[ Trường tương tư ]
Cung môn tự hải thâm như hứa, bất kiến quân khanh thiển khai nhan.
Trường tương tư hề trường tương ức, túng vi côảnh độc tự liên.
Đêm dài trầm lắng, một khúc “ Lưu thủy “ giống như kỳ danh, thản nhiên vương vấn bên tai.
Ta đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra đình phía xa, nghiêng tai lắng nghe.
“Là ai đang tấu đàn?” Ta lơđãng hỏi.
“Nô tài không biết.” Tiểu Tứ tiến lên trả lời.
“Hình như là từĐông Cung truyền đến, nhưng hình như Tử Nho không cóđàn,” Ta vừa nói vừa xoay người,“Chẳng lẽ nơi đó còn có cung viện nào khác sao?”
“Này……” Hắn có chút do dự,“Nghe nói gần đó là thư phòng nơi các hoàng tử học tập.”
“Nga?” Ta hỏi,“Hay là còn có người ở?”
Hắn đáp:“Không, nơi đóđã sớm bỏ hoang lâu ngày.”
“Thật kỳ quái, rõ ràng nghe được tiếng đàn.” Ta nghi hoặc cân nhắc, bước ra ngoài cửa.
“Điện hạ……” Tiểu Tứ lo lắng.
Ta quay đầu, nhìn hắn một cái:“Yên tâm, ta đi một lát sẽ quay về.”
Đi theo tiếng đàn, bất giác dừng cước bộ trước Đông Cung, nơi đó vẫn như mọi khi ta thường tới, vô thanh vô tức, giống như cái gì cũng không có phát sinh.
Tiếng đàn uyển chuyển, dường như từ một thư phòng truyền đến, ta tò mò, bước vào cung viện xa lạ nọ.
Không ai ngăn trở, không có gác bên ngoài, ta nhẹđẩy cửa ra, nhìn thân ảnh côđơn phía trước.
“Không nghĩ sẽ nhìn thấy ngươi ởđây, Thừa tướng đại nhân.” Ta nói, đi tới trước mặt hắn.
Bàn tay gảy đàn dừng lại, hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ta, trên mặt chỉ còn một nét cười phảng phất.
“Trong tình hình hiện nay, ngươi dựđịnh tạm thời ởđây sao?”
“Thái tửđã biết rồi còn vờ hỏi?” Hắn trả lời thản nhiên, không có chút trào phúng hay hàm xúc.
“Trong thời điểm này còn có thể tấu được âm thanh bình thản đến nhường này, trừđại nhân ra chắc không thể có người thứ 2.” Tay ta phủ trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy.
Hắn đứng dậy, nhường chỗ cho ta:“Nghe nói cầm nghệ của điện hạ cao siêu, không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức?”
Không nghĩ đến lúc này mà hắn vẫn còn hứng trí, ta cũng không từ chối, thoải mái ngồi vào, đoan phóng hai tay:“Đừng chê cười Tử Phượng.”
Tiếng đàn réo rắt lan tỏa khắp không gian, hắn chắm chú nghe, không có nửa điểm phân tâm, sóng mắt theo tiếng đàn mà lưu chuyển.
Hết khúc, rút hai tay về, ta nhìn khuôn mặt chuyen chú của hắn, ngưng thần nói:“Đây là khúc nhạc cổở Nhạn Bắc, tên là [ Tương tư ]. ”
Hắn không lên tiếng, tiếp tục lắng nghe.
“Chỉ tiếc, trong lòng Tử Phượng không có người để tưởng niệm, cái gọi là tương tư, thật sự không hiểu rõ, tâm tư khúc nhạc cũng không cách nào truyền tải.”
Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc:“Điện hạ thật sựđã quá khiêm tốn rồi, mỗi người đều có một bóng hình mà tưởng niệm, chỉ là có người biểu lộ ra, còn có người lại che giấu, có người lại không tự nhìn thấy được. Ta thấy tiếng đàn của điện hạ không phải là không có tam tư, nếu trong lòng không chỗ nào vướng bận, quyết không thể tấu được thanh âm mạn diệu ngần này.” (các bố ngày xưa tâng bốc nhau kinh vãi:v)
“Không thể nhìn được sao?” Ta tự nói,“Nói như vậy, ta cũng có người để tưởng niệm? Là ai? Ha ha, ngay cả chính ta cũng không biết.”
“Không biết cũng không phải là chuyện xấu,” Hắn nói,“Đợi đến lúc nào đó, chỉ sợ không thể chịu nổi mà phải thừa nhận thôi.”
“Thực nhìn không ra, Thừa tướng đại nhân cũng sẽ nói những lời như vậy,” Ta cười,“Quả nhiên ngày xuân là lúc cảm xúc dâng trào.”
Hắn cũng chỉ cười, ánh mắt trong veo.
“Nơi này ngay cả một thủ vệ cũng không an trí, xem ra Hoàng Thượng biết chắc chắn ngươi sẽ không rời đi.”
“Rời đi?” Hắn lặp lại,“Ta có năng lực bỏ trốn đến nơi nào? Mặc dù thoát khỏi nơi này, cũng không trốn thoát được hoàng cung. Cho dù có trốn được khỏi hoàng cung, cũng không trốn thoát thiên hạ này. Có một số người, một số việc, thủy chung đều không thể thoát đi, một khi đã như vậy, chi bằng đừng trốn.”
Ta trầm mặc không nói, ngồi yên lặng một bên.
Hắn nhìn ta, phảng phất vô tâm:“Đạo lý này, điện hạ không phải rõ ràng nhất sao?”
“Nói cũng phải.” Ta cũng đoán hắn sẽ nói như vậy, nên không oán trách.
Thời gian như có một khắc tạm dừng, ta đối với hắn, có chút xuất thần:“Đại nhân.”
Hắn ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh.
“Người như ngươi, lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
“Nguwoif như ta?” Hắn hỏi, mang theo ý tò mò.
“Ngươi làm hết thảy cũng chỉ bởi 1 người,” Ta nói xong, bất giác thất thần,“Làm hết thảy…… Thế giới này sẽ có một người vì ai khác mà sống sao? Thật sự có thểđơn thuần chỉ vì một người mà trả giá? Ta thật sự rất ngạc nhiên, thật sự rất muốn biết đáp án, cho nên ta sẽ chờđến khi ngươi thực hiện được nguyện vọng, ta sẽ nhìn đến lúc cuối cùng.”
“Ta tin,” Hắn trả lời bình thản,“Đại giới, ngươi rất nhanh sẽ thu được.”
“Đại giới này ta không thúc giục, ta biết ngươi sẽ chủđộng giao phó, chính là……” Ta nhìn hắn, lộ ra chút tiếc hận,“Nếu Thừa tướng đại nhân đi rồi, Tử Phượng nói không chừng sẽ rất nhớ ngài.”
Hắn sáng sủa cười:“Hoài Viễn thật đúng là tu ba kiếp mới được điện hạ chiếu cố như thế này.”
Ta lắc đầu, cười đến vô lực:“Người khiến ngươi cảm thấy tu ba kiếp mới cóđược đang ở cách chỗ này một bức tường, từ ba năm trước, người duy nhất có thể khiến ngươi tấu đàn cũng là người ở sau bức tường bên ấy, nhưng mà ngươi sẽ không vượt qua giới hạn này, bởi vì ngươi luôn nghe theo ý muốn của y.”
Hắn không nói, vẻ mặt tựa như cam chịu, ánh mắt cụp xuống mang vài tia mỏi mệt.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bỗng nhiên mở miệng nói:“Đúng vậy, cho nên ta vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy y.”
Thừa tướng đại nhân, ngươi thật ra làđa tình hay vô tình? Cứ như vậy bỏ rơi y? Hay là, ngươi vẫn còn oán giận y?
Ta bắt đầu nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn nói trong lòng ta không phải không có chỗ nào vướng bận, nhưng ta thật sự không biết, ta đến tột cùng có thể nhớ tới ai. Đối với thiếu niên năm ấy, có thể tính là tương tư sao? Vậy là Trần Duệ? Ta đã tưởng niệm hắn? Không, ta không có khả năng đi tưởng niệm bất luận kẻ nào, bởi vì trong lòng ta chỉ có chính mình. Trừ bỏ chính mình. ta không có khả năng vì những người khác phân tâm, ta phải thừa nhận bản thân ích kỷ, thừa nhận mình đã buông xuôi rồi. Ta không có khả năng yêu người khác, bởi vì như vậy sẽ phải phân chia chính mình cho kẻấy, giống người trước mắt dâng tất cả cho người mình yêu, đối với ta mà nói thật sự quá khó khăn.
Nhưng thời điểm đối mặt hắn, ta lại chỉ nói dược 1 câu:“Ngụy Hoài Viễn, ta thật sự hâm mộ ngươi, ngươi có thể vì một người mà trả giá hết thảy, cho nên vô luận làm cái gì, đối với ngươi cũng đều cóý nghĩa, cũng là bởi vậy, ngươi hẳn là cảm thấy khoái hoạt. Mà ta thì cái gì cũng đều không có, ta vĩnh viễn vô pháp tìm được một người như thế.”
Ta không biết tại sao mình lại nói những lời này, nghe thật đáng thương, nghe đứng lên giống như là túy ngữ giống nhau, nhưng như vậy mới có thể khẳng định, ta không say.
“Cũng không phải ngươi tìm không thấy người như vậy,” Hắn trả lời,“Chính là ngươi không nghĩ sẽ tìm được mà thôi.”
“Có lẽ,” Ta cũng không phủ nhận,“Bởi vì ta căn bản không cần.”
Hắn lựa chọn trầm mặc, như làđồng tình. Gió rít qua khung cửa khiến cánh cửa như rung động, từ nơi đó có thể trông thấy 1 bức tường, ẩn sau bức tường ấy là nơi tiếng đàn muốn tới, không biết liệu y có nghe được hay không?
Ta trở lại tẩm cung, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát, nhìn thấy hắn ngồi ở trước mặt, nhưng lại tưởng như xa vời.
“Đi đâu vậy?” Hắn hỏi.
Ta đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dựa vào ***g ngực hắn:“Đi nghe tấu đàn.”
Hắn không hiếu, vòng tay ôm ta, những lúc thế này hắn thật ôn nhu:“Có hay không?”
“Đương nhiên,” Ta trả lời,“Hoàng Thượng không phải cũng thích nghe sao?”
“Ngươi biết?”
“Trước đây Tử Nho từng nói.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn,“Gần đây tựa hồ không hề thiếu những lời đồn nhắm vào họ.”
“Ngươi cũng nghe nói sao?” Hắn hỏi.
Ta gật đầu, ngưng thần nhìn chăm chú vào hắn:“Hoàng Thượng, ngươi tin tưởng bọn họ sao?”
Hắn nhìn ta, đáp:“Trẫm đương nhiên tin tưởng.”
“Vậy tại sao lại đem Thừa Tướng giam lỏng trong cung?”
“Giam lỏng?” Hắn hỏi lại,“Sao có thể gọi là giam lỏng? Bất quá trẫm chỉ giúp hắn tránh mặt, tạm thời nghĩ cách ứng phó thôi mà.”
Nói dối, trong ánh mắt kia chỉ toàn là giả dối, đối với kẻ dối tráđãăn sâu vào máu thịt như ta, ánh mắt như vậy vô cùng quen thuộc quen thuộc, bởi vì ta mỗi ngày đều nhìn thấy nó trong gương. Nguyên lai, chúng ta thật giống nhau.
Nghĩ đến đây, ta chuyên chú nhìn hắn, đôi mắt cười như gặp tri kỷ, trong suốt tràn đầy.
“Vì cái gì nhìn ta như vậy?” Hắn nâng mặt ta lên, cười hỏi.
Ta không nói lời nào, hướng hắn cười đến ái muội. Kết quả, đối với ta cũng không ngoại lệ, Hoàng Thượng của ta, ngươi không cho ta lừa dối ngươi, thế nhưng chính ngươi lại đang lừa gạt người khác. Mánh khóe bịp người của ngươi thật sự rất tài hoa, nếu sinh đúng thời, nhất định có thể lưu danh thiên cổ, chỉ tiếc, Tử Viên sớm đã thế suy kiệt lực, chỉ còn cái vỏ bọc cường thịnh, còn nội bộ lại chia đến năm bè bảy mảng. Quyền thần công khai kết bè kéo cánh, triều đình như vậy không có thuốc nào cứu được. Ngôi vịđế vương ngươi đoạt được cũng như một ngôi lầu cao sạt lở, chỉ cần khẽđụng chạm, sẽ ngay lập tức sụp đổ, mặc kệ ngươi kinh thế tài hoa như thế nào, cũng vô lực cứu vãn, cách duy nhất để bảo tồn ngôi vị, chính là không cho ai chạm đến nó.
Hắn bất ngờáp chế ta, ta ngửa đầu, hai tay siết chặt tấm lưng rộng của hắn, khuynh lực đón nhận. Nhắm mắt lại, cảm nhận từng dao động của lưỡi hắn trong miệng, ta tinh tế hưởng thụ tất cả, bởi vì thật sự ta muốn biết, nụ hôn nồng nhiệt này đến tột cùng là thật hay giả tạo.
Nhưng cứ mỗi lần muốn thử phán đoán, đều chỉ có thể cảm thấy càng thêm hỗn loạn. Hắn thật sự giỏi mê hoặc lòng người, nếu dễ dàng lộ ra sơ hở, sẽ không đủ tư cách là một kẻ dối trá. Cho nên đối với sự sủng ái này, mặc kệ là thật hay là giả, ta đều hết sức hưởng thụ, bởi vì chúng ta đều đang lừa gạt đối phương, không ai nợ ai.
“Tử Phượng,” Hắn xuất thần nhìn ta,“Khuôn mặt của ngươi khiến ta nhìn mãi không biết chán, bởi vì mỗi một lần nhìn lại đều có một phát hiện mới.”
Phải không? Lúc này đây ngươi lại phát hiện cái gì? Ta không hỏi, cũng không có trả lời, ta không sợ bị hắn nhìn thấu, thậm chí nhiều khi ta hy vọng bị hắn vạch trần. Có lẽ ta rất muốn biết một khi mặt nạ bị chọc thủng, liệu hắn còn có thể tiếp tục sủng ái ta như lúc này? Trần Duệ nói ta luôn tin vào chính mình, nhưng lần này ta không tự tin như vậy, bởi vì người trước mắt thật sự quáđặc biệt, hắn không phải là kẻ ta có thể dễ dàng khống chế.
“Hoàng Thượng,” Ta bỗng nhiên hỏi,“Nếu có một ngày, vì nguyện vọng của ngươi, phải giết chết 1 người mà ngươi yêu mến, ngươi sẽ làm thế nào?”
Hắn không do dự,“Bởi vì nguyện vọng của trẫm chính là thực hiện mong muốn của một người khác, nên nếu đó là nguyện vọng của y, trẫm đương nhiên sẽ không chùn bước.”
Thật là một đáp án ngoài ý muốn, ta nhìn hắn, khó hiểu hỏi:“Người kia là ai?”
“Không nói cho ngươi biết.” Hắn nở nụ cười thần bí.
Ta cũng không sinh khí, theo thói quen thầm oán trách:“Thật keo kiệt.”
Trên mặt hắn nét cười chưa biến, thanh âm trầm thấp vang ở bên tai:“Đợi đến khi trẫm giết sạch mọi người xung quanh, còn lại một người duy nhất, không phải chính là kẻđó sao?”
Vô lực trả lời, ta cũng không thể chống đỡ, người này luôn nói những lời ngoài dự tính của ta, mặc kệ người kia là ai, ta cũng không phải là kẻđó. Nhưng nếu phải chết trong tay hắn, tựa hồ chuyện này cũng không có gì xấu.
Đêm luôn dài như vậy, ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, thứ khiến ta sợ hãi nhất chính là màn đêm u ám, nhưng hiện tại, ta lại không hy vọng màn đêm nhanh chóng trôi qua, bởi vì một khi tỉnh giấc, hắn sẽ không còn ởđây nữa.
Rốt cục vẫn không quen ngồi cả ngày 1 chỗ, ngày hôm sau trên đường tới ngự thư phòng, vừa lúc gặp Tử Thiên từ trong bước ra.
“Tử Thiên,” Ta gọi hắn, một tay kéo hắn lại, đợi hắn đứng trước mặt mình,“Chuyện Thừa tướng đại nhân thế nào rồi?”
Hắn nhìn ta, hình như tỏ vẻ kinh ngạc trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, buồn bãđáp:“Không lạc quan.”
Phải không? Đến cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm loại bỏ chướng ngại vật này sao?
“Hoàng Thượng muốn đem tướng sĩ trong thành xử tử toàn bộ, bởi chuyện vừa rồi đã bị toàn bộ triều thần đòi truy vấn, mà trong đó người bị hiềm nghi lớn là Thừa tướng. Hiện tại thế lực trong triều chia làm hai phái, 1 bên lên án công khai, 1 bên bảo vệ, không bên nào chịu kém thế. Hoàng Thượng mặc dù giữ hắn lạitrong cung, nhưng dựa vào binh lực trong tay hắn, muốn tấn công hoàng thành không phải là việc khó, cái còn thiếu chẳng qua là cơ hội.”
“Nga?” Ta ngạc nhiên,“Thừa tướng đại nhân có thực lực đến vậy sao?”
“Cũng không thể biết tường tận,” Hắn đáp,“Hiện tại song phương đều đang chờ đối phương hành động bước tiếp theo, tranh chấp trong tương lai là không thể tránh được.”
“Sẽ không,” Ta lắc đầu,“Thừa tướng đại nhân sẽ không để cho trận tranh chấp này phát sinh, chỉ cần Tử Nho muốn, hắn sẽ không phản bội y.”
“Tử Nho sao……” Hắn cụp mắt, sắc mặt ngưng trọng,“Hiện tại hắn tự thân còn khó bảo toàn, nay Hình thị quyết tâm đến vậy, 1 chút cũng không đểýđến tình cảnh của hắn bây giờ. Xem ra, cho dù Thừa tướng không chịu hành động, bọn họ cũng sẽép buộc Tử Nho, giả danh y khơi mào họa loạn. Tử Phượng, ta đem chuyện này nói cho ngươi, chính là hy vọng ngươi đừng lấn sâu vào chuyện này, tránh càng xa càng tốt.”
“Ngươi muốn ta không đểý tới bọn họ sao?” Ta hỏi,“Vốn những chuyện này cũng không liên quan đến ta, bất quá liệu có nghiêm trọng như ngươi nói không?”
“Phân tranh hết sức căng thẳng, ta chỉ không muốn nhiều người bị cuốn vào trong đó,” Hắn nghiêm mặt đáp,“Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Xem ra Tử Thiên cũng thực hiểu tính nết Thừa tướng, ta đối hắn cười cười:“Vậy sao? Nhất định có 1 biện pháp không thông qua vũ lực vẫn có thể giải quyết việc này chứ, nói không chừng lúc này cũng đã có người nghĩ ra rồi.”
“Không dùng vũ lực?” Ngữ khí hắn mang theo chút châm biếm,“Trừ phi loại bỏ căn nguyên sự việc, bằng không, tuyệt đối không có khả năng.”
“Căn nguyên? Cái gọi là căn nguyên cùng nó danh nghĩa không phải giống nhau sao?” Ta không chút đểý nói,“Ngươi yên tâm, Tử Thiên, ta cũng không nghĩ sẽ xen vào chuyện này, chỉ là có chút lo lắng cho tình cảnh của 2 người họ mà thôi, ngươi đã nói như vậy, ta tự nhiên sẽ không đến tìm họ nữa.”
Cả hai phe ngoài mặt vẫn bày ra vẻ khó xử, kỳ thật quyền chủđộng vẫn luôn nằm trong tay Hoàng Thượng, một khi đối phương lấy danh nghĩa thái tử cùng lực lượng của Thừa Tướng để phát động chiến tranh, hắn có thể danh chính ngôn thuận đem hai người xử tử, việc còn lại chỉ làđối phó với mấy loạn thần cỏn con. Chẳng qua sẽ dẫn tới việc hao binh tổn tướng, đến lúc đó tất cả sẽ biến thành hư không, binh lực suy kiệt, các nước láng giềng sẽ thừa nước đục thả câu, cũng bởi vì vậy nên song phương mới án binh bất động.
Bất quá lần này, hắn tựa hồđã không đợi được nữa rồi.
“Tử Phượng, vì cái gì sẽđối việc này như thế thanh?” Tử Thiên hỏi ta.
“Không biết,” Ta trả lời,“Có lẽ bởi vì ta cùng Tử Nho đều là thái tử, lại cùng cảnh ngộ thân bất vô kỷđi.”
(thân bất vô kỷ:
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ”ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chếđược để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
“Ai mà không thân bất vô kỷ cơ chứ?” Hắn nói,“Tử Phượng, có một số việc không nên quá mức đểý, giả vờ câm điếc 1 chút sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Hôm nay hắn có chút kỳ quái, bình thường hắn tuyệt đối sẽ không nói những lời này, xem ra mọi chuyện thật sự nghiêm trọng.
“Ta hiểu, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.” Ta kính cẩn đáp, quả nhiên làm hắn không được tự nhiên.
“Câu đa tạ nên nói với người ngoài thôi,” Hắn có chút mất hứng,“Sao lại khách khí với ta như vậy?”
“Ngươi không phải người ngoài, nhưng cũng trong thể trở thành người phía trong a”
Thật không ngờ lúc này ta còn có tâm tình nói giỡn, hắn đành nở nụ cười bất đắc dĩ. (thật sự mềnh thấy câu đùa này nhạt toẹt)
“Tử Thiên, ta biết trong lòng ngươi cũng đang lo lắng giống như ta,” Ta nói,“Không, nhất định sầu lo hơn ta gấp bội, bởi vì tình cảm của ngươi đối với bọn họ sâu đậm hơn rất nhiều.”
“Sầu lo thì phải làm thế nào đây?” Hắn không nề hà,“Chúng ta cái gì cũng thay đổi không được.”
Đúng vậy, chúng ta thật sự là quá mức nhỏ bé, cho nên không thể thay đổi gì sự, chính là nói như vậy theo Tử Thiên trong miệng nghe nói so với bất luận kẻ nào nói đều phải càng thêm làm cho người ta cảm thấy vô lực.
Ta không thèm nhắc lại, đến tận lúc hắn đứng dậy rời đi. Đối với ta mà nói, sầu lo cái gì căn bản là không cần phải, rõ ràng đã biết tính tình của hắn, cần gì phải giả bộ nữa? Chẳng lẽ ta thật sự lo lắng cho bọn họ? Ha ha, sao có thể như thếđược? Ta tựđối với mình còn không thành khẩn, làm sao lại rảnh rỗi đi lo lắng cho kẻ khác?
Nhưng thời điểm nhìn thấy Tử Nho, ta rốt cục hiểu được vì cái gì ta luôn không dám đối mặt y, bởi vì y thành khẩn chân thật màđáng tin, vô luận là ai, khi đối mặt với con người này cũng chỉ có thể xấu hổ vô cùng.
“Ngươi nghe xem, Tử Nho, là tiếng đàn từ thư phòng truyền đến.” Ta đương nhiên biết y nghe được, nhưng ta muốn nói về cái khác,“Khúc nhạc kia tên là [ Tương tư ], là một khúc nhạc từ Nhạn Bắc, tối hôm qua ta chỉ mới tấu 1 lần, Thừa tướng đại nhân liền nhớ kỹ.”
Y trầm mặc, vẻ mặt tái nhợt.
“Nếu không làm Thừa tướng, hắn có lẽ sẽ trở thành một nhạc sĩ xuất sắc, như vậy đối với ngươi mà nói có phải rất tốt hay không?”
Y chỉ thở dài.
“Toàn bộđều là bởi vì ngươi, Tử Nho, bởi vì ngươi hắn mới lưu lại nơi này, bởi vì ngươi hắn mới chịu cảnh giam lỏng trong cung. Nhà giam ấy là ngươi tạo ra cho hắn, hiện tại hắn vô lực đào thoát, cũng không muốn đào thoát. Hắn có thể phản kháng, lại bởi vì ngươi mà lựa chọn trầm mặc, cho tới bây giờ, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hết thảy hết thảy, tất cảđều bởi nghĩ tới ngươi.”
Bỗng nhiên nói với y như vậy khiến ta cũng tự cảm thấy chột dạ, kẻích kỷ nhất thiên hạ này sao có thể có tư cách chỉ trích y?
Y không phủ nhận, cũng không dám nhìn ta:“Những điều ngươi nói ta đều hiểu được, nhưng là kết cục đãđịnh, chúng ta không thể thay đổi.”
“Ngươi hẳn là biết, Tử Nho, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi đây, nhưng như vậy tất sẽ tạo một hồi đại họa, vì ngươi, hắn sẽ không làm như vậy, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể ngồi chờ chết. Nhưng còn ngươi, ngươi thật sự cứ như vậy nhìn hắn chịu chết?”
Chết, một tiếng này vang lên khiến lòng y đau đớn.
“Không có câu nói của ngươi, hắn có lẽđãđạt được hết thảy, càng không phải trải qua uy hiếp như lúc này, cho dù ngươi không thể giúp hắn, ít nhất cũng đừng trở thành chướng ngại vật.”
Những lời chỉ trích vô tình khiến y không chịu nổi, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn luôn im lặng.
“Đừng để cho người khác lợi dụng ngươi,” Ta tiếp tục giọng điệu tàn khốc ấy,“Đừng khiến bản thân rơi vào tay người khác để mà làm hỏng nước cờ của hắn, hiện tại người có thể cứu hắn cũng chỉ có ngươi, ngươi sẽ làm thế nào đây? Ngươi có thể vì hắn mà hy sinh chính mình?”
Ánh mắt y mê man mà bất lực, bởi vì y không thể tin bản thân còn có thể cứu được người kia.
“Ta nên làm như thế nào?” Y hỏi, bình tĩnh nhưng bức thiết.
Ta dời tầm mắt khỏi y, tiến tới cạnh cửa, đến cạnh bàn rót một chén rượu.
“Ngươi là ngọn nguồn sự việc, cũng là người mà bọn họ sẽ giả danh, chỉ cần ngươi tiêu thất, hết thảy liền mất đi ý nghĩa. Dùng cái chết của ngươi thông báo cho toàn bộ người dân trong thành, chứng minh hắn trong sạch, cứ như vậy lời đồn sẽ tự sụp đổ, Hoàng Thượng cũng không có cớđể giết hắn, mà những kẻ phạm thượng kia không còn danh nghĩa nào đểđứng lên. Tử Nho, đừng lo hắn sẽ bất an, bởi vì tất cả là do hắn an bài, hiện tại hắn không cóđộng tĩnh gì chẳng phải như mong muốn của ngươi sao? Hắn không phản bội hoàng thượng, cũng không tiếp cận ngươi, hắn sẽ vì ngươi mà hết lòng phụ tá hoàng thượng, vì hắn có trở ngại, mà ngươi là một trong sốđó.”
Y ngạc nhiên, nhưng không khổ sở, thậm chí còn có thể cười.
“Ta nợ hắn nhiều lắm,” Nhìn chén rượu đặt trước mặt, y cười đến lạnh nhạt,“Hôm nay hắn ban cho ta rượu độc, ta lại có thể nào không uống?”
Lần đầu tiên thấy y nâng chén, trong chén kia là rượu độc, cho ta, cho hắn, cũng không xem như châm chọc.
Ta thu hồi tầm mắt ngưng trệ, lấy giấy bút trong ống tay áo ra.
Y đặt chén trên bàn, tiếp nhận giấy bút, trong mắt không có bi thương, không có do dự.
Trầm mặc nhưng nhẹ nhõm, tiêu sái phóng bút, từng nét chữ của y vẫn như bay lượn.
“Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì hắn.” Y nâng cánh tay, đem trang giấy đặt trước mắt, chờđợi gió qua thổi khô từng nét mực, xuyên xuống là vài ánh mặt trời yếu ớt, y tinh tế ngắm nhìn di ngôn của chính mình, giống như đang đùa nghịch.
“Độc tính sẽ phát tác sau 1 canh giờ,” Ta đứng bên cạnh, chăm chú nhìn sâu vào mắt y,“Sẽ không thống khổ.”
Y khẽ vuốt ve trang giấy, tầm mắt hướng về phía xa xa, rồi chậm rãi quay sang ta: “Nếu có thể cứu hắn, mặc cho thống khổđến mức nào, ta cũng sẽ chịu được.”
“Tử Nho,” Ta đứng dậy, đầu ngón tay lướt qua sườn mặt y,“Ngươi có trách hắn không?”
Y nhìn ta, nhẹ tựa lông hồng:“Ta chỉ cần hắn sống.”
Là như thế này sao? Chỉ tiếc, ta không thể cam đoan.
Ánh mặt trời trở nên ảm đạm, đôi mắt mỏi mệt đã mất đi tiêu điểm, xuyên thấu qua tầm mắt tan rã, y vươn tay về phía ta, dùng toàn lực nắm cánh tay ta:“Tử Phượng,”
Ta cũng nắm tay y, kia là toàn bộ chút sức lực còn sót lại của đối phương.
“Hắn sẽ sống, phải không?”Đôi mắt vô lực mở to, ám ảnh mà tràn đầy u oán. Ta không dám nhìn y, không dám nhìn đôi mắt trong suốt ấy.
“Phải,” Ta ôm lấy thân thể mềm nhũn của y, trên khuôn mặt lạnh như băng không có một tia huyết sắc,“Hắn sẽ sống.”
Bàn tay trong tay ta rơi xuống, y nghiêng mặt tựa vào lòng ta, một giọt lệ long lanh lưu lại nơi khóe mắt, nhưng trên mặt không có chút gì ai oán, tựa nhưđã mỏi mệt lâu lắm rồi, giờ phút này rốt cục có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Ôm lấy thân thể trong lòng, hô hấp của y đã mỏng manh đến khó lòng phát hiện, ta buông tay. Ta đặt y nằm ngay ngắn, nhìn y vẫn như khi trước ngủ say, ở nơi nào, tìm không thấy chút oán hận.
“Hắn sẽ sống.”
Là vì một câu trả lời này sao?
Có lẽ là vậy đi, nếu đáp án kia có thể cho ngươi một tia an ủi, ta liền không hối hận.
Ta lại một lần nữa ngóng nhìn y, tự nói với chính mình, sinh mệnh này sắp mất đi, không lâu sau y sẽ biến thành một khối thi thể lạnh lẽo, không có độấm, không có nhịp đập trái tim, không bao giờ có thể mỉm cười đầy thiện ý với ta như trước, không bao giờ có thể dùng ánh mắt trong suốt ấy nhìn thẳng vào ta.
Cứ như vậy đi, ta đã hoàn thành việc ta nên làm, không nên có những tâm trạng dư thừa, những người khác như thế nào cũng được, ta không cần phải quan tâm, cũng không rảnh đi quan tâm. Nhưng cuối cùng, lại vẫn là hứa hẹn. Tử Nho, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của hắn, mãi cho đến cuối cùng, điểm này hy vọng ngươi có thể tin tưởng. Về phần hắn, là ý nguyện của ngươi, thật có lỗi, ta chỉ có thể nuốt lời.
Rời khỏi y, chuyện ban nãy không khỏi khiến ta cười nhạo chính mình, có lẽ bởi vì, y là chút ấm áp duy nhất còn sót lại ở hoàng cung lạnh như băng. Nhưng mà giờ phút này, ngay cả chút ấm áp duy nhất ấy cũng sắp biến mất, tiêu tán vô tung.
Làm như không có việc gìđi vào trong ngự thư phòng, ngồi bên cạnh hắn, ta đang chờđợi, chờđợi thời khắc tin tức truyền đến, cái loại cảm giác này khó có thể nói lên lời. Hắn không trách ta nhiễu chính sự, bởi vì tất cảđối với hắn đều không có gì khó khống chế.
Nhưng ánh mắt quần thần tất nhiên không thể thân mật, có lẽ bởi nơi này là ngự thư phòng, nếu ở trên triều, nhất định bọn họ sẽ không tiếc rẻ mà lộ ra thái độ chán ghét, muốn dùng ánh mắt hung ác hơn gấp bội đem ta giết chết.
Bất quá rất nhanh bọn họ dời sự chúý trên người ta, quay về nhiệm vụ tranh chấp ban đầu, bên này một câu “Thánh Thượng”, bên kia một câu “Ngô Hoàng”, một đám kêu thật thân thiết, còn làm ra vẻđạo lý, khiến ngự thư phòng trở nên huyên náo.
“Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng!” Thị vệ chạy vội vào trong, bối rối hành lễ, tất cả phiền lòng mà im lặng. Trong điện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được duy nhất câu nói mơ hồ mà kinh hách,“Thái tử…… Thái tửđiện hạ……đã……đã chết!”
Ta nghiêng mặt nhìn hắn, thật giống như trong tưởng tượng, vẻ mặt ấy không có chút biến hóa nào.
Các thủ hạ cùng đại thần trợn mắt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, nhất thời lâm vào yên lặng.
Không khí dường như ngưng đọng lại, hắn đứng lên, một câu cũng không nói đi ra ngoài điện, phía sau triều thần, thủ vệ có chút vô thố, một đoàn líu ríu đuổi theo sau.
Trận này làm ta cảm thấy có chút kỳ diệu, liền giống như một đứa trẻ hư thưởng thức tròđùa dai của chính mình, ta nhìn thấy hắn cầm tờ di ngôn lên, bất động thanh sắc, rồi sau đó lại nhìn xung quanh bằng thần thái lạnh như băng.
Một chiêu này, quả nhiên trong nháy mắt chặn đứng trận võ mồm của mọi người, quốc tang long trọng che giấu mạch nước ngầm đang khởi động.
Di thể thái tửđược an táng ở Bắc Hoàng Lăng phía trong hoàng thành, đi theo là hoàng thân, đại thần kính cẩn hành lễ, mắt nhìn cửa lăng mộ từ từ khép lại, rồi sau đó mới rời khỏi nghĩa trang, lục tục về thành.
Hết thảy phát sinh quá mức đột nhiên, tất cả mọi người còn không biết phải làm sao.
Thừa tướng không đi theo đoàn người đưa tiễn, hắn còn ở lại trong cung chờ quân vương của hắn, để nói lời cáo biệt cuối cùng.
Mà ta vẫn đứng bên ngôi mộ mới đắp này, im lặng xuất thần.
“Ta có thể lưu lại không?” Mắt không rời ngôi mộ, ta hỏi,“Hãy để ta bồi y trong chốc lát.”
Hắn nhìn ta, có chút bất đắc dĩ:“Nếu có thể, trẫm nhất định sẽ cùng ngươi lưu lại.”
Ta lắc đầu:“Trong triều còn có chuyện quan trọng, Hoàng Thượng đừng vì ta mà chậm trễ triều chính, Tử Phượng rất nhanh sẽ trở về.”
Phía sau thị vệ cưỡi ngựa lên cấp báo, vó ngựa hỗn độn như thúc giục. Hắn không hỏi nhiều, theo một đoàn thị vệ rời đi, để lại ta cùng 1 đoàn thị vệ khác.
Màn đêm buông xuống, ta thản nhiên xoay người, đi theo thị vệ sớm được Thừa tướng đại nhân thay thế, chưa từng lộ ra nửa điểm sơ hở, quả nhiên là cẩn thận.
Lăng mộ một lần nữa bị mở ra, khuôn mặt đang yên ngủ lại 1 lần nữa hiện ra trước mắt, thị vệ mang thi thể ra khỏi quan tài, thật cẩn thận đặt trong xe ngựa. Ta ngồi bên cạnh y, cảm nhận nhiệt độ cơ thể kia từ từ biến hóa. Xe ngựa bắt đầu di chuyển, bóng cây lay động hắt bóng trên khuôn mặt y, như gọi về một tia sinh khí. Ta biết, chỉ cần qua hai canh giờ nữa, khuôn mặt này sẽ 1 lần nữa khôi phục huyết sắc, hệt như trong quá khứ, y lại dùng cặp mắt trong suốt quan sát thế giới này, chỉ tiếc, ta không còn có thể nhìn thấy nữa.
Đương nhiên không sai, thuốc giả chết đó chính là ta đem tới cho ngươi, do chính tay Thừa Tướng đại nhân bào chế mà thành, chính là hắn không biết, thảo dược kia mặc dù có thể cứu ngươi, nhưng cũng có thể hại người chí tử, chỉ cần là một vết đâm vô cùng nhỏ, cũng đủđể trí mạng.
Ngươi nhất định sẽ trách ta lãnh khốc vô tình, đúng, ta không phủ nhận, đẩy hắn vào chỗ chết là ta, nhưng cũng không chỉ là ta, cho tới nay, vìđểâm thầm giải độc cho ngươi, hắn lấy thân làm thí nghiệm, sớm đã bịđộc quấn thân, mặc dù chưa mất đi tính mạng, chỉ sợ thời gian cũng không còn nhiều. Mà lấy tình cảnh lúc này của hắn, cũng không có khả năng dễ dàng cao chạy xa bay. Cho dù ta không giết hắn, thì chắc chắn sẽ có người lấy mạng hắn. Đây là ngôi mộ hắn tựđào, không ai cứu được.
Tha thứ cho ta, mặc dù giúp đỡ các ngươi, nhưng ta sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì ta biết, mặc dù hắn phải rời khỏi, người kia cũng sẽ không để cho hắn chạy, mà nếu hắn còn ởđây, ta làm sao có thể lấy những gì ta muốn?
Chúng ta đều sai, Tử Nho, giờ phút này hắn đến tột cùng còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, người hắn đang nghĩ tới nhất định sẽ là ngươi.
Khi trở lại Tướng phủ, bóng đêm đã rất sâu, hắn đẩy cửa thư phòng, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Chống đỡ hai tay có chút vô lực, thứ hắn lấy ra là giấy từ quan.
Hắn nghĩ rằng có thể, hắn nghĩ rằng có thể cứ như vậy rời đi, mặc kệ có bao nhiêu lâu, chỉ cần có một khắc có thể rời xa địa phương này, hắn cũng sẽ không có gì tiếc nuối. Nhưng cảm giác vô lực này khiến hắn hiểu rõ, vĩnh viễn cũng không có khả năng, hắn vĩnh viễn vô pháp thoát khỏi lao ngục này, vĩnh viễn không thểđập tan gông xiềng. Mãi cho đến lúc chết đi, hắn cũng sẽ bị nhốt ở trong này, không cách nào trốn thoát.
“Yến Tử Phượng……” Hắn cúi đầu, nhìn những giọt máu rơi trên trang giấy, cười đến châm chọc.
Khóe miệng là những vết máu đen không sạch sẽ, hắn bắt đầu nghĩ, có lẽ linh hồn hắn cũng mang sắc màu này.
“Ngụy Hoài Viễn,” Cửa phòng bịđẩy ra, xuất hiện ở trước mắt là thê tửđã không nhìn thấy nhiều ngày, chẳng qua, như vậy chính thức tự gọi mình là trượng phu, thật sự có chút kỳ quái.
“Thiền nhi,” Hắn lau khóe miệng, gian nan đứng dậy đi tới chỗ nàng.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết sao?” Nàng nhìn hắn, mặt không biến sắc,“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết, ngươi vì y lấy thân thử thuốc, chỉ vì hóa giải độc cho y, nhưng mà chính ngươi thì sao? Ngươi tựđể chính mình rơi vào trăm ngàn độc dược, đến cuối cùng vẫn không cứu được y! Ngươi nhất định nghĩ sẽ hạđộc Hoàng Thượng, cho nên cái gì cũng không dám nói, có phải hay không?! Nhưng ngươi sai lầm rồi, ngươi thật sự sai lầm rồi, ngươi căn bản không cần hao tổn tâm cơ như vậy, Hoàng Thượng vốn không muốn hại y, hạđộc y không phải hắn, mà là ta, là ta!” Nàng siết hai vai hắn, khàn cả giọng,“Thấy rõ không! Là ta! Là thê tử của ngươi! Là vị công chúa bốc đồng điêu ngoa này!”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt trở nên mơ hồ nhưng vô cùng mềm mại:“Ta biết……”
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nàng ngước lên nhìn hắn rồi từ từ ngã xuống, bất lực.
“Ngươi…… biết?” Dựa vào chút ý thức còn sót lại, nàng buộc chính mình phải tỉnh táo, nhưng khi được người trước mắt ôm vào lòng, nàng lại tình nguyện lãng quên tất cả.
“Ta đã sớm biết.” Hắn trả lời, bình tĩnh như thế, giống như tất cả cùng hắn không quan hệ.
“Ngươi có biết…… Ngươi có biết……” Nàng đã không thể tự hỏi, chỉ có thể liều mạng lặp lại,“Ngươi có biết…… Vì cái gì, vì cái gì ngươi rõ ràng biết, tại sao không nói? Vì cái gì không tố giác ta? Vì cái gì lại dung túng cho ta?”
Tay hắn thực ấm áp, khiến người khác khó lòng kháng cự:“Ngươi là thê tử của ta, ta sao có thể bắt ngươi chịu tội?”
Hắn mỗi một từ, mỗi một câu, đều như mũi dao khoét sâu trong trái tim nàng, khiến nàng đau đến chết lặng.
“Hoài Viễn,” Nàng nói, nước mắt long lanh, nhưng không thể rơi xuống,“Ngươi đối với y, là yêu; Còn đối với ta, là gì? Ngươi rõ ràng không thương ta, căn bản không cần bao che tất thảy. Làm như vậy là sao? Thương hại? Đồng tình? Hay là bố thí?”
“Thiền nhi,” Hắn nhìn nàng, lại lực bất tòng tâm,“Ta thật sự nghĩ sẽ cùng ngươi rời đi, ta vốn tính như vậy, nhưng không nghĩđược rằng sẽ không kịp. Không phải thương hại, không phải đồng tình, lại càng không phải là bố thí, mà là thật sự, thật sự muốn cùng ngươi……”
“Hoài Viễn,” Nàng không thểđình chỉ nội tâm run run,“Ngươi đã nói, cùng với ta vượt qua những ngày bình yên, làm một đôi vợ chồng bình thường……”
Hắn nhìn nàng, áy náy:“Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa.”
“Hiện tại?” Nàng hỏi,“Hiện tại ngươi còn nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Hắn trả lời,“Nếu có thể, ta nhất định sẽ mang ngươi rời đi, vô luận làđến nơi nào.”
“Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy? Đơn giản vì ta là thê tử của ngươi sao?”
“Không,” Trên mặt hắn làý cười trong suốt, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng,“Là…… Nương tử.”
Giọt lệ chảy xuống ở trong tay, lạnh lẽo đến thấu xương, nàng ôm chặt thân thể hắn, cảm nhận hơi thở mỏng manh của đối phương, nặng nề nói nhỏ:“Hoài Viễn, nếu không có y, nếu ta gặp ngươi trước, ngươi có thể hay không…… Có thể hay không yêu thương ta?”
Ý thức mơ hồ, chỉ có thanh âm của nàng văng vẳng bên tai, hắn có thể nghe được, nghe được nàng khóc than truy vấn, nghe được câu trả lời của bản thân:“Sẽ…… Không cần “nếu”…… Ta vẫn, vẫn đều……”
Nàng không thể nghe hết câu trả lời, hết thảy cho nàng đã là lần cuối.
Biết rõ sẽ phí công, lại vẫn một lần lại một lần kêu tên hắn, người này sẽ không tỉnh lại nữa, vô luận có thét lên bao nhiêu lần, cũng lại rơi vào hư không, chỉ còn tiếng gió rền rĩ cùng tiếng khóc than tiêu tán.
※※※
Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt y, tản ra một tầng mênh mang sắc trắng, chỉ khi đểý hơi thở mỏng manh cùng độấm nhàn nhạt, ta mới dám khẳng định y còn sống.
Không biết y còn ý thức hay không, có lẽ mọi chuyện phát sinh y đều đã thể nghiệm và quan sát, nhưng mà y lại không có cách nào đáp lại, tựa như cho tới giờ vẫn vậy, y chưa bao giờ thoát khỏi vận mệnh của mình.
Ta có thể nghe được tiếng khóc của y, khóe mắt đầy nước kia chính là minh chứng. Chính là Thừa tướng đại nhân của ngươi thật sự rất ngốc, hắn giải độc cho ngươi, nhưng lại tự làm mình trúng độc; Hắn cứu được ngươi, lại không cứu được chính mình. Bởi vì hắn cùng ngươi giống nhau, quá mức thiện lương, cho nên hắn mới có thể thua.
Giờ phút này ngươi nhất định rất thống khổ, có lẽ chờ khi ngươi tỉnh lại, chuyện đầu tiên ngươi muốn làm là tự kết thúc mạng sống bản thân. Nhưng đã không thể, sinh mệnh của người là do hắn đổi lấy, ngươi không có quyền tự tử, ngươi chỉ có thể sống sót, cho cả phần của hắn, cho dù bi thương cũng tốt, cho dù thống khổ cũng vậy, cho dù côđộc cảđời, cho dù hai bàn tay trắng, đây sự trừng phạt của hắn đối với ngươi, cũng là tất cả tình yêu của hắn, ngươi không còn lựa chọn nào.
Xe ngựa dừng lại ở rừng cây ngoài thành, chờở nơi đó là quản gia trong Tướng phủ, cũng là người Thừa tướng đại nhân tín nhiệm nhất.
Thái tử bị chuyển đến 1 chiếc xe khác, ta nhìn y lần cuối cùng, xoay người nói với quản gia:“Hắn nói, rời Trường An, vĩnh viễn không được trở về.”
Quản gia hiểu ý, đưa mắt nhìn quanh.
“Không cần đợi,” Ta không để quản gia chần chừ,“Hắn sẽ không đến đây.”
Có lẽ sớm có sở liệu, người kia nghe xong, chỉ có trầm trọng, nhưng không có kinh ngạc.
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn xe ngựa xé gió màđi, biến mất khỏi tầm nhìn.
Lần này, tội trạng của ta lại nhiều thêm 1 bậc, không, sẽ nhiều hơn, chính là lâu rồi không đểý, cơ hồđã quên còn tồn tại nơi gọi làĐịa Ngục. Từng có người nói sẽ mang ta đi, chỉ là ta không xứng đáng, ngay cả bọn họ cũng không thểở bên nhau, ta sao có khả năng được nhưý nguyện? Đến lúc đó, nhất định ngay cảĐịa Ngục cũng không mở rộng cánh cửa cho ta bước vào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Mệ
Chương 15
Chương 15