Theo lòng mà nói, Mục Liên Hạ thật sự rất thích bà Hạ.
Với Mục Liên Hạ, bà Hạ thỏa mãn khá nhiều về ảo tưởng người thân của cậu. Ông Hạ nhìn thì khá lạnh lùng, cậu Hạ thì khá nghiêm túc, mợ thì ôn hòa lại có ngăn cách không thể nói rõ, mà anh họ thì hoàn toàn khiến cậu không thể dựa vào, chỉ có bà Hạ, dịu dàng hiền lành tốt với cậu đủ loại, Mục Liên Hạ cũng muốn tốt với bà gấp bội.
Cho nên nói thật, ban đầu cậu thậm chí không tính nói chuyện này cho người trong nhà. Đầu tiên là cậu để ý những người thân này còn chưa tới trình độ nhất định phải nghe theo, thứ hai… xem như cậu nhát gan đi.
Chỉ là, ngày hôm nay dưới tình huống này, cậu vẫn nói ra.
Không nói, thì sẽ không công bằng với mọi người, dù là với Tống An Hoài, hay là người nhà họ Hạ coi cậu như người nhà.
Bà Hạ bị cháu nội và cháu ngoại làm cho chấn động, nếu không nhờ năng lực chịu đựng tâm lý của bà không tệ, bà thấy bà sẽ cần một chiếc xe cứu thương.
Lý Thụy Phong giữa trưa tỏ rõ lập trường với người nhà, sau đó không chờ câu trả lời đã chạy đi tìm Hạ Đình Ngọc. Dù sao anh trai hắn đứng bên họ, nói tóm lại hắn như vậy, người nhà cũng đã quen rồi. Cho nên nói Lý Thụy Phong đáng thương bây giờ còn đói bụng.
Sau khi bụng hắn không tự chủ được réo mấy tiếng, bà Hạ đưa người vào nhà ăn bảo hắn ngồi, sau đó nhanh nhẹn bưng một đĩa cơm chiên đủ cả sắc hương vị cũng rất là phong phú lên, Lý Thụy Phong ăn rất thỏa mãn.
Khi hắn đang ăn, bà Hạ đặt toàn bộ lực chú ý lên người Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ và Hạ Đình Ngọc ở trong mắt họ là khác biệt.
Về Mục Liên Hạ, họ luôn là quan tâm có thừa thân thiết không đủ, đây là chuyện đương nhiên, đã lỡ mất thời gian lâu như vậy, không phải nói bù lại thì nhất định có thể xóa bỏ ngăn cách. Dù là Mục Liên Hạ với họ, hay là họ với Mục Liên Hạ, đều có loại dè dặt không dễ nói ra này.
Bà Hạ thương cho cháu nội, nhưng bà không nói gì về chuyện cháu nội bị đánh, rồi đến Mục Liên Hạ… Không ai đánh cậu, nhưng bà Hạ cũng cảm thấy buồn bã.
Bà muốn mở miệng muốn nói gì đó, lại chợt nhớ tới Lý Thụy Phong còn đang bới cơm bên cạnh, chỉ có thể thở dài, đổi cớ, mang theo chút lừa mình dối người: “Liên Hạ à… Cháu nói người cháu thích… là có người thích rồi à?”
Mục Liên Hạ đi theo bà Hạ cùng cho Lý Thụy Phong ăn cơm, nghe thấy lời bà, gật gật đầu: “Dạ, muốn ở bên nhau.”
“… Là người như thế nào?” Bà Hạ hỏi.
Mục Liên Hạ hơi nhếch môi cười: “Là một người rất rất tốt. Bà cũng biết, Tống An Hoài.”
Nhớ tới người cao lớn trẻ tuổi là bạn của cháu nội, khi Liên Hạ bệnh thì cả ngày đều theo cùng, Bà Hạ run lên, không giả vờ được nữa: “Tụi cháu… Ai… Tụi cháu đều là những đứa trẻ ngoan, vì sao…”
“Cháu thích anh ấy, anh ấy thích cháu, ” Lý Thụy Phong buông đũa, hơi mím môi, “Không phải rất tốt sao? Vì sao còn phải suy xét như vậy nhiều?”
“Cả đám tụi con thì biết thích cái gì mà thích, ” Cậu Hạ từ trên cầu thang đi xuống, sắc mặt thật sự không dễ nhìn, “Tiểu Thụy, mọi người coi như là nhìn con khôn lớn, xem như chú xin lỗi con, không dạy tốt con trai. Con yên tâm, sau này nó sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa.”
Lý Thụy Phong đột nhiên đứng lên: “Chú Hạ chú có ý gì chứ.”
Cậu Hạ cau mày: “Tiểu Thụy chú biết con là một đứa trẻ tốt, bước trên con đường đúng đắn mới là chính xác.”
Lý Thụy Phong a một tiếng: “Chú, chú đây là không đồng ý à?”
“Nói gì đó, chuyện sai thì có gì mà đồng ý hay không.” Cậu Hạ khoát tay, “Qua mấy hôm nữa khi nó kết hôn nếu con có thể không nhớ chuyện trước kia thì qua ngồi cũng được.”
Nét mặt Lý Thụy Phong lúc này liền thay đổi.
Cả đời hắn coi như là xuôi gió xuôi nước. Từ nhỏ đến lớn đều có người thương, tính cách tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, ở nhà ở ngoài đều là nhân vật trung tâm. Chuyện hắn come out coi như là tiếng sấm mưa to tí tách cũng có anh trai chống. Hắn biết bên Hạ Đình Ngọc sẽ không thuận lợi, nhưng dưới tình huống như vậy, nhắc tới chuyện hắn không muốn tin tưởng nhất. Hắn tin tưởng Hạ Đình Ngọc, lúc trước đã nói là sẽ cùng nhau đối mặt. Nhưng mà, chú Hạ đây là có ý gì?
“Chú Hạ chú có ý gì vậy? Bởi vậy mà chú muốn trong thời gian mấy tiếng này, không để ý ý kiến của đương sự cũng không muốn chịu trách nhiệm với con gái người ta, liền quyết định hôn nhân của Hạ Đình Ngọc?” Lý Thụy Phong thiếu chút nữa không duy trì được lễ phép.
Cậu Hạ không trả lời: “Tiểu Thụy đừng nghĩ nhiều quá, con về nhà trước đi.”
Lý Thụy Phong biết mình nên đi, này câu còn kém đuổi nhân nói hắn nghe cũng khó chịu, nhưng hắn không bước một bước chân.
“Chú Hạ, chú nói con có gì không tốt?” Sắc mặt Lý Thụy Phong rất tái nhợt, “Chỉ vì con là con trai?”
Cậu Hạ nhìn Lý Thụy Phong sắc mặt tái nhợt cũng có chút đau lòng, nhưng nghĩ tới sau này thì ông đành phải kiên quyết: “Điểm này chẳng lẽ còn chưa đủ à?”
Ông dừng một chút: “Giới tính giống nhau, tụi con cũng chỉ mới hơn hai mươi, khi lớn tuổi rồi, tụi con sẽ biết bây giờ là không thỏa đáng cỡ nào.”
Mục Liên Hạ nhìn họ giằng co, trong lòng có chút khó chịu. Cậu nhìn sắc mặt của bà Hạ bên cạnh, lại nhìn cậu Hạ, lại tiếp tục nhìn Lý Thụy Phong.
Lý Thụy Phong bình thường tính cách khá mềm yếu, luôn là thiếu niên tốt đầy rạng rỡ, nhưng đồng thời cũng là một người bướng bỉnh. Hắn thẳng lưng, nhìn cậu Hạ, bỗng nhiên cười: “Chú, chú nói. Nếu con là nữ, chú có đồng ý không?”
Cậu Hạ có chút kỳ quái.
“Con đi làm phẫu thuật chuyển giới, chú vừa lòng chưa?” Lý Thụy Phong nói xong rồi xoay người đi, khi mọi người đều đang kinh ngạc đến ngây người, cửa rầm một tiếng đóng lại.
Cậu Hạ lắp bắp: “Nó, nó…”
Lượng tin tức quá lớn, mọi người đều sợ ngây người.
Mục Liên Hạ ngược lại thì biết phẫu thuật chuyển giới không phải muốn làm là có thể làm, huống chi Lý Thụy Phong cũng sẽ không thật sự xúc động đến mức đó. Cậu để ý là một chuyện khác: “Cậu, cậu thật sự… muốn anh kết hôn?”
Lại lần nữa quay chủ đề về thằng con trai, cậu Hạ đen mặt: “Cậu không quản lý được nó!”
Giọng điệu này, chắc chắn cuộc nói chuyện với Hạ Đình Ngọc đã sụp đổ. Cũng phải, Lý Thụy Phong và Hạ Đình Ngọc, đều có tính cách quật cường. Càng áp bức càng bắn ngược, bọn họ ai cũng sẽ không thỏa hiệp. Cậu Hạ vừa nãy chỉ là muốn Lý Thụy Phong biết khó mà lui.
Mục Liên Hạ rất bình tĩnh mở miệng với cậu Hạ: “Cậu sao lại không đồng ý? Bởi vì giới tính hay là mặt mũi? Hay là con cái? Còn gì nữa?”
Cậu Hạ híp mắt nhìn Mục Liên Hạ, lắc đầu, xoay người lên lầu.
Bà Hạ nắm tay Mục Liên Hạ qua đặt trong lòng bàn tay mình nhéo nhéo: “Liên Hạ à… Cháu về đây ở được không?”
Vừa dứt lời, bà bỗng nhiên nhớ tới: “Liên Hạ sao cháu lại qua đây? Không phải không cho cháu ra viện rồi à? Trực tiếp rời khỏi bệnh viện không được đâu?”
Mục Liên Hạ cười với bà Hạ, dạ một tiếng: “Lát nữa Tống An Hoài sẽ đến đón cháu.”
Vẻ mặt bà Hạ có chút khó xử: “Thật sự… thật sự không thể tìm một cô gái tốt sao?”
“Ngoại, ” Mục Liên Hạ nghiêm túc nhìn mắt bà, “Suy nghĩ của cháu giống như Lý Thụy Phong. Cháu chỉ thích anh ấy mà thôi, cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu. Quan hệ rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến người khác, vì sao lại không thể?”
Bà Hạ thở dài, không nói gì nữa.
Mục Liên Hạ còn đang nằm viện, nhanh chóng bảo Tống An Hoài tới đón. Bây giờ trong nhà rất áp lực, cậu quyết định lên tìm Hạ Đình Ngọc trò chuyện. Xét thấy bây giờ trong nhà này chỉ có bà Hạ là biết chuyện cậu thích Tống An Hoài, Mục Liên Hạ cũng không bị gì. Cậu yên lặng lên lầu, gõ cửa phòng Hạ Đình Ngọc, đối phương bảo cậu vào.
Hạ Đình Ngọc không bị nhốt lại, lúc nãy Lý Thụy Phong tới đây hắn hẳn là không biết.
Khi Mục Liên Hạ vào phòng, Hạ Đình Ngọc để trần sau lưng nằm trên giường, rất thảm, sau lưng lộ ra toàn là dấu đỏ sưng lên, nhìn có chút dọa người. Biết là Mục Liên Hạ vào, Hạ Đình Ngọc cũng không động đậy: “Chậc, đau chết.”
“Lúc em chưa tới, họ có thái độ gì?” Mục Liên Hạ nhìn hắn một cái liền dời tầm mắt, tay phải nâng cổ tay trái khổ sở của mình.
Hạ Đình Ngọc không động đậy, chỉ là xoay mặt qua: “Còn làm gì nữa? Đánh thôi. Nói anh khốn nạn thì thôi còn lừa luôn Tiểu Thụy. Chậc.”
“… Lý Thụy Phong vừa nãy có đến đây.” Mục Liên Hạ nói.
Hạ Đình Ngọc theo bản năng muốn đứng dậy, kết quả vừa động thì đau đến nhe răng nhếch miệng: “Không ai làm khó em ấy chứ!”
“Anh ấy nói là muốn đi làm phẫu thuật chuyển giới.” Mục Liên Hạ mặt không thay đổi.
Hạ Đình Ngọc bùng nổ: “Em ấy làm cái gì! Đưa điện thoại của em cho anh dùng chút đi, di động của anh ở chỗ ba anh rồi.”
Mục Liên Hạ tỏ vẻ bất lực: “Hôm nay ra ngoài gấp quá không cầm theo di động. Tự anh nghĩ cách đi.”
Hạ Đình Ngọc thở dài, nằm sấp lần nữa: “Cảm thấy có một trận đánh ác liệt phải đánh đây… cũng không biết cuối cùng có thể làm sao bây giờ. Em nói Tiểu Thụy sẽ không xúc động vậy đi.”
“Em thấy là sẽ không nhưng khó mà nói được, ” Mục Liên Hạ chớp mắt, “Bây giờ quan trọng là giải quyết vấn đề này, chuyện của anh ấy em sẽ đi hỏi.”
“Nhờ em vậy… Mấy hôm nay anh không ra ngoài được, bên công ty ba anh cũng xin nghỉ cho anh rồi, xem ra là muốn đập anh chết tới cùng… Xí, anh cũng không sợ ông ta.”
Lời hắn nói mang theo chút trẻ con, làm người dở khóc dở cười. Nhưng Mục Liên Hạ cảm thấy hắn nói cũng đúng, dù sao người thỏa hiệp cuối cùng chắc chắn là cậu Hạ mà không phải là hắn.
Khi Mục Liên Hạ đi thì bà Hạ đã về phòng ngủ trưa, chuyện xảy ra hôm nay có chút bất ngờ, bà cần phải bình tĩnh đã.
Tống An Hoài mở cửa xe giùm cậu: “Ăn no không?”
Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi: “Ăn rồi, đưa di động của anh cho em đi, em gọi điện cho Lý Thụy Phong trước.”
Lý Thụy Phong rất nhanh nhận điện thoại, nhưng bên đó rất ồn ào, hắn có lẽ phải đi một khoảng mới nghe thấy rõ: “Anh Tống?”
“Là tôi.” Mục Liên Hạ nói, “Anh đang làm gì đó?”
“Tôi ở bệnh viện.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Sách Ước Nguyện
Chương 70: Nếu
Chương 70: Nếu