DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Mệ
Chương 24

Từ sau khi Tư Mã rời khỏi, Thái y chẩn trị cho ta đã bị Trương Sĩ Ngạn thay đổi, vị Tôn thái y này từng chịu ân huệ mà gia nhập phe Nhạn Bắc. Kế sách trúng độc nguyên bản vốn chỉ dùng khi sự tình bại lộ, không ngờ phải dùng tới nhanh như vậy.

Ta dù không trúng kịch độc, nhưng vì đểđảm bảo mọi chuyện, mỗi ngày đều dùng thuốc làm tê liệt các giác quan, có đôi lúc thật sự không thể nhìn, không thể nghe, nhưng đến ngày hôm sau, hết thảy lại phục hồi như cũ.

Có đôi khi tỉnh lại, hắn ở ngay bên cạnh ta, nhưng vô luận như thế nào cũng không nhìn rõ khuôn mặt hắn, koong nghe được những lời hắn nói, rồi đến khi các giác quan khôi phục, khi đó ánh mắt hắn luôn tràn đầy tiếc thương, quả thực không giống những gì ta biết về hắn. Ta cũng không hoàn toàn lừa hắn, bởi vì ta vừa dùng xong ách dược (thuốc làm cho bị câm), cho nên, ta thật sự không thể nói chuyện.

Đó là đêm sau ngày tếđiển, Hoàng Thượng trên đường tới Bắc cung, lại gặp Tử Hoành thân đầy máu được 1 hạ nhân đỡ xuống giường, bối rối phụ giúp ngự y cứu trị.

“Tự sát?” Hắn nhìn người đang mê man, từ miệng hạ nhân kia biết hết ngọn nguồn,“Tự sát theo chủ?”

Máu tươi không ngừng trào ra từ cổ tay mảnh khảnh, hắn vốn đã gầy gò, giờđây càng trở nên yếu ớt, khiến người ta đau lòng không thôi.

Ngày đó không hiểu tại sao quân vương ở lại Bắc cung, tận đến khi người nọ tỉnh lại.

“Vì cái gì?” Hắn hỏi,“Vì cái gì làm như vậy?”

Tử Hoành mặt không chút huyết sắc, cụp mắt trả lời:“Ta không phục vụ tốt cho đại nhân, ta đã từng hứa với Tử Thiên thiếu gia, sẽ chăm sóc y thật tốt, nhưng……”

Đơn giản chỉ là 1 lòi hứa hẹn, hắn cũng không tiếc sinh mệnh, so với kẻ luôn vi phạm lời thề kia, hắn thật sự cao thượng hơn nhiều lắm.

“Ngươi làm rất tốt,” Lời nói của hắn tràn ngập an ủi,“Ta nghĩ Tử Thiên cũng không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.”

Hoàng thượng đang an ủi mình sao? Thật buồn cười, giết chết hai người kia không phải hắn sao? Cần gì phải bày ra bộ dáng mèo khóc chuột?

“Tử Hoành,” Hắn đăm chiêu,“Sẽ chẳng bao giờ có người tuân thủ lời hẹn ước hơn ngươi đâu.”

Tử Hoành quay sang nhìn người bên cạnh giường, vẻ mặt tịch liêu như vậy kiếp này hắn chưa từng gặp qua.

Hắn không biết vì sao hoàng đế lại đến đây, vì sao phải an ủi hắn, nhưng trên mặt hắn không còn chút nào xa cách, hắn không còn là đế vương cao cao tại thượng, mà là 1 người bình thường, có thống khổ, có mỏi mệt, cũng có những thứ không thể nề hà.

Hai người cùng nói chuyện, nhưng Tử Hoành chỉ lắng nghe, chậm rãi, hắn thậm chí có chút chờ mong sự hiện diện của hoàng đế.

Ngày đó từ Bắc Cung trở về, hắn đem ta ôm tới trong đình viện, ngồi trên đùi hắn.

Hạo nguyệt nhô cao, bóng cây loang lổ, hắn khẽ vuốt tóc ta:“Tử Phượng, thứ ta thích nhất chính làánh mắt của ngươi, sáng rọi vô cùng, cứ như tinh túy của ánh trăng.”

Hắn nói, một tay chỉ lên mặt trăng tròn trong suốt, ánh trăng khuya bàng bạc khiến ánh mắt hắn mông mông một tầng lượng sắc.

Ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ, rồi quay đầu nhìn hắn, vì cái gì đến lúc này hắn lại thật ôn nhu? Ta không thể nào lý giải.

Vẻ mặt ta vẫn ngây thơ mà lạnh lùng, mới đầu hắn vì thế mà thập phần thương tâm, sau đó cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Tử Phượng, ngươi thật sự không nhớ rõ ta sao?” Hắn luôn hỏi như vậy, ngay cả thần sắc cũng không từng thay đổi.

Ta không thể trả lời, chỉ khó hiểu nhìn hắn, kỳ thật rất muốn biết, đến khi nào hắn mới nhìn thấu màn kịch của ta.

Tựa hồ ta đã bị hắn phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên luôn chuẩn bị cho giây phút sẽ bị hắn vạch trần, có lẽ vì hắn sẽ giả vờ dung túng ta như khi trước, sau đó đột nhiên có một ngày lột trần chiếc mặt nạ ta đeo.

Nhưng điều khiến ta khó hiểu là lúc này đây hắn không có chút nào hoài nghi, hắn không hề giống con người ta không thể nắm bắt ngày xưa, mỗi một biểu tình, mỗi loại tâm tưđều rành mạch viết trên mặt. Hắn không còn che giấu chúng, hắn mất mát, uể oải, bất an, tất cảđều hiện lên trước mắt ta, rõ ràng đến mức khiến người khác không đành lòng hoài nghi.

Chỉ tiếc, ta đã không thể tha thứ cho hắn, cừu hận giữa chúng ta đã không thể nào hóa giải, cho nên, ta chỉ có thể tiếp tục lừa hắn, tiếp tục thưởng thức sự hối tiếc của đối phương.

“Tử Phượng, ngươi muốn biết chuyện của ta không?” Hắn hỏi,“Từ hôm nay trởđi, mỗi ngày ta sẽ kể cho ngươi nghe 1 câu chuyện của ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ, không thể quên, có được không?”

Vì thế hắn bắt đầu kể với ta chuyện của hắn, từ lúc còn nhỏ, từng câu từng chữ, thật chậm thật chậm, tựa nhưđang e sợ giây phút này chấm dứt.

Ba tháng sau, những câu chuyện kể đã nói về khi hắn sáu bảy tuổi, hắn giống như muốn đem từng việc nhỏ nhặt nhất kể với ta, có lẽ bởi vì trước đó chúng ta chẳng thể hiểu nhau.

Thuốc ta dùng càng ngày càng nặng, càng khiến hắn không thể không tin rằng sinh mệnh trong lòng hắn đang dần biến mất.

Thời gian ngày càng cấp bách, hắn thật sự lo lắng cho ta.

Thái y cả ngày làm bộ bận rộn tìm thuốc giải cho ta, nhưng lần nào đáp án cũng khiến quân vương thất vọng. Ta bắt đầu tưởng tượng, nếu ngự y nói phải lấy Thiên Sơn tuyết liên để chữa bệnh cho ta, hắn có thể hay không tự mình chạy tới đại mạc sông băng mang nó về cho ta?

Ý niệm ấy khiến ta bật cười, còn tưởng rằng sẽ không bị phát hiện, nhưng chắc không thể thoát nổi tầm mắt hắn.

“Chuyện gì khiến ngươi cao hứng vậy?”

Hắn đột nhiên xuất hiện khiến ta cứng đơ tại chỗ, nét cười trên mặt cũng vội vàng thu liễm.

“Trẫm lâu rồi chưa nhìn thấy ngươi cười,” Hắn chăm chú nhìn ta,“Bắt đầu từ khi nào ngươi không còn cười nữa? Từ khi Trần Duệ chết sao? Hay là từ khi ta làm chuyện đó với ngươi? Không, Tử Phượng, có lẽ là từ trước đó nữa, ngươi chưa bao giờ từng cười thật sự, ngươi hận ta, cho nên ngươi sẽ không cười với ta, ngươi chẳng qua vẫn luôn dối gạt ta, ngay cả những nụ cười cũng thế.”

Hắn nói vậy, tựa hồ tất cảđều là sai lầm của ta.

Ta không thèm nhìn hắn, cúi đầu, không nói một lời, từ khi bị thương tỉnh lại vẫn bày ra bộ dáng này.

“Tử Phượng, vì cái gì muốn gạt ta? Vì cái gì không chịu tin tưởng ta?”

Thực buồn cười, chuyện này ta cũng luôn tự hỏi, có lẽ là từ trước khi ta đến nơi này, chúng ta vẫn luôn lừa gạt nhau.

“Thời điểm ngươi bước vào cung, ta đã kể cho ngươi 1 câu chuyện xa xưa……” Hắn xuất thần nhớ lại, đem chuyện xưa đó kể lại 1 lần.

Ta cẩn thận nghe, nhưng không hiểu vì sao hắn lại kể câu chuyện này.

Kể xong, hắn nói với ta:“Tử Phượng, ngươi là vũ giả của trẫm, chẳng qua, ngươi bị mất đi cánh tay áo kia thôi.”

Kể từ lúc ấy, thời gian rảnh của hắn đều dành cho ta, ngày đêm làm bạn, không rời nửa bước, cho dù không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú vào ta, ngay cả việc triều chính cũng bắt đầu bỏ bê.

Hắn toàn tâm toàn ý như thế, thật sự làm ta kinh ngạc, ta chỉ có thể cố gắng tưởng tượng, một người mất trí nhớ khi đối diện với một người thâ cận đến thế này, đến tột cùng sẽ phản ứng thế nào? Vẫn bất hòa, kháng cự, có hợp lẽ thường hay không? Mà nếu bắt đầu thân mật, tin cậy hắn, thì lại làm hắn gảm bớt 1 phần thống khổ. Cho nên ta không chịu nhượng bộ, vẫn lạnh lùng như cũ, ta đã từng đối xử rất ôn nhu với hắn, nay lại coi hắn là người xa lạ, không thêm đểý tới, ta nghĩ trong lòng hắn chắc sẽ khó chịu đến nhường nào.

Có một đêm, ta mộng thấy Tử Thiên, đó là khi vừa tới hoàng cung này, hắn mang ta đi chơi khắp thành Trường An, chúng ta cùng nhau xem diễn kịch, cùng nhau nghe ca hát, vô tư nói cười, bỗng nhiên hắn nói với ta:“Tử Phượng, ngươi thật giống y, luôn luôn nói dối, cả hai người đều gạt ta.”

Ta có chút không hiểu nhìn hắn, mà hắn lại buông tay, dần dần đi xa, bên cạnh hắn là Tử Mạch, trên khuôn mặt non nớt là nụ cười rực rỡ, khiến y càng thêm thuần mỹ mà chân thành.

Hắn mang theo y rời đi, ta biết, đó là kết cục hắn mong muốn, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi chua xót, nhất định là ta nhớ hắn, cho nên mới mơ thấy đối phương, nếu đang ở trong mộng, có lẽ khóc cũng không sao. Những người ta thích đều rơi vào bất hạnh, Trần Duệ, rôi Tử Thiên, mẫu thân nói đúng, ta chỉ có thể mang đến bất hạnh mà thôi.

Hai bóng người đã biến mất ở trong tầm mắt, nước mắt mơ hồ dâng lên, ta quay đầu lại, lại nhìn thấy thân ảnh của đế vương, khuôn mặt ấy không có chút nào giả dối, chỉ có yên hoa ngập tràn sáng rọi, hắn đưa tay gỡ xuống mặt nạ của ta, nói nhỏ với ta, nhưng vô luận thế nào ta cũng không thể nghe rõ lời hắn nói.

Giấc mộng tàn, ta cảm thấy khóe mắt có chút ướt át, mở mắt ra, hắn vẫn canh giữ trước giường ta, cúi đầu hỏi ta:“Nằm mơ sao?”

Có lẽ là vì còn đắm chìm trong mộng, còn rất nhớ Tử Thiên, thế nên trong lòng đau đến mức khó có thể thừa nhận.

Nhưng ta không thể biểu lộ quá nhiều bi thương, bởi vì người nào ta cũng không thể nhớ rõ, cho nên sẽ không biết thương tâm.

Ta gật đầu, lập tức nhắm mắt.

Hắn mỉm cười nhìn về phía ta, trong mắt có chút tò mò:“Không ai sẽ xuất hiện trong giấc mộng của ngươi?”

Ta nhìn hắn, tựa vào lòng đối phương.

“Ta sao?” Hắn hỏi, không giấu nổi vui sướng.

Thời gian này, trừ hắn ra ta còn có thể nhìn thấy ai? Nói mơ thấy hắn cũng coi như hợp tình hợp lý.

“Tử Phượng, ngươi có biết vì sao ngươi bị thương không?” Hắn hỏi,“Là vì ta, là bởi ngươi cứu ta 1 mạng nên mới bị thương.”

Khi hắn nói câu này, trong giọng nói tràn đầy áy náy.

Vì cái gì một người đáng sợ như hắn lại có thể ôn nhu đến nhường này?

Tay của ta men theo bờ ngực hắn, phất qua vết sẹo trước ngực, đó là vết thương khi chắn mũi tên cho ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo ánh mắt đầy nghi vấn.

Nhưng hắn chỉ lắc đầu, đem tay ta dịch sang chỗ khác, cái gì cũng không có nói.

Hắn không nói cho ta biết chuyện hắn vì ta mới bị thương, là vì không muốn ta có thêm nhiều gánh nặng?

Ta bắt đầu hỗn độn, hai người có thể hy sinh tính mạng vì nhau, nhưng lại vô cùng hận đối phương, đến tột cùng là vì cái gì?

Sáng sớm hôm sau hắn hứng trí bừng bừng mang ta đến vườn hoa, nhìn những cánh hoa mênh mông vô bờ bến, hắn quay đầu hỏi ta:“Tử Phượng, ngươi thấy sao?”

Ta nhìn hắn, không biết nên trả lời ra sao.

“Ngươi trước kia rất thích trốn ra bên ngoài,” Hắn nói,“Luôn không muốn bị nhốt ở nơi này. Lúc này đây ta với ngươi cùng nhau đi, đúng rồi, đi chỗ nào nhỉ? Lại đi Giang Nam được không?”

Vùng đất ấy từng là nơi ta yêu thích, nay nghĩ lại mà kinh sợ, ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, ánh sáng lung linh không hề làm ta chói mắt, có lẽ là vì tác dụng của thuốc rất mạnh, khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.

“Tử Phượng!” Hắn ôm lấy ta, nhìn vào đôi mắt ta,“Có thể nhìn thấy ta sao?”

Ta mặt hoảng hốt nhìn hắn, gật đầu.

Ánh mắt hắn đầy vẻ sầu lo, lại tràn ngập đau khổ, người này đã không còn là quân vương cường ngạnh không ai bì nổi.

Ta tin hắn yêu ta, chẳng qua, nỗi hận của ta đã sâu không thấy đáy.

Bởi vì thân thể ta đột ngột suy yếu, kế hoạch xuất hành không thực hiện được.

Đông đi xuân đến, sau đó là nắng hè chói chang.

Để tránh sốt cao đột ngột, vừa vào đầu hạ, ta đã cùng hắn đến nghỉ hèở sơn trang.

Đường rừng quanh co, hắn xốc màn xe, gó khẽ lùa vào, phóng tầm mắt nhìn cánh rừng xanh biếc, tâm tình cũng trở nên trống trải.

Ta nhìn phía ngoài xe, trong đầu trống trơn một mảnh, chỉ cần không phải ở trong cung là ta đã cảm thấy thật tự do tự tại.

Chỉ là chưa kịp định thần, lại bị hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.

“Tử Phượng,” Hắn nói nhỏ bên tai ta,“Chúng ta có thểở lại nơi này, vĩnh viễn không trở về.”

Còn nói như vậy, khiến ta suýt chút nữa lại tin tưởng.

Ta có chút khó xử giãy ra khỏi lòng hắn, duy trì khoảng cách với hắn.

Hắn không thèm nhắc lại, chuyện ta cự tuyệt đối với hắn đã thành thói quen, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi ta, trong mắt là ý cười lượng giải cùng khoan dung.

Xe dừng lại trước sơn trang, ta được hắn nâng xuống xe, dọc đường vào vườn hoa như gấm, đẹp không sao tả xiết, cảnh trí so với Giang Nam một chín một mười.

Hạ nhân mang hành lý vào, còn hắn ở lại hoa viên cùng ta ngắm hoa. Kỳ thật, ta bất quá chỉ muốn đem lực chúý chuyển dời đến nơi khác, bởi vì khi đối mặt hắn, ta không biết phải làm sao.

“Hoa mùa hạ không hợp với ngươi,” Hắn nhìn mãn viên hoa cỏ nói,“Ngươi giống hoa mai của mùa xuân.”

Ta quay đầu nhìn hắn, lại có chút thất thần.

Hắn không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, tầm mắt đảo qua trên người ta, rồi dừng ở không trung.

Sắc trời dần ảm đạm, ta xoay người, ánh mắt hai ta lần lượt thay đổi.

“Mệt mỏi sao?” Hắn hỏi.

Ta lắc đầu, lại đem tầm mắt buông trên mặt đất.

“Chúng ta đi xem diễn kịch đi,” Hắn bỗng nhiên nói,“Ngươi trước kia thích nhất xem bìảnh kịch.”

Chẳng lẽ hắn mời cả gánh hát đến đây?

“Đi thôi.”

Ta bi hắn nắm tay kéo vào trong phòng.

Trên màn che trắng xóa, loang lổ bóng người lay động, hắn cùng với ta ngồi ở phá trước, nghe kia nghệ nhân điều khiển con rối bóng độc thoại:

“Phu quân, ngươi cũng biết việc này lành ít dữ nhiều, đường xá nhiều gian nan nguy hiểm?”

Lời nói của “phụ nhân” kia tình thâm ý thiết, một màn tiễn đưa này diễn đến thật giả khó phân.

Chỉ là phu quân kia không nói nhiều lời, phút cuối cùng chỉđể lại 1 câu:

“Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ……”

Nguyên là tô võ [ Lưu biệt thê ], xem ra lần này, diễn là[ tô võ Mục Dương ].

Nhất thủ thi, lưu loát tám mươi tự, chích cuối cùng kia một câu “Sống làm chim liền cánh, chết làm cây liền cành” lại làm cho người ta bỗng nhiên tâm sinh phiền muộn. Từ biệt hai mươi năm, hắn vẫn giữ lời hứa hẹn, nhưng khi trở về, thê tử lại gả cho người khác.

“Vì cái gì thê tử hắn không chờđợi lâu thêm 1 chút?” Hắn hỏi,“Nàng nếu thực sự yêu trượng phu của mình, nên chờđợi thật lâu mới phải.”

Nói như vậy thật sự không công bằng, nữ nhân thanh xuân ngắn ngủi, huống hồ, nàng nghĩ trượng phu đã sớm chết nơi sa trường, cũng sau 1 thời gian dài mới tái giá.

“Đổi lại là ngươi, ngươi có chờ không?” Hắn lại hỏi.

Ta có chút bất đắc dĩ, bởi vì hắn lại đem ta so với nữ nhân, vấn đề này thật khóđể trả lời.

“Nếu là ngươi trước kia, ta đoán ngươi nhất định sẽ nói không,” Hắn nhìn ta nói,“Nhưng hiện tại, ta không thểđoán được câu trả lời.”

Không thể nói chuyện, cũng chỉ có thể lấy giấy bút đáp lời, tuy rằng ta không muốn trả lời, nhưng lúc này đây lại không thể cự tuyệt.

Ta nhấc bút, viết lên bốn chữ.

“Cùng xuống hoàng tuyền?” Hắn thì thầm,“Ý người là, sau khi nghe tin trượng phu chết, ngươi sẽ tự tử theo hắn?”

Ta gật đầu, vẻ mặt đương nhiên.

Hắn ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó lại nở nụ cười:“Tử Phượng, ngươi nếu là nữ nhân, nhất định sẽ là một trinh tiết liệt nữ.”

Nữ nhân, nữ nhân, đem ta so sánh nữ nhân thú vị vậy sao?

Ta buông bút, không phản ứng gì với lời nói của hắn.

“Nếu là trước kia, khi nghe ta nói như vậy, ngươi nhất định sẽ sinh khí, nhưng hiện tại……” Hắn thở dài,“Tử Phượng, đến tột cùng người nào mới thực sự là ngươi?”

Ta không thể trả lời bởi chính ta cũng không biết được đáp án, cho nên trừ bỏ tỏ ra vô tội mà nhìn hắn, ta cũng không có cách nào.

Mặt trời nhô lên ở phía đằng đông, lận ở hướng tây, từng ngày trong sơn trang qua đi thong thả, công văn trong triều chồng chất được hạ nhân đưa tới, thực làm cho người ta phiền lòng, bất quá hắn đã hao hết tâm tư, luôn tìm cách khiến ta cao hứng.

Nhưng mà nơi này cũng chỉ là 1 chiếc ***g sắt, ta bắt đầu cảm thấy chán ghét nó.

“Cùng ta cùng một chỗ mất hứng sao?” Hắn nhìn ta hỏi.

Đương nhiên mất hứng, hắn nghĩ cả ngày cùng 1 chỗ với cừu nhân sẽ có cảm giác gì?

“Bất quá trẫm rất vui vẻ,” Hắn nói,“Trẫm chỉ cần nhìn thấy ngươi liền cảm thấy thỏa mãn, cho dù ngươi không cùng ta nói chuyện, không nhớ rõ ta cũng không sao, chỉ là…… Có lẽ rất nhanh thôi, ngay cả tâm nguyện này cũng vô pháp thực hiện.”

Hắn luôn nói những câu bất ngờ, nhưng lại khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Lúc này đây, ta lại tựa trong lòng hắn, bởi vì ta nhớ rõ, bản thân ta của ngày xưa đã chết trong mắt hắn, cho nên lúc này, hắn nói cái gì cũng sẽ không buông.

Hắn thật nhanh ôm lấy ta, tựa như chỉ cần nới lỏng vòng tay, sinh mệnh này sẽ mất đi trong nháy mắt.

“Vì cái gì lại biến thành như vậy?” Hắn đem mặt chôn sâu trong ***g ngực ta, trầm trọng nói,“Nói cho tabiết đi, là ngươi gạt ta, ngươi còn nhớ rõ hết thảy, ngươi sẽ không chết, có phải hay không?”

Ta nhìn ánh mắt xót xa của hắn, nhưng không biến động. Nhưng chỉ có trời mới biết, một khắc kia ta thiếu chút nữa sẽ dao động rồi.

Trong mắt chảy xuống 1 giọt lệ trong suốt, chảy xuống bàn tay, lạnh đến thấu xương.

Ta lau đi dòng nước mắt hắn, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn khóc, hắn đã từng nói sẽ không khóc trước mặt ta.

Ta cũng từng nói sẽ không khóc nữa, nhưng hắn lại luôn làm cho ta rơi lệ, cho nên lúc này đây, coi như là hòa nhau đi.

Tay hắn vẫn không có buông ra, bất đắc dĩ chỉ có thể để hắn ôm chặt ta suốt cả đêm dài.

Một lần kia, ta ngủ trên đùi hắn suốt một đêm, ngày hôm sau chúng ta phải đi Giang Nam. Đảo mắt đã qua nửa năm, hết thảy còn rõ ràng trước mắt, nhưng lại xảy ra nhiều biến cố ngoài ý muốn, tất cả cũng chỉ bắt nguồn từ lần đó.

“Ngươi còn hận ta?” Hắn hỏi,“Đến tận khi đó, ngươi cũng vẫn cho rằng là ta hại ngươi, Tử Phượng, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi để ta vĩnh viễn đeo tội danh này, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta…… Ngươi sao có thể cứ như vậy quên đi hết thảy, ngươi sao có thể cứ như vậy mà rời bỏ ta?”

Hắn thậm chí trở nên buồn bực, ta nghĩ chắc tại hắn bị giam ở nơi này lâu lắm, cho nên ngay cả lòng người cũng hóa tro tàn.

Có một ngày ta lật tới lật lui vài tập thơ trên giá sách, bắt gặp 1 câu

“Vô tình bất tựđa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chích hữu tương tư vô tẫn xử.”

(Vô tình không khổ nhưđa tình, một bước biến thành bão lũ. Thiên nhai nơi xa, chỉ còn tương tư vô tận.)

“Nhân đạo hải thủy thâm, bất để tương tư bán, hải thủy thượng hữu nhai, tương tư miểu vô bạn.”

(Lòng người sâu tựa biển, không để rơi vào tương tư, nước biển vô bờ, tương tư vô hạn=> chắc thế)

“Tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình.”

(Gặp lại làm như không thấy, hữu tình cũng giống như vô tình)

Ta khép sách lại, những câu này lộ vẻ tư tình oán ngữ, thật sự là không hợp phong thái hoàng gia.

Hắn cầm tập thơ trong tay ta, lật qua xem hai lượt, liền cau mày lắc đầu:“Tương tưđến tương tưđi, làm khổ chính mình, lại hại người khác. Nếu có thể tương tư, làm sao không đi tìm nhau?”

Đúng như lời hắn nói, từ trước tới nay hắn đều có thể dễ dàng có được hết thảy, hắn nghĩ mỗi người đều có thể gần nhau, lại không biết trong cuộc sống có bao nhiêu bất đắc dĩ.

Ta lấy lại tập thơ, mở ra một tờ, để trước mặt hắn:

“Thiên dữđa tình, bất dữ trường tương thủ.”

(Trời xanh cũng đa tình, không dễđể gần nhau)

Ta nghĩ, hắn đại khái sẽ nói rằng “Người sẽ thắng trời” linh tinh vân vân, không ngờ hắn lại nhìn câu chữ trên tờ giấy, hối lâu không nói gì.

“Tử Phượng,” Hồi lâu sau, hắn lộ ra một nụ cười thỏa hiệp,“Ta trước kia chưa bao giờ tin vào ý trời, nhưng hiện tại, ta lại tin.”

Nghe hắn nói những lời này, ta thậm chí có chút cao hứng, bởi vì hắn đã rơi vào buồn khổ.

Một phen đối đáp qua lại khiến ta bắt đầu suy nghĩ, nếu có thể, ta nguyện ở gần bên ai? Và ai sẽ nguyện ở bên ta? Người ở bên ta, nhất định sẽ là người ta yêu, nhưng người ta yêu là ai?

Ta đã từng nghĩ ta yêu thương Trần Duệ, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó không phải là yêu, mà nếu có, thì là yêu nhiều hay ít? Yêu đến mức nào? Hoặc là, có rất nhiều loại yêu thương?

Thật chẳng rõ ràng, tình yêu trong mắt ta trước giờ luôn bị bẻ cong, ta không biết nó vốn có bộ mặt như thế nào, cho nên ta vĩnh viễn sẽ không biết mình yêu ai.

Sau ta lại cho rằng mình ngươi người trước mắt, nhưng ta lại không muốn chúng ta ở bên nhau, trong mắt ta hắn vô cùng đáng sợ, hơn nữa thật đáng giận, ta nghĩ nếu chúng ta cùng một chỗ, trừ bỏ cho nhau cừu hận cùng thương tổn, liệu còn cóđiều gì khác?

Đem suy nghĩ đặt sang 1 bên, ta đặt quyển sách vào chỗ cũ, đi qua trước mặt hắn, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Ta từng chìm đắm một thời gian bên hắn, càng lún càng sâu, nhưng hắn lại tàn khốc làm ta thanh tỉnh. Đến bây giờ, vô luận hắn nói cái gì, lời ngon tiếng ngọt ra sao, nói hết tâm sự thế nào, cũng đều không thể làm cho ta có chút động dung.

Tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của hắn, mới biết được chính mình lại một lần nữa lâm vào hôn mê,“trúng độc” đã mấy tháng, tính ra cũng đến lúc độc phát, khó tránh khỏi phải tăng thêm một ít dược lượng, tăng thêm bệnh tình.

Tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, khi nhìn hắn, chỉ có thể cố sức nheo hai mắt. Nếu không phải thuốc này có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi, ta có lẽ sẽ nghĩ mình thực sự trúng độc rồi.

Giác quan dần trìđộn làm ta khốn khổ, hết thảy hắn đều nhìn thấy, nhưng bất lực.

Có đôi khi ta sẽ cố gắng tới gần khuôn mặt hắn, muốn thấy từng biểu tình thống khổ. Ta biết hắn vẫn còn tự trách, hắn nghĩ, nếu không phải bởi vì chính mình sơ sẩy, nếu không phải bởi vì hắn bỏ rơi ta, ta sẽ không bị hạ độc, mà tàn khốc hơn là, ta đem hết tội danh đặt trên người hắn.

“Biên cảnh có động, thỉnh Hoàng Thượng lập tức hồi cung thảo luận chính sự!”– rốt cục hắn vẫn bị chính sự thúc giục trở về cung. Chính là lần này “biên cảnh cóđộng”, hắn về cung sẽ thương lượng như thế nào đây?

Mùa hạ chớp mắt đã qua đi, mà cơ thể của ta cũng nhìn như vô cùng nguy kịch, phải cấp bách về cung trị liệu.

Có đôi khi ngẫu nhiên thanh tỉnh, ta cũng có thểđi lại 1 chút, còn hắn cứ thếôm chặt ta, mặc kệ có xảy ra chuyện gì.

“Tử Mệ trai”—đã rất lâu rồi ta chưa nhìn kĩ ba chữ này.

Tử mệ, tử mệ, hắn đến tột cùng muốn nói điều gì? Chuyện xưa ấy có quan hệ gì với ta? Chúng ta từ khi nào lại giống đôi tình nhân trong truyện, chỉ vì gần nhau mà chấp nhất trở thành 2 kẻ giống nhau? Ta bị mất cái gì? Hắn hy sinh cái gì? Ta chỉ biết hắn vĩnh viễn vượt lên trên ta, chưa bao giờ vứt bỏ thân phận tôn quý của mình, mà ta, lại bị bức xuống kém một bậc, phải dựa vào hắn.

Nhưng có lẽ ta đã bỏ qua 1 thứ, sự nhẫn nhịn của ta chỉ là giả dối, trên thực tế, ta chưa bao giờ mất đi tư thái kiêu ngạo. Ta rất kiêu ngạo, cho nên sẽ không tha thứ.

Ta cả ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ có thể chờ Tiểu Tứ đi hỏi thăm chút tình hình.

Quả không ngoài sở liệu, biên cảnh các nước chư hầu rốt cục bắt đầu rục rịch, người Nhạn Bắc chưa bị xếp vào hàng chư hầu, mà trở thành nước láng giềng của Tử Viên, cũng bởi vậy mà trở thành địch quốc có binh lực lớn nhất. Tình hình chiến đấu gay go, nhiều năm cùng các nước chư hầu âm thầm kết giao, Nhạn Bắc được khắp nơi ủng hộ, trở thành chỉ huy chúng chư hầu phản kháng Tử Viên.

Nhưng dù sao Tử Viên cũng là 1 nước lớn mạnh, sổ chiến xuống dưới, ít khi thất bại, nhất thời không thể dao động.

Cũng may là, nơi giao nhau của Tử Viên cùng Nhạn Bắc địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, hai quân vẫn giằng co không dứt, khó phân thắng bại.

Kể từđó, tình cảnh của ta có chút xấu hổ, nhưng ta cũng không lo lắng, hắn sẽ không để ta dây vào, huống hồ hiện tại hết thảy cũng chỉ là kế hoạch.

Thế cục thay đổi làm hắn mệt mỏi vô cùng, nhưng chỉ cần ta liếc mắt, hắn lại lập tức tươi cười.

Hắn vẫn đều đặn kể chuyện hồi nhỏ của hắn cho ta, tất cả những gì có liên quan đến hắn, tất cảđều được thuật lại từng câu từng chữ. Từ mùa đông năm trước cho đến cuối mùa thu năm nay đã gần một năm, hôm nay mới kểđến những chuyện năm mười tuổi.

“Ngày nào đó, ta theo phụ hoàng tòng quân, hắn chỉ vào 1 thiếu niên xấp xỉ tuổi ta, noi đó là con của Lại Bộ Thị Lang Trần Lận, chẳng những sáng tạo nhanh nhẹn, hơn nữa thân thủ bất phàm, tuổi còn nhỏ màđã ra chiều lịch lãm, lớn lên tất là nhân tài hiếm có.” Hắn ôm lấy ta, cùng ta nhớ lại,“Ta nghe xong không phục lắm, đến tận khi ta vẫn là người được sủng ái nhất trong số các huynh đệ, nghe hắn giáp mặt khen người khác, trong lòng phi thường hờn giận. Từ đó về sau, vô luận săn bắn, thi đấu thể thao, hay là tập đọc thi thư, ta đều phải cùng hắn tranh cao thấp. Tử Phượng, ngươi còn nhớ rõ hắn không?” Hắn cúi đầu nhìn ta,“Hắn tên Trần Duệ, từng là người ngươi yêu.”

Ta trên mặt không nhiều gợn sóng, còn mang theo chút buồn ngủ, có lẽ hắn đang thử ta, cho nên ta chỉ có thể im lặng không đáp lại.

“Sau lại ta mới biết được, nguyên lai hắn là con của Ngọc di nương,” Hắn nói,“Mẫu hậu cùng di nương đều là phi tử của phụ hoàng, khi đó Ngọc di được sủng ái, lại sắp sanh, nếu không phải hoàng hậu trộm đổi long tử, người ngồi ở ngôi vị hoàng đế hẳn là Trần Duệ. Ngươi nói, này thếđạo có phải hay không thực không công bằng?”

Nguyên lai hắn cũng biết sao? Vậy mà khi ta giết Trần Duệ, hắn lại không hề do dự.

“Hắn là người có tài, cho nên ta rất tin dùng hắn,” Hắn lạnh nhạt nói,“Nhưng sau khi gặp ngươi, hắn liền không yên phận, Tử Phượng, ngươi luôn khiến cho người ta đại loạn.”

Lời này cho dù là người mất trí nhớ cũng có thể hiểu, hắn đang thầm oán ta, bất quá ta vẫn như cũ không có phản ứng gì, mặc cho hắn nói.

“Chung quy chúng ta trở thành địch nhân từđó,” Hắn nói,“Bởi vì chúng ta luôn muốn cùng 1 thứ, là ngươi, là ngôi vị hoàng đế này. Ta đã từng nghĩ bản thân chiếm được cả 2, đáng tiếc ta sai lầm rồi, ta vĩnh viễn không chiếm được ngươi, vì cái gì, Tử Phượng?” Hắn ôm chặt ta nói,“Vì cái gì không chọn ta? Hắn chỉ quen ngươi trước ta thôi mà, chỉ chốc lát thôi, thế nhưng ngươi lại lựa chọn hắn. Nếu có thứ gìđể ta và hắn vĩnh viễn phải tranh giành, thì đó phải là trái tim ngươi, ngươi không biết rằng kỳ thật ta……”

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Tiếng bộ binh thượng thư từ xa truyền đến, bất chấp thị vệ ngăn trở, hắn đã bước vào trong điện,“Hoàng Thượng! Biên quan thất thủ, thỉnh cấp tốc thương nghị, trấn định quân tâm, chủ trìđại cục!”

Hắn bình tĩnh liếc người đang quỳ dưới đất, buông tay khỏi ta, rồi sau đóđứng dậy, cùng người kia đi ra cửa điện.

Thời khắc này hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có khi ta cãi lời hắn, hay khi ta vì hắn mà bị thương, hắn mới có thể lâm vào hỗn loạn điên cuồng, chỉ là hắn yêu rất thật lòng, lại rất báđạo, cho nên ta không thể tín nhiệm.

Đêm đã khuya, hắn không có trở về, trằn trọc trên giường, lại nhớ tới 1 tập thơ lâu rồi chưa xem.

Thiên bất dữ trường tương thủ, ngẫm nghĩ, trong lòng chợt có chút muộn phiền.

Trong cơn hoảng hốt, ta lại gặp giấc mộng ở Trường An, ta nghe thấy thanh âm hắn trầm thấp mà mềm mại, nhưng khi tỉnh lại, ta không thể nhớ hắn đã nói những gì.

Đọc truyện chữ Full