Editor: Mi Mi
Beta: Ame
Ngửa cổ, tiếp nhận cảm giác nóng bỏng mà đầu lưỡi Thiên Lang truyền đến bên tai, Nhiếp Dao hốt hoảng cảm thấy vạt áo từng chút từng chút bị người tháo mở. Bàn tay phủ kín vết chai của người nọ chầm chậm tiến vào, không ngừng tùy tiện vuốt ve từ trước ngực xuống đến bên hông, tận lực khơi gợi cảm giác của y. Tiện tay cởi bỏ y phục của đối phương xuống, bất chợt nhìn thấy hình xăm lông vũ ở trên vai y, trái tim Thiên Lang bất chợt đập dồn, hắn cúi đầu khẽ hôn lên vệt lông vũ màu xanh nọ, nhỏ giọng nói: “Ta tưởng ngươi sẽ xóa bỏ nó.”
“Không, rất đẹp, ta thích, ân…” Xương quai xanh bị đầu lưỡi phiến tình khiêu khích, trong miệng Nhiếp Dao tràn ra những tiếng rên rỉ không ngừng, nửa câu còn lại cũng theo đó mà bị nuốt ngược xuống.
“Ta rất nhớ ngươi, chỗ này nhớ, chỗ này… cũng nhớ.” Thiên Lang chầm chậm kéo tay Nhiếp Dao từ trên ngực trái xuống dưới hạ phúc của mình. Dưới những nụ hôn đầy kích tình kia phân thân của người nào đó đã sớm sôi sục khí huyết, hắn mỉm cười, nói: “Giúp ta âu yếm nó một chút đi.”
Tay bị đối phương kiên quyết đặt lên phân thân, gò má Nhiếp Dao bỗng chốc đỏ bừng. Chính là y lại không rút tay ra, mà càng nắm chặt thứ hung khí dữ tợn kia rồi chậm rãi vuốt ve lên xuống. Trước ngực y bất chợt nóng lên, Thiên Lang cúi đầu chủ động ngậm lấy một bên đầu nhũ, ra sức mà liếm mút trêu đùa. Chỉ trong nháy mắt, rung động từ trái tim lan tràn ra khắp toàn thân, thắt lưng bị người cởi xuống, tính khí vừa mới ngóc đầu đã bị Thiên Lang nắm chặt trong tay.
Bộ vị yếu hại được bao bọc trong lòng bàn tay nóng như lửa cháy, từng ma sát từ những vết chai mang lại kích thích khôn lường, Nhiếp Dao bật ra một tiếng thở dốc thật dài, thân mình khe khẽ cong lên, ngửa mặt mà ngã thẳng xuống bàn.
Mặt bàn dài rộng đón nhận hai thân thể triền miên quấn quýt, y phục mềm mại nhẹ nhành rơi xuống mặt sàn. Giữa những cái ôm ấp nóng bỏng, sách vở giấy bút trên bàn đều bị gạt rơi xuống đất, phát ra những thanh âm cực kỳ vang dội. Thế nhưng những thanh âm này lại lập tức bị tiếng thở dốc của hai người bọn họ nhấn chìm mất.
“Vương gia, ngài không sao chứ?” Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của thị vệ.
Trong phủ không ai biết được thân thủ của Nhiếp Dao, vừa rồi tuy rằng bị y quát mắng, nhưng bọn thị vệ vẫn rất lo lắng, sợ tráng hán hung dữ kia gây bất lợi đối với Vương gia, cho nên vẫn không dám rời đi xa. Giờ phút này bọn chúng đột nhiên lại nghe được những tiếng rơi đổ vang vọng từ trong thư phòng, vì thề nhịn không được vội vàng lên tiếng hỏi.
“Không…” Vừa mới phun ra một chữ, bộ vị yếu hại lại bị bàn tay thô to kia xấu xa mà nhiệt tình chà xát, Nhiếp Dao không kịp đề phòng, bất chợt đứt đoạn thanh âm. Sau khi thở dốc một hồi, y mới sợ bọn thị vệ xông tới mà vội vã nói: “Ta muốn yên tĩnh, các ngươi đi xa một chút…”
Lời vừa dứt, môi lưỡi đã bị Thiên Lang bịt kín lại, nhiệt tình hôn liếm. Cảm giác dây dưa thân mật một lần nữa triệt để xâm chiếm thần trí của Nhiếp Dao. Ánh mắt bởi vì trầm mê mà rơi vào mông lung mờ ảo, tựa hồ có nước gợn dâng lên, hiện ra một vẻ nhu nhược hiếm khi thấy được. Y biết Thiên Lang cố ý, nhưng lại không muốn kháng cự, chỉ nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi đang ngang tàng khiêu khích trong khoang miệng mình, nghênh đón nụ hôn của hắn. Trong lúc hôn môi, động tác dưới tay Thiên Lang càng lúc càng kịch liệt, không mất bao nhiêu thời gian đã đưa Nhiếp Dao lên đến cao trào, run rẩy mà phóng thích ra một trận.
Tinh thần ở trong trạng thái căng thẳng kịch liệt, dù chỉ phát tiết ra một dòng chất lỏng ít ỏi, nhưng Nhiếp Dao đã mềm nhũn thân mình mà nằm thẳng trên bàn. Từng lọn tóc khe khẽ tản ra, tùy tiện quyện vào thân thể dính ướt bởi vì mồ hôi của y. Thiên Lang gạt mớ tóc đen hỗn độn kia ra, nâng đầu Nhiếp Dao dậy, một lần nữa hôn xuống, tay còn lại trượt ra phía sau, mang theo chất lỏng thu được lúc vừa rồi chậm rãi tiến vào hậu huyệt của đối phương.
Xúc cảm lạnh lẽo trên ngón tay người nọ khiến Nhiếp Dao không tự chủ được khẽ run rẩy thân mình. Nhớ tới cảm giác đau nhức toàn thân sau một hồi tận tình ở trong mộ thất ngày hôm ấy, y thở dốc nói: “Nhẹ một chút, đừng làm ta đau.”
“Dao Dao, kỹ thuật của ta không kém như vậy.” Thiên Lang cười khổ, không bị xuân dược kích thích, đương nhiên hắn sẽ không thiếu săn sóc như vậy, huống chi lần này còn liên quan đến tương lai hạnh phúc của hắn sau này.
Ngón tay nhẹ nhàng ra vào bên trong thân thể Nhiếp Dao, khiêu khích điểm mẫn cảm ở tận sâu cùng. Vách tràng mềm mại bị kích thích không tự chủ được mà bắt đầu co rút, Nhiếp Dao thở dốc một tiếng nặng nề, đôi mày thanh tú khẽ khàng nhíu lại, biểu tình nửa như đau đớn lại nửa như là vui thích. Thấy y đã thả lỏng thân mình, Thiên Lang mới rút ngón tay ra, tách rộng chân y. Tiểu huyệt của người nào đó vừa rồi bị hắn xoa nắm một phen đã có chút sưng đỏ, khẽ hé mở ra. Thiên Lang đặt đỉnh phân thân trên ngay trước cửa huyệt, nương theo từng đợt run rẩy của nó mà chậm rãi chen vào. Tính khí nóng như lửa của đối phương rất nhanh sau đó đã hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể Nhiếp Dao, quen thuộc mà nhanh chóng lấp hậu huyệt đối phương, dễ dàng tìm thấy điểm mẫn cảm của y mà cọ sát. Nhiếp Dao vì thế thoải mái thở ra một hơi dài.
“Thoải mái sao?” Không dám dùng sức quá mực, sợ làm Nhiếp Dao đau, Thiên Lang chỉ có thể chậm rãi mà đưa đẩy, đồng thời âu yếm dục vọng của y. Phân thân đã phóng thích một lần kia dưới tác động ở hạ thân đã sớm ngóc đầu đứng dậy, dịch thể trong suốt từ đầu linh khẩu tràn ra thấm ướt bàn tay của hắn.
Hưởng thụ khoái cảm tình nhân mang tới, hai tay Nhiếp Dao thả lỏng ra. Trong lúc quờ quạng đầu ngón tay chợt cảm nhận được một xúc cảm lạnh lẽo, thì ra là chạm vào cái chặn giấy bằng ngọc ở trên mặt bàn. Cái lạnh như băng của ngọc thạch khiến cho thần trí y thanh tỉnh ít nhiều, y nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Lần này ngươi vào kinh, có tới lễ bộ đệ trình thư xin yết kiến không?”
“Ta tới tìm ngươi, đến lễ bộ làm cái gì?” Không rõ vì sao vào thời điểm này Nhiếp Dao lại đột nhiên nhắc tới một chuyện chẳng liên quan như thế, Thiên Lang có phần buồn bực, đoán rằng nhất định là vì mình quá ôn nhu, cho nên Dao Dao mới rảnh rỗi mà thất thần. Thế là hắn mạnh mẽ động thân một cái, đẩy nhanh luật động của cơ thể.
“Ân…” Tâm tư vừa mới thanh tỉnh của Nhiếp Dao bị người nọ thiếu chút nữa là đánh tan, y tức giận mắng: “Dừng lại cho ta!”
Thiên Lang không dừng, chỉ cúi người ôm lấy y, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Con sói ngu ngốc, ngươi có biết hoàng đế rất muốn lấy mạng của ngươi không? Ngươi tới kinh thành nhất định phải lập tức tới lễ bộ, lấy danh nghĩa của tộc trưởng Phong Diệu mà xin yết kiến, như vậy hoàng đế sẽ vì nhân khẩu thực tế trong kinh thành, không những không động tới ngươi, còn bảo hộ ngươi an toàn… Không được, ta phải nhanh chóng viết thư báo cho lễ bộ…”
Nhiếp Dao hơi hơi ngồi dậy, với tay lấy giấy và bút. Nhưng y lại bị Thiên Lang đè xuống, dùng một cái động thân mãnh liệt khiến thân thể y mềm nhũn đi phân nửa. Một lần nữa áp đảo người xuống mặt bàn, hắn phủ ghé vào lỗ tai của đối phương nói: “Yên tâm, hoàng đế không giết được ta, người có thể giết ta chỉ có một mình ngươi!”
“Chính là…”
“Đừng lo, Dao Dao, hiện tại đừng nghĩ cái gì cả, chỉ nghĩ đến ta thôi!”
Con sói này vẫn bá đạo như vậy, Nhiếp Dao vô cùng bất đắc dĩ. Song những va chạm mỗi lúc một nhanh của Thiên Lang tức tốc đánh bay nỗi băn khoăn trong lòng của y, khiến cho y đắm chìm vào nhiệt tình của hắn, mà khe khẽ rên rỉ ngâm nga.
Hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, ánh tà dương cuối cùng quét lên thân thể đang dây dưa quấn quýt của hai người sau đó dần dần tiêu tán. Màn sương của đêm tối thản nhiên bao phủ thư phòng, khiến cho thân thể Nhiếp Dao thoạt nhìn như một khối bạch ngọc nhu nhuận và hoàn hảo, vòng eo khe khẽ cong lên, tứ chi tinh mỹ bám lên thân người nọ, nương theo luật động của đổi phương mà chậm rãi nhấp nhô. Va chạm bắt đầu trở nên mãnh liệt, mỗi một lần đều mạnh mẽ ma sát bên trong bộ vị chặt khít nhất cơ thể kia. Nhiêp Dao bị công kích đến mức ngửa tới ngửa lui, đành phải vòng chân gắt gao quấn lấy thắt lưng Thiên Lang. Bộ dáng này khiến y có chút ngượng ngùng, thế nhưng dục vọng nguyên thủy mang theo lửa nóng đánh sâu vào cả thân lẫn tâm, làm y không cách nào che giấu.
Thần trí lần thứ hai bị dục vọng cuồng nhiệt xâm chiếm, Nhiếp Dao rên rỉ mà phóng thích ra, huyệt khẩu ở giữa hưng phấn bất giác co rút kịch liệt. Thiên Lang chỉ cảm thấy phân thân bị kẹp rất chặt, loại này cắn nuốt này khiến cho dục vọng của hắn nháy mắt đạt tới cao trào. Sau vài cú thúc mạnh mẽ toàn bộ nhiệt tình của hắn đều bắn vào bên trong cơ thể Nhiếp Dao.
Sau khi kích tình quá đi, Nhiếp Dao tựa vào ***g ngực Thiên Lang nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đứng dậy mặc lại quần áo tử tế, nâng bút viết thư xin yết kiến của tộc trưởng Phong Diệu tộc, phân phó hạ nhân lập tức đưa tới lễ bộ. Thấy Nhiếp Dao suy nghĩ cho mình như thế, Thiên Lang mừng rỡ vô cùng, ngoan ngoãn nghe theo phân phó của y đi tắm rửa và thay y phục. Sau bữa cơm chiều, hắn lại lôi kéo y mây mưa quấn quýt thêm một đêm đêm xuân.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Nhiếp Dao còn đang say ngủ, ngoài phòng truyền đến tiếng bẩm báo dè dặt của hạ nhân: “Vương gia, Sở vương gia đến bái kiến ngài, nô tài phải báo lại với ngài ấy thế nào?”
Bị giằng co suốt một đêm, Nhiếp Dao buồn ngủ vô cùng, mắt cũng không mở lên nổi, chỉ khẽ hừ một tiếng. Bất chợt y cảm thấy trên môi trở nên ấm áp, Thiên Lang đã tỉnh lúc này ôm chặt thắt lưng y, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi đi gặp khách.”
Người mà tên kia muốn gặp chính là y, con sói này ham náo nhiệt cái gì? Cái mà Sở Đào sùng bái nhất cuộc đời này là anh hùng võ kiệt, Nhiếp Dao bị suy nghĩ này đánh cho một kích, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. Y mở mắt ra, đã thấy Thiên Lang nghiêng người dán chặt vào thân mình mà mỉm cười. Nghỉ ngơi một đêm, bộ dáng mệt mỏi của hắn hôm trước đã sớm tan thành mây khói, hai mắt lóe sáng như sao trời, lộ ra bá khí cao ngạo của một con sói nơi hoang dã. Đây rõ ràng chính là loại hình mà Sở Đào cực kỳ kính ngưỡng cái đi.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Dao càng không đồng ý cho Thiên Lang đi gặp khách, vội vàng bảo hạ nhân nói Sở Đào chờ một chút, sau đó đứng dậy, nóivới Thiên Lang: “Sở Đào là hoàng tử của Vạn Dục, hoàng huynh muốn ta chiêu đãi hắn, ta không ra mặt thì không được. Có lẽ ta sẽ bị hắn quấn lấy một ngày, ngươi trải qua đường dài mệt nhọc, hôm nay cứ ngoan ngoan nghỉ ngơi, ta sẽ bảo A Sửu ở lại với ngươi.”
Thiên Lang thể chất cường hãn vô cùng, cả đêm nghỉ ngơi tinh thần đã hoàn toàn khôi phục, nhưngnghe Nhiếp Dao nói như vậy, hiển nhiên hiểu được người nọ quan tâm tới mình, làm sao lại nỡ lòng cự tuyệt. Vì thế hắn chỉ cười cười, gật đầu đáp ứng.
Sauk hi Nhiếp Dao rửa mặt trải đầu liền đi đến phòng khách. Sở Đào đang nhàn nhã thưởng thức trà, một thân nho sam thêu tranh sơn thủy đơn giản, giữa cặp chân mày khí thế dâng cao, so với bộ dáng sa sút mấy ngày hôm trước quả là một trời một vực. Nhìn vào bộ dáng này của hắn ta, Nhiếp Dao âm thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ có lẽ hôm nay sẽ không xui xẻo bị hắn kéo đi tìm quái nữ nữa.
Nhìn thấy Nhiếp Dao, Sở Đào cũng kinh hãi không thôi, lắp bắp, “Lục vương gia, hình như tinh thần của ngươi không tốt lắm, có phải là không khỏe hay không?”
“Khụ khụ!” Nhiếp Dao nâng chén trà lên che đi biểu tình bất đắc dĩ, cười khổ: “Trong nhà vừa mới nuôi một con Hải Đông Thanh, ta bị nó giằng co suốt cả đêm.” Cũng may chính mình từ nhỏ đã luyện võ, thân thể bền bỉ dẻo dai, nếu không, bị Thiên Lang lăn qua lăn lại đến như vậy, hôm nay nhất định không thể rời khỏi giường.
“Hải Đông Thanh vừa khó bắt lại khó nuôi, ta đã nuôi vài lần nhưng chưa bao giờ thành công cả.” Sở Đào bày ra vẻ mặt thấu hiểu, nói: “Nó được xưng vua của các loại chim, dã tính khó thuần, không dễ gì thu phục được. Ngươi phải chịu khổ rồi, nhưng một khi nó đã nhận chủ, đời này đến chết cũng không bao giờ rời đi, sự trung thành của nó e rằng ngay cả con người cũng không sánh kịp.”
“Yên tâm đi.” Nhiếp Dao dùng nắp tách gạt gạt lá trà trong chén, từ từ nói: “Con ưng của nhà ta chỉ cần cho ăn no, là sẽ rất nghe lời, sau này có thời gian, ta sẽ thuần hóa nó đến mức ngoan hơn cả khổng tước trong ***g, bảo đi đông tuyệt không dám đi tây.”
Sở Đào nhướng đôi mày kiếm, biểu tình rõ ràng là không tin. Nhiếp Dao cũng không nói thêm nữa, lại hỏi: “Hôm nay ngươi vẫn muốn đi tìm người sao?”
“Không cần, tìm được rồi!” Nói lên vấn đề này, ánh mắt Sở Đào lộ vẻ hân hoan, hắn đưa một trục bức hoạ được cuộn tròn tới cho Nhiếp Dao, “Ngày hôm qua ta gặp được người này ở chợ, đủ xấu. Chính là người lại đi mất rồi, cho nên ta cố ý vẽ bức họa này, ngươi giúp ta tìm tìm kiếm một chút.”
“Kinh thành lớn như vậy, muốn tìm người thực không dễ dàng nha.” Mới vừa cùng Thiên Lang tình nngf ý mật, y làm gì có tâm tư đề kiếm người, nói chi đến chuyện tìm một người vô cùng quái dị. Vì thế Nhiếp Dao thuận miệng nói một câu như vậy, ý đồ sẽ ném cái nhiệm vù gian khổ này cho đám lễ bộ cáo già kia.
“Chủ nhân, ngài tìm ta?” Bức hoạ cuộn tròn vừa được mở ra phân nửa, bất chợt A Sửu từ ngoài cửa tiến vào, thi lễ với Nhiếp Dao, hỏi.
Hắn đã ra ngoài làm việc nhiều ngày, tối qua mới trở về, vừa rồi nghe hạ nhân nói Nhiếp Dao tới tìm, còn tưởng có chuyện gì lớn, liền vội vàng chạy tới.
“Là ngươi! Tên xấu xí!” Không đợi Nhiếp Dao mở miệng, Sở Đào đã nhảy dựng lên, chạy tới trước mặt A Sửu, vui vẻ nói: “Ngày hôm qua ngươi đi lúc nào, ta tìm ngươi không biết đã bao lâu, tên xấu xí… A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải đang mắng ngươi, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“…” Nhìn cái tên vui vẻ nói cười ở trước mặt của mình, A Sửu không còn lời nào để nói. Cũng là hoàng tử, tại sao tố chất lại kém nhiều như vậy, xem Lục vương gia của hắn lãnh tĩnh âm ngoan bao nhiêu, người này đầu óc lại đơn giản ngu ngốc bấy nhiêu.
“Các ngươi…” Nhìn thấy bộ dán vui vẻ của Sở Đào, Nhiếp Dao tựa hồ nghĩ tới một điều gì đó, vội vàng mở nốt cuộn tranh ra. Chỉ thấy bên trên giống vẽ một người giống người đang đứng trước mặt kia nhu đúc, cũng không phải A Sửu thì còn có thể là ai? Y sửng sốt nột hồi, sau đó khóe miệng lập tức cong lên thành một nụ cười.
“Đây chính là tên xấu xí vừa gặp ở chợ hôm qua mà ta mới nói, a, ta thật sự không lăng mạ người khác đâu…” Sợ A Sửu tức giận, Sở Đào vừa nói dứt lời đã vội vàng giải thích, sau đó lại hưng phấn đi qua đi lại bên trong đại sảnh, nói với Nhiếp Dao: “Thật không ngờ đi mòn gót giày không tìm được, lại vô tình gặp gỡ ở chốn này. Lục vương gia, tại sao ngươi không nghĩ tới, biết rõ ta tìm người xấu xí ở khắp mọi nơi, vì cái gì không đề cử một câu?”
“Thật có lỗi, ta không nghĩ tới con mắt ngươi lại thiếu cảm thụ như vậy.”
Không nghe ra sự chế nhạo trong ngôn ngữ của Nhiếp Dao, Sở Đào vỗ mạnh vào bả vai y, “Không sao tìm được là tốt rồi, bắt hắn cho ta đi, không, bán cho ta cũng được.”
“Bán à.” Âm thầm liếc mắt nhìn A Sửu một cái, Nhiếp Dao cười đến cực kỳ ôn nhu, “Tuy rằng A Sửu này tướng mạo xấu xí, nhưng hắn đã đi theo ta mười mấy năm rồi, trung thành tận tụy không gì sánh được. Ta chưa từng xem hắn như người ngoài, làm sao có thể bán đây? Trong lòng ta, giá trị của hắn còn nặng hơn cả ngàn vàng a!”
Câu nói cuối cùng kia còn được y nhấn mạnh không ít, A Sửu cụp mắt, dự đoán vẻ mặt bi thảm như sắp đến ngày tận thế của tên tiểu hoàng tử hơn ha hớn hở này.
“Nguyên lai hắn gọi là A Sửu.” Vừa nghe đến bốn chữ ‘trung thành tận tụy’, Sở Đào lại càng mãnh liệt động tâm. nghĩ nghĩ một chút, hắn liền búng tay một cái, nói: “Ngươi đã nói hắn giá trị ngàn vàng, vậy ta liền cho ngươi ngàn vàng, cũng xem như không bôi nhọ hai chữ trung – nghĩa kia, thế nào?” Nói xong, còn sợ A Sửu không đáp ứng, hắn lại quay sang đối phương, tiếp lời: “Ta không định ra khế ước với ngươi, ngươi là người tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm Dao Vương gia, được không?”
Người này không phải là ngu ngốc bình thường! Nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhiếp Dao ở phía sau Sở Đào, A Sửu âm thầm khinh bỉ, nhưng nghĩ nghĩ một chút, mình ở đây cũng lâu rồi, có phần mệt mỏi, đổi hoàn cảnh cũng không tồi, đến khi chơi đủ rồi lại trở về. Nhiếp Dao là con rồng vàng, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y. Vì thế A Sửu khom người cung kính nói: “A Sửu chỉ là một nô tài, nếu vương gia không chê, nô tài nguyện đi theo phụng sự. Chính là nô tài thật sự không đáng giá ngàn vàng, khi Lục vương gia mua nô tài, chỉ tốn có mười lượng bạc thôi.”
Nét cười trên mặt Nhiếp Dao cứng đờ, trái lại A Sửu đáp lễ y bằng một ánh mắt đầy đắc ý. Sở Đào lúc ấy vẫn còn xoay vòng vòng trong đại sảnh, không thấy được nhãn thần tranh đấu gay gắt giữa hai người kia, chỉ nói: “Không sao, không sao. Trọng tình trọng nghĩa, ngàn vàng cũng khó đổi được, nhưng khi đi ta không mang theo nhiều tiền như vậy, Lục vương gia, ta viết cho ngươi một cái giấy nợ, sau khi về sẽ cho người mang tiền tới, có được không?”
“Vương gia nói đùa, ngươi là huynh đệ của ta, còn viết cần giấy nợ làm gì, ta cũng không cần tiền gấp, chừng nào ngươi đưa tới đều được.” Cá lớn cứ nhẹ nhàng như vậy mà mắc câu, hoàn toàn không có cảm giác thành tựu, nhưng cuối cùng cũng thu hồi lại được phần tiền bị A Sửu cướp đoạt mấy năm nay, Nhiếp Dao vẫn là thực thỏa mãn. Y bước tới, vỗ vào bả vai của tiểu hoàng tử, mỉm cười nói: “Ta cam đoan, ngươi nhất định sẽ không hối hận khi mua hắn.”
Tìm được người mình muốn, hôm sau Sở Đào liền từ biệt ra về. Tiễn chân tiểu hoàng tử phiền toái và tùy tùng thiếp thân của mình xong, Nhiếp Dao mới thở phào một cái, đã nhận được thủ dụ của hoàng đế, thông báo rằng, đêm nay tại điện Bảo Hòa sẽ thiết yến khoản đãi tộc trưởng của Phong Diệu tộc, lệnh cho tới tham dự.
Đêm xuống đèn đuốc rực trời, cảnh sắc xa hoa. Ngoại trừ Nhiếp Dao, yến tiệc còn có vài vị quan lớn của lễ bộ. Sau khi uống hể ba tuần rượu, Thiên Lang đứng dậy cầu thân với hoàng đế Vĩnh Thặng – Nhiếp Kỳ. Biết rõ hắn nhất định sẽ tranh thủ yến hội mà đề xuất việc này, bất quá nhìn vào vẻ mặt kinh hãi trợn mắt há miệng của đám lễ bộ, Nhiếp Dao vẫn là có chút xấu hổ.
Trái lại, Nhiếp Kỳ không đổi sắc, mỉm cười nói: “Nếu như lưỡng tình tương duyệt, trẫm cũng không phản đối, thế nhưng lục hoàng đệ mới vừa giải trừ hôn ước cùng với công chúa của Khương Nguyệt, đã vội vã kết duyên với ngươi, tựa hồ không thỏa đáng lắm. Còn nữa, trẫm nghe nói tộc trưởng Thiên Lang rất có uy danh trên thảo nguyên, nử tử muốn gả cho ngươi không ít, trẫm thực lo lắng sau khi lục hoàng đệ theo ngươi tới nơi biên ải xa xôi sẽ bị khi dễ và bài xích. Ngươi muốn nên duyên với y, ít nhất phải cho trẫm thấy chân ý của ngươi.”
Thiên Lang thoáng trầm ngâm một chút, sao đó tháo mặc kiếm bên hông xuống, đi tới trước đại điện hai tay dâng kiếm lên, nói: “Kiếm này là bảo bối mấy trăm năm trước quỷ ngao vương nơi thảo nguyên sử dụng, tên gọi Trung Châu, hôm nay ta dâng kiếm này lên cho bệ hạ, minh chứng cho sự thần phục của ta đối với Vĩnh Thặng, cũng đại diện cho tình ý của ta với Lục hoàng tử, xin Hoàng Thượng thành toàn!”
Lạnh mặt nhìn một ý cười giảo hoạt lóe lên trong mắt Nhiếp Kỳ, Nhiếp Dao cúi đầu, lấy tay đỡ trán.
Chết tiệt, sao y lại thích con sói ngu xuẩn này? Vĩnh Thặng không cho phép thần tử mang theo binh khí khi yết kiến, hoàng huynh đống ý cho Thiên Lang mang bội kiếm theo, chỉ sợ ngay từ đầu đã có ý lừa hắn mắc mưu. Chính mình ở trong triều có nhiều thân tín, hoàng huynh vì để củng cố giang sơn xã tắc, lúc nào cũng muốn tống mình đi. Hôm nay cho dù Thiên Lang không làm gì cả, y vẫn tin hoàng huynh sẽ đồng ý tác hợp cho mình. Không ngờ con sói thiếu kiên nhẫn này lại ngoan ngoãn dâng kiếm lên.
Quả nhiên, Nhiếp Kỳ nhận lấy mặc kiếm từ tay thị hầu chuyển tới, vuốt nhẹ vỏ kiếm, cười đến đắc ý vô cùng, nói: “Truyền thuyết kể rằng, người sở hữu thanh kiếm này sẽ có được cả thiên hạ, tuy rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng ngươi tình nguyện dâng kiếm lên đây đã đủ thấy được thành ý rồi. Hôm nay trẫm sẽ đáp ứng giao lục hoàng đệ cho ngươi, hy vọng ngươi không bao giờ vi phạm lời hứa hôm nay mà đối tốt với y. Lục hoàng đệ, ngươi có yêu cầu gì không?”
Khó có được cơ hội tống tiền, Nhiếp Dao thản nhiên đứng dậy, đáp: “Bản thân thần đệ không có yêu cầu gì, nhưng đời sống của dân cư chốn thảo nguyên rất nhiều gian khổ, xin hoàng huynh hạ chỉ cho phép các tộc dân ở biên quan tiến hành bán buôn qua lại, cũng miễn thuế ruộng đồng và vải vóc, xem như long ân của Thiên triều. Mặt khác, lần này thần đệ rời đi, không biết khi nào mới lại trở về, muốn ở kinh sư một thời gian nữa, hy vọng hoàng huynh thành toàn.”
Đều là vài yêu cầu nhỏ nhặt, Nhiếp Kỳ sảng khoái đáp ứng. vì thế Nhiếp Dao ở lại kinh sư hơn một tháng nữa theo Thiên Lang xuất quan. Lúc bọn họ sắp sửa lên đường, Nhiếp Kỳ lại tặng một lượng tơ lụa gấm vóc, cũng phái y quan, tướng sĩ và vài vị đại thần đi theo, mục đích để dạy cho dân cư ngoài quan ải những kiến thức vè chăn nuôi, y dược, kiến trúc và thuỷ lợi. Đội ngũ này một đường chậm rãi tiến thẳng tới biên quan.
Mấy ngày sau, đoàn nhân mã tiến vào thảo nguyên bao la rộng lớn. Phóng tầm mắt nhìn về xa xăm, chỉ thấy cỏ xuân điệp điệp trùng trùng phập phồng lay động, dê núi nhảy nhót khắp nơi, thiên địa như hòa vào làm một ở cuối chân trời, rộng rãi bạt ngàn không sao kể siết. Nhiếp Dao hưng trí dạt dào, bảo đoàn ngựa thồ ở phía sau đi chậm lại, sau đó lôi kéo Thiên Lang phóng ngựa chạy dọc một mảnh thảo nguyên. Chạy một hơi hơn mười mấy dặm, y mới kìm cương, từ từ dừng lại, nhìn xa một mảnh dương quang sắp lặn ở cuối chân trời, thở dài: “Chỉ có ở nơi này mới có thể chân chính thúc ngựa tung hoành, kinh thành mặc dù phồn hoa thịnh vượng, nhưng lại lúc nào cũng thiếu đi cảm giác tự do thả mình vào trời đất.”
Thiên Lang sóng vai bên y, nói: “Nếu ngươi thích, mỗi ngày ta đều cùng ngươi cưỡi ngựa rong chơi.”
Nhiếp Dao mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Tiến cống thanh kiếm Trung Châu ngươi không hối hận sao?”
“Có chút luyến tiếc.” Thiên Lang thành thật nói: “Ngàn vàng dễ có, kiếm tốt khó cầu, ta thực sự thích Mặc kiếm, nhưng cho dù nó có tốt, cũng chỉ là vật chết, nếu có thể dùng nó để đổi một đời tương thủ cùng ngươi, thì có đáng kể gì đâu?”
Rõ ràng không phải những từ ngữ hoa mỹ, thế nhưng nghe vào lại khiến trái tim phải đập dồn. Có lẽ ngày xưa đã nghe quá nhiều những lời a dua phỉnh nỉnh, cho nên giờ phút này y lại càng cảm thấy một câu nói giản dị này tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Cho ngươi một thứ.” Mỉm cười, Nhiếp Dao lấy một thanh trường kiếm ra khỏi bao hành lý, thẳng tay ném tới chỗ Thiên Lang. Thiên Lang tiếp nhận, chỉ thấy vỏ kiếm đen bóng một màu, kiếm khí sắc bén, đích thị là Mặc kiếm. Hắn ngạc nhiên nhìn Nhiếp Dao, người nọ thế nhưng chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, cất trong thâm cung chẳng bao lâu sẽ thành đồ bỏ. Nó vốn phải thuộc về ngươi.”
“Ngươi làm sao lấy được?” Danh tiếng của thanh kiếm Trung Châu phạm vào cấm kị của hoàng gia, Thiên Lang biết hoàng đế tuyệt sẽ không trả lại nó, vì thế giương mắt nhìn thẳng về phía Nhiếp Dao, chờ đợi y trả lời.
“Rất đơn giản, ta bảo người đúc một kiếm giống hệt, sau đó đêm khuya lẻn vào hoàng cung, thay hình đổi bóng, mang mặc kiếm chân chính ra ngoài. Hiện tại chúng ta đã ra khỏi quan ải, không sợ mật thám của hoàng huynh nghe lén, nên mới lấy ra đưa cho ngươi. Sau đó ta lại phái người tung tin đồn rằng, ngươi vì muốn trấn an tộc nhân, nên đúc một thanh mô phỏng lại hình dạng của Mặc kiếm. Như vậy cho dù về sau hoàng huynh nghe được tin tức ngươi nắm mặc kiếm trong tay cũng sẽ không hề hoài nghi.”
“Liều quá!”
Nghe Nhiếp Dao kể lại, trước mắt Thiên Lang hiện ra cảnh tượng một đêm trăng mờ gió lặng, một tiểu hồ ly kinh hoàng chạy trống giữa hàng ngàn ám khí của chốn thâm cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạn tiễn xuyên thây. Hắn vốn tưởng Dao Dao lưu lại kinh sư lâu như vậy là bởi vì quyến luyến gia đình, chẳng ngờ y lại thừa dịp này rèn đúc kiểm giả. Nhớ tới mấy ngày trước đích thực có một đêm khuya y ra ngoài rất lâu, khi trở về đã quá canh ba, hắn hỏi y đi đâu, người kia thế nhưng nhất quyết không chịu nói, chỉ trưng ra vẻ đắc ý vô cùng. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đêm ấy người nọ chạy tới hoàng cung làm chuyện xấu. Thế mà y lại giấu diếm mình lâu đến như vậy.
Hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp Dao một cái, thấy y vẫn bày ra vẻ mặt chờ được biểu dương khen thưởng, Thiên Lang đành phải nuốt mấy câu nặng lời trở vào bên trong, đèn xuống lửa giận nơi đáy lòng, nói: “Dao Dao ngươi quá hồ đồ, nếu ta đã dâng Mặc kiếm lên, thì sẽ không nghĩ tới chuyện thu hồi nữa. Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, minh thương ám tiễn quá nhiều, ngươi mạo hiểm trộm kiếm, nếu gặp phải chuyện gì bất trắc thì phải làm sao?”
“Võ công của ta ngươi không phải là không biết, những bẫy rập nho nhỏ sao có thể thương tổn đến ta?”
Bộ dáng ung dung tự tại của Nhiếp Dao khiến cho Thiên Lang càng thêm buồn bực, hắn nói: “Luyện võ tối kỵ chính là lỗ mảng tự cao, cho dù cao thủ cũng có khi thất thố. Nhớ kỹ, về sau không được làm ra những chuyện nguy hiểm như vậy nữa!”
“Biết rồi, về sau bất kể ta làm làm cái gì đều sẽ nói trước với ngươi, như thế được rồi chứ?” Hiếm khi thấy Thiên Lang bực bội khi nói chuyện với mình, Nhiếp Dao trái lại lại cảm thấy có phần thú vị, cười cười, hỏi: “Hiện tại Mặc kiếm đã về tay ngươi, không vui sao?”
Nói thật, hiện tại nếu nói là vui vẻ, chẳng thà nói là tức giận và sợ hãi thì đúng hơn. Hắn tức giận vì Nhiếp Dao không chịu thương lượng với mình, tự tiện tiện hành động. Hắn sợ lúc ấy người kia gặp chuyện ngoài ý muốn, làm cho mình phải thương tâm. Song, bất luận như thế nào hắn cũng biết y thực sự có thiện ý, việc đã đến nước này, có nói thêm nữa cũng chẳng tác dụng gì, vì thế chỉ đành rầu rĩ gật đầu.
Nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt âm trầm muốn phát hỏa rồi lại cực lực nhịn xuống của Thiên Lang, Nhiếp Dao âm thầm thở dài một tiếng.
Con sói này bình thường rất mực thông minh, thế nhưng vì sao hắn chưa bao giờ hoài nghi những lời mình nói? Đến tột cùng phải yêu thích một người bao nhiêu, mới có thể tín nhiệm tuyệt đối như vậy?
Thân là hoàng tử Thiên triều cao quý, được người xưng tụng là lục hiền vương, trộm gà bắt chó chính là hành vi mà y khinh thường nhất, hơn nữa, y lại càng không ngu ngốc đến mức mang cái mạng nhỏ của mình đi khiêu chiến với minh thương ám tiễn chống hoàng cung. Chính là vào cái đêm trước khi xuất quan nọ, y một mình tiến cung yết kiến hoàng huynh, nói cho đối phương biết mình tình cờ phát hiện thanh mặc kiếm mà Thiên Lang cống nạp này là giả, cho nên thừa dịp hắn ngủ say đã mang kiếm thật đến đây để hoàng huynh đổi lại. Nhiếp Kỳ không chút nghi ngờ, vì thế y liền đường đường chính chính mang Mặc kiếm thật ra khỏi hoàng cung.
Nước cờ này trước đêm tiệc mà Thiên Lang cầu thân, y đã bày ra. Mấy năm nay A Sửu ngao du khắp chốn giang hồ, muốn tìm cao thủ đúc kiếm, trong vòng một tháng làm ra kiếm giả, với hắn mà nói dễ dàng như trở bàn tay. Nhiếp Kỳ không tinh thông võ học, y có đủ tự tin có thể lừa gạt đối phương. Hơn nữa, y đoán hoàng huynh nhất định sẽ mắc mưu, bởi vì người nọ rất mực đa nghi cho nên y đã lợi dụng khe hở này. Nhiếp Kỳ và y là cùng một loại người, đều không bao giờ thực sự tin tưởng vào người khác, lại càng không có chuyện hết lòng đối đãi với một ai, bất luận như thế nào cũng sẽ lưu lại cho mình một đường lui. Cho nên nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn sẽ cống nạp kiếm giả. Nhiếp Kỳ suy bụng ta ra bụng người, vì thế rơi vào cái bẫy của y.
Hoàng huynh không hề biết rằng, lúc này đây y đã không lưu lại đường lui cho mình nữa. Y đánh cược cuộc đời còn lại của mình ở trên người Thiên Lang, vì một người như hắn, có làm thế cũng là đáng giá.
Tái ông mất ngựa, chưa chắc đã là cái họa. Bất kể là chim ưng quắp được hồ ly, hay là hồ ly nuốt được chim ưng, đều là phúc khí.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Dao không khỏi khí huyết sục sôi, vung roi thúc ngựa, chạy về phía trước vài bước, nói: “Thiên Lang, ngươi là vua của chốn thảo nguyên này. Hàng trăm năm sau, người trên trên mảnh đất này sẽ không còn nhớ QuỷNngao, bọn họ sẽ chỉ biết bá chủ của nơi này là Thiên Lang ngươi mà thôi!”
Thiên Lang nhất thời hiểu được Nhiếp Dao là muốn giúp mình thống nhất thảo nguyên. Người này văn thao võ lược tài trí vượt trội hơn mình, nếu y đã đứng về phía mình, muốn thống nhất mảnh thiên địa này chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới việc y chấp nhận từ bỏ kinh đô phồn hoa lộng lẫy, cùng chính mình sống chết trên mọi nẻo đường, trong lòng Thiên Lang đột nhiên dâng lên một loại xúc động khó nói thành lời. Hắn giục ngựa tới gần Nhiếp Dao, ôm lấy thắt lưng của đối phương kéo y sang ngựa của mình, cùng y nhìn ngắm phong cảnh tráng lệ của đất trời trước mắt.
“Ta chỉ hy vọng, khi người đời sau nhắc tới Thiên Lang cũng sẽ nhắc tới cái tên Nhiếp Dao này.”
“Được.” Nắm lấy bàn tay của Thiên Lang, để mười đầu ngón tay đan cài vào tay hắn, Nhiếp Dao mỉm cười, nói: “Nhất định sẽ như vậy!”
— Toàn văn hoàn —
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yên Tri Phi Hồ
Chương 10
Chương 10