DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ
Chương 47: Vương tử đế quốc x Tù binh nhân ngư (4)

Người trong ngực mình lại dám làm trò trước mặt mình, đi sờ một nam nhân khác? Còn là đệ đệ ruột đối địch nhiều năm với mình, nếu đổi thành như mọi khi, Andean mặt lạnh đã sớm đem người không biết phân biệt phải trái lôi ra giải quyết, nhưng bây giờ ——

Nghe nói nhị hoàng tử tàn bạo dễ giận đang lạnh mặt nhìn chằm chằm Ngu Tiểu Mạc đang ngồi trên chân Andean, đung đưa đuôi, vẻ mặt vô tội, lại... Không hạ thủ.

Phẫn nộ đương nhiên là có, đây là tính cách cho phép, thế nhưng trong lòng y luôn luôn có chỗ nào kỳ lạ đang ngăn cản y, không cho phép y làm tổn thương tiểu nhân ngư này.

Bên tai dường như có một âm thanh nói cho y biết mình phải đối xử tốt với hắn, người này là phải đặt trong lòng bàn tay cưng chiều, tuyệt đối không thể để cho hắn có một chút thương tổn nào.

Chẳng lẽ mình thực sự yêu nhân ngư này? Không, không có khả năng, y đã có người yêu, người yêu của y còn đang chờ y...

Nội tâm rối rắm không ngừng, đáy mắt Andean lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc cũng chất chứa phức tạp không nói nên lời.

Ngu Tiểu Mạc thờ ơ, chớp chớp mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn y.

Đương nhiên hắn có thể cảm giác được nội tâm Andean dao động, sau khi biết là do Mạc Sỏ ảnh hưởng, trong lòng hắn cũng có chút vui mừng. Hơn nữa hắn phát hiện, càng tiếp cận Andean, ảnh hưởng của Mạc Sở đến thân thể của nhân vật phản diện càng lớn, có thể... Rất nhanh thì y có thể đi ra.

Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mạc lại âm thầm nhảy nhót không ngừng, tâm tình rất tốt ngã vào lòng Andean, không, ngã vào lòng Mạc Sở dụi dụi.

So với vai chính, người yêu vẫn quan trọng hơn.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của hắn quét qua người Kevin ngồi đối diện, âm thầm suy xét.

Chủ hệ thống cần thu được năng lượng trong thế giới, như vậy, nếu như cốt truyện thế giới này đã bị thay đổi, chủ hệ thống có phải hay không liền...

Kevin cũng không biết trong lòng tiểu nhân ngư ở phía đối diện vô tội mà khả ái đang tính toán việc hủy hoại chính mình cùng thế giới này đủ để nhấc lên cơn sóng gió động trời khó bề tưởng tượng nổi, gã còn chìm đắm trong hành động mờ ám vừa rồi của Ngu Tiểu Mạc. Khi bắt được đôi mắt nhỏ linh động kia đang lén lút liếc nhìn gã của tiểu nhân ngư thì, Kevin chỉ cảm thấy trái tim như bị một mảnh lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, cảm thụ tê nhột lại đặc biệt khiến người khác say mê.

Đã lâu rồi gã không hưởng thụ qua loại cảm giác này, phải hình dung như thế nào nhỉ? Tim đập thình thịch sao? Khi lần đầu tiên gã nhìn thấy tiểu nhân ngu này thì còn chưa có loại cảm giác này, nhiều lắm chỉ là kinh diễm và cảm thấy hứng thú mà thôi... Quả nhiên, chỉ khi chân chính cùng đứa nhỏ này tiếp xúc qua, mới có thể hưởng thụ được loại tuyệt vời này sao?

Nghĩ tới đây, Kevin không khỏi có chút thất thần. Gã phát hiện mình lại có chút hối hận mơ hồ tại sao không mua tiểu nhân ngư này trong phiên đấu giá đó. Ngẫm lại, nếu như bây giờ người nhân ngư ỷ lại không phải là thân huynh trưởng của gã mà là bản thân mình ——

uynh trưởng của gã mà là bản thân mình ——

Dường như Kevin có thể tưởng tượng ra nhân ngư nhỏ xinh, thân thể mềm mại, dựa vào ngực mình, bộ dáng nhu thuận mà dịu ngoan, quan trọng hơn là, phía dưới của gã lại... Mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu.

Nhận thấy điểm này, trong lòng Kevin kinh hãi, biểu hiện trấn tĩnh, dùng nụ cười không tỳ vết che giấu khác thường của mình.

Andean không thể phát hỏa với tiểu nhân ngư "Đứng núi này trông núi nọ" của nhà mình, cũng chỉ có thể chuyển lửa giận sang người quỷ xui xẻo mà thôi. Tùy ý liếc mắt nhìn thân đệ đệ ngồi đối diện, y ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đệ đệ nhìn qua không quá thoải mái, làm sao vậy? Là trà bánh của ta không hợp khẩu vị ngươi sao?" Không hợp khẩu vị thì cút đi, bày đặt giả vờ huynh hữu đệ cung cái gì.

"Làm gì có, những điểm tâm này đều rất ngon, cực kỳ hợp khẩu vị ta."

Kevin cười cười, để ý tiểu nhân ngư lại len lén liếc mắt nhìn gã, trong lòng cười lạnh.

Dù cho chiếm được thì thế nào? Mình dễ dàng có thể đoạt lại đồ trong tay y, con sủng vật này cũng vậy, vị trí hoàng đế cũng vậy.

Nhưng mà, Kevin cũng hiểu rõ vì một con sủng vật mà anh em trong nhà cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của gã như thế nào, mà sủng vật cuối cùng cũng chỉ là sủng vật, dù cho gã có ý, cũng sẽ không để nhân ngư này chiếm vị trí quá quan trọng ở bên cạnh mình, như vậy không chỉ nói riêng gã, ngay cả dân chúng chỉ sợ cũng không tiếp thu được.

Đúng vậy, dân chúng. Tam hoàng tử điện hạ của đế quốc cực kỳ chú trọng danh dự của mình ở trước mặt dân chúng, đây cũng là lý do vì sao gã không tiếc chán ghét mà thường xuyên tới bái phỏng thân...huynh...trưởng và cùng y giao...lưu...tình...cảm.

Hiện tại, tam hoàng tử cũng hiểu mình không thể có quan tâm thái quá đến nhân ngư ở nơi này được. Tính tình thân...huynh...trưởng hỉ nộ vô thường, có mới nới cũ gã đều biết, nhân ngư này ở đây sẽ không có ngày tốt lành gì, thậm chí chỉ cần mình thể hiện có hảo cảm với nhân ngư này, sau khi mình đi hắn sẽ lập tức bị Andean ngược đãi vô cùng tàn nhẫn.

Bán đấu giá ngầm giống loài, ngược đãi nhân ngư, không có nhân tính... Một khi tuôn ra mấy tin tức này, trong lòng thân huynh trưởng của gã cũng sẽ không vui vẻ gì. Đến lúc đó đánh mất mặt mũi hoàng thất, phụ hoàng cũng sẽ không cho y sắc mặt gì tốt... Loại tình cảnh đó, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sung sướng rồi.

Tự nhận là đã sắp đặt khéo léo, Kevin lộ ra nụ cười ôn hòa thân thiết, gã biết mình cười có sát thương bao nhiêu lớn, đủ để cho tiểu nhân ngư không rành thế sự ái mộ ôn nhu của gã.

Cầm một khối điểm tâm, gã dường như không thấy được sắc mặt lạnh như băng của Andean, còn hoàn toàn không biết gì đưa đến bên miệng tiểu nhân ngư: "Muốn ăn không, bé ngoan?"

Ngu Tiểu Mạc: "......"

Tưởng hắn không biết tên hoàng tử này không có ý tốt sao? Hắn mới không cần ăn.

Vì vậy đứa bé trong ngực Andean liền hoảng sợ quay mặt qua một bên, giống như l

à bị giật mình ôm chặt tay Andean không buông.

Kevin: "......" Gã hù dọa tiểu nhân ngư này khi nào chứ?

Âm trầm trên mặt Andean bị quét sạch, vui vẻ cười ra tiếng: "Anya nhà ta sợ người lạ, ngoại trừ ta ra, em ấy cũng không dám thân cận với bất kỳ ai, nhưng mà... Đứa bé này rất có hứng thú với người lạ, thường sẽ len lén quan sát một chút."

Một câu nói đem quan hệ của mình và tiểu nhân ngư miêu tả muốn bao nhiêu thân mật có bao nhiêu thân mật, còn tiện thể trào phúng Kevin —— đừng có tự mình đa tình, người ta nhìn ngươi không phải bởi vì thích, mà là nghĩ chưa bao giờ thấy qua "Giống loài" nào như ngươi mà thôi. Ngạc nhiên xong liền vứt bỏ, căn bản không có đáng giá.

Đối với thân...huynh...trưởng trào phúng rõ ràng, dường như Kevin không có phát giác xấu hổ, thu tay về cười nhợt nhạt: "Sao tiểu Anya không ăn chút điểm tâm nào? Chẳng lẽ khẩu vị không hợp sao?"

Andean bị nghẹn họng, hiển nhiên là nhớ tới lúc nãy mình cũng bị tiểu nhân ngư này cự tuyệt.

Y lạnh lùng thản nhiên trừng mắt Kevin, lấy một khối điểm tâm, lần thứ hai đưa đến trước mặt Ngu Tiểu Mạc: "Thực sự không muốn, sao?"

Động tác lạnh lùng, nhưng ngữ khí rất ôn nhu. Ngu Tiểu Mạc nhìn điểm tâm trước mặt đang tản ra mùi hương mê người, khi nghe Kevin mở miệng nói "Tiểu Anya có thể cũng không thích những điểm tâm này" thì "A ừm" một ngụm nuốt điểm tâm xuống.

Kevin bị tát vào mặt: "......"

Vừa rồi gã mới còn thể hiện bộ dạng xem kịch vui muốn nhìn thân...huynh...trưởng mất mặt, ánh mắt trào phúng cũng không kịp thu lại, đã bị Ngu Tiểu Mạc cho một bạt tai trời giáng.

Ngu Tiểu Mạc mặc kệ gã, tự nhiên thưởng thức điểm tâm mỹ vị không dễ gì có được.

Ngọt mà không ngấy, mềm mềm xốp xốp, hương vị thơm nồng, ngon vô cùng. Tiểu nhân ngư híp mắt lại, đuôi cá nhẹ nhàng đung đưa, nhìn qua có chút hài lòng.

Đôi môi mềm mịn hé ra hợp lại, bởi vì dính một ít vụn bánh, đầu lưỡi mềm mềm còn đang liếm liếm môi, lưu lại một mảnh óng ánh trong suốt.

Andean chăm chú nhìn đôi môi Ngu Tiểu Mạc, ánh mắt nhìn thật lâu không có rời đi. Chờ tới khi nhìn thấy tiểu nhân ngư vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui trên môi, nhất thời có chút miệng lưỡi khô đắng.

Lúc này cánh tay y đang vòng quanh thắt lưng gầy yếu của nhân ngư, vô cùng có tính chiếm hữu mà ôm lấy, cách một lớp khăn lông có thể tưởng tượng thấy làn da nhẵn nhụi trơn bóng của nhân ngư, cùng với khi vuốt ve hắn có xúc cảm rất tuyệt vời. Còn có khi đứa nhỏ kia động tình thì đôi mắt lấp lánh ánh nước, khuôn mặt ửng đỏ mê người...

Trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, giống như hạt giống trong tim muốn vươn cành ra, muốn từ dưới đất chui lên.

Loại cảm giác này...

Tâm trạng Andean trở nên hoảng hốt, đột nhiên ống tay áo của y bị nhẹ nhàng kéo kéo một chút, thoáng cái làm y tỉnh táo lại.

Y nhìn Ngu Tiểu Mạc đang cúi đầu, thấy đôi mắt mong chờ của tiểu nhân ngư nhà mình đang nhìn mình chăm chú, muốn ăn điểm tâm, lại không dám tự lấy.

Andean cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp mà từ tính, giờ khắc này nhị hoàng tử hoàn toàn không chú ý tới mình cũng không biết là dùng ánh mắt chuyên tâm như vậy nhìn một người, mỉm cười với hắn đầy cưng chiều, giống như hắn chính là toàn bộ thế giới của mình.

Cánh tay dài vươn tới, Andean thay đổi vị trí đem Ngu Tiểu Mạc bao trong ngực mình, vị trí này có thể để cho tiểu nhân ngư của y có thể nằm trong ngực mình thoải mái hơn. Sau đó y không liếc mắt nhìn Kevin nữa, đem đĩa điểm tâm Ngu Tiểu Mạc thích ăn được trước mặt mình, tự mình đút cho hắn.

Điểm tâm tản ra hương thơm mê hoặc được đưa đến bên miệng, mà tiểu nhân ngư xinh đẹp kia lại không có há miệng ăn, ngốc ngốc ngây ngẩn cả người, cứ như vậy mà kinh ngạc nhìn Andean.

Trên thực tế, khi Andean vừa thay đổi cái vị trí ái muội kia thì hắn liền ngẩn người. Bởi vì lần thứ hai Andean ôm lấy hắn thì tư thế vô cùng thành thạo quen thuộc, như là thói quen của thân thể y, một thoáng liền có thể điều chỉnh tư thế thoải mái để ôm hắn vào lòng.

Loại ăn ý quen thuộc này, giống như là phát sinh giữa một đôi tình nhân.

Đây là Andean... Hay là Mạc Sở?

Cho rằng Mạc Sở sẽ không thức tỉnh nhanh như vậy, Ngu Tiểu Mạc hơi không dám xác nhận suy đoán của mình, run rẩy, mấy giây sau liền nhẹ nhàng kéo kéo y phục Andean.

"Làm sao vậy?"

Andean đút điểm tâm vào miệng hắn, cúi đầu xuống, kề sát bên tai hắn, hỏi: "Muốn nói cái gì?"

Động tác tự nhiên mà vô cùng thân thiết, làm tim của Ngu Tiểu Mạc hơi đập nhanh.

"... Mạc Sở?"

Thử thăm dò, hắn nói ra tên này.

"......"

Sắc mặt Andean thoáng cái trầm xuống: "Mạc Sở là ai? Trước mặt ta mà cậu dám kêu tên người khác?"

Nhìn sắc mặt y đột nhiên trầm xuống, nhăn tít, Ngu Tiểu Mạc ngậm miệng, cảm thấy mất mát.

Chẳng lẽ không phải?

Điểm tâm trong miệng mỹ vị như trước, nhưng với Ngu Tiểu Mạc mà nói, nhạt như nước ốc.

Giữa lúc tinh thần hắn ỉu xìu, xúc cảm ấm áp bên tai làm y chợt cứng đờ.

Có người hôn tai hắn, mềm nhẹ mà cẩn thận, đầu lưỡi ấm áp đảo qua lỗ tai mềm mại, mang đến một trận tê dại nóng bừng.

"... Mạc Sở!"

Vừa hưng phấn vừa tức giận, Ngu Tiểu Mạc mất khống chế hô lên cái tên này.

Sau đó hắn đã bị người bên cạnh khẽ cười ôm chặt lấy —— thâm tình chân thành, cái loại không xem ai ra gì.

Kevin đột nhiên bị tú ân ái trước mặt: "......"

Đọc truyện chữ Full