Rừng trúc của A thị gần đây tương đối nổi.
Khu phong cảnh ngoại thành có một rừng trúc khá lớn, cảnh đẹp có một không hai. Mùa thu lá trúc úa vàng, nhìn qua tuy tiêu điều nhưng lại có một loại yên tĩnh đến say lòng. Hơn nữa, buổi tối, ánh trăng chiếu xuyên qua rừng trúc mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá trúc xào xạc.
Ngoại cảnh của đoàn làm phim chọn là đây.
Cảnh đẹp thì đẹp nhưng điều kiện khách sạn hơi kém, Cố Ngôn xem như được chiếu cố, được phân cho một căn phòng đơn. Trợ lí tiểu Trần cùng người hóa trang ở chung một phòng, ở sát bên cạnh, mỗi ngày chạy đi chạy lại quanh hắn, nhưng lại rất chịu khó.
Cố Ngôn diễn không tốt lắm, luôn bị mắng biểu cảm quá cứng, giống người gỗ. Nhưng vì thân thể tốt, diễn luyện tập võ lại đạt, không ít động tác diễn thích hợp, đứng trong cảnh trúc duyên dáng, vào khung hình quả là kinh diễm. Ngay cả đạo diễn còn phá lệ khen hắn vài lần, tiểu Trần lại ầm ĩ đẹp trai quá, sau này khẳng định sẽ khiến fan nũ chết mê chết mệt.
Cố Ngôn thủy chung vẫn thái độ ấy, thời điểm bị mắng không nói một câu, được khen cũng chỉ cười. Buổi tối, người của đoàn kịch tụ tập hẹn ra ngoài chơi, hắn cũng rất ít tham gia, ăn cơm tối xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Tần Trí Viễn tối nào cũng gọi điện cho hắn.
Cũng không phải chủ đề gì đặc biệt lắm, nói nào là hôm nay gã làm gì, có khi nói linh tinh trên trời dưới đất hết nửa tiếng, có khi kết thúc công việc về đã là nửa đêm, gã cũng kiên trì gọi tới, chỉ ngắn ngủi vài câu, một tiếng ngủ ngon vô cùng đơn giản.
Cố Ngôn thật thích sau khi nói xong câu ngủ ngon, bên kia điện thoại sẽ truyền tới tiếng hít thở.
Tần Trí Viễn luôn chờ hắn cúp máy trước.
Ban đêm yên tĩnh, bọn họ đều không nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt đối phương, khoảng cách giữa hai thành phố, giống như càng gần thêm.
Hôm nay Cố Ngôn bị thương trong lúc đang quay.
Là lúc diễn đánh nhau, đạo cụ là kiếm chém vào gậy trúc bị bật trở về, vừa lúc đập vào cánh tay hắn. Bị thương cũng không phải nghiêm trọng lắm, thậm chí máu bầm cũng chưa tụ, chỉ hơi sưng. Cố Ngôn cũng không để trong lòng, xoa xoa cánh tay rồi lại tiếp tục diễn, buổi tối về khách sạn mới bắt đầu đau.
Hắn ra ngoài mua lọ rượu thuốc xoa, lúc nói chuyện với Tần Trí Viễn thì nhắc tới.
Tần Trí viễn lập tức dặn dò: “Làm việc sao lại liều mạng thế, cũng không chịu chú ý thân thể.”
Cố Ngôn cảm thấy chuyện bé xé ra to: “Chút thương ấy với tôi như cơm bữa ấy.”
Tần Trí Viễn ở bên kia điện thoại im lặng chốc lát, giọng nói trầm thấp dịu dàng hơn so với ngày thường: “Đó là trước kia.”
“Hử?”
“Em hiện tại là người của tôi.”
Cố Ngôn ngây người, tai nghe áp vào điện thoại nóng lên.
Tần Trí Viễn nói chúc ngủ ngon đầu tiên, theo thường lệ chờ hắn cúp máy. Cố Ngôn đột nhiên lưu luyến, cầm di động nằm trong chăn, nghe tiếng hít thở nhè nhẹ kia, bất tri bất giác ngủ mất.
Hôm sau tỉnh dậy, di động hết pin. Cố Ngôn không biết Tần Trí Viễn ngủ khi nào, trong lòng băn khoăn, thay pin liền nhắn cho gã một cái tin.
Tần Trí Viễn không trả lời tin nhắn của hắn, nhưng tối vẫn như cũ gọi điện tới.
Cố Ngôn vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa nói với gã, tâm sự mấy câu, bên chỗ Tần Trí Viễn ồn ào, sau đó liền nghe gã nói: “Tôi chuyển phát nhanh đồ cho em đó, hiện tại có lẽ là tới rồi, em ra cửa lấy đi.”
“Cái gì vậy? Kì quái là tôi không nhận đâu nhé.” Hắn đã từng nghe câu chuyện chuyển phát nhanh lọ thuốc ho của một ai đó, chỉ mong Tần Trí Viễn đừng ngàn dặm xa xôi chuyển cho hắn lọ rượu thuốc thôi.
Tần Trí Viễn cười.
Cố Ngôn đành phải mặc thêm áo khoác ra ngoài, nhưng vừa mở cửa, hắn liền ngây dại.
Tần Trí Viễn đứng ngoài cửa – tây trang thẳng thớm, phong độ vô cùng, trong tay còn đang cầm di động nói chuyện với hắn, mắt chớp chớp, hướng hắn cười.
Tình tiết cũ cỡ nào chứ.
Cố Ngôn nhớ rõ trước đây không lâu có quay một bộ phim truyền hình cũng có tình huống như vậy. Nhưng bây giờ lại diễn ra với bản thân lại là chuyện khác, hắn nhìn Tần Trí Viễn trước mắt, cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài luôn.
Tần Trí Viễn cũng không nói gì, bước vào trong đóng cửa “Rầm”, trực tiếp đem Cố Ngôn kéo vào lòng, đặt lên cánh cửa hôn.
Bọn họ xa cách đã bao lâu?
Năm ngày? Hay mười ngày?
Sao giống cả đời như thế này?
Hơi thở quen thuộc điên cuồng ập đến, nụ hôn này triền miên kịch liệt, đầu Cố Ngôn trống rỗng, hôn xong, chân như nhũn ra.
Tần Trí Viễn đem hắn kéo vào ngực, trán nhẹ cụng, thở hổn hển nói: “Sao? Món quà này có khiến Đại minh tinh vừa lòng không?”
Cố Ngôn còn chưa hồi thần, mãi sau mới xác định đây không phải là mơ mới vươn tay qua sờ lên mắt Tần Trí Viễn, “Sao anh lại tới đây?”
Tần Trí Viễn không đáp trả, hỏi ngược lại: “Hôm qua không phải em bị thương sao? Thương ở đâu? Cho tôi xem.”
Cố Ngôn lúc này mới bừng tỉnh, vén ống tay áo trái lên, cho gã xem vết máu bầm trên tay. Vết thương hôm qua còn nghiêm trọng hôm nay đã tiêu sưng, nếu Tần Trí Viễn vì điều này mà tới, không biết giờ có hối hận không?
Không ngờ Tần Trí Viễn còn lôi hắn tới bên giường ngồi, kéo đèn lại gần tỉ mỉ quan sát vết thương: “Bôi thuốc chưa?”
Cố Ngôn gật đầu, cũng hỏi hắn: “Anh tự mình lái xe tới à?”
“Ừ.”
“Sáng sớm mai về sao?” Tuy rằng A thị cách không xa, nhưng cũng mất tới ba bốn giờ xe, đi đi lại lại cũng không tiện.
“Không,” Tần Trí Viễn tháo cà vạt, lười biếng nằm xuống giường: “Tôi nghỉ ngơi, sẽ ở lại vài ngày.”
Hả?
Tần Trí Viễn là kẻ yêu thương công việc như vậy, cũng sẽ nghỉ phép mấy ngày?
Cố Ngôn sửng sốt, nhất thời hiểu ra: “Anh là vì công việc mới tới chứ gì? Đến cuối cùng là khách hàng thế nào, phải phiền Tần tổng tự thân xuất mã vậy?”
Tần Trí Viễn mỉm cười, tóc mái che khuất ánh mắt của gã, có lẽ là do tác dụng của ánh đèn trong phòng, ánh mắt kia đột nhiên trở nên động lòng người: “Không quan hệ tới công việc, tôi chỉ là muốn tới thăm em chút thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình Hoa
Quyển 1 - Chương 22
Quyển 1 - Chương 22