Editor: Vện
Đoàn xe của Tạ Cảnh Tu đi không nhanh, dựa theo tốc độ này thì thời hạn nửa tháng e sẽ kéo dài hơn.
Đội có bốn chiếc xe ngựa mà thị vệ đến một trăm người, vây quanh bốn xe ngựa ở giữa, có thể nói vững như thành đồng.
Tiêu Ngự vén màn nhìn, lại buông màn trầm ngâm.
Bách Linh rót tách trà nóng đặt vào tay hắn, “Tiểu thư đang nghĩ gì vậy”
Tiêu Ngự, “Không nghĩ Tạ thế tử dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, hơi bất ngờ thôi.”
Đón Nguyên lão Vương gia hồi kinh có cần gióng trống khua chiếng rầm rộ thế không Theo hiểu biết của Tiêu Ngự về Nguyên lão Vương gia và Tạ Cảnh Tu thì họ không giống loại người phô trương như vậy.
Trừ khi… Tạ Cảnh Tu đã dự liệu trên đường sẽ gặp nguy hiểm
Bách Linh không hiểu, “Tạ thế tử là Vương gia tương lai mà, phô trương chút có sao đâu.”
“Có lẽ vậy.” Tiêu Ngự cười, không nói nữa.
Nhị Cửu cưỡi ngựa đi cạnh Tạ Cảnh Tu, quay lại nhìn xe ngựa của Tiêu Ngự, đến nói nhỏ với Tạ Cảnh Tu, “Công tử, có tiến hành kế hoạch lúc trước không”
Tạ Cảnh Tu bình thản gật đầu.
“Nhưng mà…” Nhị Cửu hơi do dự, “Chỉ sợ động tĩnh không nhỏ, có thể sẽ dọa Phượng đại tiểu thư đó”
Tạ Cảnh Tu không nói gì, Lão Thất kế bên xì một tiếng, “Ngươi thấy ngươi hù dọa được Phượng đại tiểu thư hả”
Nhị Cửu chưa thấy cảnh Tiêu Ngự xe chỉ luồn kim trong máu thịt của Lão Cửu, nhưng thấy Lão Thất hình như không xem hắn như tiểu thư mà đối đãi, đúng là chỉ có mình Nhị Cửu biết thương hương tiếc ngọc.
Nguyên lão Vương gia trong xe cho người gọi Tạ Cảnh Tu đến. Tạ Cảnh Tu vừa lên xe, Nguyên lão Vương gia liền trừng mắt nói, “Sao ngươi lại dẫn theo đội cảnh vệ của phụ thân ngươi hả Đám này chưa đâm sau lưng ngươi thì thôi, ngươi còn hy vọng chúng bảo vệ ông cháu ta hay sao Có thể bình an về kinh thành thì chúng ta cũng lớn mạng lắm.”
Vốn chỉ thấy hai người Tạ Cảnh Tu và Nhị Cửu vào thành đón ông, mãi đến khi ra khỏi thành hội họp Nguyên lão Vương gia mới biết người đón thật sự là ai.
Đội cảnh vệ một trăm người này là của nhi tử ông, thuộc hạ của phụ thân Tạ Cảnh Tu, Nguyên lão Vương gia không hề tin tưởng người dưới tay nhi tử hồ đồ này.
“Sớm biết ngươi gọi đội của Hồ Cẩn tiếp ứng ta tuyệt đối không đồng ý để ngươi dẫn Phượng đại tiểu thư theo.” Nguyên lão Vương gia than vãn.
Tạ Cảnh Tu nhìn ra ngoài, một lúc lâu sau mới nói, “Ta tự biết chừng mực, tổ phụ không phải lo.”
“Ta lo cái gì, ngươi phải bảo vệ Phượng đại tiểu thư cẩn thận, đừng để nàng gặp bất trắc gì.” Nguyên lão Vương gia giận dữ, “Nếu không sẽ thất trách với tằng tổ phụ của người ta.”
Nguyên lão Vương gia cũng biết đại khái về Phượng Vân Phi, bởi vậy chỉ nhắc Tam lão thái gia, không nhắc một chữ đến Phượng Vân Phi vô lương tâm kia.
Tạ Cảnh Tu không nói gì thêm, vén màn ra ngoài, Nguyên lão Vương gia giận đến trợn mắt vểnh râu mà chẳng thể làm gì.
Đoàn xe thong dong đi được năm ngày, dọc đường vẫn bình yên vô sự. Phương thị ngồi trong xe khác, ngày nào cũng nhờ người đến hỏi han Tiêu Ngự ấm lạnh thế nào nhưng nhất định không chịu lộ diện.
Tiêu Ngự biết nàng vẫn còn thẹn trong lòng.
Hắn không có tình cảm thân thiết với Phương thị, đương nhiên sẽ không trách nàng, chỉ là không quen nên trên mặt cũng không có biểu hiện thiết tha gì. Phương thị lại cho là Tiêu Ngự vẫn còn oán trách nàng, càng không dám xuất hiện trước mặt Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự không muốn để khúc mắc cho Phương thị, vài ngày sau liền đến xe ngựa của nàng.
Sáng hôm sau, sương mù dày đặc bao phủ đất trời, ra khỏi bán kính hai mét là không thấy được bóng người. Đội trưởng hộ vệ Hồ Cẩn thương lượng với Tạ Cảnh Tu một hồi, quyết định vẫn tiếp tục đi.
Xe ngựa chậm rãi lắc lư, Tiêu Ngự vén màn nhìn ra, chỉ thấy trời đất bao la chỉ còn lại mỗi hắn và chiếc xe này, cảnh vật xung quanh không còn thấy rõ, bóng những thị vệ cưỡi ngựa đằng xa chìm trong sương mù, phảng phất như hồn ma bóng quế.
Một bóng người từ từ xuất hiện trong sương mù dày đặc, lọt vào tầm nhìn của Tiêu Ngự.
Tạ Cảnh Tu thúc ngựa đến cạnh xe, “Sao không ngồi trong xe của ngươi.”
Phương thị ngồi trong nghe được, nhất thời quýnh lên.
Tuy Tiêu Ngự đã nói vị này là bằng hữu của mình, nhưng Phương thị nhận ra thái độ cung kính của đoàn người liền biết người này địa vị phi phàm. Xe ngựa của Tiêu Ngự do y cố ý chuẩn bị, nàng sợ mình gọi con trai đến sẽ chọc vị Đại thiếu gia này mất hứng.
Tiêu Ngự cười, “Đường xá xa xôi, phải dành chút thời gian ở cùng mẫu thân.”
Tạ Cảnh Tu im lặng gật gù, sai người gọi phu xe bên xe của Tiêu Ngự qua bên này.
“Phu xe này điều khiển tốt nhất, ngươi giữ hắn bên cạnh đi.” Tạ Cảnh Tu căn dặn.
Tiêu Ngự vội đáp, “Ta biết rồi.”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, dặn thêm, “Mặc nhiều chút, e là mai có tuyết lớn.”
Tiêu Ngự, “…Ta biết rồi. Đa tạ Thế tử nhắc nhở.”
Tạ Cảnh Tu không nói nữa, cưỡi ngựa theo xe một lát mới yên lặng lên phía trước.
Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, buông màn xuống.
Nói thế nào thì Tạ thế tử vẫn là người rất tốt… tuy mỗi khi ở cùng thì khá lúng túng.
Quan hệ hằng ngày giữa Tạ thế tử và con trai, Phương thị thu hết vào mắt. Tạ thế tử không trách tội nàng, đương nhiên cũng không nhắc gì đến nàng, tất cả chú ý của y dường như đặt hết lên con trai nàng.
Phương thị nghi ngờ đánh giá con trai mình… lúc này hắn vẫn đang mặc y phục nữ, tuy đã cố gắng giản lược gọn gàng nhưng vẫn mang bộ dáng nữ tử.
Suýt chút đã quên, trong mắt người khác, con trai nàng vẫn là “Phượng đại tiểu thư”!
Một Thế tử của Vương phủ lại đi kết bằng hữu với nữ nhi Phượng gia… Điều này sao có thể chứ!
Phương thị đột nhiên nghĩ thông suốt, hoảng loạn ôm ngực, bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng.
Hoang đường, quá sức hoang đường! Không lẽ Tạ thế tử đối với con trai nàng có… không được, tuyệt đối không được!
Bách Linh thấy nàng như vậy, nhích đến hỏi han, “Phu nhân làm sao vậy Thấy lạnh hả Ta lấy áo lông cho người nhé.”
Phương thị kéo Bách Linh, nghía Tiêu Ngự một chút, thì thầm không để hắn nghe, “Bách Linh, ta hỏi ngươi, rốt cuộc vị Thế tử kia và Ngọc Nhi có…”
Lời sắp sửa nói, Phương thị lại ngập ngừng không thốt ra được.
Ngọc Nhi là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, Tạ thế tử là quý nhân quyền cao chức trọng, không thể có tâm tư đó với Ngọc Nhi của nàng!
Bách Linh vừa nghe đã hiểu, cười khì khì, dí sát vào Phương thị nhỏ giọng nói, “Phu nhân cứ yên tâm, ta thấy Tạ thế tử thật lòng thật dạ với tiểu thư đó. Lần này có thể đón người lên kinh thành cũng do Tạ thế tử nói với lão thái gia. Lấy lý do dẫn tiểu thư theo chăm sóc Nguyên lão Vương gia là vì không muốn làm hỏng thanh danh tiểu thư. Nếu không để tiểu thư nhà ta vào tim thì làm sao Tạ thế tử lại chu đáo đến vậy”
Bách Linh nói đến hùng hồn mà không để ý sắc mặt Phương thị càng lúc càng trắng bệch ra, cuối cùng bất lực ngả vào thành xe.
Tại nàng, tất cả là tại nàng, vì nàng quá vô dụng, vì nàng quá mềm lòng với Phượng Vân Phi, vì nàng nhu nhược, nàng vẫn hy vọng Phượng Vân Phi còn sót lại chút lương tâm nên mới hại con trai mình biến thành Phượng đại tiểu thư.
Bây giờ hắn bị một nam nhân quyền quý xem trọng, tuy trước mắt sẽ thuận lợi cho Ngọc Nhi, nhưng chờ đến lúc y biết được chân tướng… Đến lúc Tạ thế tử biết Ngọc Nhi không phải nữ tử thì y sẽ đối xử với Ngọc Nhi thế nào
Phương thị không dám nghĩ, tất cả đều do nàng sai.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà…” Phương thị lầm bầm. Là nàng đã tạo nghiệt, tại sao không báo ứng lên người nàng mà bắt con trai nàng phải trả giá.
Tiêu Ngự không chú ý Phương thị khác thường, chỉ nhìn mặt trời dần nhô lên xua tan màn sương, cảnh sắc đã rõ ràng hơn, không khỏi thở ra một hơi.
Nhưng không ngờ đến lúc chạng vạng, khoảng hai, ba giờ chiều thì sương lại kéo đến, thậm chí còn dày đặc hơn sáng sớm, giơ tay lên còn không thấy được năm ngón.
Bất an trong lòng Tiêu Ngự lại dấy lên, nhưng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tạ Cảnh Tu, hắn tạm thời an tâm, nhíu mày dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thực tuổi của Tạ Cảnh Tu không chênh lệch nhiều với học trò của hắn, trong đầu hắn xem Kiều Tấn và Trương tam thiếu gia như vãn bối, nhưng không cách nào gộp Tạ Cảnh Tu vào tầng lớp đó được.
Trên người Tạ Cảnh Tu có loại khí chất khiến người ta tin tưởng, mặt không biểu lộ cảm xúc vẫn khiến mọi người kiêng dè, đây không phải giả vờ giả vịt là làm ra được, Tiêu Ngự tin y thật sự có năng lực.
Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy, cứ như không bị sương mù ảnh hưởng. Linh kiện trong bánh xe đập ra tiếng lộc cộc, giữa chốn sương che mờ thái dương lại càng có vẻ thê lương.
Một tốp thị vệ băng qua màn sương, nói với phu xe, “Thế tử bảo dừng xe, sương quá dày không đi tiếp được, chúng ta tạm hạ trại ở đây, ngươi mau đánh xe theo ta.”
Phu xe trầm giọng thưa, hô một tiếng, kéo ngựa rời khỏi quan đạo, theo đội thị vệ kia lên phía trước.
“Đừng ầm ĩ vậy chứ.” Vài thị vệ bị tiếng hô của phu xe làm hết hồn, trách một câu, thấy phu xe không nói nữa, liền hài lòng dẫn đường.
Tiêu Ngự thấy xe đi khoảng nửa canh giờ thì đột nhiên ngừng lại.
“Tạm chờ ở đây đi, chờ lệnh Thế tử.” Thị vệ nói.
Phu xe vẫn đáp một tiếng rồi im lặng.
Xung quanh im phăng phắc, không một tiếng động.
Tiêu Ngự vén màn nhìn, vẫn một màn sương mờ mịt, tiểu đội thị vệ phân ra bốn hướng bảo vệ xung quanh xe ngựa của hắn.
Chỉ không thấy Tạ Cảnh Tu.
Loại yên lặng này quá mức quái dị, Phương thị và Bách Linh đều hoảng sợ. Tam lão thái gia phái hai phụ nhân khỏe mạnh theo hầu Phương thị, bình thường hay ngồi trong xe, giờ cũng không thấy.
Bách Linh liếc bên ngoài, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu thư, chúng ta đang ở đâu vậy”
Tiêu Ngự lắc đầu, nhìn phu xe. Phu xe chỉ yên lặng ngồi đó, tấm lưng rộng lớn vô cùng vững vàng.
———
Hậu trường.
Tạ thế tử: “Năng lực” của ta (_)
Bác sĩ Tiêu: …Tại sao ngươi lại nhấn mạnh chữ năng lực
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Tứ Lương Y
Chương 55: Gặp nạn trên đường
Chương 55: Gặp nạn trên đường