“Theo ta đi.” Thiếu niên vươn tay về phá ta, trên khuôn mặt non nớt làý cười trong veo không tỳ vết.
Ta nhìn hắn, rồi bước lui về.
Thực xin lỗi, ta không thể.
Là mộng?
Khuôn mặt kia vốn mờảo, lại chỉ có thể thấy xuất hiện ở trong mộng.
Vì cái gì?
Vì cái gì chưa cùng hắn đi?
Rất nhiều năm nay ta thường tự hỏi mình như vậy.
Vì cái gì không muốn đi cùng hắn?
Vẫn là nói,
Ngay từđầu đã chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ta từ trong mộng tỉnh lại, nhìn bên cạnh, trong lúc vôý, dòng suy nghĩ tạm dừng. Từ từđứng dậy, mặc tạm áo khoác áo khoác, đối với bóng mình trong gương, lần đầu tiên cảm thấy thật chán ghét.
“Yến Tử Phượng, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Ta tự hỏi, nhưng tìm không ra đáp án.
Cây tửđàn hương khí bao quanh, ta tựa vào trước bàn, một tay nâng sườn mặt, tay áo rộng thùng thình tùy ý trải trên mặt bàn, lộ ra cổ tay mảnh khảnh.
“Điện hạ,” Tiểu Tứ từ ngoài đi vào truyền tin,“Ninh phi nương nương phái người đến gọi ngài đến Ngọc Ninh điện 1 chuyến.”
“Ninh phi?” Ta hỏi, tầm mắt vẫn hướng về nơi khác,“Ninh phi là ai? Nàng bảo ta đi, ta sẽđi sao?”
“Hồi bẩm điện hạ,” Hắn đáp,“Ninh phi chính là chất nữ của Thái hậu, ở hậu cung địa vị gần với Thái hậu, được xem như hoàng hậu.”
“Nga?” Ta ngồi dậy, nhìn hắn nói,“Nói như vậy, ta là nhất định phải đi?”
“Kia…… không phải,” Hắn ấp a ấp úng đáp,“Chính là……Đắc tội Ninh phi thì……”
Ta đứng dậy đi tới cửa, nhìn nội thị bên ngoài, khí vũ hiên ngang, không khóđểđoán ra chủ nhân hắn cóđịa vịđặc biệt thế nào.
Cũng là vô tình dây dưa đến chuyện hậu cung, nếu là không cho nàng chút mặt mũi, tựa hồ sẽ phiền toái không ít, ta không khách khí màđi về phía tên nội thị, khuôn mặt tươi cười đón chào.
“Yến thái tử.” Hắn cung kính hành lễ.
Ta hướng hắn gật đầu đáp lễ.
“Thái tử tới đây đã nhiều ngày, hôm nay mới đến thỉnh an ngài, thật sự là thất lễ,” Hắn tiếp tục nói,“Nương nương vẫn luôn canh cánh trong lòng, cốý sai nô tài đến thỉnh thái tửđiện hạđến Ngọc Ninh điện 1 chuyến.”
“Làm phiền ngươi lo lắng,” Ta đáp,“Vậy chúng ta đi.”
Đang định đi, nội thị kia lại cản Tiểu Tứ lại:“Nương nương chỉ mời 1 mình thái tử, đã có thị vệ của chúng ta hộ giá thái tử, sẽ không phiền hà công công đi theo nữa.”
Ta nghe vậy, cảnh giác xoay người sang chỗ khác, hướng Tiểu Tứ nhìn một cái ra hiệu, bảo hắn lui xuống.
“Thái tử, thỉnh.” Hắn vén màn xe lên, đỡ ta vào long xa.
Một hồi lâu, người hầu nâng tay ta đỡ xuống xe ngựa, cung điện trước mắt cũng không có gìđặc biệt, nhưng so với hành cung bình thường có khí phái hơn 1 chút.
Đi vào cửa điện, xuyên qua chính sảnh rộng mở, lại qua 1 hành lang thật dài mới vào đến bên trong.
Nhìn thấy bóng lưng một người, ta cười nói:“Tẩm cung của nương nương quả nhiên rộng lớn, từ cửa điện đi đến nơi này, ước chừng mất của Tử Phượng nửa nén hương.”
“Thái tử quá khen,” Nàng từ trong bước ra, lập tức hướng về phía ta,“Cung điện dù có sâu, cũng không sâu bằng tâm cơ thái tử a.”
Ta cẩn thận nhìn thẳng đôi mắt nữ tửđoan trang kia, cũng không thấy nàng có chỗ nào hơn người, nếu không dựa vào quyền thế của Thái hậu, chỉ sợ cảđời này không thể hưởng thánh ân.
“Tử Phượng ngu dốt,” Ta đáp,“Không biết ý của nương nương là gì?”
Nàng nhíu mày, cười yếu ớt nói:“Ta chỉ là cảm thán, thái tửđiện hạ chẳng những có mỹ mạo tuyệt thế, còn có tài trí hơn người, có thể mê hoặc Hoàng Thượng, cũng có thể khiến một tên thích khách quay cuồng.”
Ta giấu diếm thanh sắc nhìn nàng, cười khổ nói:“Nương nương khiến ta có chút hồđồ rồi.”
“Thái tử cũng là người hiểu biết, chẳng lẽ muốn ta nói toẹt ra sao?” Nàng từng bước tới gần,“Thích khách này sớm không đến muộn không đến, lại cố tình xuất hiện khi thái tửởđây, sau đóđược ngươi cứu, rồi chết trong cung 1 cách kì lạ. Việc này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, nói là tự sát, rốt cuộc như thế nào cũng không tra được. Theo ta thấy, thích khách kia rõ ràng là cùng điện hạâm thầm cấu kết, mưu đồám sát Hoàng Thượng. Mọi chuyện thất bại, hắn bị ngươi diệt khẩu, ta nói đúng không, thái tửđiện hạ?”
Ta nghe mà không khỏi cười to:“Sức tưởng tượng của nương nương, không đi viết lách chút tiết mục văn vẻ thật sự làđáng tiếc.”
Nàng không nhiều lời, đem tờ văn thưđặt trên bàn, nói với ta:“Thái tử nhất định là thấy việc viết chiếu nhận tội rất phiền phức, cho nên ta sớm vì ngài chuẩn bị rồi, điện hạ chỉ cần ghi tên vào thôi.”
Ta cầm lấy văn thư, tinh tế nhìn, trong này kể tường tận chi tiết ta cấu kết với thích khách ám sát vua như thế nào, không khỏi làm người ta cảm thán, miêu tả sinh động chân thật bực này, tựa như người trong cuộc tận mắt chứng kiến.
“A, Tử Phượng hiểu mà,” Ta buông văn thư, cười nói,“Hoàng Thượng gần đây luôn luôn tới Tử Mệ trai, thời gian dài chưa từng giá lâm hậu cung, có lẽ nương nương cảm thấy nhàm chán, mới dựng chuyện trêu đùa Tử Phượng đi.”
“Có phải hay không, trong lòng điện hạ rõ nhất,” Nàng đáp,“Ngài vẫn nên ngoan ngoãn ghi đại danh vào đây đi, bằng không, đừng trách ta làm khó ngài.”
“Nga?” Ta hỏi lại,“Hay là nương nương muốn dụng hình với ta?”
“Dụng hình?” Nàng cười nói,“Ta sao dám làm vậy? Nếu lưu lại nửa điểm thương tích trên da thịt non mịn này, Hoàng Thượng sẽ chất vấn ta. Ngươi yên tâm, ta chẳng những sẽ không dụng hình với ngươi, mà còn hảo hảo hầu hạ ngươi.”
Không kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy hai tay đã bị hung hăng chế trụ từ phía sau.
“Ngươi không phải thích nhất chuyện mê hoặc nam nhân sao?” Nàng nâng mặt ta lên,“Hôm nay ta sẽ ban thưởng cho ngươi 1 màn mây mưa chi hoan, thỉnh thái tử hảo hảo hưởng dụng đi.”
Nam nhân phía sau giữ chặt 2 tay khiến ta không thể nhúc nhích, một người khác đi tới trước mặt ta, xé rách vạt áo.
“Ninh phi,” Ta liều mạng muốn rút cổ tay ra,“Ngươi không sợ ta đem việc này bẩm báo Hoàng Thượng sao?”
“Như thế nào?” Nàng cười,“Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho Hoàng Thượng rằng thân thể ngươi đã bị kẻ khác làm vấy bẩn?”
Không rảnh tự hỏi càng không kịp đáp lại, ta đã bị kia hai người kia lột quần áo, ấn ngã xuống đất. Hai bàn tay thô ráp luồn vào trong vạt áo tùy ý di chuyển, thẳng xuống hạ thân, tiếng hít thởồồ bên tai chỉ làm cho ta cảm thấy dơ bẩn khôn xiết.
“Thái tử cần gì làm khó mình như vậy?” Ninh phi đem tờ giấy kia phe phẩy trước mắt ta,“Chỉ cần ghi tên vào đây, sẽ không phải chịu lăng nhục như vậy nữa.”
Ta thống khổ thở phì phò, đôi mắt sau những sợi tóc tán loạn nhìn thẳng hướng nàng, cười nói:“Ta nếu ghi tên vào đó, chỉ có thể nhận lấy tội chết. Tính mạng so với sự trong sạch, ngươi nói xem ta sẽ chọn cái gì?”
Nàng mang theo thần sắc hèn mọn lắc đầu, đứng dậy nhìn xuống ta:“Xem ra ngươi trời sinh đã *** loạn, vậy cứđể hai người họ hảo hảo thỏa mãn ngươi đi.”
Động tác dưới thân trở nên không kiêng nể, ta cắn chặt đôi môi, liều mạng nhẫn nại mới không khiến bản thân bật ra tiếng kêu.
“Không được dừng lại,” Nàng nói với hai người kia,“Trước khi ta nói dừng tay, các ngươi cứđem hết khả năng mà hảo hảo hầu hạ thái tử.”
Nhục nhã, thống khổ, căm hận, mặc cho kháng cự như thế nào vẫn không thể thoát khỏi sự dây dưa kia. Giãy dụa thật lâu đã hao hết khí lực, lần đầu tiên đối với thân thể nam nhân lại thấy chán ghét đến như vậy. Nhưng là, Yến Tử Phượng, ngươi còn có thể cảm thấy cảm thấy thẹn sao? Thân thể của ngươi sớm đã bị hắn giẫm lên, chẳng lẽ có gì khác lúc này? Vô luận ngươi đem thân thể này giao cho ai, linh hồn ngươi đã bị chính bản thân mình bán đứng rồi, đã rẻ mạt như thế, hiện tại, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy nhục nhã, dựa vào cái gì mà cảm thấy chán ghét?
Hai tay bị nắm đãđau đến chết lặng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng sao khóe mắt lại có chút cay cay. Ngươi cũng sẽ khóc sao? Nước mắt của ngươi trước giờ luôn là gian dối, màhiện tại, lại là vì cái gì? Cái gì cũng không có, nước mắt này cũng sẽ không giúp ngươi tìm được sựđồng tình, cũng vô pháp giải cứu ngươi. Giờ phút này ngươi thật nực cười biết bao, bởi vì thời điểm này, giọt nước mắt thực sự của ngươi rơi xuống cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Vì cái gì lại khóc? Không phải nói sẽ không đểý sao? Đã sớm dứt bỏ liêm sỉ rồi, cần gì phải dối trá như vậy? Vẫn là nói, ngươi chung quy chỉ lừa gạt chính mình? Đúng vậy, như thế nào lại không cần? Thân thể Yến Tử Phượng là thứđể cho người khác tùy ý giẫm đạp sao? Nhưng người kia đâu? Người mà ngươi không chỉ một lần trao thân cho hắn, chẳng lẽ ngươi chưa từng một lần thấy thẹn? Hắn cùng hai người trước mắt, đối với ngươi mà nói, thì có cái gì khác nhau đâu? Biết rõ như vậy, nhưng mà trong lòng cũng không nguyện thừa nhận. Không đúng, không phải như vậy, người kia không giống, hắn là không như vậy! Trừ bỏ hắn, không ai có thể chạm vào ta, trừ bỏ hắn!
“Buông…… ra!” Ta dùng hết khí lực hô to, âm thanh mỏng manh như xé rách cùng dập nát
Nàng phóng túng cười to, đối với ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
“Không được…… chạm vào ta! Ai cũng…… không được……” Ta ngẩng đầu, chậm rãi tới gần kẻ phía trên thân, nhắm ngay cổ hắn gắt gao cắn xuống.
“A!” Hắn phát ra tiếng kêu làm cho người ta sợ hãi, dùng sức đem ta đẩy ra. Ta không buông, răng nanh sắc nhọn cắn chặt bên gáy đã nổi gân xanh, thẳng đến khi đem nó hoàn toàn đâm thủng, bên tai là tiếng gân mạch đứt gãy kêu vang. Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, theo cổ hắn chảy ròng xuống, tràn đầy trong miệng ta. Cái mùi ấy thật nồng, khiến người ta dâng lên 1 cảm giác ghê tởm khó nhịn. Ta kiệt sức ngã sang 1 bên, máu lưu lại trong miệng chầm chậm chảy xuống. Tên còn lại thở hồng hộc giữ chặt cằm ta, mắt trợn lên, đang muốn phát tác, lại nghe thấy ngoài cửa thị vệ kích động kêu la:“Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……”
Cửa chính bị một cước đá văng ra, ởđó xuất hiện một thân ảnh, ánh sáng mỏng manh mơ hồ che khuất tầm mắt, nhưng mà, sẽ không nhìn lầm, là hắn!
Ninh phi hoảng sợđứng lên, kinh ngạc nhìn người tới:“Hoàng…… Hoàng Thượng!”
Đáp lại là một cái tát vang dội. Quân vương nặng nề chém mu bàn tay trên mặt phi tử, đem nàng đánh ngã, uy lực kinh người khiến tất cảđều quỳ xuống đất.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn phẫn nộ.
“Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!” hai người trên thân ta bối rối rút lui, khóc nức nở cầu xin.
“Mang ra ngoài!” Trả lời bọn họ chỉ có một mệnh lệnh ngắn ngủi.
“Điện hạ, điện hạ……” Tiểu Tứ vẻ mặt đau lòng chạy đến bên ta, đem áo khoác choàng vào cho ta.
Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Yến Tử Phượng, nhất định đây là quả báo của ngươi, là trời cao đối với ngươi trừng phạt, trừng phạt ngươi làm nhiều việc ác, trừng phạt ngươi tâm địa ác độc, cũng là báo ứng việc không giữ thân giữ phận. Vì là báo ứng, nên không cần oán giận. Nhưng vì sao trong lòng vẫn dâng đầy ủy khuất? Vì sao rõ ràng đã muốn không rơi nước mắt, lại vẫn khóc đến tê tâm liệt phế?
Hắn đi về phía ta, cúi người đem ta ôm lấy, trên mặt đã không còn uất giận, chỉ còn thần sắc buồn đau. Ta cúi đầu, gắt gao tựa vào trong lòng hắn, chưa bao giờ từ trong sâu thẳm ta cảm thấy bản thân yếu ớt đến thế, chưa bao giờ khát khao muốn có một bờ vai để tựa vào như lúc này. Vì cái gì vòng tay ngươi lại rộng đến vậy, làm cho người ta không nhịn được mà chết chìm trong đó? Vì cái gìđôi bàn tay ngươi lại ấm áp như thế chứ, làm cho người ta nhịn không được màỷ lại?
“Tử Phượng,” Thanh âm của hắn vang lên bên tai, thật ôn nhu, thật từ tốn,“Trẫm sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương ngươi nữa.”
Hết thảy đã chấm dứt rồi, ngươi nên thấy may mắn vì tránh được trận kiếp này, nhưng là, vì cái gì, nước mắt đã muốn đình chỉ giờ khắc này lại một lần nữa tuôn rơi? Ngươi hồđồ sao? Người này, là người ngươi hận nhất. Tất cả nét ôn nhu giả dối trên khuôn mặt ngươi, hết thảy thiện ý của ngươi, đều chỉ là vì mê hoặc hắn, mà giờ phút này, chẳng lẽ là bởi vì chính mình yếu ớt, ngươi lại kìm lòng không được mà tin tưởng đối phương? Không phải, sẽ không là như thế này, nhất định không phải, nhưng hiện tại đã không còn khí lực mà suy nghĩ nữa. Mặc kệ sự thật như thế nào, cũng chỉ hôm nay thôi, để cho ta như vậy ỷ lại vào hắn một lần được không, chỉ hôm nay thôi.
※※※
Hắn ôm lấy ta, một đường trở về tẩm điện. Tại bờ vai vững chãi ấy, thân thể ta trở nên nhẹ bẫng. Ta lẳng lặng dựa sát vào hắn, không lo lắng nữa.
Lau đi vết máu nơi khóe miệng, tẩy đi thân thể dơ bẩn, ta thay xiêm y đơn bạc, vẫn cảm thấy khó nén hôn trầm. Hắn đem ta ôm tới giường, nhẹ nhàng vuốt ve, nằm xuống bên ta một lát rồi mới rời đi.
“Hoàng Thượng,” Ta bắt lấy cánh tay hắn,“Đừng đi.”
Hắn quay lại, cúi đầu nhìn ta, gắt gao đem tay ta áp sát vào ***g ngực.
“Đừng đi,” Ta nâng người lên, đón nhận đôi môi nóng rực của hắn,“Ta muốn…… ngươi, Hoàng Thượng……” Lần đầu tiên khát vọng thân thể hắn như thế, ta đem hết toàn lực ôm láy hắn, hôn hắn thật sâu, ngực bởi vì dồn dập hô hấp mà kịch liệt phập phồng.
Hắn cúi người cởi áo khoác của ta, nâng thân thể ta lên, ấm áp đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi giao triền, khiến ta không thể hô hấp. Hắn khẽ cắn môi dưới của ta, đầu lưỡi ướt át triền miên di chuyển xuống phía dưới, cắn mút nhũ hoa nổi trên trước ngực. Ta nghe được tiếng hô hấp hỗn loạn của chính mình, cảm thụ sự dây dưa cùng đầu ngón tay mềm nhẹ. Hắn nâng hai chân ta lên, phân thân ở giữa hai chân đưa đẩy, nhu mĩ mà mê hoặc xúc cảm con người, muốn ngừng mà không được. Ta nắm chặt đệm giường, không tự chủ mà rên rỉ, mặc cho dục vọng cương cứng ở trong miệng hắn hòa tan, vỡòa.
“Phượng Nhi.” Hắn cầm tay ta, mười ngón đan nhau, thanh âm trầm thấp bên tai thật đê mê.
“Hoàng…… Thượng,”Ý loạn thần mê, ta cơ hồđã không nghe được thanh âm của chính mình, chỉ cảm nhận được vài lọn tóc mềm mượt lướt qua xúc giác, còn có hắn quấn quýt si mê trên thân thể phập phồng.
“A…… A!” Tiếng rên *** mĩ từ khe khẽ trở thành tiếng thét thật to, ta nhẫn nại đẩy hắn ra, không muốn hắn tùy ý xâm nhập. Nhưng hắn cứ như vậy tiến vào cơ thể của ta, làm cho ta dù ngượng ngùng hay đau đớn cũng không thể kháng cự khoái cảm đang trào dâng.
Ta gắt gao ôm lấy hắn, thân thể bắt đầu không tự chủđược mà run run, nhưng lại nóng bỏng hút hồn. Ta rên rỉ ngẩng đầu lên, theo tiết tẩu của hắn mà phối hợp.
“Phượng Nhi muốn…… nhiều hơn…… nhiều hơn nữa……” Ta hờn dỗi nỉ non, không ngừng hướng hắn đòi hỏi.
Hắn khẽ vuốt hai má ta, ánh mắt mê ly xuyên thấu ta, trên mặt mang theo ý cười mị hoặc. Ta mở to mắt, không kiềm chếđược, chỉ cảm thấy thân thể bị một phen mạnh mẽ nâng lên. Hắn đem ta ôm ở trên người, đôi môi kề sát trước ngực ta. Những sợi tóc lòa xòa sớm bị mồ hôi làm ướt sũng dính chặt trên trán, ta ngồi ở hạ thân hắn, hai tay bám chặt bờ vai hắn, rướn người đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt, tùy ýđể phân thân hắn làm bừa trong thân thể.
Vô luận như thế nào tinh bì kiệt lực, vô luận như thế nào mãnh liệt chước nhân, vẫn là không ngừng mà muốn thật nhiều, thật nhiều. Hắn vượt qua cả khát vọng của ta, nhất định là tội nghiệt của ông trời, muốn dùng hắn để khiến ta trầm mê, để dục vọng của ta rơi vào vực sâu không lối thoát.
Nhưng chỉ lần này, ta lại một lần nữa nói với chính mình, chỉ có lúc này đây, vô luận ngươi muốn hắn cỡ nào, cũng chỉ có thểở hôm nay thôi, sau đó hãy đem hết thảy quên đi, bởi vì, ngươi chỉ có thể hận hắn.
※※※
Đêm đó, lại là cơn mộng cũ.
Thiếu niên vươn tay về phía ta,
Nhưng mà,
Mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt hắn,
“Phượng Nhi,” Hắn cúi người nhìn ta, ôn hòa sờ trán ta,“Ngươi phát sốt.”
Trước mắt có chút mơ hồ, thân thể nóng bừng cảm thấy từng trận tê dại.
“Mau truyền Thái y.” Hắn đứng dậy hô to.
Ta nắm tay hắn, dán mặt trên khuôn mặt kia, nhìn đến xuất thần:“Đừng đi……”
Hắn cúi đầu, hôn lên trán ta, đôi môi lành lạnh dán trên da thịt nóng bừng, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái:“Trẫm ởđây rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Mệ
Chương 6
Chương 6