Long đoàn khánh tuyết tàng khanh tâm
Thủy lưu vô tình Thâm lạc hoa
Bên trong phòng tắm tràn ngập nhiệt khí, bồn tắm rộng rãi đã được đổ đầy nước nòng, nam nhân nửa người dựa vào thành bồn, đầu ngẩng ra phía sau, cả cơ thể ngâm trong dòng nước thư giãn, tứ chi thoải mái duỗi thẳng.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân nhẹ như mèo chạy, rồi chợt dừng lại trước cửa phòng.
Nam nhân mở mắt he hé, gọi vọng ra, “Vào đi, Vân Kiêu!”
Cửa mở, thanh niên lách mình đi vào thật nhanh, che đi khe cửa ngăn bên ngoài nhìn vào trong.
Ban nãy khi đoàn thị vệ lui xuống, chỉ còn lại vị Tĩnh Vương gia một thân đầy máu, Vương phủ không khỏi một trận rối loạn, nhưng Vân Kiêu mặc kệ, nghe tiếng khóc thảm thiết từ đoàn thị thiếp của Triệu Thư, cậu càng không muốn giải thích câu nào, chỉ nhanh chóng giao người cho quản gia rồi cứ thế ra về.
Đằng nào Triệu Thư tỉnh lại chẳng tự mình nghĩ cách giải thích, cậu cần gì phải nhiều lời.
Cả người bụi bặm trở về, vốn muốn tắm một cái rồi đi gặp sư phụ, nào ngờ người kia đã ngâm mình trong bồn tắm từ bao giờ.
Định lặng lẽ rời khỏi để không làm phiền sư phụ, lại quên mất tiếng bước chân của mình đã bao giờ thoát khỏi đôi tai nhạy bén của người đâu.
Thiên Quyền cất tiếng: “Vân Kiêu, xuống đây nào!”
Nhưng Vân Kiêu không hề động đậy mà giống y như cây thương sắt đứng thẳng bên thành bồn, hắn thật hiếm khi thấy đồ nhi đáng yêu lại làm trái lời mình, đợi một lát vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, Thiên Quyền lại giục: “Sao còn chưa xuống?”
Vân Kiêu trầm mặc một lát, cuối cùng lắc lắc đầu: “Vân Kiêu cả người đầy bụi … ”
“Thế mới phải tắm cho sạch chứ?” Thiên Quyền xua tay không cho là đúng, trong làn hơi sương mờ ảo, thân hình cao lớn ngâm trong nước nóng như ẩn như hiện. Hắn không phải võ Tướng, ngày thường không luyện tập nên nào có cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn như người luyện võ. Chỉ là so với Hàn Quân Trọng thật, Thiên Quyền tinh quân thanh tâm quả dục (giữ tâm trong sạch, bỏ đi dục niệm), không đắm chìm trong tửu nhục nữ sắc (thịt, rượu, phụ nữ), bộ ngực trần trên mặt nước vẫn rắn chắc như xưa.
“Sư phụ vừa nhớ ra, cũng mấy năm rồi chưa tắm cùng đồ nhi. Hồi trước khi còn nhỏ, ngươi thích nhất là ngồi trên đùi ta làm nũng, ha ha ……”
“Sư phụ!” Vân Kiêu đỏ mặt.
“Lề mề gì nữa? Mau xuống đây đi!”
Sư phụ đã nói thế, Vân Kiêu đâu dám không nghe, đành phải nhượng bộ, nhanh nhẹn cởi y phục ra. Dưới ánh nến, cơ thể dần dần trần trụi, xương quai xanh tinh xảo, cánh tay thon dài màu tràm non mềm có thể nhìn rõ từng đoạn cơ bắp cứng lại vì căng thẳng, nhưng đâu đó vẫn mang nét trưởng thành quyến rũ.
Vân Kiêu cởi từng lớp xiêm y, tay đang định giải khai lưng quần, liếc một cái nơi khóe mắt, nhịn không được trộm nhìn nam nhân ngâm mình trong nước, thấy Thiên Quyền cũng đang chăm chú nhìn mình.
“Dáng người đồ nhi ta thật không tồi!”
Nghe sư phụ trực tiếp tán thưởng, Vân Kiêu vô cùng sửng sốt nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn không mang nửa tia dục niệm, chỉ đơn thuần là yêu thích khen ngợi, giống như phụ thân nhìn cơ thể trần của con trai, tạp niệm nửa phân cũng chẳng có.
Cho dù vậy, cậu bỗng trở nên lo sợ dưới cái nhìn của Thiên Quyền, ánh mắt dừng trên cơ thể cậu kia, giống như diễm dương chiếu thẳng, thiêu đốt làn da khiến cho cả thân khô nóng, cỗ nhiệt khĩ vô pháp khống chế đi thẳng xuống ngưng tụ lại chỗ dưới bụng.
Hồi nhỏ khi tắm cùng sư phụ cậu chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng rốt cục có một lần, cảnh tượng Thiên Quyền cởi y sam để lộ cơ thể trần trụi làm cậu đang ngâm mình trong nước lập tức có phản ứng. Sợ Thiên Quyền biết được, từ đó Vân Kiêu chẳng dám tắm chung nữa.
Phải, cậu sợ, sợ ý niệm đê hèn ở nơi sâu thẳm trong tâm bị Thiên Quyền phát giác…
Điều hòa lại nhịp tim, Vân Kiêu nhanh như cắt cởi quần ra, xoay người nhảy tùm xuống nước, nước vì vậy mà bắn ra khắp nơi, sóng cuộn trào đập cả vào mặt Thiên Quyền.
Thiên Quyền cũng chẳng tức giận, buồn cười nhìn đồ nhi đã qua tuổi nhược quán đáng nhẽ phải trưởng thành rồi mới phải, thế mà cái tính khí trẻ con ấy vẫn chưa phai.
Vân Kiêu ngâm cả thân mình trong bồn, chỉ ngoi mỗi nửa cái đầu trên mặt nước, trông cậu như thể nếu biết niệu thủy chắc cả người chìm hết xuống nước luôn rồi.
Thiên Quyền không khỏi mỉm cười, đồ nhi của hắn cho dù đã lớn nhưng tính khí quật cường vẫn chưa thay đổi. Hắn đứng lên, rẽ nước bước tới.
Tai nửa chìm trong nước nghe được rõ ràng âm thanh sóng nước xao động, Vân Kiêu cố kiềm chế nỗi xúc động muốn xoay người leo ra ngoài bể bỏ chạy.
Thân ảnh cao lớn phủ lên người, Vân Kiêu bi ai phát hiện, tuy cậu cao bằng đám người cùng tuổi Hoắc Bộ nhưng đứng với sư phụ, cậu vẫn phải ngước mắt lên nhìn.
“Để sư phụ xem vết thương trên tay nào!”
Vết thương? Vân Kiêu tỏ vẻ không hiểu.
Thiên Quyền nói xong cầm lấy tay cậu, hướng về phía ánh nến, quả nhiên đúng với sở liệu, cánh tay bị tơ quỷ nhện trói đang sưng đỏ lên. Nhện quỷ là loài mang độc, tơ do nó phun ra có thể cắn hút người lẫn quỷ, nếu để nó cuốn vào sẽ bị độc tính làm tổn thương.
“Lần sau phải cẩn thận, không được để mình bị thương nữa.”
Trách cứ thì ít mà đau lòng, quan tâm thì nhiều, Thiên Quyền nhẹ nhàng nhắc nhở, tay trái xòe ra, một bình thuốc bằng pha lê xuất hiện giữa không trung, trong bình là chất lỏng trong suốt vô sắc sóng sánh, nếu nhìn kĩ còn thấy bụi vàng tản mạn dập dờn.
Thiên Quyền bật mở nắp bình, đổ nước thuốc ra lòng bàn tay, xoa lên vết thương của Vân Kiêu, nước thuốc kia cũng thật thần kì, vừa tiếp xúc với da người đã lập tức thấm vào cơ thể, vết thương do độc tơ nhện làm sưng đỏ chỉ nháy mắt đã hồi phục hoàn toàn.
Thiên Quyền hài lòng nhìn cánh tay đã lành, tỉ mỉ quan sát làn da màu lúa mạch, lông tơ mịn màng, tựa như gấm Hàng Châu, Thiên Quyền lại đưa tay bắt lấy cằm Vân Kiêu, nhẹ nhàng nâng lên, để cổ cậu từ từ lộ ra, chỗ yết hầu quả nhiên cũng bị thương.
Vân Kiêu cảm nhận được ngón tay của sư phụ đang do dự nơi vùng da mẫn cảm, bình thường những ngón tay này đều vê cờ cầm sách, bụng ngón vô cùng mềm mại, chỗ bị thương được chúng khẽ trượt qua khiến cơn đau dịu đi nhức nhối do độc tơ nhện mang lại.
Nước trong bồn ngày càng nóng hơn, toàn thân cậu cũng ngày càng mềm nhũn.
Giúp đồ nhi trị thương xong, Thiên Quyền thu tay về, xoay người đặt dược bình lên thành bồn, nói: “Vân Kiêu, ngươi cầm bình Thụy Nhật Thảo Trấp này theo bên mình, dược này tuy không thể bằng Cửu Thiên Tử Nhụy, nhưng để giải yêu độc cũng tốt lắm đấy. Sau này nếu như có gặp phải độc yêu (yêu quái có độc), phải nhớ kĩ không được hành động liều lĩnh nghe chưa?”
Tấm lưng trần to rộng ở ngay trước mặt, mái tóc dài ướt sũng rối tung xõa trên vai, cơ thể cao lớn của nam nhân vẫn y hệt hồi trước.
Vân Kiêu cảm thấy rất khó chịu, tuy sư phụ gần ngay trước mắt nhưng tâm cậu lại chẳng có cách nào biểu lộ tới người, cảm giác này, mỗi ngày mỗi đêm, thời nào khắc nào, cũng đều hành hạ cậu…
“Sư phụ.”
Thiên Quyền kinh ngạc, cúi đầu nhìn vòng tay ôm lấy mình, chầm chậm quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu đồ nhi ở phía sau đang vùi đầu vào lưng.
Vỗ vỗ lên tay người kia, chỉ cảm nhận lực đạo ôm hắn càng siết chặt thêm, tới nỗi làm xương sườn đều phát đau.
Vân Kiêu lớn lên thì ít thấy giống như hồi còn nhỏ, luôn nằm cuộn tròn bên cạnh hắn muốn làm nũng.
Lòng hắn mềm ra, mặc cho cậu ôm.
Dòng nước nóng trong bồn tĩnh lặng chảy chỉ phát ra tiếng nước róc rách hòa cùng vào tiếng thở của hai người.
“Vân Kiêu, kinh thành bây giờ ngay đến quỷ nhện cũng đã xuất hiện, chỉ e có dị số tương chí, sư phụ muốn về Bồng Lai một chuyến, ngày mai xuất phát.”
Tay ôm hơi buông lỏng, rồi lập tức lại siết chặt.
Vân Kiêu cố kiềm nén hỏi: “Vậy sư phụ đi bao lâu?”
“Khoảng một tháng.”
Giả Tân mất tích, triều thần có đủ loại suy đoán, nói y bỏ chạy trốn tội có, bảo y bị bí mật hành quyết cũng có, nhưng có một điều duy nhất được khẳng định: đối với phe phái Giả Tân, đây chắc chắn là một đả kích mang tính hủy diệt.
Tĩnh Vương gia trở thành người đứng đầu Lại Bộ, trong vòng một tháng xem xét lại một lượt các ghi chép, tỉ mỉ kiểm tra các sự vụ từ mười năm trở về đây như những vị quan được bổ nhiệm và bãi nhiệm, khảo khóa, điều động v…v …
Quan của Lại Bộ đương triều, quản lí bách quan trong triều,… … phàm cứ muốn làm quan, khảo thí được công danh thì ít, mà phần nhiều là cha truyền con nối, dựa vào ô dù, mua phong bán tước v…v… tất cả đều nằm trong tay Lại Bộ, nếu để có quan vị, người nào lại không bước qua cửa Lại Bộ chứ? Ngoài danh sách bách quan khảo thủ (qua thi cử đạt giải mà làm quan), tuyển chọn, thăng điều,… … còn điều tra luôn cả Lại Bộ, mà Giả Tân – kẻ ở trong bóng tối khống chế Lại Bộ – trước đây đã nắm toàn quyền kiểm soát vận mệnh của bách quan.
Tĩnh Vương gia điều tra được hàng trăm vụ tham ô và gian lận thi cử, tất cả đều bị đưa ra ánh sáng, lập thành một danh sách chỉ đích danh các quan viên mắc tội.
Cả triều kinh ngạc, Thiên tử phẫn nộ, Lại Bộ Thượng Thư lập tức bị xử trảm, Lại Bộ Thị Lang sung quân biên cương, quan viên khác của Lại Bộ tùy tội mà phán xét tống giam. Còn những kẻ mua chức bán vị, dựa vào danh sách trong tay Tĩnh Vương gia, từng người từng người cứ thế bị bãi miễn chức tước.
Phe cánh Giả Tân do vậy được tiêu diệt triệt để.
Danh tiếng Tĩnh Vương gia giờ nâng cao sánh với nhật trung thiên(mặt trời ban trưa).
Vào lúc kinh thành rối loạn, chỉ có Hàn Tướng gia đóng cửa không ra ngoài, bá quan trong triều truyền tai nhau, kẻ nói là để tránh bị nghi ngờ, người khác cho rằng vì muốn trốn tội, tóm lại kiểu nói nào cũng có, nhưng chẳng kẻ nào dám biểu hiện ra mặt.
Về phần Vân Kiêu, Thiên Quyền đi vắng nên cậu cũng an phận ở trong phủ không ra ngoài.
Một hôm, nô bộc phủ Tĩnh Vương gia đến Tướng phủ đưa thiệp, mời Vân Kiêu tới dự yến tiệc.
Vốn muốn hỏi là tiệc gì, nhưng tên nô bộc đã vội vã nói còn phải đưa thiệp tới chỗ Hoắc công tử và Cơ công tử, xin phép cáo lui chạy đi luôn.
Dự yến tuy là chuyện bình thường, chỉ là ít khi phủ Tĩnh Vương tổ chức tại gia, bình thường đều ở Trùng Hạc Lâu. Nhưng việc đích thân Triệu Thư mời, quả thực rất hiếm có.
Sư phụ không có trong phủ, Vân Kiêu đương nhiên cũng đâu cần báo với ai, vì thế cậu trực tiếp đến thẳng phủ Vương gia. Cửa phủ Tĩnh Vương đã sớm có vài tên nô bộc đứng chờ, vừa nhìn thấy Vân Kiêu liền mau chóng nghênh đón mời vào.
Tại Vương phủ có đủ loại đình đài lầu các khí thế bất phàm, điều này vốn là đương nhiên thôi, Tĩnh Vương là trọng thần triều đình, còn là hồng nhân(người được yêu thích, người được trọng dụng) trong mắt Hoàng Thượng, nơi ở sao có thể không xa hoa cho được.
Tiếc là Vân Kiêu không thích nơi này, nhìn như khúc kinh thông u (đường nhỏ quanh co, thông đến nơi thâm sâu an tĩnh, thường dùng để miêu tả những khu lâm viên không có vẻ phàm tục). Cậu cảm thấy hành lang quá vòng vèo phức tạp, đường đi từ tiền sảnh vào đến phòng cực kì rối rắm. Trong viện đầy kì hoa dị thảo, đêm mùa hạ, hương hoa thoang thoảng, mẫu đơn thược dược đua nhau nở rộ, điều đó càng làm Vân Kiêu không thích. Tuy Tướng phủ chẳng thiếu hoa lạ cây quý, nhưng chúng đều thuộc những loại hoa nhỏ mà chẳng khoa trương, hương khí nhẹ dịu, nếu không để ý tìm sẽ khó mà nhìn thấy, bất quá lại khiến người ta vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Kì thực cậu không trách Tĩnh Vương, Hàn Tướng phủ hiện là nơi Văn Khúc Tinh Quân ở, hoa thảo sao có thể là phàm gian tục vật.
Ngay đến cây cỏ bình phàm trồng dưới cửa sổ cũng do Thiên Quyền mang từ Bồng Lai về. Tiên hoa diệu thảo, hoa cỏ dưới trần gian đâu thể sánh bằng.
Hạ nhân dẫn Vân Kiêu vào phòng khách, nhưng nơi đó không hề có bàn tiệc, giữa viện chỉ độc một Tĩnh Vương gia ngồi bên bàn đá, trên bàn là bình rượu nhỏ, y đang tự châm tự ẩm, khuôn mặt lộ ra thần sắc cô đơn mà Vân Kiêu từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.
Trong ấn tượng của cậu, nam tử này mang vẻ kiêu ngạo của Vương tộc cùng sự khiêm tốn của văn nhân, “phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (thành ngữ chỉ kẻ bất phàm, xảo quyệt), lắm mưu nhiều kế, nào có biểu hiện chán nản như lúc này.
Không khỏi có chút lo lắng, Vân Kiêu bước lên trước, lay lay vai y.
Triệu Thư vội ngẩng lên, thu liễm dị sắc (có thể hiểu là thu lại vẻ mặt vừa rồi), bày ra khuôn mặt tươi cười: “Vân Kiêu, ngươi tới rồi! Sao sớm thế? Bàn tiệc còn chưa chuẩn bị xong ngươi đã đến.”
“Ngươi sai người đến mời, ta đã đồng ý, đương nhiên sẽ không tới muộn.”
Vân Kiêu ngồi xuống bên cạnh Triệu Thư nói. Có chút kinh ngạc nhìn cậu, nhưng ngay lập tức y hồi thần lại, thanh niên này từ khi quen biết đến nay chưa bao giờ cúi lạy trước quyền vị của y.
Vương gia cao quý là vậy, ngay đến bọn Hoắc Bộ, Cơ Vô Song ngày thường dù luôn khoản đãi, nhưng kể cả khi uống say lời lẽ cũng không dám vượt quá khuôn khổ.
Tuy thế đôi lục mâu trong sáng tựa như dòng suối mát lành nơi sơn dã chưa từng có người đặt chân đến kia, lại chẳng hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mình.
Triệu Thư luôn muốn được đôi mắt ấy chú ý, tuy vậy bản thân vẫn biết Vân Kiêu chưa từng để ý mình có bao nhiêu quyền thế, trong mắt cậu, mình cũng giống đám người Hoắc Bộ, đều là bằng hữu tốt.
Cậu luôn luôn hướng ánh nhìn về một người, kẻ từ trước tới nay vẫn mang đầy nợ máu, hiện giờ đang bất động thanh sắc giấu mình —— Hàn Quân Trọng.
Triệu Thư nắm chặt tay giấu đi nỗi ưu tư, cười nói: “Tháng này nhiều việc quá, chưa có dịp cảm ơn ngươi hôm đó đã giúp đỡ. Nếu không có ngươi, e là ta đâu còn mạng trở về. Giả Tân làm nhiều việc ác, bị yêu quái chiếm thân xác, cuối cùng ngay cả thi cốt cũng chẳng còn, thế mới biết thiên lí tuần hoàn, gieo gió gặt bão.”
Vân Kiêu im lặng, tình thế ngày đó đúng là rất hung hiểm, may nhờ sư phụ tương trợ mới thoát thân được, chỉ là việc này cậu không định kể lại chi tiết cho Triệu Thư, pháp thuật Thiên Quyền tuy cao thâm khó dò, nhưng trước giờ chưa để lộ cho ai biết, đám người Triệu Thư chỉ biết trời phú tài năng cho Vân Kiêu, cứ nghĩ rằng việc Thiên Quyền nhận cậu làm đồ đệ là thu nạp nhân tài sau này trọng dụng, chứ không biết người truyền thụ pháp thuật cho cậu chính là vị Hàn Tướng đương triều.
Chuyển mắt nhìn sang vai Triệu Thư, Vân Kiêu hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào?”
Nghe ra ý quan tâm từ lời nói của cậu, trong lòng Triệu Thư vô cùng kinh hỉ, vội cử động bả vai trả lời: “Vết thương không sâu, sắp lành hẳn rồi.”
“Vậy à!”
Hiểu rõ Vân Kiêu không thích uống rượu, Triêu Thư bèn sai người pha trà, đương nhiên lá trà trong phủ Vương gia đâu thể là thường phẩm, búp trà Bạch Hào(*) lá nhỏ như kim, sắc trắng tựa bạc, nước trà màu hạnh hoàng(màu vàng đỏ) sáng nhạt, hương khí thơm mà dịu, khoan thai thanh nhã tựa cơn gió nhẹ thổi qua làm mát lòng người.
Đến Vân Kiêu cũng không khỏi cảm thán: “Trà ngon!”. Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cậu càng lộ ra vẻ thích thú, ngẩng đầu nhìn Triệu Thư nói: “Ta chưa từng uống qua loại trà này ở kinh thành.”
Triêu Thư thầm thấy vui vẻ: “Trà này tên là Long Đoàn Thắng Tuyết(**), mỗi năm chỉ thu hoạch được một hai cân ( 1 cân của TQ bằng nửa cân của Việt Nam), đây là cống phẩm, cửa hàng bình thường nào dám bày bán.” Loại trà cống phẩm quý hiếm này đâu phải ai muốn là cũng được thưởng thức, tốn bao công sức mới có được, y chỉ mong nhận được một chút sự coi trọng của Vân Kiêu, như vậy dù bỏ bao nhiêu công cũng chẳng hề uổng phí.
Gió đêm man mác hương trà, nhưng không phải là mùi Long Đoàn Thắng Tuyết. Có lẽ chưa người nào nhận ra, tuy vậy Triệu Thư biết, mỗi khi ở gần Vân Kiêu y đều ngửi thấy được hương trà từ người cậu, rất nhẹ, rất nhạt, so với mùi son phấn trên người nữ tử lại làm người ta khó quên hơn.
“Nếu Vân Kiêu thích, chỗ Long Đoàn Thắng Tuyết kia liền tặng hết cho ngươi.”
Triệu Thư vẫy tay, phân phó nô bộc gói hết số lá trà còn lại tặng cho cậu, tuy chỉ là một bọc giấy nho nhỏ nhưng Vân Kiêu rất trân trọng đón lấy, cất vào trong ngực.
“Đa tạ.” Vân Kiêu khẽ lộ ra ý cười.
Phù dung sớm nở tối tàn như tiếu ý ngắn ngủi, Triệu Thư nhìn chăm chú không sao chuyển tầm mắt đi được, đến tiếng chào hỏi như sấm động của Hoắc Bộ từ phía sau truyền đến cũng chẳng hề nghe thấy.
“Vân Kiêu! Ngươi đến sớm thế!?” Hoắc Bộ tinh mắt, vừa vào đã thấy Vân Kiêu cầm một gói giấy nhét vào trong ngực, hiếu kì trêu chọc: “Ngươi giấu giấu diếm diếm bảo vật gì thế? Không thể cho ta xem à?”
“Là lá trà.”
“Lá trà thì có gì quý chứ? Nhìn điệu bộ ngươi ta còn tưởng là hoàng kim trân châu.”
Cơ Vô Song từ đằng sau bước lên lườm cậu ta một cái, chẳng nóng chẳng lạnh nói: “Tục!”. Sau đó lẳng lặng nhìn chỗ trà còn lại trong chén: “Hóa ra là Long Đoàn Thắng Tuyết, một lá một lượng vàng, Vương gia thật quá rộng rãi rồi.”
Triệu Thư lúc này mới hồi thần, ngượng ngùng cười: “Đâu có, trà phải có người biết thưởng thức mới coi là có giá trị, ta tặng Vân Kiêu là lẽ đương nhiên thôi.”
Hoắc Bộ buồn cười: “Vân Kiêu biết phẩm trà?? Không phải chứ!?”
Vân Kiêu thật thà lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng sư phụ ta biết.”
Cả đám đều kinh ngạc, Cơ Vô Song hiểu vấn đề, quay ra hỏi: “Gói trà này, ngươi cầm về là để hiếu kính với Hàn Tướng sao?”
“Đúng.”
“Binh!! Choang!!!” Tiếng chén vỡ chói tai đột nhiên vang lên, tất cả quay đầu lại nhìn liền trông thấy Triệu Thư thất thần đứng bên bàn, nắm tay giộng xuống ép chén rượu vỡ thành từng mảnh, nhưng da thịt ở tay đâu phải bằng sắt thép nên sớm đã bị mảnh vỡ đâm vào, máu tươi hòa lẫn với rượu rớt xuống dưới bàn, từng giọt tí tách, khiến người khác phải kinh hãi không thôi.
“Vương gia!!” Hoắc Bộ vội chạy đến bắt lấy cổ tay hắn: “Người đâu, mau đi gọi đại phu!!”
Vân Kiêu cũng đần ra, nhanh bước tới, nhíu mày nhìn bàn tay huyết nhục mơ hồ: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Đau đớn từ vết thương từng chút từng chút thấm vào trong tim, lông mi thanh tú rũ xuống, Triệu Thư không nhìn cậu.
Khuôn mặt luôn thầm thương trộm nhớ nay ở rất, rất gần, vậy mà thời này khắc này, y không muốn nhìn, trong đôi mắt lục nhạt tuy có sự quan tâm sâu sắc, nhưng sao mà bì được với ánh mắt chứa đầy tình ý khi cậu nhìn nam nhân kia.
Làm nhiều việc như thế, mà cũng chẳng bằng cái người không nói một lời vẫn đổi lại được nhớ nhung của cậu.
Nỗi đau trong tim càng thêm rõ ràng, tên nam nhân vừa mất hết quyền thế, vừa ngày một già yếu dựa vào cái gì mà giống như lồng chim trói buộc Vân Kiêu??
Triệu Thư tay nắm chặt lại dọa đám người Hoắc Bộ sợ hãi, ngay cả đại phu vội vội vàng vàng đi tới, bọn họ cũng không nhìn thấy, sâu trong mắt vị Tĩnh Vương gia quyền khuynh triều dã lóe lên một tia bất lực, và cả… phẫn hận.
Hàn – Quân – Trọng.
(Tiếng lòng căm tức ý mà, chậc chậc! =”=)
——————————————-
* Chú thích:
(*) Bạch Hào hay còn gọi là Bạch Hào Ngân Châm, tên khác là “mỹ nữ”, “trà vương”.
Bạch Hào Ngân Châm Trà là loại bạch trà vùng Phúc Kiến, chỉ hái đọt vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này chỉ nên pha với nước nóng 750C trên 5 phút, cho ra nước trà hơi gợn sêt nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà.
(**) Bạch trà hay trà trắng: là loại trà trong quá trình chế biến không để cho oxy-hóa. Chồi non trà được hái, rồi phơi nắng, rồi sau đó phơi trong râm; quá trình chế biến này khác với trà xanh ở chỗ không phơi héo, sao và lăn.Vì vậy bạch trà còn giữ nguyên tính chất của lá trà tươi. Tỉnh Phúc Kiến là địa danh nổi tiếng sản xuất trà trắng. Loại trà này cũng được sản xuất ở Sri-Lanke, Ấn Độ và Thái Lan.
Bạch trà (trà trắng) nổi tiếng có Bạch Hào Ngân Châm Trà, Bạch Mẫu Đơn Trà, Trân Mi Trà, … Nhưng đắt nhất trên thế giới lại là bạch trà của Sri-Lanka, trồng ở vùng Nuwara Eliya có độ cao 2.000-2.500 m, gần ngọn Adam. Trà móc câu của Việt Nam cũng thuộc loại này, trà bạch mao ở Bảo Lộc cũng vậy.
Dưới đây là lá trà Bạch Hào và trà sau khi đã pha:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thiên Dị
Chương 12
Chương 12