Edit: Hyukie Lee
Khi thời kì động dục kết thúc, Triêu Đăng không biết mình bị Tang đè lại làm thêm bao nhiêu lần, y có chút mệt, trong mơ hồ phát hiện có người tắm rửa cơ thể giùm mình, thay y phục và thỉnh thoảng trong lúc mặc quần áo còn sờ sờ bóp bóp, giống như muốn cào xé cả cơ thể y ra vậy. Triêu Đăng được Tang ôm đến phòng khách, vị bác sĩ tư nhân chờ đợi đã lâu liền đứng dậy đi qua.
Y nghe được một tiếng thở dài, alpha ôm y mỉm cười đối diện với bác sĩ.
“Sao vậy? Chasel.”
“Omega của anh đúng là đại mỹ nhân, bạch điểu.” Vị bác sĩ tư nhân tên Chasel nâng lên cánh tay của Triêu Đăng lên, dùng ánh mắt nghiên cứu nói: “Xương cốt của cậu ấy rất đẹp, tỉ lệ cân đối, cơ bắp xinh đẹp, khó trách anh lại động lòng.”
“Nếu chỉ có cơ thể đẹp thì cũng không đến mức tôi bị hấp dẫn.” Ý cười của Tang không thay đổi, ngón tay xẹt qua hai má Triêu Đăng, thời điểm đôi ô mặc ẩm ướt nhìn sang đổi lấy một nụ hôn lên chóp mũi tinh xảo: “Nhị thiếu gia rất đáng yêu.”
Bác sĩ thấy trong lúc vô tình cơ thể Triêu Đăng khẽ run, trong mắt sinh ra một loại cuồng nhiệt.
“Anh không cân nhắc đến việc cải tạo cơ thể omega của anh sao?” Bác sĩ buông tay Triêu Đăng ra: “Cậu ấy rất mẫn cảm, hơn nữa lại còn trẻ tuổi, anh có thể làm cho cậu ấy càng thêm mẫn cảm, làm cho cậu ấy thành con chó ngoan ngoãn chỉ phục tùng mình anh, hơn nữa còn vô cùng kiều mị… Anh không muốn cho cậu ấy mang thai và ra đầu nhũ à?”
“…”
Á á á có yêu quái, bớ người ta có biến thái.
“Nhị thiếu gia, ngài muốn không?” Tang nhìn như cung kính dò hỏi Triêu Đăng, ý cười dịu dàng khiến lòng người phát lạnh: “Sẽ rất thoải mái đó, rất nhiều tình nhân của thủ lĩnh gia tộc đều được huấn luyện, cuối cùng bọn họ đều rất hài lòng với sự thay đổi của cơ thể.”
Ông đây biết tỏng bọn mi muốn nhìn ông sợ hãi rồi nhá, được, sợ thì sợ.
“Không muốn…”
Tựa hồ Triêu Đăng cực kì sợ hãi cuộc nói chuyện của bọn họ, giãy dụa muốn chạy khỏi lồng ngực Tang, vừa khéo bác sĩ bên cạnh thấy vậy liền thêm mắm dặm muối.
“Bạch điểu, omega của anh không ngoan gì hết, anh nên cho cậu ấy sinh vài đứa.” Chasel mặt không biến sắc nói: “Nếu không thì bạn O nhỏ nhắn này sẽ không biết ai là chủ nhân đâu.”
“Tang, không muốn…!” Triêu Đăng vùi mặt vào lồng ngực hắn, sợ hãi thật sự, hoang mang hoảng loạn thuận tiện mè nheo lãm nũng nơi cổ Tang: “Em không muốn cải tạo, em sẽ ngoan ngoãn… Xin anh mà…!”
“Nếu ngài chịu cải tạo.” Tang dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của Triêu Đăng, nụ cười rực rỡ tôn lên vẻ đẹp của chàng trai tuấn mỹ: “Ngài sẽ càng ngoan.”
Sắc mặt Triêu Đăng tái nhợt, luống cuống đến cực điểm trở thành cứng ngắc, không nhúc nhích ngồi trên đùi Tang. Thấy người nọ bị dọa đến sắp khóc, rốt cuộc Tang cũng mở lòng từ bi tha cho một lần, hắn nhìn vị bác sĩ một cái, người sau biết mình không nên nói tiếp, đoán thầm kế tiếp là tiết mục bố già tương lai ngọt ngào dụ dỗ omega của hắn, và đúng như dự đoán, thanh niên tóc nâu có chút đau lòng vỗ vỗ lưng omega, thấp giọng nỉ non.
“Nếu ngài hôn môi mu bàn tay của tôi.” Tang dừng một chút: “Đại đa số tình huống, tôi sẽ tha thứ ngài.”
Đây đúng là một màn cực kì phiến tình, mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn buông xuống rèm mi, đôi môi vì được thương yêu quá độ trở nên ửng hồng rơi lên mu bàn tay phải của tên sát thủ. Tang thấy vậy yêu thương xoa xoa lưng Triêu Đăng, thấp cười ra tiếng.
“Ngài là bé thỏ ngoan của tôi, hiện tại tôi yêu ngài đến mức một giây cũng không xa nổi, sao lại nhẫn tâm đưa ngài vào hiểm cảnh.”
Đàn ông Italia thích tự do lãng mạn, thích biện hộ cho lời nói của mình, đương nhiên bạch điểu cũng không ngoại lệ.
Chasel mở hộp bác sĩ ra: “Cho tôi kiểm tra một chút xem cậu ấy có mang thai không được không?”
Thấy Tang gật đầu, gã lấy ống nghe và mấy thứ dụng cụ khác ra, sau khi kiểm tra đơn giản, Chasel nói: “Nếu tôi nói cậu ấy có em bé…”
“Xóa sạch.” Tang không chút do dự: “Bây giờ còn rất sớm, chết rồi sẽ không ảnh hưởng tới Triêu Đăng, anh nghiêm túc?”
“Không có, cậu ấy không mang thai, đây chỉ là giả thiết.” Chasel nói xong, nhíu mày: “Anh có cần thuốc tránh thai không? Dù sao chuyện này cũng khó lòng phòng bị.”
“Đương nhiên.”
“Omega của anh…?”
“Nhị thiếu gia.” Tang cúi đầu: “Vĩnh viễn cũng không muốn em bé, hả?”
Nhìn Triêu Đăng gật đầu, Chasel hơi nhíu mày nuốt đống suy tư vào đáy lòng, lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn để lên bàn, sau khi hành lễ liền tao nhã rời đi.
Đi tới hành lang, thần sắc lúc nãy của omega không tự chủ ám ảnh đầu óc gã, khả năng mà gã cố hết sức xem nhẹ khiến bước chân Chasel hơi ngừng lại.
Từ chối thẳng thừng như vậy, có lẽ là…
Căn bản y không nguyện ý mang thai đứa con của Tang.
Theo sự mở rộng liên tiếp của gia tộc Heotto, các thủ lĩnh của Sicillia dần dần bắt đầu kiêng kị cỗ thế lực mới này. Tang càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày trở về trên người luôn có mùi rượu hoặc mùi máu tanh nồng đậm, nhưng dù có bận đến đâu đi chăng nữa thì hắn luôn nhín nhút chút thời gian bầu bạn với Triêu Đăng. Trong lúc vô tình Triêu Đăng dò hỏi, nụ cười đầy dịu dàng của thanh niên khiến y có hơi run.
“Ngài là ánh sáng của tôi.” Tang ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ: “Nhìn thấy ngài tôi mới cảm thấy cuộc sống này có hy vọng.”
“…” Omega tóc đen mắt đen dường như có chút thẹn thùng quay đầu, chiếc môi nhỏ khẽ giật giật: “Anh nói chuyện thật là khoa trương.”
“Là chân tình, nhị thiếu gia của tôi.”
Tang lật người đè lên, vòng eo mảnh khảnh và đôi chân dài cọ vào trong ngực, đầy mê luyến mút lấy lớp hồng nhàn nhạt trên đôi má xinh.
Phòng làm việc ban đêm đầy mùi căng thẳng khói súng, thuộc hạ đến đây báo cáo cung kính chờ ngoài cửa, khi nhận được mệnh lệnh người bên trong mới dám bước vào.
“Chúng tôi đã thăm hỏi rất nhiều người, từ học cứu, chuyên gia ngôn ngữ, thậm chí là vô gia cư, trong đó điều tra được một vị bác học gia, cô ấy nói phát âm này giống tên của một người hơn.”
Học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.
Sắc mặt của Tang không cảm xúc: “Tên?”
“Vâng ạ, ‘Wei’ hoàn toàn ăn khớp với một dòng họ cổ xưa của phương Đông, trong truyền thuyết dòng họ này đến từ danh môn vọng tộc của phương Đông, ‘Qiao’ là tên theo sau.”
“Người phương Đông…” Vị thủ lĩnh gia tộc ngồi sau bàn ngậm điếu thuốc, gương mặt tú lệ trong đám khói mông lung đầy âm u tàn bạo: “Lại đi nhờ vị nữ sĩ kia một chuyến, nhờ cô ta cho biết hàm nghĩa của ‘Nao’.”
“Ngài nói từ ‘Nao’ sao?”
Ngón tay đang lấy thuốc lá của Tang khựng lại.
“Đây là từ trái nghĩa với ‘Qiao’, theo giải thích của người phương Đông, đây là hai từ có nghĩa hoàn toàn trái ngược.” Thuộc hạ cúi người xuống, gã gắng nén dục vọng muốn chạy trốn khi đối diện với ác ý mà alpha mơ hồ mất khống chế: “Cô ấy thuận tiện nói cho tôi biết.”
“Viết ra.”
Cố ý dùng từ trái nghĩa để gọi một người, tám chín phần mười là biểu đạt thân mật, nếu như mỗi lần đánh mất lý trí Triêu Đăng đều nói ra vậy thì không còn là ngẫu nhiên nữa, như vậy…
Thuộc hạ nhanh chóng cầm bút viết lên giấy, gọn lẹ viết ra danh tự nọ, gã thấy vị thủ lĩnh trẻ tuổi khát máu dùng một cây bút khác viết thêm một cái tên khác sát hai chữ kia, chợt dập tắt điếu thuốc.
“Đây là em ấy nói cho ta, tên của em ấy.” Thanh niên với màu mắt hổ phách đang lầm bà lầm bầm: “Ký tự của Đông phương rất đẹp, viết ra như một đóa hoa.” Thanh niên đưa tờ giấy lại trước mặt thuộc hạ, bên trên là hai danh tự viết bằng Hán ngữ như tùng hoa, Tang thấy thuộc hạ nhìn chằm chằm săm soi, lạnh nhạt nói: “Thoạt nhìn chúng nó rất xứng đôi ư? Omega của ta, cùng với một người phương Đông…”
“Tiên sinh, tôi ——“
“Đi ra ngoài.”
Tang vò nhàu tờ giấy, lại một lần nữa châm điếu thuốc, không còn tâm tình nhìn ra bóng cây ảm đạm ngoài cửa sổ.
Sau khi đã qua thời kì mẫn cảm, số lần Chasel đến khám bệnh đẩy tới một tháng hai lần, dục vọng chiếm hữu và ý thức lãnh địa của alpha khiến Tang muốn đem Triêu Đăng nhốt lại theo bản năng, nhưng chuyện Chasel đến tái khám vẫn miễn cưỡng chấp nhận vì có quen biết. Mặc dù là vậy nhưng Chasel cũng biết rõ Tang vô cùng không thích gã đụng vào omega của hắn, dù cho xuất phát từ thiết yếu.
“Khoang sinh sản của cậu ấy không bị tổn thương, rất yếu ớt, hơn nữa rất tuyệt vời.” Gã buông dụng cụ kiểm tra xuống, Chasel nói: “Thứ nối liền với tử cung đã mất, cậu ấy sẽ không thể mang thai được nữa nhưng độ mẫn cảm vẫn không thay đổi, nói cách khác, cơ thể sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tình thú.”
Tang nói cảm ơn rồi phân một ít công việc cần làm, nhận lấy thuốc được điều chế, bỗng nhiên đôi mắt Triêu Đăng lia qua nơi Chasel đang ngồi, từ đây về sau Tang sẽ nuôi y như nuôi một loài chim quý hiếm, muốn nhìn thấy bác sĩ này cũng không dễ. Triêu Đăng suy nghĩ một chút, nhìn thẳng vào mắt đối phương, đợi đến khi người sau bị tầm mắt của y hấp dẫn, môi Triêu Đăng hơi mím, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt.
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
Trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, hảo cảm với đối phương cũng không thấp, Triêu Đăng làm một khẩu hình, trùng hợp sao có người tiến vào báo cáo tin tức, Tang nghe xong gật gật. Nửa giờ trôi qua sau khi Tang tiễn bác sĩ đi, một lần nữa Chasel cầm theo hộp dụng cụ y tế một mình xuất hiện trước mặt Triêu Đăng.
“Vì gặp cậu, mà tôi liều mạng dù có bị bạch điểu bắn thành tổ ong.”
“Nhưng anh vẫn đến mà~” Triêu Đăng khịt khịt mũi: “Anh là beta đúng không?”
“Sao cậu biết?” Chasel nhìn dáng dấp của y, tâm trạng có chút buồn cười: “Đại đa số đều cho rằng tôi là alpha.”
“Mùi vị.” Triêu Đăng cười rộ lên: “Mùi của alpha luôn khiến tôi không thoải mái, còn anh thì không.”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
“Tôi bị bắn thành tổ ong là chắc rồi.” Chasel thở dài: “Cậu kêu tôi tới, có chuyện gì không?”
“Tôi muốn thuốc.” Mỹ nhân đối diện sắc mặt đoan chính, lệ chí nơi mắt trái như ẩn như hiện, gương mặt đoan lệ vô song phảng phất có thể câu hồn đoạt phách: “Loại thuốc có thể xóa bỏ kí hiệu của alpha, loại thuốc có thể cho tôi hoàn toàn thoát khỏi Tang… Anh làm được mà.” Môi người nọ nhẹ nhàng khép mở, hàm răng trắng bóc tôn lên đầu lưỡi đỏ hồng, Triêu Đăng mỉm cười nói: “Hơn nữa anh sẽ đưa nó cho tôi, đúng không?”
Ánh dương yên tĩnh, nước chảy mây trôi, gió nhẹ xuyên qua hành lang cuốn lên giọt sương mai đọng lại trên cánh hoa đêm. Thủ lĩnh trẻ tuổi bận rộn một đêm vội vã đi vào gian phòng của mình, nơi ấy đang phun trào, pheromone xinh đẹp nồng nặc như mặt trời ban trưa làm khóe môi hắn không tự chủ sinh hoa, bàn tay cẩn thận từng li từng tí ve vuốt đôi má người trong lòng, rồi dừng lại ở khoảng không.
Omega nửa mê nửa tỉnh tựa hồ cảm nhận được điều gì, thuận theo nguồn nhiệt và khí tức vùi mặt vào bàn tay nhỏ của Tang, thấp giọng nỉ non.
“Nháo Nháo…?”
[Giá trị thù hận: 1,5 sao.]
Thật là sảng khoái ——— sảng khoái muốn bay ————
So với ——- thời kì ———– động dục ——- còn ——- muốn ——– hơn ————-
Tang không nói gì, yên lặng nhìn Triêu Đăng nằm trên giường, rút tay mình về.
Nha hiểu luôn, sảng khoái chấm dứt.
Cách một khoảng thời gian rất dài, khi Triêu Đăng mở mắt thấy rõ tất cả xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi.
Kim xăm lít nha lít nhít bé nhỏ, các loại thuốc màu đầy đủ, cùng với thanh niên đang trầm mặt chuẩn bị lấy dây xích trói y lại.
Từ sau lần bị kí hiệu kia, đã rất lâu rồi Tang không dùng dây xích trói y, thấy đối phương như vậy, Triêu Đăng có chút kinh hoảng kêu tên Tang, đổi lấy cái xoa đầu của người kia như an ủi sủng vật. Đến khi tay chân xinh đẹp đều bị thanh niên khóa chặt trên giường, Tang lấy dao găm nhẹ nhàng cắt xé quần áo Triêu Đăng.
“Nhị thiếu gia, ngài biết không.” Thủ lĩnh gia tộc trẻ tuổi đến gần hỏi nhỏ, bên trong âm thanh vô cùng nhu nhuyễn gợi nhớ đến chàng trai hiền lành trong quá khứ: “Trên vũ khí của bọn sát thủ Sicillia đều được khắc tên của mình, bởi vì vũ khí tốt nhất, là đồng bọn quan trọng nhất… Ngài là trân bảo của ta, vĩnh viễn trên người ngài sẽ có dấu ấn của ta.”
“Cái gì?”
Triêu Đăng ngẩn người.
“Xăm trên cổ nhé, làm cho rõ ràng, làm cho tất cả mọi người khi nhìn vào đều biết ngài là đồ của ta.” Tang nói, ngón tay ưu nhã chạm vào sau cổ Triêu Đăng: “Thể chất nhị thiếu gia rất tốt, không để lại dấu vết, xem ra cần phải làm sâu một chút rồi.”
[Tại sao hắn…?]
[Đã điều tra cái tên mỗi lần cậu kêu.] Âm thanh như nhung tơ trong đầu rất nhanh đưa ra kết luận, dường như hệ thống rất thông minh, hơn nữa từ trước đến nay đều rất tự tin vào suy luận của mình: [Tuy không tra được sự tồn tại của người này, nhưng đã biết được đây là tên của một người cũng đủ làm cho Rộng Rãi phẫn nộ.]
[Vậy tui cần làm…?]
[Dùng sức diễn, đừng ngượng ngùng.]
[Okay man nà ~]
[… Bán manh hả.]
[Man nà ~~]
[…]
“Chờ đã.” Triêu Đăng trơ mắt cảm thụ đối phương phác họa từng đường nét cơ bản trên cổ mình, âm thanh bất giác run rẩy: “Kì quái lắm… Tang, em không muốn được không? Em, em không muốn ——“
Kim xăm đâm vào da thịt, không hề đau nhưng lúc thanh niên chạm vào Triêu Đăng vẫn phát ra âm thanh nức nở vì khoái cảm. Tang rất có tính ám chỉ ma sát lấy tuyến thể người nọ, nhu tình mật ý uy hiếp nói.
“Ngài không nghe lời ư?” Hắn liếm lên cổ Triêu Đăng: “Tuy ta không muốn ngài mang thai, nhưng ta rất muốn nhìn dáng vẻ ra nước của ngài, nghe đâu phải dùng điện đó… Sẽ rất đáng yêu nha.”
“…”
Nhìn xem, xem cái L.
Triêu Đăng nghẹn ngào một tiếng rồi không thèm phản kháng nữa tùy ý thanh niên vẽ loạn trên cổ, hành động giãy dụa bé nhỏ vô tình làm xích bạc đinh đang vang vọng. Mỹ nhân trên giường với tóc đen mềm mại tôn lên làn da trắng nõn, nơi tuyến thể từ từ hiện lên gia huy màu bạc của Heotto, dây leo duyên dáng và bạch điểu quấn quanh theo kim xăm và màu nhuộm, Triêu Đăng nằm trên giường nhịn không được co lại, thoạt nhìn cực kì đáng thương. Pheromone ngọt ngào xao động bốn phía khiến alpha phải dùng toàn bộ lực áp chế dục vọng phá hủy trong lòng. Và rồi, nơi trung tâm gia huy, Tang khắc lên tên của chính mình.
Hắn giúp Triêu Đăng lau đi thuốc màu, dùng nước rửa sạch phần cổ, gia huy màu sắc tao nhã và da thịt hòa lẫn, theo động tác hô hấp nhẹ nhàng của omega, nơi ấy cơ hồ không nhúc nhích.
“Nhị thiếu gia.” Ngón tay Tang vuốt ve bên cạnh hình xăm, ấn lên tuyến thể Triêu Đăng, cảm nhận cơ thể xinh đẹp không ngừng run khẽ, nhàn nhạt nói rằng: “Ngài ngoan ngoãn nói cho tôi biết, Vệ Tiễu là ai?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muôn Vàn Sủng Ái
Quyển 3 - Chương 52: Sắc đẹp ác độc 7
Quyển 3 - Chương 52: Sắc đẹp ác độc 7