<tbody></tbody>
Hắn cảm thấy được mệt chết đi, gần nhất hắn cảm thấy toàn thân đều có cảm giác lười biếng không muốn nhúc nhích, có chút vô lực, nhưng lại không sao nói rõ nguyên nhân. |
★ ★ ★ |
Ngày lại một ngày nữa trôi qua, Tấn Phàm đã hơn một tháng không có về nhà. |
Ở trong trí nhớ của hắn, hắn còn chưa bao giờ rời nhà lâu quá như vậy. |
“Duật, cho ta về nhà một lần, được không?” |
Buổi tối, Tấn Phàm lần thứ hai đưa ra yêu cầu này. |
Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu này, Duật đều rất không cao hứng, lần này cũng không ngoại lệ. |
“Ta nói rồi, không cho phép ngươi rời đi, ngươi ngoan ngoãn ở trong này thôi.” |
Chuyện bị y cự tuyệt đã nằm trong dự kiến, nhưng Tấn Phàm thật sự thực lo lắng tình cảnh trong nhà, rời nhà lâu như vậy, hắn rất nhớ người nhà, thật sự rất muốn về nhà nhìn xem. |
“Ta chỉ đi một ngày, sẽ trở lại trong ngày, được không?” |
“Không được.” Duật chính là không muốn hắn rời đi. |
“Vì cái gì? Ta lo lắng bọn họ, chỉ muốn trở về nhìn xem một chút cũng không được sao?” Tấn Phàm hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định phải trở về. |
“Ngươi là vợ của ta, tất nhiên là phải ở bên cạnh ta thôi.” Duật ngữ khí cường ngạnh nói. |
“Thì đúng là vậy, nhưng mà ta cũng không thể bỏ mặc người nhà của ta.” Tấn Phàm có chút kích động, hắn mặc dù đã đáp ứng làm vợ của y, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cắt đứt mọi quan hệ với người thân. |
“Ta không phải đã cho ngươi một triệu năm nghìn vạn sao?” Tấn Phàm lần nữa kiên trì cũng khơi mào cho sự tức giận của Duật, “Ngươi đã là người của ta, nên ngoan ngoãn nghe lời ta.” |
Duật nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi. |
Tấn Phàm giống như bị giáng một cái tát thật mạnh, cả người đều ngây dại. |
Thật lâu sau, hắn nhắm lại mắt, khoé mắt mờ mờ ảo ảo vì ướt át. |
Đúng vậy, hắn có quyền gì mà đưa ra yêu cầu này nọ, chính mình là do Duật bỏ tiền ra mua về, hắn chẳng có tư cách mà bắt Duật phải đồng ý? |
Là hắn không biết tự lượng sức mình, là hắn không có nhận rõ thân phận chính mình...... |
★ ★ ★ |
“Bảo bối, rời giường.” |
Ở thư phòng đợi một đêm, đến khi trời sáng tỏ Duật mới trở về phòng. Ngày hôm qua sau khi rời đi y mới bắt đầu hối hận, chỉ vì không sao quên được dáng người hướng nhìn y với đôi mắt van nài. |
Tấn Phàm mở ra ánh mắt, lộ ra một tia mỉm cười, tựa như mỗi buổi sáng giống nhau, nhưng mà Duật lập tức phát giác hắn có điểm khác thường. Cái nụ cười kia đã mất đi vẻ thuần mỹ ngày xưa, giống như đang mang một lớp mặt nạ vậy. |
“Vì cái gì phải cười như vậy?” Nụ cười giả tạo, “Ngươi trước kia không cười giả dối đến như vậy.” |
Tấn Phàm biểu tình cứng đờ, nụ cười ngưng ở khoé môi, nhưng mà, chỉ một hai giây, hắn ngược lại cười càng thêm xán lạn, “Làm sao vậy? Ngươi không phải rất thích ta cười sao?” |
Hắn nói xong, liền dang tay ôm lấy cổ Duật, chủ động hôn một cái, “Sớm an.” |
“Phàm!” Duật nhăn lại mi. |
“Không cần sinh khí. Về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nói cái gì chính là cái đó, được không?” |
Tấn Phàm biểu hiện thái độ mềm mại trước nay chưa từng có, nhưng mà, trong lòng Duật lại dâng lên cảm giác hờn giận không sao hiểu được, đây không phải là Tấn Phàm của y, Tấn Phàm sẽ không là người không có cá tính như vậy. |
“Phàm, ngươi vì cái gì biến thành như vậy?” |
Tấn Phàm mở to đôi mắt đầy nghi hoặc, “Cái gì biến thành như vậy? Nguyên bản không phải nên như vậy sao?” |
“Nên?” |
“Ta chỉ là người mà ngươi bỏ tiền ra mua về thôi, tự nhiên nên nghe lời ngươi nói, đúng hay không?” Tấn Phàm cười đến thật ôn nhu, nhưng Duật lại cảm thấy không chút độ ấm, “Trước kia là ta không đúng, ta không nên đưa ra yêu cầu này nọ, về sau ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi.” |
“Không, là của ta sai......” |
Tấn Phàm ngắt lời y, không cho y tiếp tục nói, “Không, là ta không có nhận rõ thân phận của mình, ngươi cũng không sai...... Ngô......” |
Rốt cuộc nghe không nổi nữa, Duật dùng miệng ngăn chặn lại đôi môi nhỏ kia đang phun ra những lời nói làm cho y đau lòng, cho đến lúc người ở dưới thân thiếu dưỡng khí, toàn thân vô lực xụi lơ mới buông hắn ra. |
“Thật xin lỗi, bảo bối, ta không nên nói như vậy với ngươi.” |
Tấn phàm thở dốc hồi lâu, lắc lắc đầu, “Không có quan hệ, dù sao...... Ngươi nói...... Đều là sự thật, ta xác thực là do ngươi mua về...... Nam sủng......” |
Trái tim Duật nhói lên đau đớn.”Không! Ngươi không phải, ngươi là vợ của ta. ” Y đang rất đỗi hối hận vì đã nói ra những lời làm thương tổn đến người mà y tối âu yếm. |
Tấn Phàm đột nhiên che lại miệng, một phen đẩy ra hắn, vọt vào toilet. |
“Nôn......” |
Thật là khó chịu, dạ dày cứ từng đợt, từng đợt quặn lên. |
Sáng sớm vì chưa ăn, nên hắn cũng chẳng nôn ra được cái gì, thế nhưng càng không ngừng nôn khan. |
“Thế nào, có thấy đỡ hơn chưa?” Duật vỗ nhẹ lưng hắn, lại ngã chén nước cho hắn súc miệng. |
Nôn xong rồi, Tấn Phàm lại được Duật dìu trở về trên giường. |
“Đi ăn một chút gì trước đi, sau đó ta đưa ngươi về thăm nhà.” |
Tấn Phàm yên lặng nhìn hắn một cái, hồi lâu mới nói: “Ngươi đã nói không cho ta rời đi, không phải sao?” |
“Ta là muốn cho ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta. ” Duật thở dài, nói: “Lúc ta đi ra ngoài làm việc, bất cứ giây phút nào đều nghĩ đến ngươi, khi ngươi nhắc tới phải về nhà, ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi không?” |
Trong lòng Tấn Phàm chấn động, Duật mà cũng biết sợ hãi không? Ở trước mặt hắn, mặc kệ là khi nào, y đều cường thế như vậy, giống như không có việc gì có thể làm khó y, “Ngươi sợ hãi cái gì?” |
“Lòng của ngươi không thuộc về ta, ta sợ ngươi đi rồi ta sẽ mất ngươi. Người nhà của ngươi sẽ không chấp nhận tình cảm của ta đối với ngươi, mà lòng của ngươi hoàn toàn chỉ hướng về họ, cho nên ta một chút cũng không nguyện cho ngươi trở về.” |
Tấn Phàm chưa từng nghĩ đến trong lòng Duật lại có suy nghĩ như thế, khó trách y luôn không để hắn về nhà, nhưng mà, cho dù là như vậy, y vì cái gì phải nói ra những lời đó? Y có biết nói vậy làm tổn thương người khác thế nào hay không? Y thật sự thích hắn? Hay đó chỉ là do hắn nghĩ nhiều...... |
“Thật xin lỗi, bảo bối, ta lúc đó vì quá tức giận nên mới nói như vậy, về sau ta sẽ không như vậy nữa.” |
“Trừ ngươi ra, ở trong này ta không quen biết ai cả, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, ngươi có biết ta có bao nhiêu nhàm chán không? Ta biết ngươi mỗi ngày đều tận lực nhín ra thời gian đến với ta, đối với ngươi cũng thật sự là mệt mỏi. Nhà của ta xảy ra chuyện lớn như vậy, có ngươi hỗ trợ ta biết không thành vấn đề, nhưng dù sao ta vẫn muốn về nhà xem thử, ngươi như thế nào có thể......” Hắn nói không được nữa. |
“Là ta không tốt.” Duật đau lòng ôm chặt hắn, y chỉ lo cho mình mà đã quên đi lo lắng cùng cảm thụ của Tấn Phàm, “Ta sẽ sửa đổi, tha thứ ta, bảo bối, ta sẽ không như vậy nữa.” |
Nếm qua bữa sáng, Duật tự mình chở Tấn Phàm trở về. |
“Ta còn có việc, sẽ không đi vào, buổi tối ta tới đón ngươi.” |
“Hảo.” |
“Đi đường nhất định phải cẩn thận, không được vận động mạnh, biết không?” |
“Ta biết.” Gần nhất mấy ngày nay, đây là câu mà hắn thường nghe được từ miệng y, hắn cũng không phải là một người yếu đuối, bệnh hoạn gì, thật là.”Tốt lắm, ngươi đi làm việc đi, ta vào đây.” |
“Được rồi.” Duật kéo tay hắn rồi hôn phớt lên môi, “Ta đi đây.” |
★ ★ ★ |
Trở lại ngôi nhà đã rời xa hơn một tháng, trong nhà chỉ có quản gia Lâm Bá cùng Lưu tẩu. |
“Đại thiếu gia!” |
Nhìn thấy hắn, biểu hiện của hai người thật sự là vừa mừng vừa sợ. |
“Ba cùng A Thiên đâu?” Hắn hỏi. |
“Lão gia cùng nhị thiếu gia......” Thái độ hai người quái dị, giống như có điều gì khó nói nên lời. |
“Làm sao vậy?” Bọn họ như thế nào lại có biểu hiện này? |
“Lão gia cùng nhị thiếu gia hiện tại cũng không ở trong này. Lão gia hiện tại đang ở chỗ của Long tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Phi Thiên, còn nhị thiếu gia hắn đến ở chỗ của tổng giám đốc tập đoàn Dịch thị.” Lưu Tẩu đáp. |
“Cái gì?!” Tấn Phàm hoảng sợ. |
Không thể nào, ngắn ngủn hai tháng không đến, phụ tử ba người đều bị nam nhân “cầm tù” hết rồi sao? |
“Hiện tại muốn tìm bọn họ chỉ có thể đến công ty, bọn họ mỗi ngày còn có thể đi làm bình thường.” Lâm Bá lại bổ sung thêm một câu. |
“Đại thiếu gia, hơn một tháng nay ngươi đi đâu vậy? Mọi người lo lắng cho ngươi lắm.” |
“Đừng hỏi nhiều như vậy, Lâm Bá, phiền ngươi đến công ty một chút, nói ta đã trở về, hôm nay muốn cùng ba và A Thiên ăn bữa cơm. Ta chỉ có thể ở đây một ngày, buổi tối ta phải đi rồi.” |
“Hảo.” Lâm Bá gật đầu rồi đi nhanh ra ngoài. |
“Đại thiếu gia, ngài về phòng nghỉ ngơi một chút đi, sau khi lão gia cùng nhị thiếu gia trở về, ta sẽ kêu ngài.” |
“Vậy phiền ngươi rồi, Lưu tẩu.” |
Tấn Phàm lên lầu, trở lại phòng ngủ chính mình, thay quần áo ở nhà, đột nhiên dạ dày lại một trận bốc lên, hắn lập tức vọt vào toilet. |
Gần nhất hắn cũng không biết là bị làm sao, thường xuyên cảm thấy buồn nôn, rồi lại phun không ra cái gì. Thường vào buổi sáng thì bệnh trạng là nghiêm trọng nhất, mà nhìn hắn như vậy, Duật lại chẳng có một chút biểu hiện thương tiếc, ngược lại còn tỏ ra vui sướng. |
“Lưu tẩu!” Hắn rung chuông kêu Lưu tẩu đi lên. |
“Chuyện gì? Đại thiếu gia.” |
“Ta muốn ăn ô mai, trong nhà có không?” Hắn hỏi. |
“Có, ta đi lấy cho ngài một ít.” Lưu tẩu cảm thấy rất kỳ quái, bình thường đại thiếu gia đối với mấy món ăn vặt một chút hứng thú đều không có, vậy mà hôm nay lại…. |
Tấn Phàm miễn cưỡng nằm trên giường, một lát, Lưu tẩu mang một cái đĩa nhỏ đựng ít ô mai đi lên. “Lưu tẩu, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát, chờ ba cùng A Thiên trở về ngươi tới bảo ta một tiếng.” |
“Vâng, đại thiếu gia.” Nàng nói xong liền đi xuống. |
Tấn Phàm cầm lấy một viên ô mai cho lên miệng cắn, cảm giác buồn nôn bị đè ép xuống. |
Hắn còn chưa kịp ngủ, lập tức đã bị Lưu tẩu kêu, nghe nói hắn đã trở lại, Tấn Minh Xa cùng Tấn Thiên vội vàng chạy về nhà. |
Đối mặt cha cùng em trai tra hỏi, hắn ấp úng nửa ngày, vẫn là nói ra tình hình thực tế. |
“Duật? Tên này nghe rất quen thuộc.” Tấn Thiên suy tư một lát, hắn giống như đã từng nghe Dịch Thiên Hiên đề cập qua cái tên này.”Anh hai, ngươi nói Duật có phải là người so với ngươi cao hơn một nửa cái đầu, bộ dạng rất được, trên cánh tay trái còn xâm một ngọn lửa kim hồng hay không?” |
Tấn Phàm kinh ngạc nhìn em trai, “Đúng rồi, ngươi biết hắn?” |
“Là Thiên Hiên nói cho ta biết, Duật tên đầy đủ là Thành Duật, là chủ tịch tập đoàn Thánh Dương, ở hắc đạo thế lực ảnh hưởng cũng không nhỏ, hắn cùng Thiên Hiên cũng xem như là bạn tốt.” Hắn nghe Thiên Hiên nói qua, Thành Duật đã chiếm được người mà y muốn, nhưng mà không nghĩ tới cư nhiên người đó lại chính là anh trai của mình. |
Lần đầu tiên biết được thân phận của Duật, hơn nữa lại là từ trong miệng của em trai. Ai, hắn cư nhiên có thể trở thành vợ của một người xuất sắc như vậy. |
“Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, có thể ăn cơm.” |
Tấn Phàm yêu thích nhất là ăn hải sản, Lưu tẩu vì hắn mà làm rất nhiều món. |
“Đại ca, đã lâu không trở lại, ăn nhiều một chút.” Tấn Thiên đem một con tôm đã được lột vỏ bỏ vào trong bát hắn. |
Tấn Phàm cười gật gật đầu, dùng chiếc đũa gấp lên, nhưng mới vừa đưa đến bên miệng, cái loại hải sản có hương vị đặc biệt này làm cho hắn đột nhiên biến sắc. |
“Anh hai, làm sao vậy?” Tấn Thiên nhìn cha liếc mắt một cái, hai người ngạc nhiên nhìn Tấn Phàm đang bước nhanh vào toilet, vội vàng theo sau. |
Anh hai bị làm sao vậy? Bình thường hắn thích nhất là ăn hải sản, hôm nay tại sao khi mới ngửi tới vị tôm lại cứ nôn không ngừng? |
“Kêu Lưu tẩu lấy ô mai đến.” Tấn Phàm miễn cưỡng nói xong, lại là một trận nôn khan. |
Rất nhanh ô mai được đem đến, Tấn Phàm cầm lấy một viên nhét vào miệng, thật vất vả áp chế được nôn mửa. |
Nhìn thấy Tấn Phàm trở lại bàn ăn, nhìn vào các món ăn yêu thích với bộ dáng ghê tởm, Lưu tẩu kỳ quái lầu bầu một câu, “Như thế nào lại giống với biểu hiện của phụ nữ khi mang thai vậy?” |
“Lưu tẩu, ngươi nói cái gì?” Tấn Phàm truy vấn. |
“Bộ dáng đại thiếu gia khi nôn oẹ giống như phản ứng của phụ nữ khi mang thai.” Tấn Phàm đầu óc nghe oanh một tiếng, sắc mặt đại biến. |
“Anh hai, làm sao vậy?” Phản ứng của Tấn Phàm làm cho Tấn Thiên giật mình. |
Nôn oẹ? Là thật vậy sao? Trong lòng hắn đang cực kỳ rối loạn, Duật từng thề là phải làm cho hắn vì y mà sinh một đứa nhỏ, sau đó lại mang hắn đi làm một cuộc tiểu phẫu kia...... |
“Ba, A Thiên, ta muốn đi lên phòng nằm trong chốc lát, các ngươi giúp dìu ta lên được không?” |
Vào phòng, hắn đem cửa phòng đóng kín.”A Thiên, ngươi có người bạn nào làm bác sĩ hay không?” |
“Có, Mạc Phong phải không? Ta gọi là hắn đến ngay.” |
“Hảo, gọi cho hắn nhanh lên.” Hắn quýnh lên, nên ngay cả A Phong cũng quên mất. |
★★★ |
Nửa giờ sau, Mạc Phong đã tới. |
Tâm rối loạn nên sắc mặt Tấn Phàm tái nhợt trong lúc chờ đợi, Mạc Phong rất nhanh liền làm kiểm tra cho hắn. |
“A Phong, Phàm nhi rốt cuộc là bị cái gì?” Tấn Minh Xa hỏi. Mạc Phong sau khi kiểm tra cho Tấn Phàm xong, vẻ mặt của hắn giống như là bị sét đánh, xám xịt. |
“Hắn hẳn là đã có bầu, nhưng mà...... Điều này sao có thể?” |
Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ. |
Tấn Phàm chụp lấy điện thoại ở đầu giường lên, tiếp theo ấn vào dãy số quen thuộc, “Duật, ngươi ở nơi nào, ta có việc muốn nói chuyện với ngươi.” |
“Ngươi không phải đang cùng đoàn tụ với người nhà sao? Bảo bối, buổi tối ta sẽ đến đón ngươi, chưa gì đã nhớ ta rồi sao?” |
“Ngươi chạy nhanh lại đây, bằng không...... Bằng không ta sẽ đi bệnh viện phá thai đấy.” |
“Ngươi dám!” Ngữ khí của Duật lập tức đại biến, “Đừng nóng giận, bảo bối, ta lập tức đến ngay.” Nói xong y liền tắt điện thoại. |
Lời nói của Duật đánh tan một chút hoài nghi cuối cùng của Tấn Phàm, trong bụng hắn thật sự có đứa con của hắn cùng với Duật? Hắn nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng hỗn loạn……… |
Không đến nửa giờ, Duật đã đến Tấn gia. |
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tấn Phàm vừa thấy Duật liền lớn tiếng chất vấn, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại như là sắp khóc đến nơi. |
Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Hắn cư nhiên lại mang thai đứa con của Duật. Hắn là một nam nhân a, hắn như thế nào có thể có cơ quan sinh dục nữ mà mang thai chứ? |
“Là ta yêu cầu Địch Sâm phẫu thuật cho ngươi. ” Xem ra Tấn Phàm vẫn không thể thừa nhận, nhưng y sẽ không để cho hắn phá thai.”Chúng ta trở về nói sau, bảo bối.” |
Duật ôm lấy hắn, đối với Tấn Minh Xa nói: “Ba, ta mang Phàm về trước, sau này ta sẽ thường xuyên dẫn hắn về thăm nhà.” |
Tấn Minh Xa gật đầu một chút. |