Biên tập: Graylain
Beta: Mặc Nhiên
—————————————————-
Phượng điệp hóa yêu si sâm hứa
Mộng tỉnh huyễn diệt đồ hí hư
Ly Khế phi nước đại một đường không đến nửa canh giờ đã trở lại tiểu xá. Trong đầu chỉ mong đem dược quả cho Thiên Tuyền trị thương, nhưng khi vừa bước vào cửa, lại nhìn đến Trương Tuế Sinh đang nằm trên người Thiên Tuyền.
Trương Tuế Sinh kia cũng xui xẻo. Hắn tự tìm kiếm song tu pháp môn trong phòng trung thật thư, nhưng trong này lấy thu nhận lưỡng bồi làm trọng, hút thuần dương chi tinh của đối phương mới có hiệu quả. Nhưng vô luận hắn đùa nghịch thân thể Thiên Tuyền như thế nào, thì kia cơ thể cũng chỉ là một xác chết vô tri vô giác, làm sao có được nửa điểm phản ứng.
Nếu là người khác, đáng lẽ đã sớm phát hiện toàn thân Thiên Tuyền lạnh như băng, cũng không có nhịp tim đập, nhưng Trương Tuế Sinh một thân say rượu, suy nghĩ không sáng suốt, chỉ muốn đối phương băng cơ ngọc cốt cơ còn hơn nữ tử kia, chưa từng để ý đến những điểm quái lạ.
Mà hắn không cảm lòng để mình phí công vô ích mà người khác được lợi, trong đầu luôn nghĩ rằng mình tu tiên đã lâu, tu vi hẳn là so với người chưa nhập đạo như Thiên Tuyền cao hơn nhiều lắm, nêu chỉ lấy thân mình mê muội cho đi, đối phương thu được lợi rồi sẽ không cùng hắn tu tiên thì không phải lợi bất cập hại sao?
Vì vậy loay hoay hơn nửa canh giờ, vẫn ngoan cố muốn làm Thiên Tuyền phản ứng.
Rốt cuộc cuối cùng khó có thể nhịn được dục niệm, cho dù Thiên Tuyền không phản ứng thì hắn vẫn cứ làm tới! Liền tách hai chân Thiên Tuyền ra, đem vật bán nhuyễn dưới khố hạ vuốt ve vài cái làm cho nó trở nên cứng rắn một chút, sau đó đưa vào mật huyệt. Thế nhưng dưới ánh trăng u ám nhìn không rõ, cố sức mấy lần cũng không vào được, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, căn bản không nghe được tiếng vang từ cửa truyền tới.
Đột nhiên một tiếng sói tru như sấm nổ vang rền, Trương Tuế Sinh cuống quít nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đột ngột bổ đến, chưa kịp chống cự, cổ họng đau xót, lập tức bị tha xuống giường, ngã trên mặt đất.
Nghe được ở nơi cổ họng có tiếng hầm hừ của dã thú, “Hừ hừ—” rung động, còn có hô hấp nóng cháy ẩm ướt của thú tính.
Trương Tuế Sinh trừng lớn hai mắt, trong bóng đêm nhìn thấy một đôi mắt thanh lục ánh lên hung tàn, quái vật đè trên người dị thường to lớn. Hắn kinh hoàng lúng túng muốn giãy dụa đẩy ra, lại cảm giác hai vai sớm bị trảo nhọn đâm thủng ghim trên mặt đất. Cổ họng vừa đau vừa nóng, một lượng lớn chất lỏng nóng chảy qua cổ rơi xuống đất.
“Ách… ách…” Trương Tuế Sinh sợ tới mức hồn phi phách tán, tứ chi mềm nhũn ra, há to miệng muốn kêu cứu nhưng âm thanh tựa như bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ còn phát ra những tiếng yếu ớt.
Quái vật kia cử động, Trương Tuế Sinh cảm thấy được cổ họng bị ngậm chặt, thân thể bị mạnh mẽ tha ra khỏi phòng, mùi máu cũng càng ngày càng đậm.
Ngoài phòng ánh trăng sáng hơn, hắn rốt cục cũng thấy rõ ràng hình dạng của quái vật kia. Đó là một con cự lang màu đen, lớn như sư tử, răng nanh trắng sáng sắc nhọn, nhãn đồng màu xanh phát sát, tẫn lộ thú tính hung tàn. Bộ dáng dữ tợn khiến Trương Tuế Sinh sợ đến nỗi làm ướt quần, mùi khai của nước tiểu cùng với máu hộn trộn đến gay mũi.
Cự lang đem Trương Tuế Sinh ra khỏi phòng, ném xuống mặt đất.
Trương Tuế Sinh hoảng sợ cố gắng dùng hết sức bò lên, mong muốn bỏ chạy. Nhưng nghe thấy một tiếng tru dài, một chưởng quét tới đánh hắn bay hơn hai trượng, lăn vài vòng quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Lúc này ở trước người Trương Tuế Sinh bỗng cuồn cuộn nổi lên một dải ánh sáng bảy màu, một nữ tử xuất hiện che trước mặt cự lang.
Nàng một thân phong cách của Nghiêu Hô Nhĩ tộc, chính là Y Lê Nhi!
Y Lê Nhi tuy vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn run rẩy mở ra song chưởng ngăn cản đường đi của cự lang: “Van cầu ngươi… Đừng giết hắn… Tuế Sinh đại ca hắn… chỉ là nhất thời hồ đồ…”
Nhưng trong mắt cự lang hoàn toàn không có nhân tính, chỉ còn lại hung tính cuồng bạo.
Y Lê Nhi hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu lại kiên trì không lùi bước: “Ta không thể… ta không thể để cho ngươi giết Tuế Sinh đại ca…” Liền thấy trên người nàng phát quang hưng tịnh, sau lưng đột nhiên huyễn hóa ra một đôi cánh bướm nhiều màu thật lớn, khi vỗ cánh tràn ngập quang hoa lưu ly, vô cùng sáng lạn.
Gặp cự lang từng bước tiến sát, Y Lê Nhi giương cánh lên, xuất hiện một làn bụi mù lân phấn nhạt màu. Lân phấn này nhìn mềm nhẹ vô hại, nhưng vừa lúc có một con chuột đồng đi qua, tò mò ngẩng đầu ngửi ngửi, nhất thời tứ chi bất động ngã xuống đất.
Chính là cự lang kia dù bị tầng lân phấn vây quanh vẫn đứng sừng sững như trước. Thân thể nó run nhẹ lên, đem bụi phấn dính trên lông giũ xuống.
Y Lê Nhi cũng hiểu được lang yêu có khả năng tị độc, lân độc trên cánh nàng có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể làm gì được.
“Van cầu ngươi, Ly Khế đại ca!”
“…”
Cự lang cuối cùng dậm chân, nói ra tiếng người: “Cút ngay.”
Y Lê Nhi lắc lắc đầu: “Không. Ly Khế đại ca, ngươi không thể giết hắn. Hắn tuy có mạo phạm Thiên Tuyền đại ca, nhưng tội thật không đáng chết!”
Lang yêu lại tới gần từng bước: “Kẻ vũ nhục Thiên Tuyền. Phải chết.”
Y Lê Nhi thê lương khóc, dẫn theo tuyệt vọng: “Ngươi là yêu, hắn là nhân. Nếu ngươi giết hắn là xúc phạm tới giới luật của trời! Nhất định sẽ gặp Thiên phạt!”
“Vậy thì chịu Thiên phạt, có gì đâu.” Lang yêu đã mất đi tính nhẫn nại, hơi thở nặng nề khó phân biệt tiếng: “Hôm nay… Thề không thể buông tha người này. Ngươi tránh ra.”
Y Lê Nhi nhìn thấy lang yêu không chịu thoái nhượng, nếu nàng ly khai thì sẽ vô sự nhưng phía sau chính là người nàng thương.
Mặc dù hắn thủy chung không có yêu nàng, nhưng nàng cũng thủy chung không thể để hắn bị lang yêu xé thành mảnh nhỏ.
“Thực xin lỗi, Ly Khế đại ca…” Nàng niệm động chân quyết, ánh sáng ngũ sắc từ trong cơ thể nàng phát ra, đem toàn thân Y Lê Nhi phát sáng đến cực hạn, cuối cùng nổ tung!
Ánh sáng ngũ sắc bắn ra tứ phía, nhảy mắt chiếu sáng khắp chân núi…
Sương sớm từ trên lá cây chảy xuống, đọng lại trên mũi của cự lang.
Lạnh lẽo khiến nó tỉnh lại.
Hắc lang đứng lên từ trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn tia nắng ban mai chiếu ra từ mắt trời ánh kim quang, làm những giọt sương như đá quý lấp lánh treo trên cây cỏ. Nó nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Y Lê Nhi nguyên là một con Phượng Điệp yêu. Lần đầu tiên gặp bọn họ đã sớm nhìn ra chân thân của Y Lê Nhi, nhưng Thiên Tuyền không phản ứng, Ly Khế thấy nàng không có ác ý nên cũng mặc kệ. Hơn nữa giữa tiên yêu với nhau thì đó cũng là bình thường, không cần phải vạch trần. Chính vì vậy mới lưu lại mầm họa.
Nó rung lên giũ đi sương sơm trên người, niệm động Huyễn Hóa chú thuật, lại phát giác yêu khí trong cơ thể đã bị phong ấn không thể thi triển. Xem ra điệp yêu kia vì cứu tên phàm nhân tham ác mà không tiếc pha hủy nguyên đan, thi hành cấm chú. May mà điệp yêu này chỉ muốn tạm thời ngăn cản hắn, vì vậy thời hạn chú thuật chỉ chừng hơn một ngày, qua thêm nửa ngày hẳn sẽ được cởi bỏ.
Quay đầu nhìn bốn phía, lại thấy không xa vẫn còn tên ác nhân nằm đó.
Hắc lang thong thả bước qua. Cỏ bên người Trương Tuế Sinh có một mảnh ngũ sắc nhỏ, dưới ánh sáng mặt trời trong sáng đẹp đẽ như ngọc. Phượng Điệp thật quá yếu ớt. Thế gian mặc dù có rất nhiều nhưng lại vạn năm khó khăn mới trở thành yêu được. Khi hóa tẫn trăm năm tu vi, còn lại Phượng Điệp xác. Theo truyền thuyết chỉ cần ăn vào một mảnh liền có thể thành tiên thăng thiên, không nhập ngũ hành, không xuống đi ngục.
Trương Tuế Sinh kia vọng si thành tiên cuối cùng cũng không thể lấy được vật ấy.
Xương sườn trước ngực hắn đã gãy hết, đâm vào nội tạng, nơi cổ họng cũng đã rách ra chảy hết máu, hai mắt vẫn trừng lớn không tin được nhưng đã chết từ lâu.
Nhất nhân nhất yêu này cũng không biết làm sao gặp gỡ mà điệp yêu lại cuồng dại như vậy, cam nguyện hy sinh cả tính mạng.
Trương Tuế Sinh chật vật tu tiên, lại thủy chung không biết mình đã sớm có yêu tinh trăm tuổi bầu bạn.
Hiện giờ hết thảy như mộng đã tỉnh, trong nắng sớm không còn gì mờ mịt, chỉ còn chút tiếc nuối.
Hắc lang tuy là cực hận Trương Tuế Sinh đê tiện, nhưng vì Y Lê Nhi đã hi sinh tính mạng đổi lấy nên cũng không hủy thi để trút giận, liền xoay người đi vào phòng.
Trong phòng cũng là một đống hỗn độn, vết máu kéo lết từ phòng ra ngoài phải nói vô cùng đáng sợ, chỉ còn lại trên giường là sạch sẽ.
Hắc lang tìm kiếm khắp nơi, lôi trở về hai dược quả màu son từ trong góc, nửa người ở bám vào mép giường, cẩn thận đem dược quả bỏ vào miệng Thiên Tuyền.
Dược quả tiên giới quả nhiên thần kỳ, vừa đưa vào miệng không cần nước đã hóa thành nước chảy xuống cổ họng. Một lát sau, cơ thể suy yếu của Thiên Tuyền rốt cuộc cũng có động tĩnh, tiên khí tựa hồ cũng chậm rãi khôi phục lại.
Hắc lang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hạ mắt nhìn thấy cơ thể bị xâm phậm kia, cảm thấy ảo não rồi tự trách mình nhất thời sơ ý, cư nhiên rời khỏi Thiên Tuyền làm phàm nhân đê tiện kia thừa nước đục thả câu… Chỉ nghĩ đến đây, liền bực bội trở lại.
Cơ thể ngọc bạch bị lưu lại những dấu xanh tím ngứa mắt, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm, muốn liếm đi dấu vết kia. Nhưng lưỡi của sói rất thô ráp, không những không xóa được vết tích, ngược lại còn làm ửng đỏ làn da trắng nõn, như muốn chảy máu.
Bất quá cũng là che lấp bớt dấu vết kia, lang yêu vừa lòng đi ngồi xuống đất, thuận tiện chỉnh lại bộ lông đen lộn xộn của nó. Lúc này mới phát hiện cả người nó đêm qua bôn ba đã trở nên loạn thất bát tao, rối rắm thành đống.
Thiên Tuyền quần áo cũng một mảnh lộn xộn, lang yêu vốn định hóa về hình người nhưng bất đắc dĩ chịu cấm chú không thể vận dụng yêu lực, móng vuốt đưa lên lại làm dơ bẩn y phục của hắn.
Nó bây giờ mới nhận ra trên bộ lông đen rậm của mình dính đầy vết máu và bùn đất, vội vàng thu móng vuốt về.
Không thể để mình làm dơ Thiên Tuyền.
Hắc lang xoay người hướng dòng suối phía ngoài chạy đi, một cái lặn xuống mặt nước lạnh như băng.
Sáng sớm ở trên núi, cho dù ở cuối hạ cũng rét lạnh, tuyết chảy từ trên núi đổ xuống làm nước lạnh vô cùng, cóng lạnh đến mức làm răng của nó va vào nhau, nhưng nó vẫn chịu được, để nước trôi gột rửa thân thể, mang hết dơ bẩn đi.
Đến khi lên bờ, tứ chi nó muốn đông cứng hết.
Hắc lang quẫy người bắn hết nước mưa ra khỏi lông, thở hừ hừ tính đi về thì đột nhiên cảm giác được hơn trăm dặm có yêu khí tới gần, yêu khí bá đạo vô cùng quen thuộc! Chính là Sư yêu Hâm Tông kia!
Lang yêu trong lòng biết không ổn, Hâm Tông kia nhất định truy tung mà đến. Bây giờ nó đã bị phong ấn yêu lực, so với một con dã lang bình thường không khác là bao nhiêu, căn bản không thể bảo hộ chu toàn cho Thiên Tuyền. Thiên Tuyền dù đã ăn vào tiên quả nhưng vẫn chưa thức tỉnh, mà khi tỉnh lại cũng không biết có thể hồi phục được bao nhiêu công lực, trong khi Hâm Tông chắc chắn không đến một mình.
Yêu khí đã tiến đến trong vòng trăm dặm, vô cùng cấp bách. Lang yêu biết nếu không nhanh ly khai sẽ đem bầy yêu dẫn đến đây.
Nó quay đầu nhìn về phía tiểu xá, cắn răng lại, nhằm hướng đông chạy đi.
Chỉ một lát sau, đỉnh núi phía nam tràn ngập yêu khí, như nước lũ thôn tính khắp dãy núi. Bỗng nhiên ở phía đông xa xa truyền đến một tiếng sói tru cao lệ, thanh chấn khắp nơi như đe dọa.
Yêu khí lập tức chuyển hướng, nhằm phía đông cuốn đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến
Quyển 2 - Chương 7
Quyển 2 - Chương 7