DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muôn Vàn Sủng Ái
Quyển 3 - Chương 58: Danh tiếng vang xa 2

Edit: Hyukie Lee

Bởi vì gần đây không có thông cáo nên Triêu Đăng không hề áp lực tắt đồng hồ báo thức ngủ thẳng đến lúc đồng hồ sinh lý reo vang, đại khái hơn tám giờ y mới xuống giường uống nước, đồng thời cũng phát hiện trên di động có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều của Kỷ Lan.

“Chào, chị——–“

“A Đăng cậu tới công ty nhanh lên!” Người bên kia ngữ khí vô cùng lo lắng: “Có công tác, rất quan trọng!”

Triêu Đăng nhanh chóng gặm mấy cái bánh mì, sau khi chấm sữa xong liền uống hết rồi tròng áo khoác ra cửa, nhà trọ y thuê chỉ cách tòa nhà văn phòng IMD có một con đường, chờ đến khi Triêu Đăng thật vất vả mò tới phòng làm việc Kỷ Lan liền nghe thấy tiếng thốt đầy kinh ngạc.

“Diêu không hề nói với tôi, cô ấy lại thích ca sĩ như thế…” Trong phòng làm việc của Kỷ Lan có thêm một người nước ngoài y chưa bao giờ gặp, đôi mắt xanh biếc của người kia chứa đầy sự không thể tin, nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Khó mà tin nổi.”

Đây chính là… Công tác mà Trì Tây Diêu giới thiệu đó hả?

Nhớ tới thần sắc đối phương lúc trao đổi số điện thoại, Triêu Đăng cong môi: “Xin chào?”

“Woa wóa, xin chào.” Người nước ngoài lộ ra nụ cười xán lạn: “Tôi là Levine, là tổng giám sáng lập Marlowe Med, chúng tôi rất thích âm thanh của cậu, vừa nãy Kỷ Lan có cho tôi nghe album mới cậu chuẩn bị phát hành, trong đó có một ca khúc vô cùng phù hợp với chủ đề quay chụp mùa này của Marlowe Med, tôi muốn chuyển ver đàn guitar unplugged, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể bàn bạc chi tiết?”

Acoustic unplugged, một loại hình âm nhạc dùng thùng và tay, người hát phải có chất giọng cực kì rung động, có yêu cầu về âm sắc vô cùng cao. Triêu Đăng nhìn Kỷ Lan một chút, lại nhớ đến giọng nói đầy hưng phấn của quản lý trong điện thoại, sau một thoáng do dự liền gật đầu.

[Tổng thống, thế giới này có skill gì không?]

Bình thường khi Triêu Đăng đến một thế giới mới, hệ thống thường cho y năng lực tương ứng với nhân vật đặt ra, tại thế giới này y là ca sĩ, trên lý thuyết phải có tố chất âm nhạc.

[Có.]

[Thật ra không có cũng không sao.] Triêu Đăng được tiện nghi vẫn không quên ra vẻ: [Chút tự tin ấy tôi vẫn có.]

“Bài chúng tôi chọn là bài chủ đề album 《 Lost Day 》, cậu có thể hát hai câu được không?”

Nam thanh niên đối diện Levine suy tư chốc lát, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn đi trường quay, hình như ở đó đang quay chụp nhỉ? Tôi hát ở đó.” Triêu Đăng tiến vào đôi xanh biếc của người nước ngoài, thoáng câu lên môi: “… Cũng thuận tiện cho anh xem hiệu quả luôn, được không?”

[Giá trị yêu thương: 1,5 sao.]

“Đương nhiên.” Levine nở nụ cười sáng sủa: “Đây là ý kiến rất tuyệt.”

Levine đi đến trường quay trước, Triêu Đăng và Kỷ Lan đến phòng nhạc lấy đàn guitar, chờ khi xung quanh chỉ còn hai người bọn họ, Kỷ Lan mở lời.

“Cậu quen Trì Tây Diêu hồi nào vậy? Cô ấy là người phát ngôn của Marlowe Med đó, Trì Tây Diêu đề cử cậu với bọn họ làm bài hát chủ đề quảng cáo mùa này.” Nhìn bộ dáng của Triêu Đăng là biết y không biết gì về địa vị siêu phàm của Marlowe Med trong giới thời trang, nữ quản lý đè vai y lại, cổ vũ đơn giản mà thô bạo: “Marlowe Med là thương hiệu Italia cực kì xa xỉ, rất rất trâu bò, nếu như lần này có thể lấy được bài hát quảng cáo, tuyệt đối là cơ hội tốt, cố lên.”

Được được được cố lên cố lên.

Dù sao cũng là cơ hội tốt để xoát sao.

Nghe được Triêu Đăng đồng ý, nữ quản lý mở cửa trường quay ra, bên trong đã tiến hành quay chụp một phần, ánh đèn và màn trập kéo dài không dứt, khi nhận ra đám người đang làm việc bên cạnh đều bị nam thanh niên hấp dẫn chú ý, Kỷ Lan hơi kinh ngạc.

Có rất ít người chuyên nghiệp đang làm việc bị người ngoài ảnh hưởng, lúc trước cô và Triêu Đăng cùng nhau đối mặt với tình huống tương tự, lúc ấy tất cả mọi người đều biểu hiện vô cùng bình thường, mà hiện tại, tựa hồ sau khi bị trăm ngàn yêu sách gửi lên, đứa trẻ mà cô nâng đỡ cũng có sự thay đổi…

“Ha, bên này!”

Tiếng hô hưng phấn của Levine làm siêu mẫu đang ngồi uống nước đằng kia phải ngẩng đầu lên, dường như Tạ Lâm đã chụp xong, chỉ mặc quần dài và T shirt ngắn, khi cùng Tạ Lâm hai mắt nhìn nhau, Triêu Đăng nở nụ cười với hắn.

Cho dù phải xoát giá trị thù hận trước nhưng cũng không thể làm hắn ghét mình thật được, không chỉ bởi vì nhiệm vụ, mà còn vì bối cảnh, thông tin trên internet chứng minh Tạ Lâm là siêu mẫu mắc chứng bạch tạng được săn đuổi nhất trong vòng một năm này, liên tiếp trở thành mode của các nhãn hàng xa xỉ, ngay cả các tạp chí lớn cũng săn lùng không nương tay, một người mẫu danh tiếng ở hàng siêu cấp như vậy, ngoại trừ tướng mạo xinh đẹp quỷ dị và cái tên đậm sắc thái phương Đông, thì cơ hồ ngoại giới đều không biết một chút gì về thông tin cá nhân của hắn, ngay cả nhiếp ảnh gia ngày ấy chụp hình cho Tạ Lâm không không tra được tin tức đối phương, nói cách khác, hậu đài của hắn mạnh đến mức khiến ký giả các quốc gia nhìn thôi cũng khiếp.

Huống hồ dựa theo quán tính các lần trước, đối tượng công lược thường là những nhân vật đứng đầu thế giới, nhan sắc lẫn năng lực và bối cảnh đều thuộc hàng trâu bò, tình cảnh hiện tại của y vẫn có chút gay go, nên cẩn thận một chút.

Tạ Lâm không phản ứng, trầm mặc dời tầm mắt, Levine chú ý đến động tác của hai người, bỗng nhiên mở miệng: “Lâm, anh quen Triêu Đăng à? Cậu ấy sẽ hát quảng cáo mùa này của chúng ta.”

“Không quen.”

Âm thanh Tạ Lâm rất nhẹ, rõ ràng là gương mặt người châu Âu nhưng tiếng Trung lại cực kì chuẩn, âm sắc hoàn toàn tương phản với Levine líu lưỡi bên cạnh.

“Là Diêu đề cử.” Levine không hề chú ý tia kinh dị xẹt qua trong mắt Tạ Lâm, tràn đầy phấn khởi nói: “Diêu nói thích cậu ấy ba năm, chính là từ lúc debut.”

Tạ Lâm qua loa đáp một tiếng.

Phát ngôn mùa này có hai người, sử dụng chủ đề “Mê cung mê huyễn”, đặt phân biệt Tạ Lâm và Trì Tây Diêu vào trong mê cung rừng rậm cỡ lớn, Trì Tây Diêu vừa chụp xong thấy Triêu Đăng đến có chút vui vẻ gửi một nụ hôn gió qua, trùng hợp lúc này âm thanh của Levine truyền đến.

“Hiện tại hát chứ?” Hắn dò hỏi đồng thời đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Dưới một mảnh rừng xanh biên biếc, thiếu niên và cây, nhất định hiệu quả sẽ tốt vô cùng.”

Chính xác là cực kì, cực kì đẹp đẽ.

Nam thanh niên ôm guitar da trắng tóc đen, gương mặt xán lạn như hoa đào lộ ra diễm sắc bức người, khác hẳn với hai người mẫu ở đây, vẻ đẹp của y như một loại sức mạnh mang theo tính xâm lược đủ để phá hủy tất cả. Triêu Đăng ngồi trên ghế chân cao, ngón tay thử hai dây đàn, âm thanh động nhân chảy ra từ môi.

“Xin chào.” Cặp mắt Triêu Đăng đảo qua nhân viên đang làm việc xung quanh, lúc này vừa vặn là nghỉ trưa, một đám người nước ngoài làm nghệ thuật dạt dào hứng thú nhìn mỹ nhân Đông phương diện mạo xuất chúng, trong đó không ít người thân thiện chào hỏi lại y: “Tôi là Triêu Đăng.”

Y nói, ánh mắt thẳng tắp tiến vào đôi ngươi nhạt màu, lại như đang chuyện trò với mình Tạ Lâm, vì một câu “Không quen” kia mà giới thiệu tên với tất cả mọi người.

“Lost Day.”

Bàn tay trên guitar nhẹ nhàng gảy khúc nhạc dạo, bên trong dư quang, y nhìn thấy Tạ Lâm có chút không tự nhiên xoay đầu.

[Mau mau nhanh nhanh, mở skill.]

[Là chính cậu nói.] Hệ thống vẫn còn tâm trạng đùa giỡn trong thời khắc mấu chốt: [Chút tự tin ấy tôi vẫn có.]

[… Bố hát quốc ca thôi người ta đã muốn chạy rồi! Lừa mi là heo! Thống ca ca tổng thống ba ba ba ba ———]

Hệ thống chịu không được nữa: [Hát hát hát.]

“Người nở nụ cười vô nghĩa giữa hừng đông, người đang cười ta.

Người xem ta như thanh niên đuổi theo thần tiên xinh đẹp.

Cùng ta nắm tay, cùng ta hôn biệt.

Người không sợ hồi ức mỹ lệ bị năm tháng bào mòn.

Ta nắm giữ tất cả, ta không còn gì cả.

Người lặng thinh khóc giữa ngày hè, người khóc vì ta.

Đôi ta lén cha mẹ trộm rượu, đôi ta quấn quít bên nhau tán gẫu dưới ánh lửa thị trấn.

Dường như tương lai hoàn toàn tươi sáng.

Thái dương hạ xuống, tinh quần lên cao.

Ta chí khí ngút trời, ta hồn bay phách lạc.



…”

Cả người lẫn âm thanh đều như mang theo ma lực, đôi ngươi khép hờ khi biểu diễn, như thiếu niên chưa va chạm với sự đời, khi Triêu Đăng hát xong, âm tiết cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay, Trì Tây Diêu lại gần cho y cái ôm ấm áp, theo bản năng nhìn về phía Tạ Lâm, phát hiện người sau cũng đang nhìn mình, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, đối phương rất nhanh dời đi tầm mắt.

“I just wanna take him in.”

Nghe được câu xúc động từ nhiếp ảnh gia lúc nãy chụp ảnh cho Trì Tây Diêu, Levine không rõ ý kiến nhún vai một cái, lúc trước hắn cũng nghe qua một vài tin tức, trên diễn đàn xã hội có ngàn người đang yêu sách sôi sùng sục, nhưng giới thời trang lại không để ý lắm những scandal như thế, không ít người mẫu vì giữ gìn vóc dáng mà lúc đói bụng điên cuồng hút thuốc, trộn thuốc an thần vào rượu trà là chuyện bình thường như cơm bữa. Triêu Đăng cũng không phải người phát ngôn, nếu chỉ dùng bài hát thì cũng có thể tăng thêm đề tài.

Huống hồ…

Đôi mắt Levine xẹt qua Triêu Đăng và Trì Tây Diêu đang nói chuyện với nhau, tâm trạng có chút kì quái.

Thoạt nhìn Triêu Đăng không phải người có cuộc sống hỗn loạn, đừng nói đến ma túy rượu chè, ngay cả dấu hiệu nghiện thuốc lá cũng không thể tìm ra.

Sau khi đôi bên quen biết lẫn nhan, Kỷ Lan ở lại kí kết với Marlowe Med, vừa vặn quay chụp kết thúc, Trì Tây Diêu lôi kéo Triêu Đăng và Tạ Lâm cùng nhau xuống lầu, thời điểm ở cầu thang nghe được Triêu Đăng nói mình không hề biết đến thương hiệu Marlowe Med, nữ mẫu tóc đen châu Á có chút buồn cười giới thiệu dùm.

Marlowe Med được sáng lập năm 1934, ban đầu chỉ có hai sinh viên người Rome vì khát khao nghệ thuật mà lên ý tưởng, bọn họ vừa học lấy bằng tốt nghiệp vừa lén lút nhận đơn đặt hàng, Marlowe Med từ hồi thành lập đến nay vẫn luôn kiên quyết theo đuổi trang phục cổ phong hoa lệ, ý niệm ban đầu của hai vị sáng lập là: Vì muốn trở thành nơi duy nhất cung cấp trang phục loại nhất cho nhân sĩ. Dù cho sau này có rẽ đường sang thiết kế lọ nước hoa, giày, trang sức và thậm chí là hộp trang điểm, nhưng chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu.

“—- Marlowe Med là nhãn hàng xa xỉ nhất toàn cầu, được giới thời trang xưng là “Lam Huyết”, thời đại trước chỉ có quý tộc mới có thể uống được nước suối bên trong suối ngầm, bọn họ tin rằng dòng suối màu xanh lam kì dị có thể trường thọ, cho nên người làm việc bên trong Marlowe Med đều có địa vị siêu phàm và hậu đài vững chắc… Triêu Đăng!!”

Triêu Đăng đứng đối diện Tạ Lâm và Trì Tây Diêu, quay lưng với cửa thang máy, Triêu Đăng không hề nhìn thấy cô gái đứng sau lưng trùm kín mặt mũi hai tay giơ lên bình axit, mùi vị đặc sệt gay mũi nồng nặc của axit sunfuric phả vào mặt, y không kịp quay đầu lại, nhưng cảm giác được Tạ Lâm kéo cả người vào bên trong một vòng, đồng thời rất dứt khoát giơ chân đạp vào bụng cô gái kia một cước.

Cô gái bị hắn đá văng xa ra mấy mét, cơ thể đập vào lớp đá hoa cương của thang máy, phát ra tiếng ma sát nặng nề, chợt không khống chế kịch liệt ho khan, axit sunfuric bị đổ tràn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ăn mòn sàn nhà, Triêu Đăng vậy mới biết Tạ Lâm thoạt nhìn ốm yếu lại có sức lực khủng bố đến thế, hơn nửa người đều kề sát vào đối phương, nhiệt độ cơ thể Tạ Lâm khá thấp, da dẻ tái nhợt chạm nhau lạnh lẽo, Triêu Đăng không kịp nói lời cảm ơn liền nghe được tiếng cười điên cuồng của cô gái kia.

“Đi chết đi! Ha ha ha ha ha ha! Anh chết đi a!”

“Tôi thích anh nha, tôi rất thích, rất thích, rất rất thích anh nha, Triêu Đăng.”

“Xin anh ha ha ha ha! Tôi đây yêu anh, yêu anh như thế như thế———–“

“Anh chết dùm tôi, có được hay không?”

[Giá trị yêu thương: 5 sao.]

[Giá trị thù hận: 5 sao.]

Dáng vẻ cô bé kia thật sự rất khủng bố, kính râm rơi xuống lộ ra đôi mắt đỏ lòm gắt gao nhìn chằm chằm người trong ngực Tạ Lâm, Trì Tây Diêu vừa hồi phục tinh thần lập tức gọi điện báo cảnh sát, không biết là ai tung tin Triêu Đăng bị fan cuồng tấn công, trước khi cảnh sát tới thì một đám kí giả phóng viên đã nhanh chóng ùa đến, nhân viên IMD lập tức kêu bảo vệ đến đuổi bọn họ đi, chờ đến khi rốt cuộc có thể an toàn ra khỏi IMD, bỗng nhiên y nói với Tạ Lâm nãy giờ vẫn luôn yên lặng.

“Cảm ơn anh cứu tôi.”

“A Đăng, anh không sợ hả?” Trì Tây Diêu vẫn còn sợ khi nhớ lại lúc nãy, sắc mặt cô bé dữ tợn hiện lên trước mắt, dục vọng chiếm hữu muốn hủy diệt tất cả khiến cô hãi hùng khiếp vía, nhưng người trước mặt lại còn tâm trạng nói chuyện với Tạ Lâm, nữ mẫu tóc đen do dự nói: “Tôi cảm giác anh không bị ảnh hưởng gì hết?”

“Người như vậy rất nhiều nha.” Triêu Đăng cười hì hì, dáng vẻ mạn bất kinh tâm hiện ra vừa đa tình lại vừa vô tình, phảng phất dù yêu thương khắc cốt cũng không thể lay động y mảy may: “Tôi quen rồi.”

Tạ Lâm nghe vậy nhàn nhạt liếc nhìn y một cái, Triêu Đăng nở nụ cười, y sờ sờ mũi: “Cái kia, tôi là Triêu Đăng, anh có nhớ tôi không?”

Như là có chút bất an, rồi lại tràn ngập mong đợi nhìn về phía Tạ Lâm, thấy đối phương gật đầu, độ cong bên môi Triêu Đăng ngày càng sâu: “Ngày đó thật không phải, lúc đó tôi không biết nên nói cái gì, nên…” Tựa hồ cảm thấy như vậy quá tùy tiện, Triêu Đăng thoáng cắn môi, vừa vặn có thể thấy được lệ chí nhạt sắc nho nhỏ: “Thật sự là tôi chỉ muốn trò chuyện với anh.”

Lại một lần nữa hắn nghe người nọ nói cám ơn, Tạ Lâm hơi rũ mắt, âm thanh lạnh nhạt.

“Không có gì.”

Nếu như không phải không cẩn thận nhìn thấy mạt ửng hồng nhàn nhạt trên vành tai Tạ Lâm, cơ hồ Triêu Đăng cũng tin rằng đối phương thật sự lạnh nhạt.

[Giá trị yêu thương: 0,5 sao.]

Nghe được thông báo giá trị yêu thương tăng lên, Triêu Đăng ngơ ngác.

Bỗng nhiên, cảm thấy, hắn, có chút, đáng yêu?

Hơn nữa thật sự rất tuyệt đó hì hì hì hì, muốn ngủ ghê.

Việc hợp tác với Marlowe Med đã chiếm đa số toàn bộ lịch trình trong ngày, ngày 《 Lost Day 》được chuyển ver unplugged xong xuôi, điện thoại có người gọi đến, khi nhìn thấy tên người gọi, Triêu Đăng nhíu mày.

Tịch Trừng.

Nếu như nhớ không lầm, lúc trước vị cao phú suất muốn tán tỉnh Đăng Đăng hình như là tên này nhỉ.

Triêu Đăng ấn nút nghe, từ bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính: “Tiểu Đăng?”

“Vâng, Tịch tổng.”

“Lần trước Kỷ Lan nói thân thể cậu không thoải mái, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”

Y rũ mắt: “Khá hơn rồi.”

“Tôi có nghe một số tin đồn về cậu…” Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, cách một hồi, Tịch Trừng thấp giọng nói: “Cậu có khỏe không? Nếu cần giúp đỡ cứ nói với tôi, đừng cố gắng chịu đựng.”

“Tôi không sao.” Triêu Đăng cầm lên khúc phổ trên bàn trà, vừa nhìn vừa nói chuyện điện thoại: “Không dám làm phiền Tịch tổng.”

Khúc phổ: sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo.

“Cậu thật là…” Ngữ khí buồn cười khiến bàn tay Triêu Đăng đang lật dừng lại một chút, rồi y nghe đối phương nói tiếp: “Đêm nay ở Sky, gặp nhau, ha?”

Cách một hồi, Triêu Đăng đồng ý.

Sky là một nhà hàng cơm Tàu xa hoa, tọa lạc ở nội thành cạnh bờ sông, nơi tấc đất tấc vàng. Bốn phương tám hướng đều là mấy tên nhà báo phóng viên ngồi chồm hổm săn tin, Triêu Đăng không thể lái xe đành phải làm như cướp trùm kín mít từ đầu tới chân, tài xế nhìn y nào mũ lưỡi trai nào kính râm nào khẩu trang, không nhịn được trêu chọc vài câu, Triêu Đăng cũng có hứng thú cãi lại, mãi khi đến Sky, y nói tên Tịch Trừng, nữ phục vụ mặc sườn xám thanh lịch liền dẫn lên đến phòng riêng lầu hai.

Cửa được đẩy ra, hai người đang ngồi nói chuyện bên trong ngẩng đầu nhìn về phía Triêu Đăng, người đàn ông nói trước mày kiếm mắt sao, một thân âu phục cắt may tinh xảo tôn lên vóc người mạnh mẽ, thấy Triêu Đăng đứng ở cửa không nhúc nhích, gã ta thoáng câu môi.

“Tiểu Đăng, lại đây.”

Âm sắc của gã giống y như đúc Tịch Trừng trong điện thoại, Triêu Đăng do dự một chút, ngồi xuống chỗ cách xa Tịch Trừng một chút, người kia tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn y một cái, thái độ tự nhiên giới thiệu với người bên cạnh.

“Cậu biết Quan đạo mà đúng không?”

Mặc dù Tịch Trừng đang cười nhưng đáy mắt lại không có một tia nhiệt độ, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý đánh giá Triêu Đăng, đã một quãng thời gian không gặp, ngôi sao nhỏ tính khí quật cường này ngày càng trổ mã đến câu người, từ đôi ô mặc đến mái tóc rồi đến cả gương mặt, thiếu niên mới lớn tựa như cây cối xanh um, khiến ai cũng muốn trèo lên hưởng thụ.

“Biết, đạo diễn trẻ tuổi ưu tú nhất quốc nội ai mà không biết.” Tầm mắt Triêu Đăng lóe lóe nụ cười: “Xin chào Quan đạo.”

Khi y và thanh niên chào hỏi lẫn nhau xong, Tịch Trừng cho nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, mấy người nói khách sáo vài câu không quan trọng, chờ khi rượu đã ngấm vào, Tịch Trừng châm thuốc hơi mỉm cười với Triêu Đăng.

“Lần này gọi cậu tới, là bởi vì bộ phim của Tiểu Quan còn thiếu một nam phụ, mặc dù cậu không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng hình tượng và khí chất rất phù hợp với nhân vật, tính cách cũng rất giống nhau, kinh nghiệm diễn thì không thành vấn đề, tôi và Tiểu Quan đều thấy cậu có thể đảm nhiệm được.”

“Tính cách gì?”

“Giống như mèo con.” Tịch Trừng theo dõi y, từng chữ từng chữ: “Vừa kiêu căng khó hầu hạ, thế nhưng ai nhìn vào… Cũng không nhịn được muốn yêu.”

“Tôi cảm thấy mèo rất phiền a.” Dường như Triêu Đăng nhớ ra cái gì đó, đôi mắt cong lên tựa trăng non: “Thỏ có vẻ khá manh.”

Hì hì hì hì.

“Thỏ so với cậu còn ngoan hơn.” Tịch Trừng cách y càng lúc càng gần, cơ hồ là dán vào lỗ tai mà nói chuyện: “Hẹn cưng nhiều lần như vậy, lúc này mới chịu nể mặt, có phải chỉ cần cưng không xảy ra chuyện, thì mãi mãi cũng không thèm để ý tôi?”

Nha hiểu luôn.

Thì ra, ông đây, cần phải, lơ đẹp.

“Không có, sao lại thế.”

Triêu Đăng vừa nói xong, cảm giác được bàn tay lớn dán lên mông mình, gã ta tràn ngập ám chỉ nhào nặn đám thịt mềm, tầm mắt Triêu Đăng tối sầm, vừa định đánh người thì cơ thể lại truyền đến một trận nóng bỏng, tay chân bủn rủn, gần như Tịch Trừng đem người ôm vào trong lòng, đầu lưỡi liếm lên sợi tóc mềm mại.

Nhận ra cơ thể mình xảy ra chuyện gì, Triêu Đăng hơi biến sắc.

“… Cút ngay!”

“Vẫn còn bướng bỉnh?” Gã vừa sờ mó vừa đè Triêu Đăng xuống, tầm mắt mơ hồ dâng lên sương trắng, không nhịn được cười ra tiếng: “Đây là thuốc nhập khẩu, liệt nữ ăn vào cũng biến thành dâm phụ, huống hồ là cưng, cưng vẫn còn là trai tơ đúng không, Tiểu Đăng?”

Thấy y không nói lời nào liều mạng giãy dụa, Tịch Trừng vỗ một cái lên hai đám thịt mềm, gã dùng sức rất mạnh khiến mỹ nhân rên lên một tiếng, Tịch Trừng đè thấp cổ họng uy hiếp.

“Nếu cưng đã tới gặp tôi thì phải chuẩn bị loại này cho thật tốt, vật đổi vật, yên tâm, tôi sẽ yêu cưng, đảm bảo em sảng khoái đến mức không quên được tư vị đàn ông.”

Đổi cái L.

Mỹ nhân bị thuốc làm cho tay chân vô lực, đột nhiên hé môi về phía gã, khi phát hiện trên mặt mình có một ngụm nước bọt, Tịch Trừng tát Triêu Đăng một cái vang dội, Quan đạo bên cạnh đã sớm lùi về làm bình phong, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhìn Triêu Đăng bị mình dùng hai chân đạp túi bụi, hiển nhiên là đau muốn chết, Tịch Trừng cười cười.

“Làm ngôi cái gì sao chứ, con mẹ nó cưng chính là thiếu làm, âm thanh dễ nghe như vậy thì ngoan ngoãn gọi giường đi, cưng gọi một đêm, anh cho cưng một căn biệt thực, được không?”

[Xung quanh có mảnh vỡ.]

Hệ thống vừa dứt lời, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài, tóc ngắn bạch kim, đôi ngươi nhạt màu, người mẫu với mỹ mạo tái nhợt như vampire thu hết những gì xảy ra trong phòng vào đáy mắt, bước chân vốn còn có chút nóng nảy bỗng dừng lại.

Tạ Lâm trầm mặc, hàng mày hơi nhíu.

Đọc truyện chữ Full