DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến
Quyển 1 - Chương 3

Trúc lâm thượng trích tinh hoa

Vô ngôn tương bạn chí thần hi

Hai ngày sau đó, dược tương của Viêm Dương sâm quả nhiên thần hiệu, Ly Khế thương thích đã tốt lên, yêu lực cũng khôi phục bảy tám thành.

Vì thế hai người quyết định rời khỏi miếu đổ nát, cùng hướng về Yêu Thành.

Sau khi yêu lực hồi phục, Ly Khế thi triển huyễn thuật giấu đi hình thú, tóc đen mắt hắc, gương mặt góc cạnh, dương cương mười phần, thân hình cường tráng cao lớn vận huyền y, trên lưng còn đeo thêm khoái kiếm, tự có bản sắc của một võ giả. Thiên Tuyền trái lại, mắt sáng môi mỏng, phong độ nhẹ nhàng tuấn lãng bất phàm, trên người một thân tơ lụa tử sắc, càng thêm tiêu sái, quả thật là một giai công tử trong thế tục.

Hai người một trước một sau đi trên đường, thu hút không ít ánh mắt hâm mộ, cũng có nữ tử cố ý đánh rơi khăn tay, chỉ tiếc hai người này một là không thèm để ý tới, một thì ngoảnh mặt làm ngơ. Thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Đi được nửa ngày, hai người nghỉ chân ở một trấn nhỏ.

Nếu là Ly Khế độc hành, tất nhiên không cần phiền toái như vậy, chỉ cần thi triển Thú hành thuật, cước trình sẽ nhanh hơn, không đến ba ngày liền có thể đến nơi. Nhưng tiếc rằng người bên cạnh tuy có pháp lực vô biên nhưng lại đang ở trong thân xác phàm phu tục tử. Thanh niên vốn không mấy quan tâm chuyện này, chỉ là đi được nửa ngày hai chân liền nhũn ra, bước đi gần như không vững.

Cuối cùng vẫn là Ly Khế lấy cớ ăn cơm ở trấn nhỏ để nghỉ ngơi tạm.

Thiên Tuyền ở tửu lâu ngồi xuống, lúc nãy mới phát hiện thân thể này trạng thái suy yếu, nếu không có nguyên thần của hắn chống đỡ, chỉ sợ sớm ngã xuống đất ngất đi. Không khỏi thầm than một tiếng, tiền nhiệm chủ nhân của thân thể này quen sống an nhàn sung sướng, một chút bôn ba cũng chịu không nổi.

Ly Khế hướng tiểu nhị trong điếm gọi đồ ăn, liền xoay đầu lại đánh giá Thiên Tuyền. Thanh niên này khá kỳ lạ, nhìn bề ngoài của hắn thì là tuổi trẻ tuấn mỹ, giống như một vị phú gia công tử, nhưng hình dáng tao nhã non nớt làm sao có được tu vi vô thượng như thế? Ly Khế không phát giác trên người hắn có dùng Yểm nhãn huyễn thuật, người này rõ ràng là tuổi trẻ, hai mươi năm đối với yêu quái mà nói, đừng bảo biến hóa, ngay cả hiểu biết còn chưa nhận thức được, nhưng mà pháp lực của Thiên Tuyền đã vượt qua ngàn năm yêu ma.

Thiên Tuyền không để ý đến quan sát của đối phương, trái lại có hứng thú nhìn thực khách ở bốn phía, xem điếm tiểu nhị bận rộn mang đến một bàn mỹ thực, thức ăn tỏa khói nghi ngút được đặt trên bàn, sau đó bị người dùng đũa gắp lên, đưa lên miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.

Cũng không trách hắn tại sao tò mò như thế, vốn là thiên thượng tinh quân, làm sao nếm qua đồ ăn của nhân gian? Sau khi hạ phàm cũng chưa ăn cơm lần nào, cho dù lúc ở vương phủ cũng chỉ là tùy tiện lật qua lật lại mấy món ăn cho có, chưa bao giờ thấy qua phàm nhân ăn cơm, hiện giờ thấy được, liền nhìn không chớp mắt, như thể đây là chuyện thú vị nhất trên đời.

Đồ ăn của hai người vừa vặn được mang lên, một dĩa lớn thịt bò kho, còn thêm hai chén cơm trắng to.

Thiên Tuyền không khỏi nhíu mày, so với bàn bên cạnh, đồ ăn của bàn bọn họ có vẻ quá mức đơn điệu. Đồ ăn vừa được đặt xuống một cái, Ly Khế lập tức cầm bát lên vùi đầu mà ăn, đĩa thịt kho đầy ụ rất nhanh bị bỏ tuốt vào miệng nhai nhai, nhìn bộ dáng hắn có vẻ rất vui, ngay cả răng nanh đều lộ ra hết. Chỉ nhoắng một cái, bàn thịt bò đã sạch sẽ, cơm trắng còn lại đến phân nữa, cơm trở thành món phụ.

Ly Khế ăn no nho nhỏ ợ một tiếng, rồi mới phát giác Thiên Tuyền ngay cả đũa còn chưa đụng đến mà thịt trên bàn đều đã bị mình ăn sạch, không tránh được ngượng ngùng.

“Thật có lỗi, ta ăn nhanh quá.” Hắn vội vàng gọi điếm tiểu nhị, phân phó mang lên thêm một mâm thịt bò kho.

“Chậm đã.” Thiên Tuyền gọi điếm tiểu nhị kia lại, “Ngươi đem các món của những bàn khác mang lên mỗi thứ một đĩa.”

Điếm tiểu nhị ngây ngẩn cả người, sợ chính mình nghe nhầm vội vàng hỏi lại: “Khách quan, làm đồ ăn của tất cả các khách nhân lầu này sao?”

“Đúng vậy.”

Tuy rằng yêu cầu của đối phương vô cùng kỳ quái, nhưng điếm tiểu nhị thấy vị thanh niên này khí chất ung dung, một thân ăn mặc sang trọng, cũng không nhiều chuyện, vội vàng vâng theo hướng phòng bếp chạy đi.

Những món ăn tinh tế nhanh chóng bày ra khắp bàn, thậm chí còn lấn qua bàn bên cạnh. Ly Khế nhìn một đống loạn thất bát tao này, kinh ngạc không thôi. Thiên Tuyền lại vô cùng vừa lòng, mỗi đĩa hắn lại dùng đũa lật xem một chút, tựa như đang thưởng thức, nhưng kỳ quái là hắn lại không ăn miếng nào.

Sau khi xem hết toàn bộ, hắn mới cảm thấy mĩ mãn buông đũa xuống, đối Ly Khế nói: “Ăn nhanh đi!”

“Ngươi không ăn sao?”

Ly Khế tròn mắt nhìn.

Thiên Tuyền lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Ta không thể ăn.”

“Tại sao?”

“Thân thể này vốn đã chết, ăn đồ vào bên trong hư thối sẽ rất phiền toái.”

“?!” Ly Khế khó tin nhìn hắn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Đã chết?! Vậy ngồi trước mắt hắn là một cái xác biết đi sao? Mặc dù tay hắn lạnh như băng, nhưng hành tẩu tự nhiên, ánh mắt trong suốt, nhìn thế nào cũng không giống hành thi.

Thiên Tuyền không để ý đến bối rối của đối phương, chỉ chỉ đồ ăn trên mặt bàn, phân phó nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong còn đi.”

Ly Khế nghĩ không ra, không còn cách nào đành phải cầm lấy chiếc đũa, có điều hôm nay trùng hợp là ngày rằm, khách nhân hầu hết đều gọi đồ chay nên trên bàn toàn là màu xanh, màu trắng, màu vàng. Màu xanh là dưa chuột, trắng là đậu hủ măng xuân, màu vàng là mộc nhĩ. Đầu bếp cũng là một tay hảo thủ nghệ, đồ ăn chay đáp ứng đủ thị sắc hương vị điều kiện.

Nhưng chiếc đũa trong tay Ly Khế đưa ra lưng chừng chứ không hạ xuống.

Thiên Tuyền nhìn hắn bất động, bèn học theo khách nhân kế bên, gắp lấy một miếng cải  trắng hầm lớn bỏ vào bát của Ly Khế.

“Trời…” Ly Khế bỏ đũa xuống, vẻ mặt như đang phải chịu cực hình, “Thiên Tuyền, ta là lang yêu, chỉ ăn mặn chứ không ăn chay…”

Một đống đồ ăn không ăn được thì thật lãng phí, vì thế đều đưa cho những khách nhân trên lầu.

Ly Khế rút kinh nghiệm, đến buổi tối nghỉ trọ vội vàng gọi một bàn thức ăn mặn, trước tiên để Thiên Tuyền xem qua, sau đó mới tự thân ngồi xử lý hết mấy món đó. Thiên Tuyền đối với việc ăn cơm tựa hồ rất có hứng thú, có điều hắn không ăn, chỉ thích chăm chú nhìn người khác ăn.

Bị cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia nhìn chằm chằm, Ly Khế không thể không thu liễm kiểu ăn lang thôn hổ yết thường ngày, tốc độ ăn từ từ lại.  Một lang yêu như hắn cư nhiên phải nhã nhặn ăn cơm, thiên hạ xém chút đại loạn rồi…

Sau đó hai người trọ lại ở một khách điếm.

Nửa đêm, Ly Khế giật mình tỉnh giấc, cái lỗ tai của hắn cực kỳ linh mẫn, phát hiện phòng bên cạnh không có chút động tĩnh gì, vội vàng đi qua xem xét, lại phát giác trong phòng không có một bóng người, chẳng thấy tung tích của Thiên Tuyền đâu.

Trong lòng không khỏi kinh hãi, không lẽ có yêu vật đột kích bắt Thiên Tuyền đi?!

Nhưng với khả năng của Thiên Tuyền, làm sao có thể im hơi lặng tiếng được như vậy, ngay cả người ngủ bên cạnh cũng không bị kinh động?

Hắn sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều, tay chân chạm đất, mở miệng một tiếng, bỗng nhiên khai giải huyễn thuật ngụy trang, bộ lông dài ra, răng nanh nhọn hoắt, hiện nguyên hình yêu lang, ở trong gian phòng ngửi một lát rồi theo cửa sổ phóng đi.

Dưới ánh trăng, một con đại lang cường tráng bốn vó phóng như bay, tựa như  bóng ma lướt ngoài khoảng không, thỉnh thoảng dừng lại ở xung quanh ngửi hít, truy tung.

Truy tới một góc rừng trúc tím thì không ngửi thấy dấu vết gì nữa.

Hắc lang trong lòng sốt ruột, chạy xung quanh rừng trúc, nhưng cũng không tìm được gì, dưới tình thế cấp bách, nhịn không được ngửa mặt lên trời tru dài.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Âm thanh lạnh lùng truyền đến từ trên đỉnh đầu hắn, hắc lang vội ngẩng đầu. Trên đỉnh của một khóm trúc, Thiên Tuyền nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, đạm tử y bào theo gió lay động, toàn thân được một quầng sáng lờ mờ bao quanh, ở dưới ánh trăng bạc, giống như tinh hoa như ẩn như hiện, tựa thần nhân hạ thế.

Ly Khế không khỏi ngây người, rồi lại nghe đối phương hỏi tiếp: “Ngươi như thế nào lại hiện nguyên hình chạy tới chạy lui trong rừng này?”

Sự khẩn trương lúc nãy lập tức tản mất không còn chút tăm hơi, thay vào đó là cảm giác bất lực. Hắc lang trong miệng nhất niệm, thi triển huyễn hóa thuật, sau một trận chói mắt quang hoa liền xuất hiện lại một thân ảnh cao lớn.

Hắn nhảy lên trúc tía, bắt lấy thân trúc bên cạnh Thiên Tuyền làm điểm tựa.

Dù không thể giống như Thiên Tuyền dùng Khinh phong vân thể diệu thuật, nhưng lấy tu vi của hắn, khinh thân mà đứng thì vẫn được.

“Ta tới tìm ngươi.”

“Có việc?”

“…” Ly khế lắc đầu, “Ta còn tưởng ngươi bị yêu vật khác bắt đi.”

“Làm sao có thể.”

Ly Khế hơi giận hờn, gãi gãi mái tóc đen dày của mình: “Thì là ta lo lắng.”

Thiên Tuyền nghiêng đầu qua, con ngươi trong suốt như suối dừng ở lang yêu.

“Ngươi lo lắng cho ta, hay là lo lắng cho Hóa Linh ngọc?”

Bàn tay vò vò đầu ngừng lại, Ly Khế há mồm ngạc nhiên. Đúng vậy! Hắn nên lo lắng cho Hóa Linh ngọc! Nếu Thiên Tuyền không nhắc tới, hắn còn không nghĩ đến việc Hóa Linh ngọc sẽ bị yêu quái cướp đi!

Thiên Tuyền thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt lại nói.

“Mặc dù ta không ăn đồ ăn của nhân gian, nhưng đang ở nơi này, cũng phải hấp thu tinh nguyệt tinh hoa, bù lại nguyên thần hao tổn. Người không cần lo lắng.”

Cũng không cần biết Ly Khế có nghe hết không, nhưng nhìn hắn ngồi bên cạnh, hai mắt vẫn ngớ ra, tựa hồ vẫn chưa phục hồi tinh thần khỏi suy nghĩ phiền phức của mình.

Hai người chính là như vậy ngồi cả đêm, cho đến khi những tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện.

Trong rừng trúc có chút xôn xao, âm thanh ríu ra ríu rít rất nhỏ ở phía dưới trúc tía truyền đến. Ly Khế cảm nhận được đó là thứ yêu khí tâm thường, cúi đầu nhìn xuống. Nguyên lai là mấy con chuột yêu chưa thể thành hình đang thì thầm với nhau.

Âm thanh của chúng tuy nhỏ, nhưng lại làm người khác phân tâm. Ly Khế nhìn đến người bên cạnh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, không muốn hắn bị quấy rầy, cước hạ một cái, nhảy xuống bên dưới.

Đám tiểu yêu kia thấy có người từ trên trời giáng xuống đã muốn hoảng sợ, khi nhìn kỹ lại, lại là một đại yêu quái! Yêu khí trên người Ly Khế mặc dù đã ẩn xuống mức nhẹ, nhưng có thể hóa hình người thì cũng là yêu quái hơn trăm năm. Đám tiểu thử yêu này chỉ vừa mới tiến hóa không lâu, tự nhiên là sợ đến mức chạy trốn tức phía.

Chỉ còn lại một con vì chân nhuyễn mà trốn không kịp.

“Tha mạng… tha mạng…” Con chuột yêu màu xám này đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, nó chỉ mới tu đến độ nói được tiếng người, không nghĩ hôm nay gặp phải đại yêu, chỉ sợ không tránh khỏi kiếp số.

Xem nó run rẩy kịch liệt, Ly Khế không khỏi cười nói: “Sợ cái gì? Ta không ăn chuột đâu!”

Chuột yêu nghe vậy ngẩng đầu, thấy trong mắt của đại yêu không có sát khí, lúc này mới trút được gánh nặng vội nói.

“Không biết đại tiên đang tu hành, tiểu yêu đã quấy rầy. Mong đại tiên hạ thủ lưu tình, phóng tiểu yêu một con đường…”

Hắn nói chuyện khá lưu loát, Ly Khế tính thả hắn ra, bỗng nhiên lại nghĩ cái gì đó, liền hỏi.

“Các yêu chuột tin thức thông suốt, ta hỏi ngươi, gần đây ngoại Yêu Thành có biến cố gì không?”

Chuột yêu vội vàng gật đầu.

“Bẩm đại tiên, huynh đệ chúng ta đúng là đang nói về chuyện này! Nghe nói ngoại Yêu Thành hiện tại loạn thành một đống, phần đông đại yêu ở khắp nơi đến tranh đoạt địa bàn, nói gì Yêu Đế đã chết, Yêu Thành bị phong tỏa, chỉ cần ai là người đầu tiên phá trận vào thành có thể kế thừa vị trí của Yêu Đế!”

“Vớ vẩn.” Ly Khế hừ lạnh, tiểu yêu kia sợ đến mức rụt cổ, “Bên trong Yêu Thành phát sinh chuyện gì căn bản không người nào biết, có thể phá trận hay không còn khó nói, lúc này lại đi đánh nhau, thật là một lũ ngốc hám lợi đen lòng.”

Tiểu yêu cũng không biết hắn nói có đúng hay không, chỉ liên tục gật đầu xu nịnh: “Đại tiên nói đúng! Nói đúng!”

Ly Khế cũng không muốn gây khó dễ chuột yêu liền thả hắn đi. Vừa xoay người lại thì thấy Thiên Tuyền không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.

Thiên Tuyền cũng biết sự tình có biến, cùng Ly Khế nói: “Việc này không thể chậm trễ, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi đi.”

“Ừ.” Ly Khế gật đầu, đang muốn cất bước hướng đến Yêu Thành, lại đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ rồi xoay người đi về phía ngược lại.

“Sao thế?”

Ly Khế nhìn nhìn Thiên Tuyền, người này hiện tại thoạt nhìn tinh thần phi thường tốt, nhưng trên thực tế chỉ cần đi nửa ngày, sắc mặt của hắn dù không có gì biến hóa thì cái thân thể kia cũng tuyệt đối không chống đỡ được.

Hắn thật là người đã dễ dàng đả bại mình sao?!

Ly Khế thở dài nói: “Tốt nhất là về trấn nhỏ mua hai con ngựa trước đã!”

Đọc truyện chữ Full