Edit: Hyukie Lee
Sau khi Ceciya nghe xong, thoáng nhíu mày.
“Hồng Long?”
“Hừ hừ.” Vincent nhếch môi: “Các ngươi là thứ gì?”
Đôi mắt xanh thẳm của Trưởng Thiên Sứ lấp lóe, sáu cánh mềm mại vỗ sau lưng, hắn không trả lời câu hỏi của Vincent, bỗng nhiên người sau xì cười một tiếng, liệt diễm vọt lên đốt sạch trận pháp chẳng biết dàn trận từ lúc nào.
“Đi ra ngoài đánh?” Long chỉ trỏ Triêu Đăng: “Y còn ở đây.”
“Chờ —–“
“Sư phụ ngoan.” Vincent nhét ly nước trái cây vào tay Triêu Đăng: “Lúc đánh nhau ta không giữ người đâu.”
“Luyten nói.” Trưởng Thiên Sứ ngồi trên bệ cửa sổ vẻ mặt khó lường: “Hắn muốn giết ngươi lâu rồi, đồ bò sát.”
“Con dơi nhỏ lúc nãy à.” Liên văn màu máu mơ hồ lan tràn trên người Vincent, khí tức bá đạo của Long tộc lượn lờ trong phòng, hắn ngoắc ngoắc tay, cười híp mắt tiến lên một bước: “Xin mời?”
Bố disss, đồ cợt nhả.
Trong nháy mắt bước xuống, bóng người Long tộc lẫn Thiên tộc cùng lao ra bên ngoài, khói bụi từ bức tường vỡ nát ngăn lại tầm mắt Triêu Đăng, chờ khi y có thể nhìn rõ thì, vết máu đỏ sẫm trên gương mặt Ceciya cực kì chói mắt, y thấy Vincent cười nói gì đó, Thiên tộc trực tiếp bị hắn quăng vào trong tường, nắm đấm người trước khiến máu từ đầu Ceciya bắn ra tung tóe, Triêu Đăng… Triêu Đăng cũng bị hù chết.
Mẹ mẹ mẹ?
Đầu lưỡi Vincent xẹt qua mu bàn tay nhiễm phải màu máu tươi xinh đẹp, bỗng nhiên hắn cười ha ha, một cước giẫm lên bụng Thiên tộc, máu huyết lẫn thịt nát nội tạng bắn lên tung tóe, hắn đạp lên Thiên tộc không nhúc nhích, dùng tay xé rách một cánh chim của đối phương, lại như không đủ, hắn xé luôn bên còn lại cho cân xứng.
“Vincent!”
Triêu Đăng không nhịn được kêu tên hắn.
Quá… Tàn nhẫn.
Dù đã biết Long tộc hiếu chiến từ nhỏ, nhưng tình cảnh máu tanh như vậy cũng khiến y khó có thể tiếp thu, huống hồ y và Ceciya cũng đã quen biết một đoạn thời gian. Lúc Long tộc chiến đấu sẽ không cho đối thủ bất kì tự tôn nào, khi nhìn thấy tình cảnh này, y mới triệt để hiểu được hàm nghĩa của những văn tự kia.
Nghe được âm thanh, Long tộc bên dưới tùy ý ném cánh chim tượng trưng cho chủng tộc và địa vị vào trong vũng máu, một ngọn lửa đốt cháy thi thể Ceciya, sau đó hắn nhảy vọt lên lầu.
“Ăn xong chưa.” Hắn vẩy vẩy máu ấm trên tay, tầm mắt xẹt qua bữa sáng căn bản không đụng một miếng trong tay Triêu Đăng, hơi nghi hoặc một chút: “… Ngươi không đói bụng?”
“Ceciya…” Triêu Đăng chần chờ hỏi: “Hắn chết rồi?”
Y nghe được âm cười nhỏ đến mức không thể nhận ra.
“Đồ ngốc.” Mu bàn tay nhiễm phải máu đỏ đến gần Triêu Đăng, khuôn mặt mang đầy ý cười đối diện với y: “Đây chỉ là thế thân, ngươi ngửi đi, có phải không có mùi máu không?”
“Thế thân?”
“Tương tự như con rối có thế điều khiển từ xa, ma pháp sư cũng thường dùng thế thân hình người để quan sát mục tiêu, ta cũng mới phát hiện sau khi đến gần, vì xả giận mới tháo cánh chim xuống.” Vincent làm một ma pháp thanh tẩy, màu đỏ trên người tan thành mây khói: “Dọa ngươi?”
“Có một chút…”
Triêu Đăng ngượng ngùng nói.
“Mặc dù là con rối, nhưng cũng cần vật thể không kém nguyên gốc chút nào mới có thể phục chế ra, đây là căn bản để triển khai ma pháp.” Vincent liếc y một chút: “Ác Ma từng ở cùng ngươi xác thực là một thể với Trưởng Thiên Sứ, linh hồn bọn họ xài chung một cơ thể…”
“Không phải Luyten bị phong ấn ở địa ngục hả?” Triêu Đăng nhíu mày: “Ngươi nói với ta vậy mà.”
“Ma Vương bị phong ấn ở địa ngục.” Vincent không tỏ rõ ý kiến: “Không nhất định là Ma Vương, hoặc thứ bị phong ấn không phải Ma Vương, chỉ là một hình nhân vô tội thế mạng.”
“…”
Thông minh tạm thời không liên lạc được, cần gấp Caesar.
“Suy đoán cũng vô dụng, sớm muộn gì bọn họ cũng tự mình tìm đến.” Vincent cử động cánh tay: “Lại nói giáo hoàng, ngươi muốn hắn chết liền, hay là đợi đến tế hiến?”
“Không biết nữa.” Triêu Đăng do dự một chốc, rốt cuộc nói ra vấn đề thắc mắc đã lâu: “Tại sao bỗng nhiên ngươi lại khế ước với ta?”
Nhất định là vì ông đây quyến rũ muốn chết nên không thể kiềm chế chứ gì, hi.
Vincent thoáng suy tư, nói đầy thành khẩn: “Cảm giác đi theo ngươi có thể đánh nhau.”
“…”
Mẹ, bố biết rồi.
Sau khi y và Vincent trao đổi, quyết định tranh thủ về đại giáo đình trước, giáo hoàng lẫn Ceciya chân chính đều đang ở đại giáo đình, đến nơi đó đương nhiên có thể giải quyết được nhiều vấn đề, khi tiết trời chuyển mát, ý thu tan trong gió đêm, từ Tinh Linh quốc đi đến thành Philharmonic cần vượt qua thất phiến thụ lâm ma quỷ, lúc đầu Hiyin được kỵ sĩ tuần tra phát hiện là ở nơi biên giới rừng rậm giáp ranh Biển Đen tràn ngập nguyên tố hắc ám. Hiện nay Vincent có khả năng là mảnh vỡ cảm xúc nhất, đương nhiên Triêu Đăng sẽ cố chung đụng với đối phương hết sức có thể.
“Không về?”
Thanh niên tóc đỏ chói mắt mặt mày cong cong, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù như vị quý tộc cũ trên bức cổ họa, tuy Vincent luôn cười, nhưng rất khó để phán đoán được tâm tình của hắn.
“Đúng vậy.” Triêu Đăng cũng cười: “Khó lắm mới đi ra được, ta muốn đi chu du khắp nơi.” Y dừng một chút: “Có được không?”
“Tuy trong thất phiến thụ lâm ma quỷ này không có gì chơi nhưng… Cũng, được.” Vincent gật đầu: “Nghe theo ngươi.”
Triêu Đăng lập tức bò lên ôm chặt hắn, dùng hai tay ôm lấy vai Hồng Long, đặt trọng lượng toàn thân lên người đối phương.”
“Không nhúc nhích nổi, ngươi cõng ta đi.” Triêu Đăng cọ cọ sau gáy Vincent, có người nói chỗ này là nơi duy nhất kỵ sĩ kí khế ước với Long không được đụng chạm, xà có bảy tấc, Long cũng vậy, trên nguyên tắc, nếu kỵ sĩ chạm vào nơi này, thậm chí Long sẽ có quyền xử tử hắn trực tiếp: “Có được không?”
“…”
Y thấy đối phương không nói lời nào, cố ý nắm sợi tóc chạm vào chếch cổ Hồng Long, như là căn bản không biết mình đang làm chuyện nguy hiểm cỡ nào, Triêu Đăng vẫn cười hì hì.
“Ngươi đã nói, nghe theo ta.”
“Được.”
Vincent ôm lại Triêu Đăng đang đu bám trên người mình.
“… Sao ngươi bóp mông ta.”
Đau chết ông rồi, khí lực thật đmcn lớn.
“Là tự ngươi kêu ta cõng, ta chỉ điều chỉnh tư thế giúp ngươi.” Thanh niên nở nụ cười xán lạn: “Kẹp chặt chân lại, rớt xuống ráng chịu.”
“…”
Luôn có cảm giác, bị gạt.
So với Vincent đi đầy ung dung, đối với người thường mà nói, thất phiến thụ lâm còn hơn địa ngục, thi thể người chết mục nát trong hốc cây sâu thẳm, đại bàng trên đỉnh đầu bay tới bay lui tìm kiếm xác chết, một đường đi thẳng, nguyên tố ánh sáng nồng nặc từ mặt đất đâm thẳng lên bầu trời, bào tử thực vật vương phải ánh sáng vàng óng. Mấy ngày nay số lần hoa văn hồng liên trên người Vincent ẩn hiện càng lúc càng nhiều, lúc trước y đã hỏi qua, trong tất cả Long tộc, chỉ có khi tâm tình Hồng Long kích động mới hiện lên loại thể văn ma mị kì quái này, ngay khi Triêu Đăng sắp không nhịn được hỏi hắn từ sáng đến tối cao hứng giờ nào, Vincent liền chủ động mở miệng.
“Có thể về tổ rồng với ta trước không?”
Kim điểm vờn quanh bốn phía, ánh mắt Vincent xẹt qua hồng văn hiện lên lần hai trên cánh tay, hắn nhìn về phía Triêu Đăng.
“Tổ rồng?”
Chính là cái chỗ chất đầy hoàng kim bảo thạch và mỹ nhân lõa thể á hả?
“Là nơi tất cả Long ra đời.” Lời của Vicnet dập tắt ý nghĩ của Triêu Đăng: “Long tộc có chút vấn đề, bọn họ luôn triệu hoán ta.”
“Được nha.” Triêu Đăng đối diện hắn mỉm cười: “Nghe có vẻ rất lợi hại.”
Sau khi thay đổi lộ tuyến, Vincent dùng truyền tống trận mang Triêu Đăng đi về tổ rồng, trận pháp khổng lồ trên mặt đất kết ra lam quang hoa văn phiền phức, khi Triêu Đăng mở mắt ra, bốn phía đã thay đổi đến long trời lở đất. Mây vờn uốn lượn trên thung lũng rộng lớn, mặt đất không có lấy một ngọn cỏ, mà thay vào đó là đủ loại khoáng thạch chồng chất, y chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí là trong giấc mộng. Vảy rồng được ánh mặt trời khúc xạ ra tia chói sáng loáng, sinh linh to lớn bay lượn đầy không trung, nghe đồn bên trong tổ rồng thần bí khó lường, thế nhân không ai biết được ra sao, ngay cả ghi chép trên thư tịch phần lớn đều đến từ những bài thơ của ngâm du thi nhân, nhưng khi được tận mắt thấy được loại sinh vật mạnh mẽ hoàn hảo này, chỉ cảm thấy khó mà tin được.
Chúng nó quá to lớn, chỉ cần một cái móng vuốt, cũng có thể bao bọc cả người y lại.
“Đẹp không.”
Nghe được Vincent hỏi, Triêu Đăng không tự chủ đáp một tiếng.
“Ngươi cũng vậy… Đúng không?”
“So với chúng nó ta phải lớn hơn.” Đôi ngân đồng của thanh niên tóc đỏ hơi cong lên: “Có muốn cưỡi rồng không?”
Đây là lần đầu tiên y thấy nguyên hình của Vincent, sinh linh khổng lồ toàn thân là huyết liên đỏ sẫm, phảng phất có thể che kín bầu trời, đôi ngân đồng thâm thúy như mỏ quặng đã được nóng chảy thành trạng thái lỏng, cặp mắt hiện lên sắc màu kì ảo, lại sâu thẳm như ngân bạc không chút tỳ vết, Vincent chở Triêu Đăng đi một vòng, sau đó nhẹ nhàng đặt đối phương vào một sơn động.
[Ở đây chờ ta.] Trong đầu xuất hiện âm thanh quen thuộc của Hồng Long: [Đừng chạy lung tung, chỗ này là hang động thủy tổ, ta sẽ về liền.]
“Được ~” Triêu Đăng đánh bạo sờ sờ chiếc sừng màu bạc của Long, thấy người sau không tránh né, y nhìn sinh vật hoàn hảo dị thường trước mặt, không nhịn được cảm khái: “Cảm giác thật thần kì, giống như nằm mơ vậy.”
[Ha.]
“Cười cái gì?” Triêu Đăng vỗ vỗ hắn: “Đi đi đi đi, chờ ngươi.”
Chờ khi thân ảnh Hồng Long biến mất vô tung, Triêu Đăng không biết làm gì đi lung tung một vòng quanh cửa động, nơi Vincent giấu y rất bí mật, xung quanh không có Long tộc nào, chắc cũng vì điểm này đối phương mới giấu y ở đây. Nhàn đến phát chán, mà bóng dáng Hồng Long lại chậm chạp không về, Triêu Đăng buồn chán đi sâu vào trong hang động.
Long thủy tổ…
Lúc trước Triêu Đăng chỉ định đi hơn mười phút rồi sẽ quay về, nhưng không nghĩ càng vào sâu bên trong, nhiệt độ càng lạnh cóng, khi y nhận ra có gì đó không đúng thì, tứ chi bắt đầu tê dại, ý thức từ từ hỗn loạn, trước khi rơi vào hôn mê, y nhìn thấy tia sáng lóe lên một cái rồi biến mất, chờ khi mở mắt ra, cơ thể đã có thể cử động, dù lạnh đến mức đòi mạng, Triêu Đăng vẫn như cũ không nhịn được đi vào sâu trong hang động, y không thể phát ra âm thanh, cũng không thể quay đầu, bề mặt nham thạch lồi lõm khiến bước đi vô cùng khó khăn, tiên huyết thơm ngọt nhỏ xuống theo bước chân, tại thời khắc Triêu Đăng sắp hôn mê lần hai, y nhìn thấy một hầm băng vô biên vô tận.
Hàn băng lâu đời vạn năm lan tràn trước mắt, băng trùy sắc bén chỉa xuống phía dưới, Triêu Đăng từng bước từng bước đến gần hắc nhai kết đầy băng tuyết, có gì đó bị vây ở nơi sâu thẳm của hầm băng, nó bị phong ấn ở đây, nó đang đợi y…
“Này! Tỉnh lại đi!”
Trong mơ hồ nghe được âm thanh xa lạ, Triêu Đăng chậm rãi mở mắt ra, một thanh niên đoan chính chưa từng gặp mặt không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, từ cái sừng chưa kịp ẩn xong của đối phương mà xem, thanh niên trước mặt cũng là một con rồng.
“… A.”
Đầu có chút đau, Triêu Đăng xoa xoa huyệt thái dương.
“Ngươi là Nhân loại…” Long tộc đối diện lẩm bẩm nói: “Tại sao Nhân loại lại xuất hiện ở đây, ngươi là kỵ sĩ của ai?”
“Cái gì?” Triêu Đăng phủ định theo bản năng: “Ta không phải kỵ sĩ.”
Trong đôi ngươi màu trà của thanh niên lấp lóe ánh sáng không rõ ý vị, bỗng nhiên hắn ôm eo Triêu Đăng từ phía sau, cảm nhận vòng eo dẻo dai tinh tế trong vòng tay, mà người trước mặt lại một mặt mờ mịt nhìn mình, hàng mi ô sắc như cánh quạt vầng trăng, đôi môi mềm mại hé mở, lại xuống phía dưới, có thể thấy được cặp mông kiều mị của mỹ nhân…
“Ta là Long tộc.” Hắn từng bước dụ dỗ: “Kí khế ước với ta, ta chỉ cần một kim tệ và một chút lễ vật nhỏ bé làm thù lao, ta sẽ thỏa mãn bất kì nguyện vọng nào của ngươi, tên của ta là ——“
Long tộc trước mặt bị quăng mạnh vào núi đá, đầu vừa vặn kẹt trong vết nứt mặt đá, Vincent cười híp mắt nhét Long tóc màu trà vào kẽ nứt, chỉ chừa lại nửa người ở ngoài.
Mùi máu trong không khí khiến Triêu Đăng dần dần tỉnh táo, y há miệng, liền thấy Hồng Long lau đi vết máu trên nham thạch, đột nhên lôi Long tóc màu trà sống dở chết dở ra, vứt người như món đồ chơi lên đá, toàn bộ quá trình người sau chỉ biết ngoan ngoãn chịu đựng.
“…”
Bố biết giá trị vũ lực của mi nghịch thiên lâu rồi, nhưng đồng loại cũng bị treo lên đánh mông như vậy thì, người kế tiếp.
“Ta rất thích ngươi nha.” Vincent thu tay về: “Vốn định xem như có một ông chủ lẳng lơ ông bướm cũng không sao, nhưng còn tiếp tục như vậy, ta sẽ tức giận thật đó.”
Chờ chút! Chẳng phải lúc này giữa mi và ông chủ của mi có hiểu lầm gì đó mới đúng chứ! Ngu Long!
“Ta không có…”
“Ngươi nói ngươi không phải kỵ sĩ.” Vincent đi tới: “Chậm chút nữa hắn sẽ nói tên hắn cho ngươi, khế ước giữa ta và ngươi sẽ biến mất vì tân khế ước, ngươi không muốn ta?”
“Không phải.” Triêu Đăng vội nói: “Ta mới vừa tỉnh lại, ta…”
“Tỉnh lại?” Vincent nhạy bén bắt được từ then chốt trong câu nói: “Ngươi đi vào?”
Nha hiểu luôn, rơi máy bay.
Rơi nhanh nào, nhanh nhanh để Đăng của mi trải nghiệm giá trị thù hận chút nào.
Y cúi đầu, như là ngầm thừa nhận.
“Triêu Đăng.” Vincent thu lại ý cười, hắn ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng vào Triêu Đăng: “Ngươi đã biết xảy ra chuyện gì hay chưa?”
“…?”
“Ceciya tuyên bố ta giết chết Trí Thiên Sứ ở biên giới Tinh Linh quốc, Trí Thiên Sứ là một trong sáu Đại Thiên Sứ, biểu tượng tinh thần của Thiên tộc, ta là Hồng Long cuối cùng, tộc trưởng đời tiếp theo sẽ là ta, các lão già không thể giao ta cho Thiên tộc thẩm phán, mới một canh giờ trước, Thiên tộc tuyên chiến với Long.” Đôi ngươi màu bạc của Vincent long lanh kì ảo: “Nếu ta không đoán sai, Ceciya có thể đồng thời điều động một phần Ác Ma, các lão già kiên trì cho rằng ta không chống lại lũ địch đó, bọn họ muốn tỉnh lại thủy tổ, vì vậy mở ra băng tuyết trận.”
Thẩm phán: thẩm lí và phán quyết.
“Ta…”
“Thủy tổ cần một lượng máu lớn đến tế sống.” Vincent hơi mỉm cười: “Nếu như hắn.” Ngón tay hắn chỉ vào Long tóc màu trà sống dở chết dở bên kia: “Không đánh thức ngươi, ngươi đã chết rồi.”
“Nhưng ta ——“
“Thật sự thì, ta có tức giận một chút.” Vincent khôi phục nụ cười, thần sắc xán lạn lại không lý do khiến người sởn tóc gáy, tay hắn bao lên vị trí Long tộc chạm vào lúc nãy: “Sư phụ, khoang sinh sản trong cơ thể ngươi thế nào rồi?”
Triêu Đăng sững sờ.
“Cái gì?”
“Khoang sinh sản Đuôi Quỷ cho ngươi ấy.” Ngón tay Hồng Long mơn trớn bụng y, cảm giác ấm áp khiến Triêu Đăng có chút không khỏe, kích thích quen thuộc khiến y bất giác căng cứng cơ thể, Triêu Đăng nhịn không được nghẹn ngào một tiếng: “Hình như vẫn chưa trưởng thành nhỉ, ngươi có cảm giác được không?”
“… Không.”
Là giá trị thù hận.
Đúng là hắn…!
Y cố gắng khắc chế kích động run chân, muốn tránh khỏi ngón tay Hồng Long, lại bị người sau lôi về, bên trong đôi đồng ngân màu bạc chứa đựng ý cười.
“Luồn khí vào, bên trong có một miệng nhỏ, làm đầy tới đỉnh nơi đó là có thể sinh ra vô số trứng nhỏ, sư phụ muốn thử cảm giác đẻ trứng một chút không?’
“Không… Không muốn!”
Giá trị thù hận còn khuyến mãi thêm đẻ trứng, help me mami quá đcmn đáng sợ.
Long tộc tóc đỏ sau khi nghe xong trầm thấp nở nụ cười.
“Không phải sư phụ muốn cưỡi rồng à, đồ đệ cho ngươi cưỡi nè…”
Hắn vừa nói, vừa ám muội xoa xoa cơ thể Triêu Đăng, lần trước ở quán trọ vẫn không có cảm giác này, tuy không biết được mấy sao, nhưng thời gian dài không có giá trị thù hận khiến Triêu Đăng choáng váng đến đầu nổ mắt hoa.
Thoải mái quá… Sắp chết rồi…
Y mơ mơ màng màng nhận lấy khiêu khích, mãi đến khi nhìn thấy cơ thể Vincent lộ ra.
Loài bò sát đều có hai bộ phận sinh dục, cái con trước mặt này, miễn cưỡng được tính là loài bò sát đúng không?
Bố, bố phắccccc… Lớn quá…
“Có người nói đêm đầu tiên của kỵ sĩ, không làm đối phương đến bò xuống đất, đều tính là thất bại.”
“… Ngươi muốn đạt tiêu chuẩn à.”
Triêu Đăng quả thực muốn đập đầu chết quách cho xong.
“Ta muốn làm thật tốt.” Hồng Long cong cong gương mặt, ngón tay chạm qua bờ môi nam hài, tầm mắt kề sát gương mặt tiên diễm yêu kiều như mặt trời mới mọc, bất giác trở nên sâu ám: “Yên tâm đi, hình người kết thúc lại thêm một lần long hình, ngươi sẽ thoải mái đến lên thiên đường.”
Lên cái L, mi giải thích play long hình là play kiểu gì cái đi… Mi muốn ông đây ôm cơ thể mi lăn qua lăn lại à?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muôn Vàn Sủng Ái
Quyển 4 - Chương 90: Nam hài hoàng kim 13
Quyển 4 - Chương 90: Nam hài hoàng kim 13