Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ lén nhìn Tiêu Ngự, do dự hỏi, “Lúc xế chiều sao tỷ tức giận”
Tiêu Ngự cười như không cười, “Sao Không phải ngươi đoán là do ta chê tiền ít à”
Phượng Chiếu Kỳ xụ mặt, “Tỷ đừng quấy, trả lời câu hỏi của ta đi.”
Trong lòng Tiêu Ngự vui vẻ mà giả bộ mặt lạnh, “Vậy ta hỏi ngươi, phu thê Phượng tam lão gia nợ tiền ta, ngươi vì thanh danh của ai, ai nhờ ngươi đến trả tiền cho ta”
“Cũng chỉ là tiền thôi mà, tỷ cầm là được rồi, để ý ai đưa làm gì.” Phượng Chiếu Kỳ nghi hoặc.
Tiêu Ngự thở dài, “Khác rất nhiều.” Phượng Chiếu Kỳ bị tẩy não nhiều năm như vậy, chỉ ỷ vào huyết thống giữa cậu và Phượng Chiếu Ngọc, e là không thể thuyết phục được Phượng Chiếu Kỳ tin những người nuôi lớn mình đều là rắn rết.
Huống hồ Lô thị cũng nuôi lớn Phượng Chiếu Kỳ, biết đâu cũng có cảm tình với Phượng Chiếu Kỳ.
“Ngươi là đệ đệ ta.” Tiêu Ngự nhấn mạnh chữ “ta”, “Tiền của ngươi khác gì tiền của ta Những người thật sự nợ tiền ta thì vẫn ung dung tự tại, ngươi không phải thằng ngốc!”
“…”
Tiêu Ngự lườm cậu, “Ý kiến gì”
“…Không có.”
Tiêu Ngự hừ nhẹ, “Ngươi nghe Ngũ muội bệnh mà không có tiền mua thuốc, liền vội vàng trả tiền thay nàng, ngươi cũng thật biết thương hương tiếc ngọc. Lúc trước ta bị giam trong tiểu viện cạnh chuồng ngựa, kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng nghe, khi đó ngươi ở đâu hả”
Phượng Chiếu Kỳ ngồi trên ghế cúi đầu, cau mày không nói gì.
Cậu đến thành Hoài Thiên là để nhắc nhở Phượng Chiếu Ngọc và Phương di nương đừng gây rối, tại sao bây giờ lại ngay ngắn ngồi đây bị Phượng Chiếu Ngọc răn dạy mình không quan tâm hắn Dạy cho cậu không dám thở ra.
“Hiện tại Ngũ muội của ngươi thế nào rồi” Tiêu Ngự hỏi.
“Cái gì mà Ngũ muội của ta, tỷ ăn nói kiểu gì vậy.” Phượng Chiếu Kỳ bất mãn.
Tiêu Ngự nói, “Không phải Ngũ muội của ngươi chẳng lẽ là Ngũ muội của ta, ta không dám nhận loại muội muội khẩu phật tâm xà này.” Thấy Phượng Chiếu Kỳ muốn tranh luận, Tiêu Ngự liền liếc cậu, “Phượng Chiếu Kỳ, ngươi dám nói tốt về nàng một câu trước mặt ta thì cút ra ngay, sau này đừng gặp mặt ta, ta không cần loại đệ đệ tay trong vươn ra ngoài.”
Bách Linh ngồi ngoài nghe được sợ hết hồn. Phải biết Đại thiếu gia có thành kiến rất nặng với tiểu thư nhà mình, dù không hiểu tại sao trước mặt tiểu thư cậu lại lép vế như vậy, nhưng tính tốt đến mấy cũng có giới hạn. Hồi sáng tiểu thư đã đuổi cậu đi, khó khăn lắm Đại thiếu gia mới chịu quay lại gặp tiểu thư, sao tiểu thư không chịu nói ngọt mà lạnh lùng như vậy Ngộ nhỡ Đại thiếu gia tức giận bỏ đi không quay lại nữa thì phải làm sao
“…” Phượng Chiếu Kỳ trong phòng nghẹn đến đỏ mặt, cuối cùng vẫn nuốt xuống, không dám nói chữ nào.
Tiêu Ngự hài lòng gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Tỷ hà tất phải khó khăn với Ngũ muội như vậy, nàng…” Phượng Chiếu Kỳ nói khe khẽ.
Tiêu Ngự lườm cậu, “Hả”
Phượng Chiếu Kỳ vội im bặt, uất ức không chịu được.
Tỷ tỷ này dựa vào đâu mà dám vênh váo tự đắc trước mặt cậu, còn hất hàm sai khiến! Cậu nên đẩy cửa bỏ đi, sau này không thèm hòa nhã với hắn nữa, cho hắn biết không có cậu làm chỗ dựa thì cuộc sống của hắn sẽ khó khăn đến thế nào!
Mà cậu vốn cũng không có ý nghĩ làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.
Tiêu Ngự nói, “Khoan hẵng không phục, ta hỏi ngươi, mấy câu than khóc của Phượng Chiếu Tình kia, ngươi tin hay không tin”
Phượng Chiếu Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cứ như đang nghĩ phải nói thế nào để không chọc giận Tiêu Ngự.
“Nhìn ta làm gì, dựa theo thực tế mà nói thôi.” Tiêu Ngự hớp một ngụm trà cho thấm giọng.
Phượng Chiếu Kỳ trả lời, “Khụ, đúng là Ngũ muội có nói quá, nhưng đúng là dung nhan tiều tụy, thần sắc bệnh tật, đây không phải giả vờ. Muốn lập tức lấy ra sáu nghìn lượng bạc rất khó khăn cho Tam thẩm, nếu không Ngũ muội cũng không chịu khổ như vậy.”
Bách Linh ở ngoài nghe được cậu đang bênh nhà Tam phu nhân, tức đến run tay, thêu lệch một đóa hoa.
Lại nghe tiểu thư nhà mình hừ một tiếng, “Nàng đã nói gì Kể lại ta nghe, ca… tỷ tỷ phân tích giúp ngươi, để ngươi biết thế gian này có rất nhiều thằng ngố dễ bị lừa gạt.”
Phượng Chiếu Tình đáng thương trăm phương nghìn kế xài khổ nhục kế, vốn tưởng Phượng Chiếu Kỳ ngứa mắt Phượng Chiếu Ngọc nên không nói với hắn, chỉ cần trả tiền giúp các nàng là quá tuyệt rồi. Không ngờ Phượng Chiếu Kỳ đi thuật lại từng câu từng chữ mà nàng và Niệm Lộ đã nói cho Tiêu Ngự.
“Ngốc, ngu ngốc!” Tiêu Ngự nghe xong lắc đầu liên tục, “Cái âm mưu vụng về như vậy mà ngươi cũng tin à”
“Ai bảo ta tin!” Phượng Chiếu Kỳ cuống quýt biện giải, như sợ bị Phượng Chiếu Ngọc hiểu lầm.
“Không tin sao lại thay chúng trả tiền”
“…Vì trùng hợp là ta có tiền, tỷ lại cần tiền, Tam thẩm lại không bỏ tiền nên ta đến tìm tỷ. Làm gì mà nhiều tại sao thế!”
Tiêu Ngự cười nhạo, “Ngươi không nhận ra chúng muốn gạt tiền ngươi hay sao Có tiền cũng đừng làm phá gia chi tử, bộ tiền của ngươi là trên trời rơi xuống chắc”
“Là phụ thân cho ta.”
“…” Đúng là trên trời rơi xuống.
“Khụ.” Tiêu Ngự ho nhẹ một tiếng, nói tiếp, “Rất tốt, hào phóng cũng là ưu điểm, điểm này rất đáng giá. Có điều, đệ đệ này, hôm nay tỷ tỷ muốn dạy ngươi một đạo lý làm người.”
Tiêu Ngự lấy một đồng xu trên tay vịn, “Ta có đồ, nó là của ta. Ta có thể cho, nhưng ngươi không thể đòi. Hiểu không đệ đệ ngốc, đừng để người ta xem ngươi là con khỉ mà đùa bỡn.”
“Chắc Ngũ muội không đến nỗi đó đâu.” Phượng Chiếu Kỳ nhíu mày, “Chẳng qua nàng ngại mở miệng mượn tiền ta nên mới nghĩ ra cách đó, chắc cũng rất khó xử. Thật ra lúc Niệm Lộ nói, nàng ngăn cản hết lần này đến lần khác…”
“Ngu ngốc!” Tiêu Ngự lấy quyển sách gõ đầu cậu.
Phượng Chiếu Kỳ ôm đầu cả giận nói, “Không được mắng ta ngu ngốc!”
Tiêu Ngự cười lạnh, “Bộ ta mắng sai sao Ngươi nói nàng ngại mở lời, có thật không Nàng không muốn nói sao! Nàng không chỉ nói mà còn muốn ngươi cam tâm tình nguyện trả nợ thay, bản thân làm bộ dáng bất đắc dĩ chỉ là đóng kịch. Ngươi nói nàng muốn ngăn cản Niệm Lộ kể khổ, có thật không Nàng có ngăn cản sao Không phải Niệm Lộ đã nói hết cho ngươi hay sao! Chính ngươi cũng có tiểu tư mà, ngươi nghĩ lúc ngươi cấm hắn nói chuyện thì hắn dám nói không”
Phượng Chiếu Kỳ bị Tiêu Ngự hỏi đến câm nín. Cậu không muốn nghi ngờ Phượng Chiếu Tình đơn thuần, người cực kỳ giống Tam muội Phượng Chiếu Lâm, rồi lại cảm giác lời của tỷ tỷ mình rất có lý.
Tiêu Ngự tiếp tục, “Tất cả chỉ là thủ đoạn dụ dỗ, muốn nhìn rõ chỉ cần xem kết quả. Kết quả là hôm nay ngươi chủ động trả tiền thay nàng, còn mang lòng thương tiếc với nàng. Mà Ngũ muội của người không tốn một đồng bạc, thậm chỉ chẳng cần chịu ân tình của ngươi. Nếu ngươi không tin lời ta, có thể tìm dịp thuận lợi kể với tằng tổ phụ chuyện ngươi trả tiền thay nàng, ngươi cứ xem nàng cảm kích ngươi hay là ủy khuất nói nàng không hề tình nguyện. Có thể lúc đó ngươi còn được chứng kiến một màn kịch chủ tớ thâm tình giữa nàng và Niệm Lộ đấy!”
Phượng Chiếu Kỳ vốn không ngốc, chỉ là do Lô thị dạy nên không hề đề phòng các nàng. Dù nhìn ra Niệm Lộ kể khổ hơi lố nhưng chỉ nghĩ là Phượng Chiếu Tình da mặt mỏng, ngại mở miệng mượn tiền thôi. Bây giờ bị Tiêu Ngự nói như vậy mới thấy nàng rõ ràng không có ý tốt, chỉ muốn lợi dụng cậu thôi.
Cậu không đưa ra ý kiến phản bác, trong lòng thấy hơi mất mát.
Tiêu Ngự đánh giá sắc mặt cậu. Đáng tiếc, hắn không phải bác sĩ tâm lý nên không biết cậu có nghe vào lời mình không, có điều nhìn dáng vẻ chắc cũng đã bị tác động.
Phượng Chiếu Kỳ ngồi lại một lúc, thấy sắc trời đã tối liền đứng dậy cáo từ.
“Phải rồi.” Tiêu Ngự gọi cậu, “Ngày mai đừng quên đem ngân phiếu đến cho ta.”
Phượng Chiếu Kỳ không dám tin, trừng hắn, “Không phải tỷ nói không muốn ta cho tiền sao!”
“Ai nói ta không muốn.” Bác sĩ Tiêu cau mày, “Ngươi đã nói cho ta sáu nghìn lượng bạc mua xiêm y trang sức, muốn đổi ý hả Ngươi nhìn tỷ tỷ hằng ngày ngửa mặt nhìn trời không có tiền mua y phục, mà lại thương hương tiếc ngọc Ngũ muội như vậy, lật lọng với tỷ tỷ thế sao, ngươi làm ta quá thất vọng.”
Phượng Chiếu Kỳ triệt để bất lực hành vi trả đũa này. Quả nhiên, Phương đại nương nói vị tỷ tỷ này hay gây sự cũng không sai, không có gió làm sao có sóng.
Nhưng bây giờ cậu chả còn sức đi giận dỗi, yếu ớt nói, “Ta cho tỷ là được chứ gì.”
“Nhớ đưa riêng nhé, đừng nhập vào tiền của công.” Tiêu Ngự nói, “Ta còn chờ Ngũ muội của ngươi cắt xén ăn mặc lấy tiền bốc thuốc trả nợ nữa đấy.” Rồi gọi Bách Linh, “Bách Linh, lấy đèn ***g đưa Đại thiếu gia về đi. Trong vườn không có đèn đuốc, đừng để Đại thiếu gia té ngã.”
Bách Linh đáp giòn tan, lập tức chạy đi lấy ***g đèn đến chỗ Phượng Chiếu Kỳ.
Phượng Chiếu Kỳ mất tự nhiên nói, “Ta đi đây.”
Tiêu Ngự lại trả lời rất tự nhiên, “Đi đi, nhớ cẩn thận. Bên ngoài gió lớn, khi nào về nhớ uống chút trà nóng.”
Gương mặt Phượng Chiếu Kỳ nóng lên, gật đầu qua loa theo Bách Linh ra ngoài.
—o0o—
Trong Lạc Phân viện.
Niệm Lộ hầu Phượng Chiếu Tình uống một chén thuốc đen đặc, rồi lấy mứt đưa đến trước mặt Phượng Chiếu Tình.
Phượng Chiếu Tình há miệng ngậm lấy, thở nhẹ ra rồi dựa vào gối mềm.
Niệm Lộ xán đến cười hì hì, “Tiểu thư, nghe nói lúc xế chiều Đại thiếu gia đã đến chỗ Đại tiểu thư, kết quả là lầm ầm ĩ một trận, Đại thiếu gia tức đến tái mặt luôn.”
Phượng Chiếu Tình nhắm mắt, môi khẽ nhếch lên.
Niệm Lộ hừ một tiếng, khinh bỉ nói, “Đại tiểu thư tưởng hôm đó đè đầu được chúng ta, có Đại lão thái gia chống lưng thì bắt ai cũng phải nhường mình hay sao May là Đại thiếu gia chẳng nể mặt nàng.”
Vốn Phượng Chiếu Tính còn lo thái độ của Phượng Chiếu Kỳ với Phượng Chiếu Ngọc có hơi lơi lỏng, không ngờ Phượng Chiếu Ngọc tự mình đẩy Phượng Chiếu Kỳ ra xa, nàng chẳng cần phải hao tâm tổn trí.
Nàng nhẹ giọng nói, “Đại tỷ tỷ đúng là thông minh, nhưng không biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nàng đối xử với Đại ca như thế chẳng phải khiến Đại ca nguội lạnh rồi sao.”
“Từ nhỏ Đại thiếu gia đã thân thiết với Tam tiểu thư và tiểu thư, Đại tiểu thư làm gì bì được.” Niệm Lộ cười nói.
Phượng Chiếu Tình cũng mỉm cười, hơi ủ rũ co người vào chăn.
Niệm Lộ không dám nói nữa, giúp Phượng Chiếu Tình chỉnh góc chăn.
“Tiểu thư nghỉ một lát đi, lát nữa nô tỳ bưng bữa tối lên.”
Phượng Chiếu Tình không mở mắt, nhẹ gật đầu.
Sáng ngày thứ hai, nghe tiểu nha đầu quét sân trong viện tử của Phượng Chiếu Kỳ báo tin, nói là tiểu tư của Đại thiếu gia đi đổi hai tờ ngân phiếu ba nghìn lượng, chắc chắn để trả nợ cho Phượng Chiếu Ngọc rồi.
Đuổi tiểu nha đầu kia đi xong, Niệm Lộ vỗ tay nói, “A di đà Phật, cuối cùng cũng thoát khỏi Đại tiểu thư rồi, chúng ta sẽ được trời quang mây tạnh. Để nô tỳ đi báo cho phu nhân và Lục tiểu thư, để các nàng khỏi lo.”
Phượng Chiếu Tình cười, “Ngươi thật lanh lợi, mau đi đi.” Đến giờ Phượng Chiếu Tình mới yên tâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Tứ Lương Y
Chương 20: Ngọc ca dạy đệ
Chương 20: Ngọc ca dạy đệ