Hắc động tri võng khốn lang yêu
Xá thân tự dục dụ chu nương
“Hà tất phải như thế…”
Thiên Tuyền nắm tay của đối phương, vốn bàn tay không có cảm giác gì, giờ phút này lại truyền đến cảm giác ấm áp như ánh sáng mặt trời.
Ly Khế ngồi dậy. Huyết hồn chú tuy lợi hại, nhưng chỉ có cảm giác đau đớn ban đầu. Nếu không vi phạm thì bình thường không cần lo ngại. Hắn nâng tay áo lau đi dơ bẩn trên mặt nói.
“Nếu không dùng cách này, ngươi chịu lưu ta lại sao? Không nói nữa, ngươi lo thoát xuất nguyên thần, tu bổ thân thể đi!”
Thiên Tuyền biết nói gì cũng vô ích, ngồi khoanh chân lại, nhắm hai mắt, lại không nhớ phải buông bàn tay ấm áp của Ly Khế ra. Ly Khế cũng không để ý, còn có chút khẩn trương im lặng ngồi một bên nhìn hắn tập trung nguyên thần, linh quang dần dần hội tụ trên thiên linh cái.
Không đến một khắc, linh quang kia bay lên khỏi thân thể, trên không trung hóa ra nguyên thần. Thiên Tuyền vốn là Cự môn tinh quân, nguyên bản vô hình vô tướng, càng không có hình dáng, chỉ là tùy tâm sở dục hóa hình, mập mờ hư không, một vị thần quân điềm tĩnh tịch mịch.
Nguyên thần ly thể, thi thể kia cũng mất đi sự sống, làn da trở nên xám trắng tử vong. Chỉ có giờ khắc này, Ly Khế mới thật sự cảm giác được, lạnh lẽo từ bàn tay truyền đến kia là kinh tâm động phách thế nào.
Thần quân thản nhiên nhìn Ly Khế liếc mắt một cái, sau đó chụp lên phía trên thân thể, hình dáng tan đi chỉ còn một tầng đạm đạm tử cận tinh quang bao lấy xác chết. Ly Khế nhìn chằm chằm chỗ trúng tên trên ngực, cho đến khi thấy miệng vết thương không còn đổ máu nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Và cứ như thế, hắn không nhúc nhích ngồi bên cạnh Thiên Tuyền,
Bầu trời trở tối rồi lại hừng đông, ngày lên rồi mặt trời lặn.
Thời gian trôi qua, đã ba ngày.
Thân ảnh trong động vẫn chuyên tâm nhập định, ngay cả tầm mắt cũng như không di động nửa phần.
Yêu quái khác biệt hẳn với thường nhân, không cần ăn cơm mỗi ngày. Đặc biệt là những yêu quái có tu vi cao, ăn gió nằm sương là chuyện bình thường. Thế nên Ly Khế ở trong động ba ngày cũng không có gì không khỏe.
Vô luận đêm tối hay ban ngày, trong động vẫn lóe sáng tinh lục mâu tử, nhìn vết thương trên người kia dần dần khép lại, cho đến ngày thứ ba thì miệng vết thương hoàn toàn biết mất, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng trong ngực.
Màn đêm buông xuống, vốn giống như mọi lần yên lặng bình thường, nhưng trong không khí mơ hồ xuất hiện một tia hơi thở dính dấp.
Ly Khế ngẩng đầu. Khứu giác vô cùng nhạy cảm của lang yêu nói cho hắn biết có vật khác thường ở phụ cận!
Hắn chậm rãi vươn tay, cầm chuôi của khoái kiếm, rút khỏi mặt đất.
Trong động tối đen, ngoại trừ vi đạm tinh quang trên người Thiên Tuyền, còn lại chỉ nhìn thấy hắc ám. Từ sâu bên trong sơn động truyền đến một âm thanh kỳ quái, vô cùng nhỏ, không giống tiếng bước chân, mà là rất nhiều loại bò sát đang cấp tốc di động, sềnh sệch, dày đặc đến sở tóc gáy.
Ly Khế trừng mắt nhìn, trong nháy mắt hiện ra con ngươi thanh lục, mượn khả năng nhìn ban đêm của dã lang, lục soát huyệt động. Chợt thấy chỗ sâu bên trong có một bóng đen lóe lên.
Đối phương động tác nhanh nhẹn, địch ta không biết. Ly Khế quay đầu lại nhìn nhìn Thiên Tuyền, lúc này phía trên thi thể tinh mang dần sáng, tựa hồ đã đến giai đoạn cuối cùng, không thể quấy rầy. Nghĩ nghĩ, Ly Khế cắn răng, rút buông tay Thiên Tuyền ra, lấy kiếm vẽ quanh xác chết một vòng tròn, niệm động chú ngữ, trên người xuất hiện yêu lực màu chàm, xoay quanh bao vây lấy hình tròn, hình thành một vách tường sau đó nhạt dần rồi biến mất.
Ly Khế nhẹ nhàng thở ra, đang muốn quay đầu lại đột nhiên cảm giác có gì sềnh sệch hấp hút ở sau gáy, hắn bị kéo mạnh lên giữa không trung.
Ly Khế lập tức phản thủ lại một kiếm, mũi kiếm sắc bén như chém phải bông, không thể dùng sức, ngược lại còn giữ chặt lấy khoái kiếm, không rút trở về được. Như con cá mắc cạn bị treo ở không trung, Ly Khế biết đối thủ lợi hại, không dám chậm trễ, yêu lực mạnh mẽ truyền vào huyền thiết khoái kiếm, điện thanh sắc bén vừa hiện, vật kia rốt cuộc bị chắt đứt. Ly Khế từ trên không rớt xuống, xoay người một cái, quỳ hạ xuống đất.
Hắn một chỗ bất độc, sờ lên kéo xuống thứ sềnh sệch trên cổ, đó là chất nhầy của tơ thô. Không để hắn suy nghĩ, trong chỗ tối lần thứ hai bắng ra lưỡng đạo tơ thô, Ly Khế huy kiếm chặt đứt, ngay lúc đó lại có lưỡng đạo khác hướng hắn túc bộ, Ly Khế bất đắc dĩ phải nhảy ra sau tránh đi tơ thô.
Sơn động chật hẹp làm hắn không thể thi triển khoát kiếm, chỉ có thể chém ra tránh né tơ thô từ bóng đêm banh ra. Tơ này khá dính, nếu trúng phải nói sẽ khó mà trốn thoát. Nơi này lại không thể bố lôi, sơn động mà bị bạo lôi oanh tạc thì Thiên Tuyền cũng sẽ bị chôn dưới loạn thạch mất.
Đối thủ vẫn ẩn nấp không nhìn ra vị trí, khiến hắn không thể phản kích. Đang không ngừng lui về phía sau, đột nhiên cảm thấy sau lưng dinh dính, Ly Khế thầm than không tốt, đang muốn giãy ra thì trước mặt đã phóng tới năm đạo tơ thô, đánh về phía tay chân mặt. Ly Khế chỉ kịp huy kiếm trảm xuống tơ bắn về phía tay phải và mặt, hai chân cùng tay trái đã bị cuốn lấy, đằng sau lưng cũng bị dính chặt, không thể động đậy.
Ly Khế nghiêng đầu nhìn thấy sau lưng không biết từ khi nào đã có một cái mạng nhện thật lớn!!
Hắn càng giãy dụa, trên người tơ nhện dính càng chặt, như muốn dán vào da, chỉ có nước lột hết da trên người xuống mới có thể cử động.
Trong bóng đêm truyền ra một thanh âm mềm mại của nữa nhân: “Hi hi… Tiểu lang yêu ngươi thật khó bắt…”
Chỉ thấy từ huyệt động xuất hiện một gương mặt nữ nhân tuyệt diễm, môi như anh đào, mi nhãn quyến rũ, ngay sau đó là thân thể nữ nhân xinh đẹp xích lõa, bầu ngực đầy đặn không một chút che đậy, một đầu tóc đen buông xõa rũ xuống trên ngực, vưu vật như thế đủ khiến thể nhân huyết mạch sôi sục, dục tính đại phát.
Có điều, khi nàng hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, phía dưới thắt lưng mảnh khảnh hoàn mỹ, lại là thân nhện ngũ thải ban lan, có tám chân thật lớn, hạ thể khổng lồ chênh lệch hoàn toàn với thân trên, một kết hợp vô cùng kì dị đáng sợ.
Ly Khế nhíu mày quát: “Ngươi là quái vật gì?!”
“Hi hi…” Nữ nhân mình nhện kia chậm rãi kề sát vào, hứng thú đánh giá Ly Khế, “Ta không là quái vật gì cả, hi hi… Tiểu lang yêu, ngươi bộ dạng thật anh tuấn… Lão quái quả nhiên không có lừa gạt ta… hi hi…”
Nàng ỏn ẻn nói chuyện, mềm mỏng như nước, tiếng cười như chuông bạc, nam nhân nghe thấy xương cốt đều mềm nhũn.
Nhưng Ly Khế bất vi sở động, chỉ hừ nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Hi hi, tiểu lang yêu, ngươi muốn biết tên ta như vậy sao? Tốt lắm, hi hi, ta kêu Chu Nương, hi hi…”
Ly Khế không nói nhưng trong lòng thầm la phiền toái. Hắn ở Yêu thành cũng từng nghe qua yêu vật Chu Nương này. Nàng vốn là thiên chu thành tinh ở khe núi trên thiên giới, tu luyện vạn năm rốt cuộc thành tiên, nhưng tính tình dâm đãng, thường xuyên dụ dỗ tiên đồng đến khe núi lấy nước phạm vào dục giới, lại nhân cơ hội hấp thu tinh nguyên của đối phương. Thượng đế giận dữ, xử nàng chịu sét đánh năm năm rồi trục xuất tiên giới. Nàng xuống thế gian cũng không có nữa phần hối ý, ngược lại càng thêm điên cuồng dụ dỗ phàm nhân, ngoài hút tinh nguyên còn hại đến tính mạng, trở thành thiên chu yêu. Thượng đế bèn phái thần binh xuống thu phục, Chu Nương không địch lại bèn trốn xuống Yêu vực không dám trở lại nhân gian tác loạn.
Hiện giờ Thiên Tuyền đang ở giai đoạn quan trọng, lại gặp phải yêu vật khó giải quyết này.
“Hi hi…” Lúc này Chu Nương đã tiến đến trước mặt Ly Khế, thân thể giữa không trung mềm mại lay động nhũ hoa mang theo dụ hoặc chết người. Nàng vươn tay sờ sờ mặt Ly Khế, vừa lòng liếm liếm môi, “Tiểu lang yêu, ta đã lâu không gặp gỡ yêu quái nào như ngươi, không bằng… hi hi…”
Ly Khế coi như không hiểu hỏi: “Không bằng cái gì?”
Chu Nương thấy hắn đáp lời, trong lòng dĩ nhiên tràn đầy vui mừng, lại nhích đến gần một chút, cơ hồ dán vào người Ly Khế: “Không bằng chúng ta mây mưa một phen… Hi hi, ta sẽ làm cho ngươi biết thế giới cực lạc là thế nào… A!!” Nàng đột nhiên hét thảm một tiếng, đã thấy khoái kiếm trên tay phải của Ly Khế đã chém ngang hông trên của nàng!
Chu Nương không ngờ hắn còn lực đánh trả, phản thủ một trảo chặt đứt xương cánh tay của Ly Khế, khoát kiếm rơi xuống đất. Từ miệng Chu Nương phun ra tơ nhện bao bọc miệng vết thương bên hông. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ly Khế mặc dù xương gãy nhưng mi mắt cũng không nhăn, liền yêu mị cười: “Tiểu lang yêu thật không biết gì, ta đối đãi với ngươi rất tốt không ngờ ngươi lại ra tay đả thương… Thật sự khiến ta thương tâm…” Nàng lại phun ra tơ nhện giữ chặt chẽ Ly Khến trên mạng nhện, rồi quay thân hướng về phía Thiên Tuyền đang ngồi không xa.
“Đừng đụng hắn!!”
“Hi hi, vị tiểu lang quân này cũng rất tuấn tú đây…” Chu Nương không thèm để ý đến Ly Khế hét lớn, tiến đến gần, chậm rãi nâng thân thủ muốn sờ vào khuôn mặt của Thiên Tuyền. Tuy nhiên quanh thân Thiên Tuyền đột nhiên phát ra một trận lôi điện, đem bàn tay của nàng đánh văng ra ngoài.
Chu nương nhìn ngón tay xinh đẹp của mình bị lôi điện đánh trúng, cười càng thêm tối: “Tiểu lang yêu, ngươi cư nhiên dùng Yêu linh chướng bảo hộ hắn. Ngươi cũng biết lấy nguyên hồn ra hộ như thế, chỉ cần ta đánh vỡ linh chướng, ngươi chắc chắn phải chết.”
Ly Khế hừ lạnh.
Rồi Chu Nương lại nở nụ cười: “Ta phải thử xem một chút, xem Yêu linh chướng này có thể đỡ nổi ta hay không… Hi Hi… Nếu đem được tiểu lang quân này ra, ta phải hưởng thụ cho tốt mới được…Hi hi…”
Nàng vừa nói, vừa giơ tay hướng vào cơ thể Thiên Tuyền.
Bên trong yêu linh chướng lôi điện kích động đem tay nàng đốt cháy đen. Nhưng nàng vẫn hoàn toàn thản nhiên, thẳng thân hướng về phía Thiên Tuyền, mắt thấy sẽ bắt lấy được hắn.
“Dừng tay! Mau dừng tay!!”
Ly Khế trong lòng biết Thiên Tuyền đang trong thời khắc quan trọng cuối cùng, cũng là lúc hắn yếu nhất. Nếu hôm nay để nói chu yêu này phá hỏng, đừng nói đến tu bổ thân thể, mà cả tinh quân nguyên thần cũng sẽ bị tổn hại.
“Chết tiệt!! Con nhện yêu kia!! Ngươi muốn làm gì thì ta phụng bồi là được!! Không nên đụng hắn!!”
Chu Nương có vẻ đã liệu trước được điều này, hi hi cười, thu hồi thủ.
Nàng quay trở về: “Ngươi đã đáp ứng thì ta không khách khí nữa, hi hi…” Đôi môi anh đảo đỏ mọng hôn lên huyết quản rắn chắc của Ly Khế, hấp dẫn cắn lấy rồi chậm rãi đi xuống, lưu lại nhiều điểm đỏ sậm. Bàn tay mềm mại xé một cái, đem quần áo trên thân Ly Khế rách một mảng lớn, lộ ra một thân thể dương cương ngăm đen rắn chắc.
Nàng một bên liếm lộng, một bên nỉ non: “Tiểu lang yêu, hi hi… Thân thể của ngươi thật rắn chắc… So với phàm nhân bên kia, ta thích hoan hảo với ngươi hơn… hihi…” Nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngậm vào phần ngực nổi lên của Ly Khế, đầu lưỡi không ngừng cuốn động linh hoạt liếm hút, bàn tay mềm mại cũng không nàn rỗi, không ngừng âu yến phần mẫn cảm dưới nách của lang yêu.
Cho đến khi nàng để lại trên thân thể Ly Khế rất nhiều những điểm hồng ngân loang lổ, liền đưa tay chậm rãi thâm nhập khố nội của hắn.
“Sao?” Chu Nương có chút kinh ngạc khi nhận ra bàn tay mình nắm lấy một thân mềm nhũn, hoàn toàn không có nửa phần bị kích thích. Chu yêu tối thiện mị nhân, đối với kỹ xảo khiêu khích có thể nói là cao thủ. Lại thêm Chu Nương chính là thiên chu hóa thân, đã từng cùng tiên, phàm, yêu giao hợp vô số, hút đắc tinh nguyên, kỹ thuật mị nhân tâm hồn có thể nói đã đạt tới đỉnh cao.
“Hi hi, tiểu lang yêu, để xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào…”
Chu Nương theo miệng phun ra một chất nhầy màu đỏ tươi, đem bôi lên phân thân của Ly Khế, lại mị cười, “Loại linh dược này có thể thôi động tâm dục. Ngay cả thiên thượng tiên nhân cũng vô pháp chống cự… Hi hi…” Hai tay như linh xà triền lên trên, hết sức khiêu khích lấy thân thể uyển chuyển của mình dán tại người Ly Khế, bầu ngực mềm mại trơn nhẵn ở trong ngực yêu lang cọ xát, có ý muốn dấy lên dục vọng của hắn.
Nàng như thế thi triển hết bản lãnh của mình, thậm chí dùng đến mị dược thôi tình, Ly Khế cư nhiên vẫn bất vi sở động, đừng nói cương, ngay cả hai tiếng rên rỉ cũng không có.
Chu Nương chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, khuôn mặt mỹ diễm dần dần trở nên dữ tợn.
“Tại sao lại như thế? Ta không tin ngươi bất vi sở động!”
Tay nàng bóp lấy vật đang nắm, ngay cả hạ thể thân nhện cũng leo lên người Ly Khế. Chân của thân nhện lông tơ cứng như châm, vẽ lên thân thể Ly Khế từng đạo huyết ngân.
Thế nhưng Chu Nương vẫn thất vọng phát hiện Ly Khế thân thể không có nửa điểm phản ứng.
“Vì cái gì?!”
Ly Khế buông mắt nhìn nàng nói: “Bị một lão yêu bà vạn năm áp trụ, ta không nghĩ có con yêu quái nào có thể hưng phấn lên được.”
“–”
Loại cười nhạo lạnh nhạt này hoàn toàn chọc giận Chu Nương. Nàng phát ra tiếng rú bén nhọn chói tay, lập tức trên lưng ngọc bạch xuất hiện tám xúc tu hắc sắc của nhện, xúc tua kia bén nhọn vô cùng, đồng thời cong queo một chút, cùng lúc thống nhập sau lưng của Ly Khế.
“Ách!!” Đau nhức khiến cho thân thể không thể khống chế rướng người ra phía trước, nội tạng bị tổn thương làm hắn phun ra một búng máu tươi rồi ngất đi.
Chu Nương rút xúc tua về, thô bạo kéo thân thể hư nhuyễn của hắn xuống khỏi mạng nhện, vứt thẳng xuống đất rồi cười gằn nói: “Lão nương hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!!”
Tám xúc tua sắc bén như muốn đâm vào, đột nhiên cặp mắt thanh lục kia mở ra, khoái kiếm thụ lôi trở lại trên tay Ly Khế, chỉ thấy điện thanh hồ quang chợt lóe, Chu Nương bị xé làm hai nửa từ dưới lên trên!!
“Nha!! Nha— a a a—-”
Ảnh tử trong động chuyển động kịch liện, thiên chu yêu suy yếu kêu lên, nàng không thể tưởng được Ly Khế còn có đủ sức để phản kích, hai cái chân nhện bị chém rơi xuống đất, huyết tinh tanh hôi văng khắp vách động, tiếp một lúc sau, chỉ còn giật giật được một chút.
Sơn động tràn ngập máu nhện tanh tưởi, chung quy trở về yên lặng như trước.
Chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng.
Tuy là diệt trừ Chu Nương nhưng Ly Khế cũng chẳng khá giả gì. Cố gắng khiêu khích gây hấn, thừa lúc nàng không đề phòng mà dồn hết lực đánh một cú, cũng phải trả giá rất lớn. Cánh tay phải bị đoạn rụng, phía sau lưng bị chân nhện đâm rách, đau đến choáng váng.
Cần phải chữa thương nhanh lên, nếu không có yêu quái khác tấn công, chỉ sợ một mình không thể chống đỡ.
Có điều hắn đã đánh giá sai thương thế của chính mình, chỉ đến được rìa động, sau lưng đau đớn một trận kịch liệt, trước mắt đột nhiên tối đen, lập tức hôn mê.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến
Quyển 1 - Chương 11
Quyển 1 - Chương 11