Biên tập | Kỳ Lam
Nhiệm vụ ám sát thất bại, ngoài việc ba hộ pháp vui sướng cười nhạo khi hắn gặp họa. Cốc chủ cũng phi thường bất mãn, nghe nói võ lâm minh chủ thanh danh tuy lớn, nhưng võ công kỳ thực cũng không phải đứng đầu, Vô Na ở trong cốc võ công xếp thứ hai, đứng ngay sau mình, tại sao lại tay không trở về, ngay cả đả thương y cũng không thể.
Vô Na im lặng không nói gì, không một lời biện giải.
Từ ngay sau lúc đó, hắn luôn luôn nhớ tới nam tử như ngọc kia, có cơ hội ra khỏi cốc, liền luôn nhịn không được mượn cơ hội đến nhìn y.
Bọn họ thường tùy ý mà giao thủ mấy chiêu, sau đó dưới ánh trăng uống mấy chén, thiên địa nam bắc tán gẫu một trận. Có đôi khi hứng khởi lên, không chỉ một lần suýt chút nữa bại lộ thân phận, Vô Na lúc nào cũng tức khắc lảng sang chuyện khác, sau đó lén lút quan sát Trầm Mạch Bạch, chỉ sợ y đa nghi. Trầm Mạch Bạch lại giống như cái gì cũng không lưu tâm, tùy ý hắn đem câu chuyện chuyển hướng, tự nhiên tiếp tục tán gẫu.
Cũng không rõ y biết, hay là không ———
Cũng không biết chính mình đối với y là cái dạng tâm tình gì, y lại xem mình như thế nào.
Vấn đề tuy nghĩ không thông, Vô Na cũng chưa bao giờ lo lắng suy nghĩ. Chỉ cần hắn hiểu rõ mình muốn gặp y, Trầm Mạch Bạch cũng nguyện ý cho hắn gặp, cho dù một năm cũng chỉ ngắn ngủi vài lần, vậy cũng là đủ rồi.
Hắn vốn nghĩ thời gian cứ như vậy kéo dài mãi mãi, cho đến cái đêm mười bốn năm trước đó.
Đêm đó, hắn hoàn thành xong nhiệm vụ cốc chủ giao phó, vội vàng chạy tới Kim Lăng, nghĩ muốn gặp mặt Trầm Mạch Bạch một lần nữa trước khi về cốc. Bởi vì thời gian đã quá muộn không muốn quấy rầy y, liền tới miếu thổ địa cách vách Trầm gia dự định ở tạm một đêm, lại vô tình phát hiện hai đứa nhỏ đang hấp hối, trong đó có một đứa trên mặt con bị đao rạch đến biến dạng.
Nhớ tới thời thơ ấu tao ngộ tương tự, hắn nhất thời vô tình, sinh lòng trắc ẩn, liền hỏi: “Muốn sống ư?” Bé trai kia đáp: “Muốn.” Hắn lại hỏi: “Muốn báo thù không?” Đứa bé kia cho dù đang hấp hối, trên mặt huyết nhục mơ hồ, nhưng trong ánh mắt vẫn kiên cường tràn ngập thù hận: “Muốn.” Lúc ấy hắn lập tức nghĩ tới: chỉ có lòng thù hận ngập tràn mới khiến con người trở lên cường đại, đứa nhỏ này có lẽ có thể làm đồ đệ hắn, vì thế liền dùng độc môn bí dược của Miêu Kim Cốc cứu hai đứa.
Ngày hôm sau, khi hắn an bài ổn thỏa cho hai hài tử, liền giống như thường lệ đến Trầm gia đưa bái thiếp thì lại phát hiện có chút bất thường. Tuy rằng thoạt nhìn không có dị tượng gì lớn, nhưng ngoài cổng lại không một bóng người, bên trong cũng tản ra một loại im yên tĩnh lạnh lẽo đến quỷ dị, không khí trầm lặng.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu, lập tức nhẹ nhàng lẻn vào, chứng kiến bên trong thi thể đầy đất, có hai người ăn mặc kiểu giang hồ đang kiểm tra từng khối thi thể, nghe đối thoại dường như là huynh đệ của Trầm Mạch Bạch.
Hắn càng nghe trong lòng càng thắt chặt lại, lặng lẽ tìm vào phòng ngủ của Trầm Mạch Bạch, chỉ thấy người nọ tuy rằng dung mạo như ngọc vẫn như cũ, nhưng sắc mặt trắng bệch, cùng thê tử mặc áo ngủ gấm nằm dưới đất, đã ngừng thở!
“Ai!” Trong viện tử đột nhiên có người quát to, cùng hướng bên này chạy đến.
Nguyên lai là trong nháy mắt trong lòng hắn cảm xúc kịch liệt đau đớn không khống chế được, không che giấu được khí tức chính mình, bị người phát hiện hành tung.
Bước chân đã rất nhanh tới gần, người tới công phu không kém, tình thế cấp bách hắn trở mình nhảy ra cửa sổ mà đi, cũng không cẩn thận đánh rơi lệnh bài Miêu Kim Cốc.
Sau đó hắn ở xunh quanh Trầm phủ lưu lại mấy ngày, muốn dò la xem đầu mối về cái chết của Trầm Mạch Bạch nhưng không thu hoạch được gì. Ngược lại bị người khác phát hiện hành tung, vì thế lời đồn nổi lên tứ phía, thiên hạ nhao nhao truyền nhau là Miêu Kim Cốc đã hạ thủ.
Hắn nhăn mặt nhíu mày, không có cách nào, đành mang hai hài tử quay về cốc.
Hắn ngày một uể oải tinh thần, hai đứa nhỏ thương thế lại dần tốt lên. Hắn vốn không có ý định đi tra xét thân thế hài tử, cũng không muốn nhúng tay vào cừu oán của chúng, thầm nghĩ chỉ đơn giản mà dạy võ công cho chúng. Nhưng trong lúc vô tình nghe được hai đứa nhỏ đối thoại thì phát hiện thân thế của chúng.
Nó cư nhiên lại là nhi tử của Trầm Mạch Bạch!
Trầm Mạch Bạch cư nhiên là bị một người huynh đệ của mình hại chết!
Hắn vốn dĩ cực kỳ hận cái gọi là danh môn chính phát, nghe xong lời nói của Trầm Nghiên Hàm càng thêm căm hện, hắn đối Trầm Nghiên Hàm nho nhỏ nói: “Đổi một cái tên đi, từ nay về sau ngươi chính là người của Miêu Kim Cốc, là đồ đệ của ta, cũng là nhi tử của ta! Nghĩa phụ muốn đem điều tốt nhất cho ngươi. Phụ tử chúng ta hai người cùng nhau san bằng bạch đạo, giết sạch những tên ngụy quân tử ngoài mặt một vẻ sau lưng lại vụng trộm kia, báo thù cho cha ngươi!”
Trầm Nghiên Hàm kích động mà hướng hắn bái lạy, tâm hắn một lần nữa cũng xúc động.
Hắn nhìn thấy Hàn Nghiên Trầm một ngày lại một ngày lớn lên, thêm một ngày càng giống với cái người xinh đẹp nho nhã tựa như ngọc kia, thì hắn thêm một ngày càng tưởng niệm người đó.
Vì sao lại nhớ mãi không quên.
Nếu như người đó còn sống….
Nếu như người đó còn sống, hắn có thể làm gì hơn, lại muốn làm gì được đây.
Giả thiết vô nghĩa cứ miệt mài theo đuổi hắn, liền như nan đề mà hắn sẽ không hao tâm tổn trí suy nghĩ.
Hắn chỉ cần tưởng niệm người đó là tốt rồi, chỉ cần đem nhi tử của người đó hảo hảo mà nuôi dưỡng.
Đáng tiếc là, người đó vĩnh viễn ôn văn tao nhã, không giống như Hàn Nghiên Trầm, luôn lạnh lùng ảm đạm, ngàn dặm băng giá cự tuyệt người tới gần.
Nhìn khuôn mặt hiên ra giống hệt nhau như khí chất hoàn toàn bất đồng, hắn mỗi lần cảm khái lại tiếc hận.
Trầm Mạch Bạch, huynh đã thấy chưa? Nhi tử của huynh đã trưởng thành, đã có năng lực tự tay báo thù cho huynh. Nó còn muốn lập tức giết sạch đám ngụy quân tử giả bộ thản nhiên đạo mạo kia, san bằng những tên tiểu nhân ty tiện vì tư dục cá nhân mà tổn thương huynh, huynh có vì nó mà kiêu ngạo không?
Năm đó ta không có gì có thể cho huynh, hiện tại cũng không có gì có thể cho nó ——— chỉ có cốc chủ vị này. Cho dù hiện tại có người không phục, cho dù sẽ khiến nó có thêm bao nhiêu địch nhân, thế nhưng nó là con của huynh, nó nhất định có năng lực phục chúng, trở thành cốc chủ Miêu Kim Cốc uy chấn thiên hạ khiến bạch đạo nghe tiếng mà sợ mất mật, ta tin tưởng nó!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hà Nhật Cộng Huề Thủ
Chương 37: Mê chướng (hạ)
Chương 37: Mê chướng (hạ)