vậy? Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ăn qua a.”
“Dấm là một loại gia vị khiến người khác ê ẩm, ghen chính là khi Nỗ Nỗ nghĩ đến việc đại ca và người khác ở cùng một chỗ, thì tâm sẽ rất khó chịu.”
“Đúng đúng, lòng rất khó chịu, đại ca thật là lợi hại nha, vì sao ta có cảm giác gì ngươi cũng biết rõ vậy?”
“Bởi vì đại ca có thông thiên nhãn a, Nỗ Nỗ nghĩ cái gì đại ca cũng đều biết.”
“Oa, thông thiên nhãn rất khó luyện, tại lang thần giới của chúng ta chỉ có Lang Đế và Lang Vương mới làm được, ngay đến cha ta còn không thể, không ngờ đại ca chỉ là một người bình thường mà lại có thông thiên nhãn, ta rất sùng bái ngươi nha.”
Vốn hứng thú với mấy sự việc kỳ bí, mấy lời đại ca vừa nói xong càng khiến hắn bội phục sát đất.
Nghe tiểu tử kia nói hưu nói vượn, hoàn toàn chuyển ý của mình sang hướng khác,Lê Thiên Kình cũng không thể trách mắng, thầm nghĩ miễn hắn hài lòng là tốt rồi, Vì vậy cũng nói hùa theo: “Thông thiên nhãn thì có là cái gì, đại ca còn có một thông thiên bổng rất lợi hại nha. Có muốn nhìn xem một chút không nè.”
“Thông thiên bổng, cái này ta chưa từng nghe qua. Là loại pháp khí lợi hại lắm sao?”
“Không sai, Nỗ Nỗ thật thông minh. Pháp khí này của đại ca rất là lợi hại, có thể co duỗi nè, lúc to lúc nhỏ, lúc mềm lúc cứng. Hơn nữa chỉ cần ngươi bị pháp khí này chạm qua một lần, ngươi đời này đều không thể ly khai nó, thầm nghĩ mỗi ngày đều phải ở cùng một chỗ với nó.”
“Oa, thần kỳ như thế, sao Nỗ Nỗ lại chưa từng thấy qua nhỉ? Đại ca, bây giờ ngươi liền lấy ra cho ta xem đi.” Sát Sát Nỗ Nhi tràn ngập lòng hiếu kỳ,hăng hái bừng bừng khẩn cầu y.
“Bây giờ hả?”
Lê Thiên Kình nghe vậy không khỏi lần thứ hai vẻ mặt hắc tuyến:”Không được, cái này đại ca chỉ muốn cho một mình Nỗ Nỗ nhìn. Nếu như bây giờ ta lấy ra thì nhất định sẽ có rất nhiều người chạy đến tranh bảo bối này. Lẽ nào Nỗ Nỗ mong muốn thông thiên bổng của đại ca bị người khác cướp đi mất?”
“Đương nhiên là không muốn a. Bất Quá đại ca đừng sợ, chỉ cần bản tướng quân ra lệnh một tiếng, ngự lâm quân của ta sẽ lập tức xuất hiện để bảo hộ đại ca.”
“Ờ ờ, đại ca biết Sát Sát tướng quân danh chấn thiên hạ có bao nhiêu lợi hại. ”
Lê Thiên Kình cười cười, hôn nhẹ lên tiểu đại nhân luôn ba hoa chích chòe trong lòng của mình: “Bất quá chờ Nỗ Nỗ ăn xong, thì đi theo đại ca về phòng nghỉ tư nhân của ta nha, khi đó đại ca sẽ cho ngươi xem, có được hay không?”
“Ăn no rồi, ta đã ăn no rồi. Đại ca, chúng ta đi nhanh đi, ta rất muốn nhanh chóng nhìn thấy thông thiên bổng!”
Lê Thiên Kình thấy tiểu yêu hưng phấn mà hai mắt phát quang, không khỏi cười thầm đến mức ruột sắp thắt lại.
Nỗ Nỗ khả ái của ta, nếu như ngươi biết “Thông thiên bổng” của đại ca sẽ chỉnh ngươi đến chết đi sống lại, ngươi còn có thể khẩn cấp muốn nhìn thấy như thế không?
Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thích “Thông thiên bổng ” của đại ca, đại ca sẽ phát thệ, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ dành nó cho một mình ngươi…
Một con người trong lòng mang đầy quỷ kế cùng một tiểu lang ngu ngốc đơn thuần,khẩn cấp chạy đến phòng nghỉ riêng của hội trưởng hội học sinh, nhưng giữa đường lại bị ngăn chặn.
“Nỗ Nhi, ngươi mấy ngày nay cứ chạy đi đâu vậy hả? Thân là thống suất ngự lâm quân, mà dám rời khỏi cương vị công tác, phải bị tội gì?”
Một thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ phi phàm đang nhăn chặt hai hàng lông mày, nặng nề nói.
“Chủ… Chủ tử…” Sát Sát Nỗ Nhi vừa nhìn thấy Lãng Kỳ, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Không xong, mấy ngày nay đều chỉ lo đi chơi với đại ca, chức trách căn bả đã quên mất tiêu: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ nguyện nhận lệnh trách phạt.”
Sát Sát Nỗ Nhi vẻ mặt nghiêm túc,liền nhanh chóng quỳ gối xuống đất.
“Nỗ Nỗ, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên.”
Lê Thiên Kình nhìn thấy bảo bối âu yếm của mình quỳ xuống trước mặt người khác, lòng tràn đầy tức giận.
“Trước mặt bản vương, nhân loại thấp hèn như ngươi có tư cách nói chuyện sao, mau cút cho ta.”
Ngay khi Lê Thiên Kình giận tím mặt, đang lúc muốn mở miệng cãi lại,thì một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ phía sau truyền tới: “Ngươi nói ai là nhân loại thấp hèn a?”
Lãng Kỳ vừa nghe giọng nói kia, biểu tình âm trầm ban nãy lập tức chuyển đổi, mang theo vẻ mặt tươi cười nhào vào trong lòng nam tử: “Phong!”
“Hanh, không được làm nũng. Trả lời vấn đề ta vừa hỏi.”
Đẩy con khuyển to lớn đang mang vẻ mặt lấy lòng kia ra ngoài, Lê Diệu Phong không kiên nhẫn hỏi lại.
“A? Trả lời cái gì? Ta vừa nãy cái gì cũng chưa từng nói a. Nỗ Nhi, ngươi nói coi, bản vương vừa rồi đã nói cái gì hen?”
Lãng Kỳ vẻ mặt thật vô tội.
“Không có, chủ tử chưa từng nói gì hết.”
“Thế nào, Phong có nghe thấy chưa?”
Lãng Kỳ thấy gian kế đã được thực hiện nên càng đắc ý.
“Bất quá …”
Sát Sát Nỗ Nhi muốn nói lại thôi, nhìn một chút sang Lê Diệu Phong.
“Bất quá cái gì? Sát Sát tướng quân, có ta ở đây, ngươi cứ nói.”
“Tuân mệnh, Vương phi.”
Lê Diệu Phong vừa nghe đến hai chữ “Vương phi”, trên mặt không khỏi xuất hiện ba đường hắc tuyến:”Tại trường học xin gọi là hiệu trưởng!”
“Dạ, tuân mệnh, hiệu trưởng. Là như vậy, vừa nãy chủ tử nhục mạ đại ca của ta là nhân loại thấp hèn ni, ta nghĩ như vậy thì không tốt, bởi vì Vương Phi, ân,không, hiệu trưởng ngươi cũng là nhân loại mà, nên ta nghĩ lời nói và việc làm của chủ tử giống như đang gián tiếp vu tội cho ngươi ni.”
Nghe đại ca bị nói như vậy,Sát Sát Nỗ Nhi thập phần khó chịu, nhịn không được nên đành bán đứng chủ tử của mình……một chút xíu. Hắn căn bản đã quên,trước đây không lâu cũng,hắn cũng từng gọi đại ca hắn như vậy.
“Sát Sát ngươi mà cũng dám bán đứng bản vương, ngươi chết chắc rồi!” Lãng Kỳ nghe vậy liền tung ra móng vuốt, lao về phía hắn.
“A, đại ca cứu ta!”
Sát Sát Nỗ Nhi thét chói tai,cố trốn ra phía sau đại ca.
“Nỗ Nỗ đừng sợ, có đại ca ở đây, ai cũng đừng hòng thương tổn ngươi.”
Lê Thiên Kình yêu thương ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, quay sang Lãng Kỳ lạnh lùng nói.
“Lãng Kỳ, chính ngươi nói sai trước, còn muốn giết người diệt khẩu hả? Ta muốn ngươi phải xin lỗi biểu đệ ta.”
Lê Diệu Phong lộ ra gương mặt băng lãnh liếc hắn một cái.
“Biểu đệ?”
“Không sai, Thiên Kình là biểu đệ của ta.”
“Ai nha, sao không nói sớm. Nguyên lai đều là người một nhà a.”
Lãng Kỳ bước lên ôm lấy vai của Lê Thiên Kình, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Ta thấy ngươi rất vừa ý Nỗ Nhi nhà chúng ta đúng không?”
“Thì làm sao?”
“Hắc hắc, chỉ cần ngươi chịu hợp tác với bản vương, bản vương sẽ đem Nỗ Nhi gả cho ngươi, thế nào a?”
Lê Thiên Kình nghe vậy trong mắt tinh quang chợt lóe: “Chỉ cần ngươi không gây trở ngại cho ta cùng Nỗ Nỗ, ta sẽ giúp ngươi… Đối phó biểu ca.”
“Ha ha, ngươi thực sự là người thông minh,nghe một cái liền hiểu ngay. Hảo, chúng ta xem như một lời đã định nhá.”
“Một lời đã định.”
Hai nam nhân hề hề nhìn nhau cười.
Lê Diệu Phong cùng Sát Sát Nỗ Nhi thấy thế không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngực đột nhiên cảm thấy bắt đầu sợ hãi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Lang Tướng Quân
Chương 1
Chương 1