DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 90: Thủ vọng đồng hành (9)

“Anh nói anh hiểu tôi?”

Tình trạng bản thân sao có thể bị người ngoài đơn giản hiểu được? Cuối cùng là bị biết bao nhiêu? Loại cảm giác không tính là thoải mái này, là nguyên nhân duy nhất Vương Tuấn không đứng dậy rời đi.

Năm nay khi Thịnh Tắc Cương tới nhà hiệu trưởng Trương làm khách, tình cờ từ trong album hiệu trưởng Trương lấy ra khoe con trai nhìn thấy Vương Tuấn, thấy khuôn mặt người trong ảnh giống y như vị trưởng bối hắn quen, muốn không nhiều chuyện một chút cũng khó. Thịnh Tắc Cương nói: “Từ khi anh đi học, thành tích mỗi một học kì, điểm số mỗi lần lên lớp, mỗi một quá trình gây dựng sự nghiệp khi còn đi học của anh, đều là tài liệu khoe khoang của chú Vương với các bạn già. Nhờ phúc của anh, mấy đứa nhóc bị in dấu phú nhị đại bọn tôi đều chịu không ít chèn ép. Đầu năm nay, mẹ tôi cũng nhướng mày tức giận, kéo theo tôi, đặc biệt tìm chú Vương khoe khoang tận mấy chuyến.”

“Ồ, tôi không biết, hóa ra tôi còn có thể khiến người ta lấy làm vốn liếng khoe khoang đấy.”

Nhìn Thịnh Tắc Cương bới móc, Trần Tố có chút lo lắng, rất muốn nhắc nhở vị này, đừng dùng ngữ điệu tự cho là hài hước này nói chuyện với Vương Tuấn, loại hài hước này, Vương Tuấn nghe không quen cũng nghe không hiểu.

“Là khoe khoang, nhưng không phải vốn liếng khoe khoang. Giống như hiệu trưởng Trương khoe Thẩm Văn Hoa, Trương Dương, Thẩm Dục vậy.” Đối với giọng mỉa mai lãnh đạm của Vương Tuấn, Thịnh Tắc Cương đá phải tấm sắt nhẹ nhàng lướt qua, “Đúng rồi, biết không, năm ngoái Thẩm Văn Hoa về nước, hiệu trưởng Trương kéo anh ta đặc biệt đi thăm viếng, đến từng nhà bạn bè khoe khoang, khiến rất nhiều người bảo thủ đều thay đổi cách nhìn với đồng tính luyến ái. Đương nhiên, hiệu quả xấu chính là, tất cả trưởng bối từng tiếp xúc, đều tràn đầy lo lắng với tương lai của hai nhóc nhà hiệu trưởng Trương.”

Mặc dù biết không đúng lúc, nhưng Trần Tố ngồi nghe vẫn không nhịn được, nhếch khóe môi.

Xua tay với Vương Tuấn nhìn qua đây, Trần Tố tỏ ý xin lỗi. Cậu không phải có ý giúp Thịnh Tắc Cương điều hòa không khí, chỉ là cách nói của Thịnh Tắc Cương, khiến cậu lập tức liên tưởng đến bộ dạng hiệu trưởng Trương đắc ý khoe khoang Thẩm Văn Hoa, rất khó khiến người ta không vui.

Mặc kệ Vương Tuấn có tình nguuyện hay không, Thịnh Tắc Cương rất có chừng mực trong kỹ xảo nói chuyện, đơn giản hòa hoãn bầu không khí vốn lạnh lẽo, bộc lộ năng lực giao tiếp thâm hậu. Vương Tuấn thu liễm tinh thần, phải chú ý rồi, người này không giống bề ngoài xa hoa của hắn, nếu khinh thường, xem nhẹ hắn, bị cuốn vào, sẽ bị làm trò cười đây.

Thịnh Tắc Cương nói: “Đương nhiên, dưới điều kiện không chân chính quen thuộc, tôi đã làm một ít tư vấn và điều tra, xác định nguồn gốc tài chính Trần tiên sinh dùng làm từ thiện, cũng biết được công ty ngài kinh doanh, lợi nhuận hàng năm ấn theo tỉ lệ nhất định, trích vào quỹ này. Trải qua nhiều năm buôn bán, hai người đã có một đoàn đội nhân tài chuyên nghiệp về quản lí, kinh doanh, chiến lược.

Nghe không sai, bọn họ quả thật làm như vậy, đẩy mạnh hoạt động quỹ tư nhân, gian nan hơn nhiều vận hành công ty, gây quỹ càng cần kỹ thuật hóa, ngoại trừ mướn nhân viên chuyên nghiệp quản lý thủ tục hóa, những người tự nguyện tham gia, cũng càng vất vả công lao. Vào mùa nhàn rỗi, mấy thanh niên trong đơn vị Trần Tố, trải qua công tác thống kê số liệu khoa học, đưa ra đề án vô cùng có tính kiến thiết về chế độ xây dựng, hệ thống hóa hoạt động v.v… của quỹ, dưới vô số sự quan tâm không kể công lao về nhiều mặt của các bạn bè, mới có tiến hóa tích cực hiện tại của quỹ.

Bất quá, điều tra bọn họ, Thịnh Tắc Cương là muốn thỉnh giáo, noi theo, hay là muốn khích lệ bọn họ? Chắc hẳn cả ba đều không phải nhỉ.

“Tôi tin tưởng, các vị hẳn là còn giữ hóa đơn dùng để ghi chép các khoản ra vào rất nhiều năm.” Thịnh Tắc Cương hỏi Trần Tố.

“Phải, đều còn hóa đơn. Bất quá, chỉ giữ để đối chiếu sổ sách.” Trần Tố gật đầu.

Những năm gần đây, từ lúc ban đầu biếu tặng vật tư bình thường cho viện dưỡng lão, cô nhi viện, đến hiện tại đầu tư trường học kỹ năng, lại giúp đỡ học sinh vùng xa, tất cả các khoản, hóa đơn đều được tỉ mỉ lập hồ sơ. Theo nguyên văn của Lưu Trấn Đông chính là: “Nếu làm chuyện tốt, tất cả chứng cứ làm việc tốt, đương nhiên phải giữ chỉnh tề, nếu tương lai có bất trắc hay là tình thế hỗn loạn, cầm những thiện ý đã tiến hành này, hối lộ lão thiên gia mở mắt một chút, cũng nói không chừng.”

Thấy rõ Thịnh Tắc Cương đang đánh chủ ý gì, Trần Tố nhắc nhở: “Đối với mặt ngoài, những hóa đơn này hoàn toàn không có giá trị.” Pháp luật trong nước, không có phương thức khen thưởng cho những người làm từ thiện, lấy mấy thứ này ra, còn rất có thể bị chụp mũ khoe giàu hoặc là quảng cáo.

“Tồn tại của một sự vật, nhất định có giá trị tồn tại của nó.” Thịnh Tắc Cương nói, “Ngài có thể nhanh chóng chỉnh lý ra toàn bộ hóa đơn này không, tôi lấy này làm căn cứ, thuyết phục cấp trên của tôi.”

A? Đây là ý gì? Chính là nói ngay cả khi ý kiến bọn họ bất đồng, liền quyết định chia cho họ chén súp này? Vì sao? Bởi vì quan hệ nhiều đời kia? Hay là vì bọn họ vẫn làm từ thiện? Đây cũng quá không đáng tin đi.

“Anh muốn hoa hồng bao nhiêu?” Đã biết cái mà đối phương gọi là “hiểu biết” mình là trình độ gì, Vương Tuấn cũng không có ý định nói chuyện tào lao nữa. Nếu Thịnh Tắc Cương trực tiếp như thế, vậy anh cũng tốc chiến tốc thắng thôi.

“Nếu tôi mở miệng muốn 1%, anh liền có lý do cáo từ rút ra, đúng không?” Thịnh Tắc Cương nở nụ cười, “Xin lỗi, tự tôn của tôi không cho phép tôi cho anh cơ hội như thế.”

Vương Tuấn đang có ý đó lại vỡ kế hoạch vẫn đứng lên. Trần Tố cũng đứng dậy theo, tiếc nuối tạm biệt. Vị Thịnh tiên sinh tìm sai người rồi, đối với tiền tài, Vương Tuấn chưa bao giờ coi trọng.

“Không phải tôi muốn các vị chia một chén súp, mà là đang thỉnh cầu các vị có thể tham gia vào.” Thấy Vương Tuấn, Trần Tố đứng dậy nhấc chân rời đi, Thịnh Tắc Cương dựa vào bàn không nhúc nhích, âm điệu trầm ổn: “Tiền đạt được từ kiểm soát bán đấu giá chảy vào quốc khố là quá trình, những hàng hóa này lưu thông trong xã hội, tiền tài một lần nữa tập hợp, cũng cần quyên về xã hội, như vậy mới có thể khiến tiền tư bản lần nữa lưu thông trong xã hội, mà không phải một con số đặt trong ngân hàng nước ngoài.”

“Chuyện cao thượng như thế, vì sao không tự mình làm.”

“Không phải mỗi người đều thích làm loại chuyện phí tâm phí sức này. Tôi cho rằng, tôi cố thể tận trung cương vị, đã là trả giá một phần tâm sức của mình, đừng yêu cầu tôi cao hơn nữa.” Nắm lấy tháp nhỏ phỉ thúy trên bàn ngắm nghía, Thịnh Tắc Cương thản nhiên nói, “Ngoài công việc, tôi chỉ muốn hưởng thụ an tĩnh, tôi rất mệt mỏi.”

Rất mệt mỏi…

Nhìn Thịnh Tắc Cương dùng ngữ điệu nhàn nhã nói “rất mệt”, Trần Tố dừng bước, níu vạt áo Vương Tuấn cất bước muốn chạy, đưa ra ý kiến trung hòa: “Vì sao không để Tiểu Phương làm? Hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh đều đánh giá Tiểu Phương là thanh niên phi thường chăm chỉ, tích cực.”

Nghe xong câu này, Thịnh Tắc Cương cười: “Cảm ơn đã khích lệ, luận về thái độ thái độ làm việc và sinh hoạt, Hữu Dung nhà tôi không nói hai lời. Bất quá, thái độ đối với tiền tài, thật sự có vấn đề. Nói thế nào đây, nếu sổ tiết kiệm của em ấy có năm chữ số, em ấy sẽ tích cực hướng về phía trước; có sáu chữ số, em ấy cảm thấy cảm thấy mỹ mãn; có bảy chữ số, em ấy sẽ lập tức mất ngủ bàng hoàng, trong vòng 3 ngày không có phụ đạo tâm lý, lập tức nhân sinh sẽ bị lạc phương hướng. Mỗi người đều có phạm trù năng lực của mình, tài trí của Hữu Dung nhà tôi, không thể quản lý thượng tầng.”

A? Có người cố chấp với tiền tài vậy sao? Trần Tố nghe được liền có chút buồn cười.

“Cho dù vậy, ngài vẫn có thể giúp đỡ cậu ta.” Trần Tố thản nhiên nói, “Năng lực khống chế vốn, thống nhất đoàn đội, không phải ai trời sinh cũng có thể có. Tôi chính là dưới sự giúp đỡ của Vương Tuấn và bạn bè, từng bước học được.”

“Cấp trên biết Tiểu Phương là người nhà tôi, em ấy tham gia, tôi sẽ vị phạm kỉ luật.” Thịnh Tắc Cương chuyển đề tài, “Đó là cơ cấu biệt lập rất mạnh, tôi còn muốn trước tuổi nhi lập nản lòng thoái chí, làm nhiều chuyện nghiêm túc.”

“Tôi rất tán thành phạm vi và phương hướng từ thiện của các vị. Nhóm các vị lại có kinh nghiệm vận hành nhiều năm, tổ hợp hoàn mỹ, chỉ cần có chứng cứ thực tế xác minh giúp đỡ từ thiện trường kỳ, tôi có thể mượn thứ này đánh vỡ tính độc quyền tài nguyên, tiến hành tái phân phối.” Nhìn Trần Tố, Thịnh Tắc Cương lại nói: “Tôi thật sự không muốn thấy những vật tư lớn mà rẻ này, sau khi qua tay, lợi ích hiện hữu đạt được, lại biến thành một dãy số trong tài khoản ngân hàng nước ngoài.

(*ồ, hiểu rồi, nếu là bình thường, những vật tư này sau khi qua tay thành tiền, những người kia thường sẽ đẩy tiền của mình ra nước ngoài => nguồn vốn chảy khỏi nước, Thịnh Tắc Cương muốn tiền này được xoay vòng trong nước, nên mới nhờ đám Trần Tố)

Cuộc nói chuyện này cũng quá chính nghĩa lẫm nhiên rồi, Vương Tuấn không nói một câu, Trần Tố lại nghe mà có chút nóng tai.

Đây là cất dấu nhiệt huyết cố chấp dưới lớp vỏ bọc xa hoa, hay là một tên ba hoa chính chòe, nói chuyện không đâu?

Qua tiếp xúc ngắn ngủi, thật đúng là không thể phán đoán. Bất kể thế nào, lời hắn nói nghe rất khó hiểu, chuyện này không những khó, còn cần đột phá hàng rào cấm kỵ, khiến người ta không khỏi nảy sinh tâm cảnh giác muốn lảng tránh.

“Vì sao chọn Vương Tuấn?” Trần Tố hỏi Thịnh Tắc Cương. Vẫn là chỗ cậu nghĩ không thông, theo Thịnh Tắc Cương nói, đã từng điều tra bọn họ, vậy nên biết Vương Tuấn căn bản không có hứng thú với cái gọi là từ thiện, ngoại trừ trấn giữ việc quản lý tài vụ, làm giúp vài hướng dẫn, Vương Tuấn không có hứng thú thật sự tham gia vào.

“Tôi thích người có lòng tự trọng cao, người như vậy tuy rằng vừa ngoan cố lại bá đạo, nhưng rất sạch sẽ.” Thịnh Tắc Cương mỉm cười, “Tự trọng của người này, khiến anh ta tuyệt đối không cho phép mình bị tiền tài vấy bẩn.”



Không sai, Vương Tuấn vừa ngoan cố lại bá đạo, là một người có tâm lý khiết phích, đối với vấn đề tiền tài, Vương Tuấn không có hứng thú bị làm bẩy. Trần Tố thừa nhận, Thịnh Tắc Cương rất tinh mắt.

Dừng lại ngắn ngủi, không có kết quả có tiếp tục thảo luận nữa cũng phí suy nghĩ, Trần Tố lựa chọn cáo từ trước. Không lâu sau đó, vô luận chuyện này được hay không được, đều cần các loại trình tự phức tạp thêm cả chỉnh sửa, chính sách, pháp chế, thao tác v.v.., cũng không phải lần một lần hai tiếp xúc ngắn ngủi là có thể quyết định được.

Thịnh Tắc Cương không gấp gáp ép người ta, cũng không có ý giữ khách. Một vài lời, với người có tâm, đến lúc thì dừng là được.

Trước khi tiễn khách, Thịnh Tắc Cương từ trong ngăn kéo bàn học, lấy ra một túi giấy rõ ràng đã chuẩn bị trước đó, giao cho Trần Tố, xem như quà gặp mặt nhỏ.

Xét thấy hiện nay quy tắc ngầm hoành hành, nhận vào tay, cẩn thận vẫn hơn, Trần Tố kiểm tra một chút.

Trong túi giấy đặt một cuốn vở lớn cỡ quyển sách, hơi giở ra, là một quyển album hình đen trắng cũ sưu tầm rất nhiều kí ức. Bên dưới túi giấy, có hai danh thiếp, một cái là của Thịnh Tắc Cương, một cái là… của Vương Anh Đường.

Nhẹ nhàng khép album cũ trong túi giấy, che lại hình đen trắng vừa quen thuộc lại xa lạ, Trần Tố nói tự đáy lòng: “Cảm ơn.”

“Mẹ tôi là một người rất hoài niệm, thích cất giữ ít đồ vật bị người ta lãng quên, bây giờ vật hồi nguyên chủ.”

Sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi, bắt tay từ biệt.

“Trần Tố!”

Trần Tố sắp xuống lầu quay đầu nhìn về phía Thịnh Tắc Cương gọi lại cậu, hắn còn có lời muốn giao phó?

“Giống như hội nghị chúng ta thường họp, thế giới này, rất nhiều chuyện không nhất định cần phải tồn tại nhân quả.”

Vương Tuấn quay đầu lướt qua Thịnh Tắc Cương, Trần Tố xoay người nhìn Thịnh Tắc Cương lại giật mình, đây là ý gì? Câu này là nhằm vào cậu? Cậu và Thịnh Tắc Cương từng tham gia hội nghị gì?

Ôm theo nghi ngờ, phỏng đoán, Trần Tố và Vương Tuấn ra khỏi chung cư. Giương mắt nhìn lại, ngoại trừ ngẩng đầu chín mươi độ nhìn lên tầm mắt không có vật cản, đường nhìn các góc độ khác đều trước sau như một bị rừng rậm xi măng xa xa gần gần che khuất.

Vươn tay với Trần Tố còn đang túm tay áo mình, ý bảo Trần Tố đặt tay vào lòng bàn tay anh, Vương Tuấn nói: “Đừng nghĩ nhiều, anh không giận.”

“Cho dù anh tức giận, em cũng không buông.” Trần Tố nắm tay Vương Tuấn.

“Em không cần để ý, nếu như anh còn có chấp niệm với chuyện cũ, cũng sẽ không ngồi đó nói chuyện tào lao với hắn.”

“…, Thịnh Tắc Cương cũng không phải nói tào lao hết đâu?”

Ngó ngó Trần Tố bị một người xa lạ mới gặp, hai ba câu xúi giục liền dễ dàng dao động, suy nghĩ một chút, Vương Tuấn lại nói thêm: “Lời của hắn trái lại nhắc nhở anh, đối với mỗi một mắc xích, càng phải chặt chẽ nắm trong tay mới được.”

Trần Tố nghiêng đầu, kinh ngạc nói: “Anh muốn tham gia? Em cho rằng anh không có hứng thú.”

“Nếu hắn không đòi tiền hoa hồng, đối với cơ hội lớn đặt ngay trước mặt, không tiếp xúc nắm chặt sao được? Nếu như xác định không thể thực hiện, tạm thời lần mò giá cả thị trường cũng tốt.” Thấy nghi vấn trong mắt Trần Tố, Vương Tuấn nói: “Trong thương nghiệp, tài phú chưa bao giờ tích lũy mà thành, đều là bạo phát mới có.”

Trần Tố cười, lôi kéo Vương Tuấn, “Chúng ta sẽ đem lợi nhuận kiếm được dùng trong nước, đúng không?”

“Chỉ cần em nguyện ý, có thể.” Vương Tuấn thản nhiên.

Gần nhau nhiều năm, loại nói chuyện thản nhiên không chau chuốt này, mới đả động nhân tâm nhất, Trần Tố nắm chặt tay Vương Tuấn, con đường phía trước, bọn họ cùng đi.

“Khụ, khụ, khụ!” Một trận tiếng ho khan liên tục từ ngã rẽ phía sau truyền đến.

Dừng cước bộ, Trần Tố Vương Tuấn quay đầu lại, khi bọn họ đi ra chỗ ngoặc bên cạnh cửa khu, mười mấy cặp mắt dòm hai người bọn họ.

Vội vàng buông ngón tay Vương Tuấn, vừa rồi ánh nhìn cậu tận lực ngó lơ, hóa ra đều đến từ đám bạn bè, thật ngượng ngùng.

Làm bạn bè qua lại nhiều năm đây vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh thân mật của Vương Tuấn và Trần Tố, cũng không biết ai càng ngượng ngùng hơn.

Được rồi, nhìn Vương Tuấn Trần Tố hơn mười nắm còn ấm áp như vậy, đối với những người mong ước vĩnh hằng như bọn họ, đây là tấm gương tốt đặt trước mắt, đáng giá yêu quý.

“Sao các người còn ở đây?” Vương Tuấn quét mắt một vòng, không phải nói tới nhà thiết kế sư sao? Sao còn tụ ở đây không đi?

Thu lại ngượng ngùng chột dạ, Trần Tố đẩy đẩy Vương Tuấn bên cạnh, nói chuyện đừng không khách khí vậy chứ. Xem, bạn bè quan tâm bọn họ, nên cảm ơn mới đúng.

Nhìn động tác nhỏ của Trần Tố, bọn Tống Uy Cao Viễn cùng nhau bĩu môi. Không cần kích động, càng không cần cảm động, bọn họ không phải là bởi vì lo cho Vương Tuấn mới đứng đây không đi. Chỉ bất quá là đang tạm biệt hiệu trưởng Trương vừa nhận được điện thoại, chuẩn bị trở về trường thôi, không đợi nói hết, chợt nghe tiếng cửa điện tử chung cư mở ra, mắt thấy Vương Tuấn, Trần Tố dắt tay ra khỏi cửa. Tính tính thời gian, đối thoại của Vương Tuấn và Thịnh Tắc Cương, tối đa tiến hành không quá ba phút.

Đối thoại ba phút, có thể nói tới trình độ gì? Mỗi vị đứng đây, đều tràn ngập hiếu kì với cuộc đối thoại ngắn ngủi trong phòng. Theo vẻ mặt và cử chỉ của Vương Tuấn, Trần Tố, cuộc giao lưu ngắn ngủi này, nội dung và kết quả xem ra không tồn tại khúc mắc gì. Không thể tự ra trận một chuyến, Lưu Trấn Đông hiếu kì, hối hận muốn chết.

Có hiếu kì với cuộc trò chuyện ba phút hơn nữa, cũng phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã. Lưu Trấn Đông vẫn tính toán bắt Thẩm Dục về nhà nuôi mấy ngày đề nghị: “Hiệu trưởng Trương! Tôi muốn tài trợ cho mấy bạn nhỏ tham quan thủ đô, thế nào?” Vợ Lưu gia liên thanh ủng hộ, vừa lúc giới thiệu Thẩm Dục cho ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại Tiểu Giai Giai.

Đề nghị này cũng được hai người họ Giang hưởng ứng tích cực, lần trước, Trương Dương Thẩm Dục ở nhà bọn họ mấy ngày, giống như một cơn gió lốc thổi qua. Đứa nhỏ tuy rất ồn ào, nhưng cũng đáng yêu vô cùng. Bọn họ nguyện ý gánh vác một phần chi phí.

Ngó con trai kéo chân mình, Tống Uy Lộ Thiên Nghi cùng tán thành, Tiểu Uy đến nay cũng chưa chân chính đi thăm danh lam thắng cảnh Bắc Kinh đâu, nếu như cùng một đám nhóc con tổ chức đoàn du lịch trại hè nhi đồng, giao lưu và du lịch kết hợp với nhau, rất giúp ích cho giao thiệp nhân tế của con trai.

Cao Viễn cũng tính toán suy nghĩ, quyết định vẫn là quên đi, nếu như bị cha mẹ vợ thấy nhiều con nít như vậy, còn không phải suốt ngày tìm cách bồi bổ y a, y còn quá trẻ còn muốn sống thêm nhiều năm. Không giống Cao Viễn suy nghĩ rất sâu xa, Tôn Lợi đã tính toán ghế ngồi trong nhà có đủ chiêu đãi nhiều bạn nhỏ vậy không.

Tạm thời đặt mấy câu nói kì quái phút cuối của Thịnh Tắc Cương qua một bên, Trần Tố cũng lên tinh thần, về nhà phải nhớ thông báo cho Trần Khải, đem cháu trai cháu gái sắp xếp vào, đây chính là cơ hội tốt.

Hiệu trưởng Trương còn chưa tỏ thái độ, Tiểu Phương đã cảm ơn mọi người, “Cám ơn sự hào hiệp của ngài, nhưng có hai chuyện xin ngài nhất định phải cam đoan.”

“Cậu nói.” Lưu Trấn Đông tài đại khí thô (chỉ sự giàu có) không sao cả, có điều kiện gì cứ nói.

“Thứ nhất, chúng tôi kiên quyết ngăn chặn người tài trợ chiêu đãi không thỏa đáng các bạn nhỏ.” Tiểu Phương giải thích, “Trại hè là nơi để những bạn nhỏ rèn luyện trao đổi, nghìn vạn lần xin đừng sắp xếp khách sạn, hoặc là ở nơi tham quan sắp xếp cáp treo, các loại phương tiện dễ dàng v.v.., chính là phương tiên dễ dàng đạt được mục đích. Nơi dừng chân, tận khả năng sắp xếp ở trong nhà hoặc là ký túc xá tập thể, có thể xếp giường chung dưới sàn nhà là tốt nhất. Còn có, nhất định phải đốc thúc kiểm tra lễ làm khách của bọn nhỏ, lúc nên phê bình nhất định phải phê bình sửa đúng. Về phương diện này, tối sẽ fax [Sổ tay quy tắc người tài trợ] qua cho ngài xem.”

Còn có Sổ tay quy tắc người tài trợ? Đủ chính quy.

Nghe có chút buồn cười, nhưng ngẫm nghĩ một chút, nửa điểm cũng cười không nổi. Con nít bây giờ kiêu ngạo xa xỉ như vậy, này thuộc về trách nhiệm của những người lớn dùng tài phú không ngừng thỏa mãn nguyện vọng vô tận của bọn nhỏ. Ảnh hưởng đến thế giới quan của đứa nhỏ, rất có thể sẽ ảnh hưởng tương lai của chúng. Nhìn Tiểu Phương, quả nhiên giống hiệu trưởng Trương nói, là một người rất dụng tâm.

Lưu Trấn Đông tán thành, “Chuyện này, tôi sẽ tuân thủ. Như vậy, chuyện thứ hai là gì?”

“Xin ngài tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên Thẩm Dục. Mấy năm nay, tình huống bạn bè mang Thẩm Dục về nhà xong không trả lại xảy ra rất nhiều lần, hiệu trưởng Trương thường bôn ba giữa các thành phố đòi người, rất khó khăn.”

Nhìn chằm chằm Tiểu Phương, Lưu Trấn Đông bị vạch trần ý đồ lầm bầm: “Điều kiện nhà tôi rất tốt…”

“Hiệu trưởng Trương, tôi thấy, vẫn là đừng chiếm cái tiện nghi này.” Tiểu Phương quay đầu cười nói, “Lưu tiên sinh khẳng định muốn mang Thẩm Dục về nhà nuôi.”

Thấy hiệu trưởng Trương đắc ý nhiều hơn bất đắc dĩ, ngay cả Tống Uy xưa nay không hay cười cũng nhịn không được.

“Biết rồi, biết rồi.” Lưu Trấn Đông cười rộ lên theo cũng thỏa hiệp, nhớ thương con nhà người ta là không đúng. Kỳ thật, nếu như thật muốn bắt cóc nhi đồng, hắn lại có hứng thú với con cả Trương Dương của hiệu trưởng Trương hơn, thằng nhóc kia tính tính đỉnh đạc, rất có duyên với hắn.

Đây là một đám cao thủ có tài xây dựng không khí, đối thoại thú vị khiến bầu không khí tràn đầy hài hòa.

Nhìn nhau, lúc trước nói muốn đến nhà thiết kế sư, kỳ thật chỉ là lảng tránh chủ đề mẫn cảm giữa Thịnh Tắc Cương và Vương Tuấn thôi. Thế nhưng chẳng ai nghĩ tới, Vương Tuấn và Thịnh Tắc Cương chính thức đàm phán, không tới ba phút đã kết thúc, hiện tại có đi nhà thiết kế sư không? Hiệu trưởng Trương không chủ động đề cập, bọn họ cũng cần tỏ ý một chút mới được.

Dựa theo thương lượng lúc trước của Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông, quay về Bắc Kinh sẽ trực tiếp gửi lời mời vị thiết kế sư này. Thứ nhất tỏ vẻ chính thức, thứ hai, cũng là công tư phân minh. Chỉ là hôm nay đã ở trong khu cư trú của người ta, lại là bạn của hiệu trưởng Trương, vẫn là tiện đường làm quen một chút đi.

Bọn họ quyết định đến nhà thiết kế sư nói chuyện, Tiểu Phương tiếp nhận “trọng trách” dẫn đường cho bạn của bạn, hiệu trưởng Trương phải về, bảo vệ một phần sự nghiệp, cần dụng tâm làm việc.

Nhìn theo hiệu trưởng Trương rời đi, hai người họ Giang cũng cáo từ nhóm bạn đồng hành, hành trình kế tiếp, bọn họ tự sắp xếp.

Ngó hai người họ Giang ưu nhã rời đi, những người ở đây trên cơ bản đều không tốt số như vậy.

Vì lần xuất hành này, Trần Tố, Cao Viễn, Tôn Lợi sáng chín chiều năm (chỉ dân làm hành chính) đã xin nghỉ hai ngày, ngày mốt đi làm, chậm nhất ngày mai phải quay về. Đương nhiên, chuyện Trần Tố xin nghỉ nhiều thêm mấy ngày, hiện nay còn chưa tiết lộ ra ngoài. Vợ chồng Tống Uy có kì nghỉ dài dư dả đáng lẽ nhàn rỗi nhất, đáng tiếc, lần này đi chơi mới không tới hai ngày, mỗi đêm lão gia tử nấu cháo điện thoại với cháu nội, đều thúc giục bọn họ về sớm, người cha đã từng rất kiên cường bá đạo giờ đây lưu lạc thành ông lão nói nhiều, Tống Uy tương đối không đành lòng, đương nhiên, đối với hành vi ấu trĩ thường thường quấy rầy Tiểu Uy và ông nội thân thiết trò chuyện của Tống Uy, Lộ Thiên Nghi trực tiếp lý giải thành ghen tị. Bởi vậy, có lưu luyến nữa, ngày mai cũng phải cùng nhau trở về. Về phần Vương Tuấn, từ lâu đã lập kế hoạch du lịch hưu nhàn với Trần Tố mấy ngày nghỉ còn lại, chế độ quản lý công ty cho dù rất tốt, cũng có thể phát sinh những chuyện không tưởng được. Anh không về, vợ chồng Lưu Trấn Đông nhất định phải cùng bọn Cao Viễn Tống Uy về thủ đô. Ngày nghỉ, đối với người trưởng thành sớm đã là thứ xa xỉ.

Thấy hai người họ Giang rời đi, các cô cũng trao đổi một chút, mấy người đàn ông phải đi nói chuyện chính sự, kéo theo cả nhà đi, không phù hợp, các cô quyết định tự tìm chỗ chơi.

Thay vì nói tự tìm chỗ chơi, còn không bằng nói đi dạo phố. Một đống cao ốc san sát, trong đô thị tài chính lớn nhất nước có mấy ngàn vạn nhân khẩu này, ngoại trừ chi tiêu, cũng không có nơi nào chân chính để chơi.

Đối với quyết định của các cô, mấy người còn lại hàm súc bày tỏ tán thành. Đi dạo phố tiêu tiền, không liên quan phá của, chỉ là thiên tính. Đối với phái nữ mà nói, đơn giản nhìn quần áo trang sức xinh đẹp, đã là hưởng thụ rồi, đáng tiếc, phương thức hưởng thụ này, từ trước đến nay vẫn bị nam giới kính nhi viễn chi.

Chuẩn bị cùng các bạn xuất phát, Tôn Lợi che túi tiền có chút khẩn trương, căn cứ theo kinh nghiệm đi dạo phố hôm trước, quan niệm tiêu tiền của cô và Lộ Thiên Nghi, vợ Lưu gia tuyệt đối không cùng đẳng cấp, những bà vợ này rất biết dùng tiền.

“Tôn Lợi không biết thu nhập thêm của cậu sao?” Tống Uy hỏi Cao Viễn, trong mấy cô vợ của bọn họ, Tôn Lợi tuyệt đối là cô vợ tốt chăm chỉ nhất. Bất quá, nên tiêu xài cũng phải tiêu xài, giống vợ y, vô luận là trước khi đi lính, hay là hiện tại quyết định ở lại trong quân đội, đều là thiên chi kiêu nữ theo sát thời đại, khẩu hiệu của cô chính là: “Không trang điểm bản thân xinh đẹp, uổng phí một thân phụ nữ.”

“Đã nói, nói nhiều lần rồi, sắp thành xúi giục rồi.” Lườm Tống Uy xen vào việc người khác, Cao Viễn nói: “Tôn Lợi là một cô gái tư tưởng độc lập, có cách tiêu tiền của cô ấy, tôi không cần phải cứng rắn thúc giục cô ấy tiêu tiền.”

Lời này không sai, cách sống mỗi người không giống nhau, Tôn Lợi chính là loại người thực dụng. Bất quá, lần này đi với Lộ Thiên Nghi, vợ Lưu gia, có muốn không chảy máu cũng rất khó.

Nhìn ba quý cô gọi taxi đi mất, những người còn lại cùng nhau cúi đầu nhìn nhóc hải quân, bé thục nữ bên chân bọn họ. Các cô không phải nói không muốn là chậm trễ chính sự của bọn họ sao? Vì sao lại để Tống Tiểu Uy, Tiểu Giai Giai lại đây?

Ôm lấy con trai con gái tạm thời bị mẹ bỏ rơi, được rồi, bắt kịp Tiểu Phương, tiếp tục hành trình làm khách, hi vọng lần này đừng cho bọn họ một chút “kinh hỉ” nữa.

Đọc truyện chữ Full