Nhưng, đồng thời cũng là một cơ hội.
Giống như hai người đánh cờ, Tần Trí Viễn đã đi nước cờ này, hắn tiếp theo nên lùi hay tiến đây?
Cố Ngôn đảo mắt, trong lòng rất nhanh có quyết định, cũng không đáp lại những lời ấy của Tần Trí Viễn, chỉ cầm lấy tay gã, nói: “Nên ăn cơm thôi.”
Tần Trí Viễn gật đầu, tiện tay ném quyển sách cuối cùng vào hòm.
Bữa cơm này ăn thật thoải mái. Tần Trí Viễn không chút keo kiệt khen ngợi tay nghề nấu nướng của Cố Ngôn, ăn xong còn xắn ống tay, xung phong rửa bát. Cuối cùng lấy khăn lau tay, cảm khái: “Tối có thể ăn cá sốt chua ngọt thì tốt rồi.”
Cố Ngôn lập tức đáp lời: “Có muốn tôi gọi điện cho nhà hàng không?”
Tần Chí Viễn chỉ nhìn hắn cười.
Chiều Cố Ngôn ngồi ở ban công đọc sách, đến tối, cuối cùng vẫn làm món ăn mà Tần Trí Viễn nói. Không cách nào, dù sao thì nguyên liệu cũng có sẵn trong tủ lạnh, không thể lãng phí được.
Mấy ngày sau đều giống nhau, chỉ cần tủ lạnh hơi rỗng ngay lập tức người nào đó thần không biết quỷ không hay lấp đầy, mà Cố Ngôn bất đắc dĩ trở thành đầu bếp. Hắn thậm chí nghi ngờ mình bước phải bẫy, Tần Trí Viễn không phải là muốn tìm đầu bếp đấy chứ? Hắn một người làm hai phần việc, tiền công cao lắm đấy.
Tần Trí Viễn không nhắc lại chuyện hắn tới ở chung, Cố Ngôn cũng không chủ động nói phải về nhà, cứ như vậy, tự nhiên mà ở lại. Hắn không chuyển nhà cũng không sao cả, ăn uống, đồ dùng hàng ngày, Tần Trí Viễn đều thay hắn chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ có hắn không cần chứ không có chuyện Tần Trí Viễn không nghĩ tới.
Mỗi một chi tiết đều được giải quyết thỏa đáng, thật sự là tình nhân dịu dàng biết chăm sóc.
Cố Ngôn nghỉ ước chừng nửa tháng, đến khi không thể tiếp tục nhàn hạ, mới được Tần Trí Viễn ân chuẩn cho về đoàn làm phim làm việc. Tiến độ quay đương nhiên vì vắng nam chính là hắn mà chậm lại không ít, nhưng Tần Trí Viễn đã sớm sắp xếp, mọi người thấy hắn đều cười tủm tỉm, còn hết sức nhiệt tình hỏi han tình hình thân thể hắn.
Chỉ có Trương Kỳ trầm mặc hơn so với trước kia, lúc chào hỏi hắn cũng không còn thấy nụ cười ngọt ngào đâu nữa, nghỉ giải lao thì trốn một nơi học lời thoại.
Kì lạ, tiểu hồ ly này đột nhiên thành thật thế?
Có bát quái hỏi tiểu Trần là chuẩn nhất.
Cố Ngôn chỉ hơi nhắc tới, tiểu Trần liền thao thao bất tuyệt: “Cón có thể có chuyện gì đây? Không phải là đắc tội với người ta sao. Nghe nói album vốn là được lên kệ, kết quả lại bị dìm xuống, bỏ lỡ đợt tuyên truyền tốt nhất, ngay cả mấy thông báo rồi cũng bị hủy. Cũng không biết cậu ta trên chọc phải ông lớn nào trong công ty, em xem tám phần là đóng băng rồi.”
Cố Ngôn “ừm” một tiếng, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Hắn đêm đó trở về, cũng không nói bị Tần Phong ép uống thuốc như thế nào, nhưng Tần Trí Viễn nếu đã muốn biết, sẽ tra bằng được. Về phần, Trương Kỳ đóng vai trò gì trong đó, hắn không muốn truy cứu, vẫn dùng thái độ như trước giờ với cậu ta, an phận diễn nốt những cảnh còn lại.
Mà Tần Trí Viễn so với hắn càng an phận hơn.
Mỗi ngày đúng giờ tan làm, dùng cơm hắn nấu, sau đó sẽ ở trong thư phòng xem văn kiện hoặc là ngồi sopha xem TV, thỉnh thoảng ra ngoài – uhm, là hẹn hắn đi nghe hòa nhạc.
Đêm nay có buổi diễn của pianist nổi danh, Tần Trí Viễn mua vé từ sớm, tối đi xem cùng Cố Ngôn. Không khí buổi diễn khá tốt, diễn tấu cũng rất hay, kết thúc cũng là lúc trời về khuya, gió thu se lạnh thổi đến, làm cho người ta nhịn không được say sưa trong đó.
Dừng xe ở chỗ xa, hai người đi dọc theo ngã tư vắng lặng, trong tối, cho dù hai người đàn ông nắm tay nhau cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Tần Trí Viễn cầm tay Cố Ngôn, giống như đêm đi dạo trên biển.
Cố Ngôn cảm thấy nên nói gì đó nhưng suy nghĩ mãi, cuối cùng lại nói: “Gần đây không thấy ai gọi điện cho anh.”
“Ừ.” Tần Trí Viễn không thay đổi sắc mặt, mỉm cười: “Bây giờ là thời gian riêng tư, tôi bình thường không tiếp điện thoại công việc.”
Đáp án thật hay, thật lưu loát, đem tất cả từ trước tới nay quăng bằng sạch.
Cố Ngôn chịu thua, ngậm miệng không lên tiếng.
Lại đi thêm một đoạn, phía trước có cây đèn đường bị hỏng, so với chỗ khác tối hơn chút. Hai người lúc đi qua, Tần Trí Viễn cố ý dừng bước, một tay ôm lấy Cố Ngôn kéo vào lồng ngực.
Cố Ngôn bị gã làm cho hoảng sợ, cả người ngã nhào vào người gã, cảm giác gió nhẹ thổi bên tai, giọng điệu có chút trẻ con: “Cho em cái này.”
Vừa nói vừa mở tay hắn ra, đặt đồ vào.
Cố Ngôn cúi đầu, thì ra là chìa khóa xe.
“Sao lại đưa tôi cái này?”
“Em hiện tại ở nhà tôi, đến studio so với lúc trước xa hơn, tôi lại không thể ngày nào cũng đưa em đi được, đương nhiên đổi cho em cái xe tốt hơn.”
Phúc lợi tốt thật.
Cố Ngôn âm thầm nghĩ, đây cũng là thù lao cho sự phục vụ của hắn ư? Xe của hắn lúc trước chỉ là loại phổ thông bình thường, giờ thấy cái biểu tượng trên chìa khóa xe, trong lòng không khỏi hít sâu một cái. Ài, hôm nào mà đi xe đến studio, chỉ sợ người ta ganh tị đến chết.
Nhưng không sao cả, trong cái vòng lẩn quẩn này, kẻ nào không nhận mới là kẻ thua.
Cố Ngôn nắm chặt chìa khóa trong tay, nói cảm ơn.
Tần Trí Viễn cười, vẫn như cũ ôm hắn không buông, “Nếu muốn cảm ơn tôi, thì thành thật trả lời tôi một vấn đề.”
Cố Ngôn quả nhiên thành thật hỏi: “Vấn đề gì?”
Tần Trí Viễn ngược lại không vội nói, chỉ như vậy nhìn hắn chăm chú, trong bóng tối mờ ám, cặp mắt đen dài kia như cười, khiến người ta chỉ muốn hôn lên đó.
Nhưng Cố Ngôn không hôn.
Bởi hắn nghe thấy Tần Trí Viễn nhẹ nhàng hỏi: “Một người đến tuổi này như tôi rồi, mới nghĩ cải tà quy chính, em nói có phải đã muộn rồi không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình Hoa
Quyển 1 - Chương 19
Quyển 1 - Chương 19