DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Tứ Lương Y
Chương 22: Y học đương thời

Editor: Vện

Bên phía Trịnh thị náo loạn ra sao, Tiêu Ngự chẳng quan tâm mấy. Bây giờ trong tay hắn đã có sáu nghìn lượng bạc, trong tài khoản dự trữ cũng có sáu nghìn lượng, đổi thành nhân dân tệ chắc cũng hai triệu ba.

Coi như khá là nhiều. Nhớ năm đó hắn có nhà có xe, bác sĩ Tiêu không nhịn được mà tự đắc.

Đúng rồi, còn tiền xem bệnh từ Lý phu nhân nữa, chắc cũng sắp được gửi đến. Nhìn cái bộ dáng vênh váo của Lý phu nhân kìa, không ra tiễn sao xứng đáng với sự kiêu ngạo của nàng

Bác sĩ Tiêu đoán không sai, chưa đến mấy ngày, quả nhiên Lý phủ cho người khiêng mấy rương gỗ sơn đỏ chót đến, nghênh ngang đem vào Thanh Vân các, khiến mọi người trong Phượng trạch dồn dập vây xem.

Hành động này của Lý phu nhân không phải là coi trọng hắn, chỉ vì nhớ đến chuyện “tiếp xúc da thịt” lúc hắn cứu Lý nhị thiếu gia, giờ phải làm rầm rộ là đền ơn cứu mạng để chấm dứt chuyện kia, để sau này không ai vin vào mà uy hiếp nàng.

Vừa vặn, Tiêu Ngự cũng nghĩ vậy. Hắn cũng không muốn bị ép hôn với một con gấu con chín tuổi. Hôn phu chín tuổi, nghĩ mà choáng váng.

Tuy thái độ của Lý phu nhân chẳng tốt đẹp gì, nhưng việc làm này giúp ích rất nhiều cho Tiêu Ngự. Bác sĩ Tiêu thật tình muốn cho Lý phu nhân lý lịch trong sạch, xem có tri kỷ không chứ.

Tam lão thái gia vui sướng đến Thanh Vân các, cất giọng gọi, “Ngọc nha đầu mau ra đây, Lý phu nhân sai người đem lễ vật đến báo đáp ơn cứu mạng Lý nhị thiếu gia này!”

Cả đời Tam lão thái gia tầm thường vô vị, vậy mà đám con cháu không ai kém ai. Đầu tiên là Phượng Vân Phi được vào Thái y viện, sau đó Phượng Vân Ninh vào phủ Quốc công làm cáo mệnh phu nhân, bây giờ đến chắt nữ này khiến bao người kinh ngạc.

Theo lời Đại lão thái gia là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc. Trong ba huynh đệ bọn họ, tiểu đệ từ bé đã vô tích sự chỉ biết theo đuôi nay lại nở mày nở mặt nhất.

Tiêu Ngự vừa ra đã bị một chồng rương gỗ sơn đỏ hù cho hết hồn. Lý phu nhân chi thật mạnh tay, bạc chất đầy ra đó chắc phải hơn hai vạn

Kết quả là, mở nắp rương ra thấy đáy rương không sâu lắm, tầng cao nhất xếp ngay ngắn mấy thỏi bạc óng ánh.

“Đây là một nghìn lượng, là tiền xem bệnh của Phượng đại tiểu thư. Dù tiền không nhiều, không sánh được ơn cứu mạng của Đại tiểu thư nhưng chứa đựng tâm ý của quý phủ, mong Đại tiểu thư đừng ghét bỏ.” Nhũ mẫu của Lý phủ cúi người nói, “Phu nhân của chúng ta vốn muốn đích thân đến, chỉ là thân thể Nhị thiếu gia còn chưa khỏe hẳn, phu nhân xót ruột nên không thể xuất môn, không thể làm gì khác, đành phái chúng nô tỳ đến tạ ơn Đại tiểu thư, xin Đại tiểu thư thứ lỗi.”

Tiêu Ngự gật đầu cười nói, “Phu nhân đúng là có tấm lòng mẹ hiền, chúng ta đừng nên câu nệ mấy chuyện vặt này.”

Bác sĩ Tiêu vốn chẳng để ý người đến, Lý phủ phái nhiều đại nương nhũ mẫu đến tạ ơn như vậy, chỉ có một người không đến, đủ biết thành ý lớn cỡ nào!

Người của Lý phủ chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, Tam lão thái gia vui vẻ thăm hỏi chắt nữ hồi lâu, thấy hắn lập công lớn vẫn không hề kiêu căng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bấy giờ mới hài lòng rời đi. Ông còn phải đến nhà lớn báo cáo chuyện này với Đại lão thái gia nữa.

Bách Linh hưng phấn sai mấy đại nương đem bạc cất vào nhà kho, khóa kỹ, lại nghe lời Tiêu Ngự dặn, cầm năm lượng bạc đưa cho trù phòng, đặt làm một phần tiệc rượu để tối đóng cửa ăn mừng.

Bên Thanh Vân các vô cùng náo nhiệt, bệnh của Trịnh thị ngày càng nặng thêm, ngày nào cũng nằm trên giường than thở, vừa mắng vừa nguyền rủa, vừa đố kỵ vừa xót tiền, riết thành tâm bệnh.

Phượng Chiếu Tình không còn hòa nhã độ lượng như ngày thường nữa, cũng không hội họp với người khác, ngoại trừ đến thỉnh an trưởng bối thì ngày nào cũng vùi mình trong phòng rầu rĩ. Phượng Chiếu Điềm thì tính tình ngày càng tệ, vứt hết lễ nghi giáo dưỡng, không còn giống một tiểu thư khuê các nữa.

Trịnh thị thấy hai con gái của mình chán nản buồn rầu, mà Phượng Chiếu Ngọc vốn nằm trong bàn tay nay sung sướng hả hê, tức đến ói máu.

Ngày nào cũng có đại phu đến Lạc Phân viện xem bệnh bốc thuốc, Tần lão đại phu thành khách quen của Lạc Phân viện luôn. Hôm đó Tiêu Ngự thỉnh an Tam lão phu nhân xong, lúc về có thấy một nam tử trẻ tuổi vác hòm thuốc đang theo nha hoàn đi ra.

“Đó là…”

Bách Linh liền trả lời, “Tiểu thư, đó là Tần tiểu đại phu, tiểu thư không nhớ hả Nghe nói hôm qua Tần lão đại phu đã sang huyện kế bên xem bệnh, Lạc Phân viện đến mời chỉ có Tần tiểu đại phu thôi.”

Tin tức của Bách Linh luôn rất nhanh nhạy, bây giờ dựa vào thế của tiểu thư nên chuyện gì cũng nghe ngóng được, chỗ nào cũng hỏi thăm ra hết, huống chi nàng đặc biệt chú ý Lạc Phân viện nên càng rõ như lòng bàn tay.

“À, ra là hắn.” Người đã làm hô hấp nhân tạo cho Lý nhị thiếu gia.

Tiêu Ngự bừng tỉnh, bước đến gọi hắn.

“Tần đại phu.”

Tần tiểu đại phu ngẩng lên, thình lình thấy vị tiểu thư ngày đó cứu người bên hồ đang cười với mình, mặt liền đỏ lên, vội cúi đầu không dám nhìn, chắp tay nói, “Phượng… Phượng đại tiểu thư.”

Tuy hắn thường xuyên ra vào những gia tộc giàu có nhưng không hay thấy mặt những thiên kim tiểu thư, một số tiểu thư chưa xuất giá mà muốn xem bệnh còn phải cách một lớp màn. Lần trước là vì sốt ruột cứu người, hơn nữa Phượng đại tiểu thư bình tĩnh ung dung không giống các tiểu thư khuê các khác, hắn tạm thời quên mất mà làm càn, còn bây giờ gặp mặt ở chốn này, Tần tiểu đại phu đứng chết trân không biết phải làm sao.

Tiêu Ngự cười nói, “Tần đại phu, gần đây ta có đọc được vài tư liệu liên quan đến giải phẫu, các bệnh án được ghi lại thật khiến ta tò mò, cả những dụng cụ tinh tế kỳ diệu kia nữa. Nhưng khổ nỗi ta chỉ được loanh quanh trong nhà, không thể tiếp xúc với các dụng cụ đó. Nghe nói y quán của Tần đại phu nức tiếng khắp thành Hoài Thiên, chẳng hay có lưu trữ những loại dụng cụ kia không”

Tần tiểu đại phu nghe một thiên kim tiểu thư biết rõ về dụng cụ phẫu thuật, còn tỏ ra vô cùng hứng thứ với mấy thứ kim loại lạnh lẽo đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nào có tiểu thư nhà ai thích đi nghiên cứu mấy thứ công cụ dính máu tanh đó chứ Dù là đại phu nhiều năm hành nghề chưa chắc đã chịu được.

Tần tiểu đại phu không dám ngẩng đầu, vẫn chắp tay cẩn thận nói, “Chuyện này… đúng là có, nhưng không biết Phượng đại tiểu thư hỏi làm gì”

Tiêu Ngự cười, “Nếu có thể, xin Tần đại phu cho ta mượn một bộ, có được không Đương nhiên, tiền bạc không thành vấn đề, mấy món đồ kia đâu dễ bảo dưỡng, ta sẽ không lấy không.”

“Cái này… không phải vấn đề tiền bạc.” Mặt Tần tiểu đại phu đỏ bừng, khoát tay liên tục.

Tiêu Ngự ngạc nhiên, “Sao vậy Có tiền cũng không mua được à”

Tần tiểu đại phu ngập ngừng hỏi, “Tại sao Phượng đại tiểu thư lại hứng thú với lĩnh vực ngoại khoa Nếu tiểu thư muốn làm nghề y thì học cách bốc thuốc mới đúng truyền thống. Bình thường xem bệnh cho các quý nhân vốn chẳng cần đụng đến phẫu thuật.”

Nơi đây Tiêu Ngự hiếm khi được thảo luận với người cùng ngành, bởi vậy tràn đầy phấn khởi nói, “Ta thấy trong sách có ghi, từng có hai người mắc bệnh cầu xin thần y chữa trị. Thần y đã “cho hai người uống rượu thuốc, hôn mê ba ngày, mổ ngực tìm tim, đặt đúng vị trí, cho dùng thần dược, sau đó tỉnh lại, khỏe mạnh như xưa”. Tần đại phu có thực hiện được ca phẫu thuật đó không”

Tiêu Ngự thích nhất đoạn đó nên đọc làu làu. Nó chẳng khác gì phẫu thuật tim ở hiện đại, từ gây mê đến mở ***g ngực, cắt bỏ rồi cấy ghép, chống nhiễm trùng, hồi sức, nếu chỉ là chuyện kể thì làm sao kể được rành mạch quy trình phẫu thuật chặt chẽ như vậy!

Tần tiểu đại phu hiểu rõ nói, “Thì ra là vậy. Phượng đại tiểu thư, đó chỉ là truyền thuyết thôi, ta nghĩ trên đời vẫn chưa có ai hoàn thành một kỳ tích như vậy, thành thật mà nói thì nó quá hoang đường.”

Tiêu Ngự nghe vậy liền thất vọng, “Vậy ngoại khoa của các ngươi bao gồm những phạm vi nào”

Nhắc đến chuyên ngành của mình, Tần tiểu đại phu không còn lúng túng nữa, chậm rãi nói, “Có điều Phượng đại tiểu thư không biết, Thái y viện trong triều phân chia các đại phu thành mười ba khoa, theo thứ tự là ngoại tim mạch, tim mạch, phụ khoa, chấn thương, châm cứu, khoa mắt, khoa miệng, tai mũi họng, thương hàn, nối xương, thần kinh, xoa bóp, hồi sức. Trong đó thì khoa chấn thương, châm cứu, khoa mắt, nối xương và thần kinh thuộc lĩnh vực ngoại khoa mà tiểu thư nhắc đến.”

Tên sao nghĩa vậy, ngoại khoa ở thời đại này chủ yếu là chấn thương, nối xương, khoa mắt, cả châm cứu cũng tính là ngoại khoa.

Tiêu Ngự suy nghĩ một lát, có thể phẫu thuật thật sự có tồn tại, chỉ vì đủ loại nguyên nhân mà không được lưu truyền đến bây giờ. Dù gì y thuật nơi này xem trọng thành tựu cá nhân chứ không truyền bá rộng rãi như hiện đại.

Mặc dù không tiên tiến như hắn đã nghĩ nhưng Tiêu Ngự vẫn không mất hứng, cười nói với Tần tiểu đại phu, “Ra là như vậy, là ta kiến thức nông cạn. Nhưng ta vẫn muốn làm phiền Tần đại phu mua giúp ta một bộ dụng cụ phẫu thuật, được không”

Vừa rồi Tần tiểu đại phu nói hoang đường là vì rất ít khi thấy công cụ phẫu thuật, chúng quá tinh xảo, phức tạp nên hiếm có người thợ biết cách rèn. Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của Thái y viện, đa số người xem thường ngoại khoa, làm gì có ai tình nguyện cho người khác động dao động kéo lên thân thể mình, nên các đại phu có muốn cũng không làm được. Vậy nên ngoại khoa ngày một yếu thế, những công cụ kia cũng trở nên hiếm hoi.

Tần tiểu đại phu khó xử hồi lâu mới nói, “Ta thật lòng khuyên Phượng đại tiểu thư một câu. Người theo ngoại khoa thường xuyên gặp những bệnh trạng như ung độc, lở loét, có khi thấy cả xương chứ không như cái tên ngoại khoa đâu. Tiểu thư đọc những bệnh án ly kỳ huyền ảo trong sách nên mới nóng lòng muốn biết, chứ mà thấy tận mắt, tình cảnh thực tế vô cùng… bất nhã, mà những công cụ kia cực kỳ sắc bén, rất nguy hiểm. Nhiều đại phu chẳng muốn theo con đường ngoại khoa chút nào, lá ngọc cành vàng như tiểu thư lại càng không nên… không nên…”

Tần tiểu đại phu ấp a ấp úng rồi im luôn. Hắn xưa nay tính tình ôn hòa lại kiệm lời, chỉ chìm đắm trong y thuật, tuy tay nghề rất cao nhưng ăn nói vụng về. Rõ ràng là mấy lời quan tâm nhưng càng nói càng như dạy đời người ta. Hắn nói không được, càng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể đứng bất động lúng búng như gà mắc dây thun.

Bác sĩ Tiêu nhìn hắn, trong lòng chợt nảy sinh tấm lòng người thầy.

Người trẻ tuổi này thật dễ thương, ở hiện đại hiếm khi gặp được người trẻ nào đơn thuần thế này.

Hắn dẫn dắt không ít thực tập sinh, trong số đó có một đứa hở chút là đỏ mặt, chỉ nhìn hắn một cái liền dời ánh mắt sang chỗ khác ngay. Nó cầm tay hắn, lại thấy hắn quay đầu lẩn vào đám đông, liền đứng đực ra như muốn nói chuyện gì, còn khóc lóc um lên trong điện thoại, dường như người hắn mới là người có lỗi, đến giờ bác sĩ Tiêu vẫn không hiểu được.

Ôi, đừng nhắc lại nữa, chuyện cũ như sương như khói.

Bác sĩ Tiêu hiểu rõ, lên tiếng giải vây, “Đa tạ Tần đại phu quan tâm. Tần đại phu đừng lo, ta không phải người coi trọng bề nổi, những gì ngươi nói ta đều hiểu cả. Vậy nên ta muốn nghiên cứu công cụ phẫu thuật. Lần sau trở lại ngươi mang đến một bộ giúp ta được không”

Tần tiểu đại phu chẳng còn hơi sức khuyên nhủ Phượng đại tiểu thư nữa, chẳng thể làm gì khác là gật đầu.

Tiêu Ngự cười nói, “Vậy xin cám ơn Tần đại phu, ta chờ tin tốt. Tần đại phu đi thong thả.”

Tần tiểu đại phu chắp tay cáo từ, hoang mang ra về.

Tiêu Ngự mặt mang nét cười nhìn bóng lưng hắn xa dần, Bách Linh liền chạy đến nói, “Tiểu thư làm nô tỳ sợ muốn chết, sao tiểu thư lại tùy tiện trò chuyện với nam nhân bên ngoài như vậy, để người ta thấy thì không hay đâu.”

Mới nhỏ đã quản nhiều chuyện vậy rồi. Tiêu Ngự lườm nàng một cái, quay người đi.

“Sợ gì, tiểu thư nhà ngươi còn xé được y phục nam tử Lý gia, nói chuyện với nam tử Tần gia thì tính là gì.”

“Ôi tiểu thư ơi, nói vậy mà nghe được à…”

Trong Lạc Phân viện, Trịnh thị mặt tái mét dựa thành giường, nghe nha hoàn gác cổng báo lại chuyện xảy ra trong vườn.

“Ngươi nói tiểu tiện nhân chặn đường Tần tiểu đại phu hả Nó nói cái gì”

Nha hoàn đáp, “Cũng không có gì, hình như Đại tiểu thư thấy hứng thú với y thuật nên xin Tần tiểu đại phu đem cho nàng cái gì ngoại khoa.” Nha hoàn không hiểu y học nên không biết Tiêu Ngự và Tần tiểu đại phu bàn luận chuyện gì, không nói rõ được.

Trịnh thị xì một tiếng, khinh thường, “Hứ, nó tưởng cứu được Lý nhị thiếu gia là thành thần y chắc Chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi. Còn dám vác mặt chặn đường Tần tiểu đại phu, ta thấy tám phần là nó thấy Tần tiểu đại phu trẻ trung phong độ nên động lòng mới đúng.” Nàng nói mà chẳng cố kỵ Phượng Chiếu Tình đang ngồi bên cạnh.

Phượng Chiếu Tình cũng chẳng ngượng, trầm tư một lát, nói, “Dạo này Tần tiểu đại phu chẩn bệnh cho mẫu thân, con sợ Phượng Chiếu Ngọc có quỷ kế gì muốn hãm hại mẫu thân. Sau này đổi đại phu khác di, đừng để nàng tiếp xúc với đại phu nữa.”

“Nó dám!” Trịnh thị lạnh lùng nói, sắc mặt lập tức nặng nề.

Các nàng thích nhất là đứng trong bóng tối hại người, bây giờ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tự làm mình hoảng sợ.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lo xa một chút vẫn tốt hơn.” Phượng Chiếu Tình nói.

Trịnh thị gật đầu, nhắm mắt, không biết nghĩ gì, đột ngột vỗ thành giường, ngồi bật dậy, mắt lóe lên, “Đúng rồi, tiểu tiện nhân đã đến tuổi tương tư, có thể nghị hôn cho nó được rồi. Nếu không các trưởng bối lại nói chúng ta lạnh nhạt nó”

Trước kia, Lô thị và Phượng Vân Ninh chưa từng đề cập chuyện này, Trịnh thị lại kiếm lời từ Phượng Chiếu Ngọc nên cũng chẳng hơi đâu lo lắng chuyện hôn nhân cho hắn.

Bây giờ Phượng Chiếu Ngọc hại các nàng thành thế này, còn thoát khỏi sự khống chế của các nàng, thư từ gửi đến kinh thành không biết khi nào mới được hồi âm, có thể đoán Lô thị chẳng có ý tốt, có khi còn muốn lấy mạng Phượng Chiếu Ngọc.

Giờ các nàng không áp chế được Phượng Chiếu Ngọc nữa, nhưng nếu gả hắn vào nhà nào có quan hệ với các nàng, thì lúc đó dựa vào nhà chồng, không phải sẽ nắm được Phượng Chiếu Ngọc trong tay rồi sao! Phải biết nữ tử xuất giá tòng phu, lúc đó hắn kêu trời kêu đất cũng vô ích, làm sao quấy rối các nàng được nữa!

Trịnh thị càng nghĩ càng thấy có lý, thậm chí còn tưởng tượng được cảnh sau khi lấy chồng, Phượng Chiếu Ngọc bị vùi dập tả tơi thế nào, càng nghĩ càng hăng, tự nhiên bệnh cũng nhẹ đi mấy phần.

“Được lắm, ta đi gặp Tam lão phu nhân nói chuyện này.” Trịnh thị nóng lòng muốn ra tay ngay. Bây giờ nàng không thể nhúng tay vào chuyện của Phượng Chiếu Ngọc, nhưng Tam lão phu nhân thì có thể.

“Tình Nhi, con đi với ta. Tằng tổ mẫu thích con nhất, con bên cạnh đỡ lời, nhất định phải ra quyết định thật nhanh.”

Phượng Chiếu Tình nghi hoặc, “Mẫu thân đã ngắm được đối tượng nào rồi sao”

Trịnh thị cười lạnh, “Ba cái chân ếch, chân cóc thì khó tìm chứ nam nhân thì có khó gì Huống chi phường du côn vô lại thì càng dễ kiếm.”

Tiêu Ngự không hề biết Trịnh thị đang tính toán muốn gả hắn cho phường du côn vô lại, chỉ là có biết hắn cũng chẳng thèm phản ứng, trước mắt có một việc vô cùng phiền phức.

Nhìn chén thuốc đen thui, khóe miệng Tiêu Ngự giật giật, ngẩng đầu nhìn hai đại nương mặt không cảm xúc chờ hắn uống thuốc.

“Tiểu thư, mời uống thuốc.” Lý đại nương nghiêm mặt, giọng điệu chém đinh chặt sắt, không chút khoan nhượng.

Ngoài lề: Thằng nhóc Chiếu Kỳ cho ông Ngự 1.150.000 NDT, đổi ra VND là khoảng 3.797.300.000. Nó cho chị nó 3 tỷ 7 các bạn à, mà nó còn thấy ít. Mấy người cứ chê nó ngố đi, nó đập tiền vào mặt đấy.

Đọc truyện chữ Full