*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tiểu Vũ cùng Chu Phong đi dạo qua vài địa điểm nổi danh ở Bắc Kinh. Bởi vì đang là thời gian làm việc nên cũng không có quá nhiều người, ngược lại chơi đến thật tận hứng. Thời điểm ăn cơm, Chu Phong dẫn Vương Tiểu Vũ đi tới một nhà hàng bán món ăn Hồ Nam (*).
“Đầu cá hấp với ớt băm (*), bắp cải xé nhỏ (*), lại thêm một dĩa thịt bò xào ớt (*). Ân, cứ như vậy trước đi.” Chu Phong trả thực đơn lại cho người phục vụ.
“Được, xin chờ một chút.”
Vương Tiểu Vũ nói thầm ở trong lòng: Sao những món này vừa vặn đều là món mình thích ăn vậy ta…
Bất quá, không phải học trưởng là người Quảng Đông sao?
“Học trưởng anh… Cũng thích ăn cay sao?” Vương Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi.
“Ân, gần nhất đặc biệt nghĩ muốn ăn.” Ánh mắt Chu Phong chợt lóe lên, “Lại nói bến xe của Bắc Kinh thực sự là mười năm như một a. Tiểu Vũ, hôm nay cám ơn em, đã đi dạo cùng anh cả ngày, bữa này anh mời.”
Vương Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Đâu nào, học trưởng khách khí rồi. Dù sao em ngoại trừ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗia.”
Nâng chung trà lên, Chu Phong hỏi: “Em bắt đầu đi tìm việc làm chưa?”
“Ân, đã nộp hồ sơ qua mạng, còn chưa có phản hồi.” Vương Tiểu Vũ bĩu môi nói.
“Ân, đừng nóng vội, sẽ có thôi, nhất định phải chọn một nơi thật tốt, đến lúc đó có thể tìm anh đến tư vấn giúp em một chút.”
“Ân, cảm ơn, em tin tưởng học trưởng.”
Chu Phong phảng phất thấy được sau mông Vương Tiểu Vũ có một cái đuôi lắc lắc, nhịn không được liền bật cười, che giấu mà khụ một tiếng, sau đó ngáp một cái.
“Đêm qua ngủ không ngon, phỏng chừng đang là giờ cao điểm đợi đến khi họ mang thức ăn lên sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa, trước tiên để anh ngủ một lát đã.”
Nói xong, anh gục xuống bàn nhắm hai mắt lại.
“Được, học trưởng ngủ đi, để em đợi anh cho.”
Ngô? Nhanh như vậy đã ngủ rồi?
Vương Tiểu Vũ nhàm chán nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của Chu Phong, so với bình thường lại sinh ra vài phần hiền hoà.
Woa… Vẻ mặt lúc học trưởng ngủ cũng rất đẹp a. Vương Tiểu Vũ mê trai suy nghĩ.
Uầy? Không bằng… Vẽ lại một bức cho anh đi.
Vương Tiểu Vũ nhẹ nhàng lấy máy tính xách tay cùng bút chì từ trong balo ra, canh tỉ lệ, bắt đầu phác hoạ.
Tại một quán ăn ầm ĩ như thế, ở một góc bàn này phảng phất như thời gian đang dừng lại. Thanh niên anh tuấn thành thục đang ngủ, tiểu nam sinh vùi đầu vẽ tranh, thường thường sẽ ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn đối phương một cái. Bầu không khí giữa hai người khiến cho người khác không đành lòng quấy rối, tốt đẹp tựa như một bức tranh.
Ha hả, nếu như em ấy biết căn bản mình không có ngủ thì sẽ phản ứng ra sao đây?
Chu Phong đang giả bộ ngủ suy nghĩ.
************
Nửa giờ sau…
“Quý khách, món ăn của hai người đã làm xong rồi.” Nữ phục vụ nhẹ giọng nói với Vương Tiểu Vũ.
“A? Nga, hảo.” Vương Tiểu Vũ rất nhanh đồ thêm vài nét, hoàn thành bức tranh này.
Vừa vặn lúc này Chu Phong cũng “tỉnh lại”, dụi dụi đôi mắt nói: “Thức ăn tới rồi a. Ân? Tiểu Vũ, em đang giấu cái gì vậy? Cho anh xem được chứ?”
“Không, không có gì.” Vương Tiểu Vũ vội vàng muốn nhét bức tranh vào trong bao.
Chu Phong lại dùng sức đứng dậy, ỷ vào dáng cao tay dài mà chặn lấy bức tranh.
“Không hổ là Tiểu Vũ Trụ đại nhân a, tài hội họa không chê vào đâu được.”
Vương Tiểu Vũ vừa thẹn vừa giận: “Học trưởng!”
Sau khưởng thức xong vẻ mặt của cậu, Chu Phong mỉm cười nói: “Được rồi, trả lại cho em. Lần sau muốn vẽ anh cứ việc nói thẳng, không cần lén lén lút lút. Đến, ăn cơm đi.”
Chu Phong xé mở một đôi đũa đưa cho Tiểu Vũ Trụ, “Được rồi, gần đây anh vừa nhận vài kịch lớn, sau này phải chuyển công tác đến Bắc Kinh. Sẽ ở khoảng hai tháng, cho nên phải bắt đầu tìm nhà để ở rồi, em xem có chỗ nào thích hợp giúp anh lưu ý một chút được chứ?”
Có thể giúp đỡ học trưởng, Vương Tiểu Vũ rất vui vẻ, nói: “Được.” Bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Học trưởng anh… Ở mấy người?”
Ánh mắt Chu Phong chợt lóe: “Hẳn là… hai người đi.”
Hai người?!
Vương Tiểu Vũ cẩn cẩn dực dực hỏi: “Ngạch, là đối tác bên phía biên kịch của anh sao?”
Chu Phong cười: “Không phải, là vị kia nhà anh.”
“Anh, anh có bạn trai?” Vương Tiểu Vũ sợ hãi quá đỗi luôn rồi.
“Còn chưa có theo đuổi được tới đâu. Bất quá, anh có cảm giác, chính là em ấy.”
Tâm tình của Vương Tiểu Vũ liền tụt dốc, lắp bắp nói: “Vậy, em, phải, chúc mừng cho học trưởng rồi.” Dùng sức hít một hơi, cậu hỏi tiếp: “Vậy, anh còn có yêu cầu khác về phòng ở gì nữa không?”
Chu Phong thu hết biểu tình của Vương Tiểu Vũ vào đáy mắt, không có trực tiếp trả lời, lại hỏi: “Có phải em thuê phòng ở gần trường học không?”
Vương Tiểu Vũ gật đầu.
Chu Phong nói: “Vậy, em cứ để ý xem gần đó có phòng ở nào không, chúng ta ở gần nhau cũng thuận tiện hơn. Tốt nhất là càng gần em càng tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Vương Tiểu Vũ: “… Được rồi.”
Nói cách khác, trong tương lai không lâu nữa rất có thể sẽ nhìn thấy tình huống học trưởng và bạn trai của anh thân thiết? A a a, ngẫm lại đã sắp phát điên rồi!
Chu Phong: “Cám ơn em trước nha. Ngày mai anh cần phải nghỉ ngơi để hồi sức lại, sáng hôm sau sẽ trực tiếp đếnThượng Hải luôn. Lần sau khi tới Bắc Kinh anh sẽ đến gặp em nữa.”
Học trưởng phải đi…
Bị quá nhiều đả kích nặng nề Vương Tiểu Vũ rầu rĩ nói: “Đã biết.”
************
Tối hôm đó, trên trang đầu của Hủ văn đàn có một bài post.
Lâu chủ: Trực tiếp! Trực tiếp! Hôm nay trong nhà hàng của chúng ta có một CP anh tuấn ôn nhu công và bướng bỉnh mỹ nhân thụ! Lúc tiểu công nằm úp sấp trên bàn ngủ, tiểu thụ vẽ ra bức tranh anh ấy đang ngủ! Ta đã thấy bức tranh đó rồi, bên trong tràn ngập tình yêu nồng nàn của tiểu thụ! PS: Ta cá 10 trái dưa leo là tiểu công đang giả bộ ngủ!! Ta rõ ràng thấy anh đang cười trộm đó!! Nhân sinh của ta viên mãn rồi!
Lâu 1: Tuy rằng thuộc tính CP là manh điểm của ta, thế nhưng không hình không chân tướng.
Lâu 4: Lại thấy post trực tiếp, LZ {lầu trên} tắm tắm rồi đi ngủ đi.
Lâu chủ: Nếu không phải chủ quán vẫn luôn nhìn ta, ta cũng muốn chụp ảnh lại làm kỷ niệm a a a.
——————————————————–
- Hồ Nam: (tiếng Trung: 湖南; bính âm: Húnán) là một tỉnh của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở khu vực trung-nam của quốc gia. Hồ Nam nằm ở phía nam của trung du Trường Giang và phía nam của hồ Động Đình (vì thế mới có tên gọi là Hồ Nam).[2] Hồ Nam có giản xưng là “Tương” (湘), theo tên sông Tương chảy trên địa bàn. Hồ Nam giáp với Hồ Bắc ở phía bắc, với Giang Tây ở phía đông, với Quảng Đông ở phía nam, với Quảng Tây ở phía tây nam, với Quý Châu ở phía tây, và với Trùng Khánh ở phía tây bắc. Tỉnh lị của Hồ Nam là Trường Sa. Ngôn ngữ bản địa của phần lớn cư dân Hồ Nam là tiếng Tương.
- Đầu cá hấp với ớt băm:
- Bắp cải xé nhỏ:
- Thịt bò xào ớt: