Editor: Mi Mi
Beta: Ame
Ánh trăng ấy, giờ phút này cũng đang thản nhiên rơi xuống trên mình Thiên Lang. Người nọ một mình một ngựa bay nhảy trên thảo nguyên rộng lớn, phía sau là mười mấy tên dũng sĩ Phong Diệu đang muốn xông ra để cầu cứu viện. Đây không phải là một biện pháp tốt, thế những cũng không còn cách nào khác nữa rồi. Chim Ưng dùng để truyền tin trong tộc đều không còn nữa, bọn họ lại không thể đợi chờ thêm. Tất cả các điểm truyền tin ở trên núi đều có mai phục, tạm thời có thể ứng phó thêm một thời gian, hắn nhất định phải tranh thủ đoạn thời gian này để dọn sạch quân cứu viện. Nghĩ lại một chút, nếu như hiện tại hắn cứ thế xông ra ngoài, chắc chắn sẽ có cơ hội giết chết Ngột Khắc Đồ, chỉ là e rằng sẽ phải liều mạng. Nhưng dù sao thì, người ấy đã mang trái tim hắn đi rồi, còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi, chi bằng cứ oanh oanh liệt liệt mà đại chiến một hồi đi.
Phía trước truyền đến thanh âm vó ngựa phi nhanh như gió, chẳng bao lâu sao một đoàn nhân mã đã xuất hiện ở phía xa xa. Thiên Lang phóng nhãn thần sắc bén, nhanh chóng phát hiện một nữ nhân khoác áo lông đỏ ở trong đoàn người. Người tới là Hách Liên, đi theo nàng ta có chừng một trăm kỵ sĩ, người nào người nấy bưu hãn cường liệt, sát khí đằng đằng.
Vó ngựa rền vang, chỉ trong nháy mắt, Hach Liên cao giọng quát lên một tiếng, cả đám tộc nhân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc tức thì thúc ngựa ra roi, chia làm hai ngả chạy tới vây lấy Thiên Lang.
“Thiên Lang, ngươi mang Lục Hoàng tử đi đâu rồi!”
Thì ra sau khi Hách Liên biết người là do Thiên Lang bắt đi, trong lòng liền lo lắng hắn có mưu đồ khác, vừa hận lại vừa đau. Khương Nguyệt tộc nếu như còn tiếp tục nhún nhường, về sau sẽ khó lòng sống bình yên trên thảo nguyên này nữa. Vì thế, nàng lập tức dẫn binh khiêu chiến. Nhiếp Dao thân là Hoàng tử của Vĩnh Thặng, là hôn phu tương lai của nàng, điều này ai ai cũng biết. Nàng đoán rằng Thiên Lang chắc chắn không dám thực sự gây khó dễ mình, cho nên cũng không hề e ngại, vừa đụng độ đã lập tức chất vấn ngay.
Thấy Hách Liên đích thân chạy tới tìm người, đã thế sự quan tâm cùng tình ý còn hiển lộ bên trong lời nói, Thiên Lang bất mãn dạt dào, thản nhiên đáp, “Y đi rồi, các ngươi không gặp hay sao?”
“Đi rồi?” Hách Liên sửng sốt, ngay sau đó cả giận nói, “Nói bậy! Ngươi cố tình đến cướp y, sao tự nhiên lại dễ dàng chịu thả? Ngươi giấu y ở đâu, lập tức giao người ra đây!”
Tộc nhân của tộc Phong Diệu thất Hách Liên lỗ mãng cũng đều lộ vẻ tức giận, nhưng lúc này không nên sinh sự thêm. Bọn họ vì thế đồng loạt quay sang Thiên Lang để chờ chỉ thị.
Thiên Lang vốn dĩ tưởng rằng Nhiếp Dao đã đi tới chỗ Hách Liên. Nhưng là, nếu nàng ta đã nói không gặp y, vậy thì điều này có nghĩa là y đã đi tới một nơi khác. Không về Khương Nguyệt tộc, y còn có thể đi đến nơi nào?
Nhíu đôi mày kiếm, hắn liền cười khổ một tiếng. Dao Dao, chẳng lẽ ngay cả tộc Khương Nguyệt cũng đã nằm trong kế hoạch của ngươi sao? Là ngươi cảm thấy sự tồn tại của ba bộ tộc chúng ta uy hiếp đến giang sơn Vĩnh Thặng, vì thế mới nhẫn tâm để cho chúng ta lưỡng bại câu thương, tự mình thanh toán lẫn nhau? Tính mạng của mấy vạn người ở trong ba bộ tộc, ở trong mắt ngươi, có lẽ này ngay cả một con kiến cũng không bằng?
“Ta không hề bịa chuyện. Y thực sự đã đi rồi.” Thiên Lang nói, “Công chúa, chúng ta không nên tranh đấu, đại quân của Vị Lương sẽ lập tức đến đây thôi, vẫn là cẩn thận suy ngẫm phải làm sao thoát ra mới là thượng sách.”
“Đại quân của Vị Lương?” Hách Liên tuy rằng tích cách ác liệt, thế nhưng cũng không phải người lỗ mãng, chứng kiến Thiên Lang dẫn quân bỏ đi giữa đêm khuya, vốn dĩ đã thấy có chút lạ kỳ, nay lại nghe được lời hắn nói, liền nhớ tới đội kị binh vừa mới loáng thoáng nhìn thấy. Nàng biết tình thế bất ổn, vội hỏi, “Vị Lương vì sao lại muốn tấn công các ngươi?”
“Bởi vì ta giết Ngột Khắc Báo, đoạt lấy Mặc kiếm của Quỷ Ngao.” Thiên Lang giơ thanh kiếm trong tay lên. Toàn bộ tộc nhân Khương Nguyệt Tộc đồng thời toát ra thán phục cùng nể sợ. Hắn cười khổ một tiếng, ở trên thảo nguyên rộng lớn này, việc đoạt được bội kiếm Quỷ Ngao đã trở thành giấc mơ của toàn bộ dũng sĩ. Mọi người ai ai cũng ước ao, thế hưng lại không biết thanh kiếm này có bao nhiêu phiền toái.
Hách Liên trưng ra vẻ mặt thèm muốn lại pha thêm vài phần tán thưởng, nói, “Ta vẫn luôn cho rằng truyền thuyết về thanh kiếm này chỉ là một câu chuyện đồng thoại, không ngờ lại thực sự có người lấy được.”
Chủ nhân của Mặc kiếm sẽ trở thành chúa tể của thảo nguyên, trở thành một vị anh hùng độc nhất vô nhị. Đây là truyền thuyết do những người dân du mục rỉ tai nhau kể lại. Cho nên, sau khi nhìn thấy Mặc kiếm trong tay Thiên Lang, thái độ của đám người trong Khương Nguyệt tộc đối với hắn bỗng chốc trở nên sùng kính hẳn lên, mà ngữ khí của Hách Liên cũng theo đó mà mềm mại đi rất nhiều. Tộc Phong Diệu không hung ác bạo tàn giống như người Vị Lương, uy tín của Thiên Lang ở trên thảo nguyên này cũng rất cao, hắn có được Mặc kiếm so ra là điều tốt hơn cả. Nhớ tới Ngột Khắc Đồ tham lam vô hạn nọ, Hách Liên lại hỏi, “Ngươi đã có Mặc kiếm, cần gì phải sợ Ngột Khắc Đồ?”
“Báo săn có dũng mãnh đi chăng nữa, cũng không cách nào chống đỡ được một đám ác lang.”
Thiên Lang kể lại sự tình bị Vị Lương vây đánh cho nên mới phải đi ra ngoài cầu xin cứu viện. Hách Liên nghe xong vội đáp lời, “Đi theo ta. Vừa rồi trên đường chúng ta tới đây có bắt gặp một đám kỵ binh cũng không đông lắm, có lẽ còn có cơ hội thoát ra ngoài.”
Nàng điều khiển ngựa đi trước dẫn đường, Thiên Lang dãn người bám gót theo sao. Ai ngờ, bọn họ vừa đi chưa được mấy dặm, liền thấy một đoàn nhân mã đông nghìn nghịt xuất hiện ở ngay dãy núi hiểm trở phía trước mặt. Thì ra địch nhân đã vây khốn tất cả những điểm mấu chốt có thể đi ra bên ngoài của Phong Diệu tộc rồi. Khi đám người Hách Liên tới đây, bọn chúng cũng đã nhìn thấy, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở để nàng tiến vào cho nên mới không xuất mã mà thôi. Về phần Nhiếp Dao, người này tinh thông bày binh bố trận, vừa quan sát địa hình đã đoán được thủ pháp của đối phương. Khi đó, binh lính Vị Lương không nhiều, vòng vây còn nhiều lỗ hổng, cho nên y dễ dàng lẩn trốn thoát đi. Chính là đám người Thiên Lang lại không được may mắn như vậy, đội quân chủ lực đã tới, các bẫy rập đều đã bố trí thỏa đáng cả rồi, chỉ chờ lệnh xuất quân là tức thì công kích.
Hách Liên ghìm cương, hói, “Làm sao bây giờ?”
“Đi chỗ khác tìm một vùng có thế trận mai phục yếu hơn.” Hải Nhạc nói. Hắn dù gì cũng đã xem qua không ít binh thư, cũng hiểu biết một chút về binh pháp.
Bị dồn vào tình thế cấp bách một sống hai chết, cả hai bộ tộc tự nhiên gạt bỏ hiềm khích bấy lâu, nghe theo chỉ dẫn của người nọ. Thiên Lang không nói nhiều, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nhân số của kẻ thù lớn hơn so với những gì hắn tưởng rất nhiều, hiện tại chỉ hy vọng có thể thoát ra trước khi bị đại quân của địch nhân vây hãm. Ngay sau đó, hắn rống lên một tiếng rồi mạnh mẽ lao đi.
Đáng tiếc, kẻ thù ở chỗ nào cũng đều phi thường đông đảo, muốn mở đường máu thoát thân ít nhất cũng phải hao tổn phân nửa đoàn quân. Nhìn thấy thực lực của đối phương, Hải Nhạc liền lộ vẻ lo âu, trầm ngâm cân nhắc trong giây lát, khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về phía Thiên Lang, “Ngươi hạ lệnh đi.”
Thiên Lang nhìn sang Hách Liên, chỉ thấy nàng nói, “Người của tộc Khương Nguyệt không sợ chết, nếu quyết định liều mạng xông ra, chúng ta chắc chắn sẽ đi theo!”
Thực sự là một nữ tử kiên cường chính trực. Nếu như nàng biết kẻ muốn đẩy nào vào tử lộ, đuổi cùng giết tận cả bộ tộc của nàng lại chính là người nàng muốn cứu, chẳng hiểu sẽ có cảm giác như thế nào nữa? Thiên Lang ngẩng đầu nhìn mảnh trăng lơ lửng trên cao, một luồng ánh sáng thanh lương mà đạm nhạt nhẹ nhàng chiếu rọi cả vùng thảo nguyên. Chẳng biết lúc này, ánh sáng ấy có phải cũng đang rơi xuống thân mình người nọ hay không?
Nam nhân xinh đẹp đến động lòng người, mà lại lạnh lùng bội tình bạc nghĩa ấy…
Có lẽ ngươi không sai, mà chính ta, một kẻ tùy tiện đem lòng yêu thương ngươi, mới là người sai hơn cả.
Thoáng ổn định lại tinh thần còn đang rối loạn, Thiên Lang khẽ giơ Mặc kiếm trong tay, trầm giọng quát, “Trận chiến hôm nay, cho dù có chết cũng không hối hận!”
Thanh âm vừa mới thốt ra, hắn đã thúc ngựa phóng về phía trước. Địch nhân mai phục ở tiền phương vừa thấy đám người Thiên Lang xông tới thì lập tức nổi kèn lệnh lên, giương cung lắp tên, sẵn sàng nghênh chiến. Nhưng đúng vào lúc này, phương xa truyền đến một tiếng ngựa hí rất dài, một con ngựa đỏ thẩm phi thân vọt tới, phía sau còn có rất nhiều chiến mã đuổi theo. Tuấn mã nọ tựa hồ một đường bị truy đuổi gắt gao đã sớm rơi vào mệt mỏi, mặc kệ chủ nhân không ngừng thúc ngựa ra roi, nhưng vẫn không cách nào chạy nhanh hơn được.
Thấy rõ người đang cưỡi ngựa chạy tới, Hách Liên thất thanh kêu lên, “Tiểu Hổ!”
Người cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm kia đích thị là Hách Hổ. Trước khi Nhiếp Dao rời đi đã từng nói chuyện một hồi hắn, sau này Hách Hổ hay tin người nọ đã bị kẻ khác cướp đi, liền âm thầm tự trách bản thân mình vì sao ngay lúc ấy lại không đề cao cảnh giác. Cũng vì lý do đó, hắn mới khẩn cầu tỉ tỉ cho mình cũng đi cứu người, nhưng là Hách Liên lại không đồng ý, cho nên, hắn liền lén lút bám theo. Chẳng ngờ, giữa đường gặp phải đại quan của Ngột Khắc Đồ, vì thề hắn bị truy đuổi ráo riết bức ép phải chạy tới đây. Cũng may, Ngột Khắc Đồ chỉ xem hắn như con chuột nhắt để mà trêu cho, cho nên vẫn chưa hề hạ đồng thủ, bằng không, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.
Nhìn thấy Hách Hổ, Hách Liên nhất thời luống cuống tay chân, lập tức thúc ngựa chạy ra nghênh đón. Hách Hổ mỗi lúc một tới gần chỗ tỷ tỷ, thế nhưng ngay khi chỉ còn cách mục tiêu có một bước chân, hắn lại bị đại quân phía sau bắt kịp. Một cây trường thương buộc tua đỏ rực xuyên tới. Trong tiếng kêu kinh hãi, Hách Hổ bị mũi thương kia hất thẳng lên trời. Người xuất thủ không phải ai khác chính là Ngột Khắc Đồ đang dẫn binh xông đến.
Đệ đệ bị hết tung lên không trung, Hách Liên cả kinh đến mức suýt chút nữa thì ngất xíu. Sau khi bình ổn lại tinh thần, nàng mới nhìn rõ thì ra Ngột Khắc Đồ chỉ xuyên tới được chiếc áo lông chồn của Hách Hồ mà thôi. Mũi thương lạnh lẽo như băng được đâm thẳng vào sau cổ áo, treo Hách Hổ lơ lửng ở giữa không gian. Thân thương không ngừng rung lắc, khiến cho hắn kinh hãi đến mức tái cả mặt mày, nhưng là vẫn cố sức cặt chặt bờ môi, không chịu cầu xin tha thứ.
“Hách Liên công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thì ra đây là đệ đệ của nàng, ta còn tưởng là một con mèo nhỏ ở đâu chạy lạc vào đây chứ.” Ngột Khắc Đồ và Ngột Khắc Báo là huynh đệ song sinh, cả hai đều một thân mình đồng da sắt, vạm vỡ tráng kiện vô cùng. Hắn đã từng gặp Hách Liên vài lần, đối với nàng chính là đã ngấp nghé từ lâu. Hôm nay bao vây Phong Diệu, không ngờ nàng thế mà cũng có mặt ở đây, không khỏi vui mừng khôn xiết. Ánh mắt hắn bám chặt lên người nàng, trong lòng âm thầm mưu tính sau khi tiêu diệt tộc Phong Diệu sẽ tiện tay bắt luôn nàng về, từ từ nhấp nháp tư vị nóng bóng từ thân thể kia.
Bị ánh mắt hạ lưu đê tiện của Ngột Khắc Đồ trực diện quét tới, Hách Liên chỉ hận không thể xông tới móc mắt hắn ra.Nhưng đệ đệ còn đang ở trong tay của đối phương, nàng đành phải kìm nén lửa giận trong lòng, nói, “Có gì từ từ nói chuyện, trước thả đệ đệ của ta ra.”
“Được. Dùng Mặc kiếm để đổi, ta sẽ tạm tha mạng cho tiểu tử này.” Ngột Khắc Đồ vốn dĩ sắc dục đầy lòng, thế nhưng cũng không đến nỗi quên đi mục đích. Đệ đệ của hắn bị Thiên Lang giết chết, hắn chắc chắn không thể bỏ qua, lại thấy người kia tay cầm Mặc kiếm, ở cùng với Hách Liên, nên liền thừa cơ uy hiếp. Miễn là nắm được Mặc kiếm trong tay, một tên Thiên Lang có làm cái thá gì đâu. Hắn sẽ dùng máu huyết toàn bộ tộc nhân Phong Diệu để hiến tế linh hồn đệ đệ!
Nghe được lời của Ngột Khắc Đồ, Hách Liên vội vàng quay đầu nhìn lại phía Thiên Lang. Nàng biết mở miệng cầu xin người nọ mang Mặc kiếm ra trao đổi chẳng khác nào yêu cầu một chuyện thánh nhân cũng khó thể làm, thế nhưng vẫn ấp ôm một phần hy vọng, thành khẩn nói, “Cầu ngươi cứu đệ đệ của ta, Mặc kiếm kia cho dù liều chết ta cũng sẽ giúp ngươi đoạt lại!”
“Không thể!” Hải Nhạc ở một bên phản đối, nói, “Ngột Khắc Đồ gian ác tàn độc, cho dù có giao kiếm cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho tiểu tử kia!” Kỳ thực, đây chỉ là một phần nguyên nhân, trọng yếu hơn là, thanh Mặc kiếm kia ngoại trừ danh tiếng lẫy lừng cũng với tính tượng trưng cho Vương giả, còn là một công cụ hữu ích để cỗ vũ nâng cao sĩ khí tộc nhân. Mọi người đồng tâm hiệp lực không phải không có khả năng chọc thủng vòng vây để lao ra ngoài. Hiện tại, địch mạnh ta yếu, nếu lại giao kiếm, không khác gì hai tay dâng mạng mình lên cho đối thủ, đích thức là một hành động xuẩn ngốc vô cùng.
“Mặc kiếm có trân quý hơn nữa thì cũng không thể bằng sinh mệnh của một người.” Thiên Lang thúc ngựa chạy về phía kẻ thù, cao giọng quát, “Thả hắn ra trước, Mặc kiếm ở đây tự tới lấy đi.”
Ngột Khắc Đồ cười lạnh, trường thương uyển chuyển múa một vòng ở giữa tầng không, thân thương rung lắc dữ dội không chống đỡ nổi sức năng của Hách Hổ. Trong khi đó tướng sĩ xung quang vung đao múa kiếm, chỉ chờ tiểu tử kia rơi xuống là liền chém tới một phen. Hách Liên nhìn mà trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng phóng ngựa lại gần, hô lớn, “Dừng tay!”
Không để ý tới Hách Liên, Ngột Khắc Đồ chằm chằm nhìn vào Thiên Lang, ánh mắt mỗi lúc càng thêm rét lạnh, “Ném thanh kiếm tới đây!”
Tính mạng của Hách Hổ lúc này đích thực là ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Lang vì thế cũng không nhiều lời, giơ tay ném thẳng Mặc kiếm về phía Ngột Khắc Đồ. Người nọ vung tay đón lấy, quét mắt lên thanh kiếm trường tồn đến cả ngàn năm. Chỉ thấy vỏ bao hoa văn kín mít, hàn quang tản mác xung quanh, mặc dù chưa kiếm chưa rời vỏ nhưng là khí thế đã phảng phất lan tràn. Hắn nhịn không được, ha ha cười thành tiếng, “Thanh kiếm Trung Châu rốt cuộc đã ở trên tay ta rồi!”
“Tuân thủ lời hứa, thà người đi!” Thấy Ngột Khắc Đồ dùng một tay giữ thương, thân thương lại càng thêm rung rắc nguy hiểm bội phần, Thiên Lang vội vàng quát lên.
“Được, thả hắn!” Ngột Khắc Đồ điên cuồng cười lạnh, giơ cao cây thương phóng đi, ném văng Hách Hổ vào giữa không trung.
Tình thế phi thường nguy hiểm, Thiên Lang không kịp nghĩ nhiều, nhún người nhảy lên kéo lấy thắt lưng Hách Hổ, kéo hắn tiến vào trong ngực của mình. Ngột Khắc Đồ thấy thế, tiếng cười lạnh nhất thời trầm xuống, giương nỏ lắp cung bắn thẳng về phía hai người kia. Đám người Hách Liên vội vàng bắn tên phản kích, đẩy lui mũi tên đang xé gió bay tới nơi này.
Thiên Lang từng trải sa trường, lâm vào hiểm nguy không hề sợ hãi, ở giữa không trung vẫn luôn bảo vệ Hách Hổ. Sau khi nhảy vút lên cao, hắn liền hạ xuống trước người một tên tướng lính đang muốn vung đao bổ tới phía mình. Hắn nhanh tay cản lại, thuận thế đoạt đao, đánh người nọ rớt xuống khởi lưng ngựa. Sau khi trèo lên ngựa, hắn lại tận lực kẹp chân sát vào bụng tuấn mã mưu đồ thoát khỏi vòng vây của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, từ trong bóng tối lại truyền tới một thanh âm xé gió của mũi tên bắn lén xẹt ngang vùng trời. Chỉ dựa vào thanh âm này thôi cũng đủ biết người bắt tên là một cao thủ nội công thâm hậu. Trong một nháy mắt, mũi tên đã vụt đến, Thiên Lang vội vã lắc mình né tránh. Khó khăn lắm mới thoát được mũi tên đoạt mệnh kia, chẳng ngờ phía sau lại có một tên tướng lĩnh tranh thủ thời cơ cung đao hung hăng chém vào lưng hắn.
Thấy Thiên Lang lâm vào tình thế nguy hiểm, tộc nhân Phong Diệu và cả Khương Nguyệt đều điên cuồng phóng tiễn phủ kín bầu trời. Chính là mũi tên mặc dù sắc nhọn, thế nhưng khoảng cách lại quá qua, không thể nào đối chọi với lưỡi đao tàn độc. Sống chết ở ngay trước mắt, Thiên Lang vội vàng dùng chân móc lấy bàn đạp, trờ mình ôm lấy Hách Hổ ngả xuống khỏi yên ngựa, nửa thân lơ lửng ở bên ngoài. Cũng vào lúc ấy, một thanh âm cực kỳ chói tai xuyên thủng không gian mà truyền tới. Một mũi tên ngập đầu duệ khí từ trong bóng tối vun vút lao ra, đánh bay lưỡi đao nặng gần mười cân sang một bên. Kế tiếp, một mũi tên nữa lại bắn tới, xuyên thủng vùng ngực của tên tướng lĩnh kia, kéo theo hắn bật khỏi lưng ngựa, bay về phía xa.
Trong nháy mắt, bầu không khí tựa hồ đông cứng lại. Tất cả những người có mặt ở chỗ này đều là cả ngày làm bạn với cung tiễn, đương nhiên hiểu được muốn bắn ra một mũi tên có khí thế như thế phải cần bao nhiêu lực tay. Thiên Lang càng vạn phần sửng sốt, mượn lực xoay người trở về lưng ngựa, nhìn theo ánh mắt mọi người. Chỉ thấy ở trên bãi đất trông có một chiến mã đơn độc oai phong đứng đó, bên trên còn có một vị công tử trẻ tuổi tay cầm trường cung, chỉ thẳng về phía binh mã Vị Lương.
“Hắn là của ta!” Nhiếp Dao híp đôi mắt phượng, quát lớn.
Thanh âm trong trẻo mà tràn đầy nội lực, mang theo vài phần hung ác rét lạnh vút lên. Người kia một thân trường bào cuồn cuộn trong gió lộng, cưỡi trên bạch mã trắng thuần, cả người ngả ngả nghiêng nghiêng tựa hồ như một thiếu niên đang đi du ngoạn. Thế nhưng cũng chính thiếu niên này vừa mới bắn ra mũi tên sắc bén đến lợi hại kia. Vẻ biếng nhác tùy tiện thường ngày đã sớm chìm sâu xuống, giữa chân mày y toát lên một khí phách ngạo nghễ mà sắc lạnh như dao. Sau khi quát lên một tiếng, y thu cung giục ngựa chạy về phía địch nhân. Uy lực khủng khiếp của mũi tên vừa rồi khiến cho không một ai dám bước lên ngản cản, mặc cho y từng bước từng bước tiến tới trước mặt mình.
Thấy người tới là Nhiếp Dao, không chỉ đáng người Hải Nhạc phải giật mình kinh ngạc, mà tộc nhân của Khương Nguyệt tộc lại càng sửng sốt nhiều hơn. Hình ảnh Nhiếp Dao bị Hách Xích trêu chọc ở trên yến tiệc chào đón hôm nào vẫn còn mộn một hiện ra trước mặt, ai mà ngờ được, chỉ mới không gặp mấy ngày, người nọ đã đại phát thần uy. Hách Xích ở một bên càng toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, sự sắc bén cùng uy lực của mũi tên vừa rồi sợ rằng chính mình rèn luyện thêm mười năm nữa cũng không đạt được. Chính mình cư nhiên không biết trời cao đất dày là khiêu khích y, còn may là y cũng không thực sự động thủ với mình…
“Dao Dao…” Chằm chằm nhìn vào Nhiếp Dao đang vội vã chạy tới nơi này, Thiên Lang nhịn không được mà thì thầm một câu như thế. Trước mắt vẫn là khuôn mặt ấy, thế nhưng hắn lại cảm thấy thật bỡ ngỡ xa xôi, tâm tư cũng đã loạn rồi, tất cả đều ngập suy nghĩ: Vì sao y lại tới? Y, rốt cuộc trở lại để làm gì?
“Sau này đừng cậy mạnh mà làm anh hùng, đừng vì một người không liên quan mà bất chấp tính mạng.” Nhiếp Dao vẻ mặt lạnh băng, thế nhưng trong lòng lại là từng cơn giận dữ. Y thật sự muốn đạp con sói ngu này xuống ngựa hung hăng đánh cho một hồi, làm cái gì không làm lại muốn làm anh hùng, hắn không biết rằng anh hùng đều không thể trường mệnh hay sao?
Vừa rồi, khi Nhiếp Dao chạy tới, đại quân Vị Lương bao vây bên ngoài Phong Diệu đã phát hiện và phóng tiễn tấn công. Song y không muốn dây dưa cùng với bọn chúng nên đã ra tay khống chế tên cầm đầu, đoạt lấy tuấn mã và cung tên của hắn, đồng thời dùng hắn làm để tiến vào vòng vây, vừa vặn chứng kiến được một màn xuất thủ cứu người của Thiên Lang lúc ấy. Tuy rằng với võ công của người nọ, hẳn là có thể ứng phó tới cùng, thế nhưng y vẫn không khỏi vạn phần kinh hãi, sau cùng lại nhịn không được mà rat ay.
“Thì ra… công phu của ngươi tốt như vậy.” Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Thiên Lang muộn phiền than thở, Nhiếp Dao thì âm thầm nhảy dựng lên, nhẹ giọng đáp, “Dù sao ta đã gạt ngươi rất nhiều, nhiều thêm một chuyện cũng đâu cần phải để tâm.”
Sau khi ổn định lại tâm tư, y liền quay sang nhìn Ngột Khắc Đồ, mỉm cười, nói, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngột Khắc Đồ ngây ngẩn cả người, thất thanh hỏi, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Khi hắn tới Vĩnh Thặng bái kiến đã từng gặp mặt Nhiếp Dao, người này phong thái oai hùng, bề ngoài tuấn lãng, ăn nói văn nhã nhẹ nhàng, có tiếng là một hiền vương, thế nhưng chưa từng có ai nói rằng y biết võ công cả. Sau này, Ngột Khắc Đồ biết được Nhiếp Dao bị Thiên Lang bắt mang về bộ tộc, đã lệnh cho Hải Anh âm thầm mưu sát y, bởi vì, một khi Thiên Lang hại chết hoàng tử của vương triều Vĩnh Thặng thì Phong Diệu sẽ khó lòng thoát tội, mà hắn cũng có thể mượn cớ tấn công. Chỉ là, người mà hắn tưởng rằng đã phải vong mạng từ lâu, bỗng hôm nay thình lình xuất hiện ở ngay trước mắt, thử hỏi hắn làm sao có thể không kinh hãi?
Tâm tư của Ngột Khắc Đồ, Nhiếp Dao đương nhiên hiểu rõ, nhưng là vẫn một mực không nói ra, chỉ mỉm cười, đáp, “Ngươi thao luyện binh mã cũng không tồi, nhưng cứ thế mà chạy sang địa bàn của người ta thì có phần không thỏa đáng. Dạo này, đại tướng quân giữ thành đã nhàn rỗi đến phát điên rồi, nếu như hắn biết được nhất định sẽ dẫn binh tới đây. Ta thấy ngươi vẫn là rút quân đi, trách cho gặp phải những phiền toái không cần thiết.”
“Hắn là đến tấn công chúng ta, không phải luyện binh…” Hải Chiến tuổi trẻ khí thịnh, vội vàng lên tiếng, nhưng là ngay sau đó hắn bị Hải Nhạc bịt chặt miệng.
Ngột Khắc Đồ trầm mặc hồi lâu, bất chợt ha ha mấy tiếng. Nhiếp Dao cũng không nóng vội, kiễn nhẫn chờ hắn cười xong mới hỏi, “Lời của ta buồn cười lắm sao?”
“Tiểu tử kia nói không sai. Ta là tới để tấn công Phong Diệu. Thiên Lang – tộc trưởng của bọn chúng đã cả gan giết chết lục hoàng tử, ta tới là để giúp lục hoàng tử báo thù, có gì không đúng? Đại tướng quân nếu biết thân đệ của mình chết ở Phong Diệu tộc, cũng sẽ xuất binh tiêu diệt bọn chúng mà thôi!”
“Chính tai nghe được tin mình đã chết, đây đúng là một chuyện thực nực cười.” Tiếu ý trên môi Nhiếp Dao chìm xuống, “Ngột Khắc Đồ, ngươi lập tức lui quân, việc hôm nay ta sẽ coi là quá khứ. Bằng không, ta đảm bảo mấy ngàn tinh binh của ngươi sẽ bỏ mạng tahi chỗ này, tuyệt không có đường trở về cố hương!”
Ngột Khắc Đồ ngửa mặt lên trời cười lớn, giơ cao Mặc kiếm trong tay, ngạo nghễ nói, “Thần kiếm ở đây, ta là chủ nhân thảo nguyên này, ngươi có tư cách gì để ra lệnh cho ta?”
Nhìn vào bộ dáng hung hăng càn quấy của đối phương, Nhiếp Dao nhếch môi cười lạnh, giữa chặt đai ngọc bên hông, nhẹ nhàng xoay tay một cái. Tức thì, một cây roi dài màu trắng bạc từ trong đai lưng bay vụt ra, xuyên thẳng tầng không lao tới trước mặt Ngột Khắc Đồ. Roi kia kỳ thực chính là trường thương mềm dẻo, khảm kép vào đai lưng vừa tiện mang theo lại vừa không dễ bị người phát hiện. Trong triều ai ai cũng thấy y vẻ ngoài hòa nhã thiện lương, nhưng lại không ai biết được võ công y thâm tàng bất lộ. Bình thường sở dĩ y vẫn luôn che giấu chính là vì muốn né tránh những giao tranh không cần thiết. Thế nhưng hiện tại đã là thời điểm một sống hai chết, không thể để tâm nhiều, y liền không do dự phong xuất binh khí đã rèn luyện mười mấy năm ra.
Thế roi sắc bén mà bất chợt, khiến cho Ngột Khắc Đồ không kịp né tránh, nhất thời cổ tay đau nhức một hồi, xương tay hiển nhiên đã bị cây roi đánh gãy. Mặc kiếm bởi vì người nào đó không giữ được nữa mà bị roi bạch cuốn vào, sau vùng về lại trên tay của Nhiếp Dao. Y cầm mặc kiếm đưa cho Thiên Lại, lại nói, “Tin ta thì nghe ta ra lệnh.”
“Giết bọn chúng! Một tên cũng không được để thoát!” Mặc dù xương tay bị gãy, thế nhưng Ngột Khắc Đồ cũng vẫn dũng mãnh hơn người, đau nhức khó nhịn cũng không bằng uất hận khi báu vật vừa mới đoạt về lại bị cướp đi. Vì thế hắn lập tức hạ lệnh.
Nhất thời loạn tiễn vút bay, gót sắt điên cuồng nhảy múa, báo hiệu cho một hồi đại chiến bắt đầu. Thiên Lang múa kiếm cẳn tên, nói với Nhiếp Dao, “Ngươi nói, ta nghe!”
Tộc nhân Khương Nguyệt tộc và Phong Diệu tộc đồng loạt vung đao xông tới. Nhiếp Dao lệnh cho bọn họ tụ lại thành một vòng tròn để phòng ngừa tình trạng trước sau đều có địch. Kẻ thù rất đông, từ bốn phương tám hướng mà xông ra, hiện tại bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình chờ quân cứu viện, A Sửu đã lên đường đi gọi viện binh, nhị hoàng huynh dụng binh thần tốc, chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây.
“Bắt giặc trước phải bắt tướng, bắt chết hết tướng lĩnh của bọn chúng, làm cho bọn chúng vỡ trận đi.” Nhiếp Dao trầm giọng quát.
Tộc nhân hai bộ tộc sớm đã khuất phục trước oai phong của y, lúc này liền theo mệnh lệnh mà phóng tên. Có vài người đã hét lên một tiếng rồi ngã ngựa, thế nhưng đại quân vẫn rất quy củ chỉnh tề, không ngừng áp sát tới. Bọn chúng chia làm hai ngả, một tốp bao vây đám người Thiên Lang, một tốp thì xông thẳng tới chân núi và những tộc nhân còn lại của Phong Diệu đang ẩn náu. Bất quá, đội ngũ của bọn chúng nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, từng hồi thanh âm chấn động cả một gầm trời từ khắp nơi vọng tới, những đốm lửa cháy bập bùng tức tốc bao vây bốn phía địch nhân.
“Đây là chuyện gì?” Kinh hách còn chưa tan, Hách Liên lên tiếng hỏi Nhiếu Dao.
“Ta sai người chuẩn bị hỏa dược.” Nhiếp Dao bình tĩnh đáp.
“Nhiếp đại ca thật là lợi hại, ngay cả hỏa dược cũng đã chuẩn bị từ trước rồi.” Hách Hổ đã được Hách Liên kéo tới bên người, vừa nghe người kia nói vậy thì đáy mắt dâng lên ngưỡng mộ, tán thưởng không thôi.
Nhiếp Dao cười cười, nếu như tiểu tử này biết được số hỏa dược này vốn dĩ được chuẩn bị cho bọn họ, chẳng biết sẽ có cảm giác như thế nào. Trong nội bộ Vị Lương có gian tế của y, hỏa dược cũng là sáng sớm hôm nay y dặn kẻ đó chuẩn bị, định là sau khi Vị Lương và Phong Diệu kịch chiến xong xuôi, sẽ ra một đòn diệt cỏ tận gốc, không lưu lại bất cứ một mống nào. Y chẳng qua chỉ là thả huyết ưng đi báo tin cho đám mật thám kia sớm hơn một chút mà thôi. Hỏa dược chuẩn bị cũng không nhiều lắm, nhưng là vừa đủ để nhiễu loạn lòng quân, có tác dụng kéo dài thời gian vô cùng hữu ích.
“Đa tạ.” Thiên Lang nhẹ giọng nói.
Nhiếp Dao kinh ngạc nhìn hắn ta. Người này chắc chắn quá hiểu tâm tính của mình, đương nhiên sẽ không thể ngây thơ cho rằng mình chuẩn bị hỏa dược để tương trợ bọn hắn. Thế nhưng, vì sao hắn lại còn cảm tạ mình đây?
Ánh sáng từ hỏa diễm chiếu lên nửa bên mặt đầy cương nghị và thờ ơ tựa hồ như đeo mặt nạ của Thiên Lang, khiến cho Nhiếp Dao nhất thời không thể nhìn ra tâm tình chân thực ẩn giấu trong lòng đối phương. Nhớ tới lời đoạn tuyệt cách đây không lâu, y bỗng nhiên cảm thấy có phần bất ổn, nhưng ngay một khắc sau lại tận lực ổn định tâm tình. Thất thần trước mặt kẻ thù chính là điều tối kị, những muộn phiền chất chứa lúc này đợi đến ngày sau hãy nói đi.
Nhẹ nhàng thở thét ‘tra’ (*) một tiếng, Nhiếp Dao phóng ngựa xông thẳng vào phòng tuyến của địch nhân. Thủ lĩnh của Vị Lương là Ngột Khắc Đồ, chỉ cần bắt được hắn, nguy cơ liền được giải trừ hơn phân nữa. Y vốn dĩ không coi Ngột Khắc Đồ ra gì, tuy rằng võ công của hắn không tồi, thế nhưng y tin rằng, nếu mình muốn giết hắn, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
(*) Tiếng giục ngựa
Thiên Lang vẫn luôn đặt trọn tâm tư lên mình Nhiếp Dao, vừa thấy y bất chợt xông thẳng tới phía thủ lĩnh của quân thù liền dự đoán được dụng ý của đối phương, cho nên vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Địch nhân chứng kiến khí thế uy mãnh của Nhiếp Dao, nhất thời cuống lên công kích, nhưng còn chưa kịp ra tay, Thiên Lang đã đuổi tới, vung mạnh trường kiếm, chém cả đám người rới xuống khỏi mình ngựa.
Nhiếp Dao vung roi, dùng nội lực đánh ra, binh sĩ đang vây tới đây tức thì bị cây roi cuốn lấy ném sang hai bên. Y cưỡi bạch mã xông thẳng về phía quân thù, ung dung như tiến vào chỗ không người. Mắt thấy Ngột Khắc Đồ đã ở ngay trước mặt, Nhiếp Dao vung roi nhắm ngay yết hầu đối phương đánh tới. Ngột Khắc Đồ nhận thức nguy hiểm, vội vàng né tránh, nhưng là vẫn bị roi bạc quét thẳng vào vai, đau đến mức suýt chút nữa thì ngã xuống.
Nhiếp Dao vừa động cổ tay, roi bạc lại thêm một lần quét tới. Đúng vào lúc ấy, một đạp hàn quang từ sau lưng Ngột Khắc Đồ bắn ra, mang theo kiếm khí sắc bén đánh bật đường roi đòi mạng kia. Bị nội lực nương theo thân roi truyền tới làm ảnh hưởng, lòng bàn tay Nhiếu Dao chấn động một hồi, sau đó y lập tức thu roi. Nhưng là, người nọ đã xoay người phi thân nhảy tới, vung tay ý đồ đánh mạnh một chưởng vào ngực y.
Người này chính là kẻ lúc nãy đã bắn lén Thiên Lang. Không ngờ Vị Lương lại có một cao thủ nội công thâm hậu đến như vậy. Nhiếp Dao không dám khinh thường, vội vã khua roi để ngăn chặn chưởng lực hung hiểm, nhưng là háng ngựa lại bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, tuấn mã nhất thời khụy thân mà ngã xuống. Y nhanh nhẹn xoay người nhảy khỏi lưng ngựa, chẳng ngờ ngay khi còn đang chấp chới ở giữa khoảng không, ngực đã truyền đến một hồi đau nhói. Khí lực tiêu hao hơn phân nửa, Nhiếp Dao gấp rút quét roi, đẩy lùi đối thủ, sau đó sải chân mà tiếp đất.
Ngực trái đau đớn một hồi, may là khi y tiếp đất đã dùng tay chống đỡ, vừa vặn không để cho đối phương phát hiện ra. Thời điểm ngẩng đầu, biểu tình đau đớn đã sớm được thay bằng một nụ cười ngạo nghễ và đầy thách thức.
Đối diện với y là một lão hắc y vệ già nua của Vị Lương, người nọ dung mạo bình thường, thế nhưng ánh mắt sáng bừng như đuốc. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh lùng hỏi, “Ngươi là môn đệ của Tu La?”
Nhiếp Dao không đáp. Chỉ nói, “Ngươi là người trong võ lâm, việc gì phải lăn lộn vào chốn phân tranh này, lập tức rời đi, ta tuyệt không làm khó cho ngươi.”
Lão nhân vẻ mặt ngập đầy oán hận, căm phẫn nói, “Ta phải trốn chui trốn nhủi trên thảo nguyên này mấy chục năm, đều là do Tu La ban tặng. Ngươi nếu đã là đồng đạo của hắn, vậy thì hôm nay đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi này!”
Nhiếp Dao hừ một tiếng, roi bạc lập tức quất ra, đánh thẳng về phía lão nhân. Từ những tin tức được mật báo và võ công của lão nhân này, y đoán hắn chính là sư phụ của huynh đệ Ngột Khắc Đồ, nghe nói đến từ Trung Nguyên, thế nhưng bình thường ru rú trong phòng nên người ngoài không biết nhiều về hắn lắm. Chẳng ngờ võ công của hắn lại rất cao thâm, tuy không phải đệ nhất, nhưng là đối đầu cũng phải tập trung tư tưởng. Roi bạc uốn lượn, tạo ra một mảnh ngân hoa vùn vụt bay ra, những binh sĩ ở xung quanh đều là lần đầu được chứng kiến sức mạnh của loại vũ khí này, cho nên có chút kinh hãi mà thối lui, vô hình trung đã giãn ra một khoảng cách không nhỏ.
Thiên Lang vẫn luôn đi theo bên cạnh Nhiếp Dao, vừa rồi, một khắc đình trệ khi người kia tiếp đất hoàn toàn không thoát được cặp mắt hắn ta. Trong lòng lo lắng người kia có chuyện, hắn liền thả mình xuống ngựa, thế nhưng lại bị Ngột Khắc Đồ dẫn binh ngăn cản. Ngột Khắc Đồ hai lần bị roi bạc đánh trúng, tổn thương không nhẹ, nhưng vẫn bởi vì sức hấp dẫn của Mặc kiếm mà nén đau, tay trái cầm đao không ngừng khua múa phong tỏa lối đi của Thiên Lang.
Nhớ đến Nhiếp Dao, Thiên Lang không có tâm tình tham chiến. Nắm chặt Mặc kiếm trong tay, hắn như chớp động giữa trời mà múa loạn một vòng, chỉ trong nháy mắt đã mở ra một đường máu. Ngột Khắc Đồ nhận thấy không thể địch lại đối phương, liền vội vã thúc ngựa mà bỏ chạy. Thiên Lang dễ dàng tiếp được cung tiễn từ phía sau ném tới, nhắm thẳng vào tuấn mã Ngột Khắc Đồ đang cưỡi mà bắn tên. Chỉ nghe con ngựa bi thương mà hí dài một tiếng, vó trước giơ cao tức thì ném văng chủ nhân của nó ra ngoài. Mà người nọ lại vừa vặn rơi đùng vào giữa vùng tranh đầu của Nhiếp Dao với lão nhân kia.
Thấy Ngột Khắc Đồ ngã xuống ngay trước mặt mình, Nhiếp Dao thuận thế quất roi bạc đánh tới. Lão nhân vội vã vung kiếm ngăn chặn đường roi. Nhiếp Dao vừa mới đối đầu với lão ta vài hiệp, cũng đã nhìn ra được công phu của đối phương, tuy rằng không quá đáng sợ, thế nhưng cũng mà một phiền phức đối với mình. Nhất thời ngực trái lại dấy lên một đau nhức, y liền vội vã nói với Thiên Lang đang đuổi tới nơi này, “Chặn hắn lại!”
Thiên Lang nghe theo cản bước lão nhân. Biết rõ sự lợi hại của Mặc kiếm, lão nhân nó cũng không dám cùng hắn chính diện giao tranh, chỉ giả vờ vung vài nhát kiếm rồi nhanh chóng né tránh sang một bên. Chỉ trong nháy mắt Thiên Lang và Nhiếp Dao đã trao đổi đối thủ cho nhau. Hai người bọn họ lưng đối lưng, Thiên Lang bất chợt thấp giọng hỏi, “Cầm cự được không?”
“Không sao cả!”
Không thể bộc lộ vẻ yếu nhược trước mặt người khác. Nhiếp Dao cắn răng chịu đựng, đồng thời lạnh mặt mà nhìn Ngột Khắc Đồ. Hắn ta mặc dù vẫn là một thân tràn đầy sát khí, vung đao không ngừng, thế nhưng mi tâm đã lộ vẻ rụt rè e sợ. Nhớ tới ngày ấy, Thiên Lang kịch liền chiến đấu với bầy sói dữ, cũng không mảy may bộ lộ một tia sợ hãi nào, Nhiếp Dao không khỏi cười lạnh, “Ngươi mà cũng xứng để xưng bá chốn thảo nguyên này!”
Cổ tay khẽ động, roi bạc mãnh liệt xé gió cuồn cuộn đánh về phía Ngột Khắc Đồ. Ngột Khắc Đồ chỉ biết công phu của ngoại gia, trên thân lại mang nhiều thương tích, căn bản không phải đối thủ của Nhiếp Dao. Chẳng được mấy hiệp, hắn đã bị roi bạc trên tay y chế trụ. Nhiếp Dao một cước đáp vào chân hắn, khiến hắn quỳ rạp xuống trước mặt mình, quát, “Lập tức hạ lệnh lui binh!”
“Được, được. Ngươi trước hết buông tay.” Cổ bị roi bạc quấn chặt, Ngột Khắc Đồ liên tục cầu xin. Nhiếp Dao vừa mới thả lỏng một chút, ai ngờ hắn đột nhiên vung tay bắn ra ám tiễn. Nhiếp Dao vội vã lắc mình né tránh, nhưng là cảm giác đau nhức trong tim lại bất chợt dáy lên. Mấy đạo hàn quang bắn tới ngay trước mặt, bên hông y bất chợt có một lực đạo mạnh mẽ kéo về. Thì ra Thiên Lang đã ra tay tương trợ, ám tiễn vì thế bắn thẳng vào Mặc kiếm, sau đó dễ dàng bị đánh rớt xuống. Kiếm phong lãnh liệt xẹt qua ấn đường của Ngột Khắc Đồ, lập tức chém hắn ngã nhào trên mặt đất.
Lão nhân thừa cơ búng tay một cái, mấy miếng kim loại đột ngột bắn về phía hai người Nhiếp Dao. Y vội vã vung roi chống đỡ, thế nhưng lại bởi vì cơn đau kịch liệt ở vùng ngực trái mà động tác bị chậm một hồi. Cánh tay nhất thời bị cắm một mảnh kim loại, máu huyết theo đó mà mãnh liệt chảy tràn.
“Dao Dao!”
Máu đỏ tựa hồ đâm thủng đôi mắt Thiên Lang, làm tràn ra một thứ quang mang phi thường hung ác. Hắn vun kiếm đâm thẳng về phía lão nhân. Kiếm thế sắc bén như thể một con thú săn bị vân hãm đã lâu, bấy giờ bất ngờ được giải thoát liền nổi lên dã tính, chỉ trong nháy mắt trở nên hưng trí bừng bừng. Lão nhân có phần kinh hãi, khí thế bất chợt bị triệt tiêu, sau hai ba chiêu thức, đã trúng một kiếm trên đùi. Mắt thấy Ngột Khắc Đồ đã chết, ở lại cũng không có tác dụng gì, vội vàng tung hư chiêu đánh lạc hướng đường kiếm của Thiên Lang, nhảy lên một con tuấn mã gần đó mưu đồ trốn thoát. Chẳng ngờ, trên cổ căng cứng một hồi, một đường roi bạc tựa như thân rắn mà cuốn chặt cuống họng lão nhân. Nhiếp Dao mạnh mẽ vung tay, roi bạc thẳng một đường lôi đối phương xuống khỏi lưng ngựa.
“Hiên tại muốn chạy trốn cũng đã muộn rồi!” Trong khi thanh âm lạnh lùng của Nhiếp Dao vang lên, lợi kiếm của Thiên Lang đã từ giữa không chung xẹt tới, cắt ngang cổ họng của lão ta.
Nhiếp Dao thu roi, ngực trái đau nhức đến lợi hại. Y hơi gập thắt lưng, tận lức chống chọi không cho đau đớn xâm nhập thêm sâu. Tuy rằng thủ lĩnh địch nhân đã bị diệt trừ, thế nhưng vẫn còn rất nhiều thống lĩnh. Lạnh mặt đảo mắt nhìn qua đám binh lính đang không ngừng áp sát lại gần, y biết giờ phút này không thể lơ là được.
“Dao Dao, ngươi đau tim có phải không?” Tay bị bàn tay to lớn đầy vết chai của người nào đó nắm chặt, Nhiếp Dao nghe thấy Thiên Lang cấp thiếp hỏi thăm mình. Y khẽ cắn môi định sẽ phủ nhận, thế nhưng đau đớn lại càng kịch liệt dấy lên, thân thể không cách nào trụ nổi, mà gập mạnh người xuống.
“Đau, rất đau…” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Nhiếp Dao rên rỉ nói. Vừa rồi vẫn luôn liều mạng nhịn đau, thế những sự ân cần của Thiên lang khiến cho phần ý chí kia của y nhất thời chùng xuống. Có lẽ ở trước mặt người mà mình tin tưởng, ý chí sẽ không cách nào tự chủ được mà trở nên yếu mềm. Tinh thần vốn đang căng thẳng nhất thời được thả lỏng, trái lại cơn đau kia từng đợt từng đợt như sóng cuộn trào không cách nào khống chế được.
“Đau từ lúc nào?” Thiên Lang vội hỏi. Tay nắm chặt tay, từng dấu móng của người nọ hung hăng bấm chặt vào da thịt mình, khiến cho hắn hiểu được người kia hiện đang có bao nhiêu khổ sở. Hắn không ngừng vung kiếm đẩy lui quân thù, kẻ địch xung quanh tuy nhiều, nhưng cũng đã bị khí thế của hai người bọn họ làm cho kinh hãi, không dám tiếp cận quá gần.
“Khi nào…” Đau đớn khiến cho phản ứng của Nhiếp Dao trở nên đình trệ, y tựa hồ mê mang rồi lại bừng tỉnh, nói, “Hình như là từ khi chúng ta đi tới Khương Nguyệt tộc…” Ban đầu chỉ là cảm giác đau âm ỉ mà thôi, y cũng không để ý lắm, chẳng ngờ mỗi lúc lại càng đan đớn kịch liệt hơn.
“Có ta ở đây, đừng sợ!”
Thanh âm trầm thấp của Thiên Lang truyền tới bên tai, Nhiếp Dao theo bản năng khe khẽ gật đầu. Đau nhức ăn mòn mọi loại cảm giác, đao quang kiếm ảnh trước mắt dường như cũng trở thành một mảnh mơ hồ. Y thoáng run rẩy thân mình, sau đó trượt người xuống dưới, hắc ám đánh úp từng cơn, đây là thứ hắc ám thuộc về cái chết.
Đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không hiểu vì đâu, y liều chết níu chặt cánh tay của Thiên Lang, dồn hết sức lực nói, “Đừng rời bỏ ta…”
Không nghe được hồi đáp của đối phương, chỉ cảm thấy sát khí cùng thanh âm va chạm của binh đao không ngừng truyền tới. Sau đó là một hồi vó ngựa điên cuồng chạy tới, kèn hiệu vang vọng cả một trời đêm, chấn động tới tận sâu thẳm lòng người. Tâm tư của y nhất thời buông lỏng, vô thức mà ngã vào ***g ngực của Thiên Lang, mặc cho mọi thứ giác quan đang chìm sâu vào không gian giăng đầy hắc ám.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yên Tri Phi Hồ
Chương 8
Chương 8