Giang Minh Hoa nhìn Vương Tuấn mà giật mình, có cảm giác thế giới quá nhỏ.
Nhìn Vương Tuấn, Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Nếu không phải chính tôi cũng không biết nên đi đâu, nếu không phải tờ quảng cáo cho thuê cũ kĩ mà chính tôi cũng không ôm hy vọng, tôi nhất định cho rằng đây là ngài cố ý an bài.”
“Nếu không phải tôi tận mắt chứng thực tờ quảng cáo đó thật sự còn, tôi cũng không tin.” Vương Tuấn thả xẻng nhỏ trong tay xuống, vừa rồi tờ giấy kia có làm thế nào cũng không lấy xuống được, “Nếu không phải thế, tôi cũng tưởng anh đang dùng khổ nhục kế.”
Giang Minh Hoa trông trái trông phải quay đầu nhìn Trần Tố một lúc lâu, anh ta thấp giọng nói: “Cảm tạ ngài, gọi cú điện thoại đó tôi thật không nghĩ tới sẽ nhận được sự giúp đỡ của ngài.” Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Dù sao, đầu năm nay người tốt thực sự rất ít.” Trong mắt Giang Minh Hoa có tự trào phúng: “Tôi đã quên mất tin tưởng người khác thế nào rồi.”
“Nếu ngài có bạn bè có thể dựa vào, ngài sẽ không nửa đêm đi tìm người cho thuê phòng không phải sao.” Trần Tố nhìn anh ta nói: “Là ngài đối nhân xử thế quá thất bại, hay là kết giao bạn bè quá thất bại?”
Giang Minh Hoa trầm mặc nhìn Trần Tố, lời Trần Tố nói khiến anh ta kinh ngạc nhận ra.
“Ngài chớ để ý.” Trần Tố nhìn biểu tình trầm mặc của anh vội vàng xua tay nói: “Tôi không có ác ý.”
Giang Minh Hoa nhìn Trần Tố, nếu không phải thật sự không quen biết người này, anh nhất định cho rằng người này hiểu rõ chuyện của anh như lòng bàn tay, người này có một đôi mắt trong suốt lóe sáng thấu lòng người.
Lời nói của Trần Tố không thể nghi ngờ là gay gắt, nhưng lại là người tốt thẳng thắn trong đêm tối, người có thể vào đêm đông giá rét rời khỏi căn nhà ấm áp đội gió lạnh tới gặp một người xa lạ gọi điện thoại tới không nhiều lắm, chí ít, Giang Minh Hoa anh làm không được.
Thái độ Giang Minh Hoa nặng nề, anh ta lặng lẽ nói: “Quấy rầy rồi. Cái này, mời ngài nhất định nhận lấy, coi như thế chấp.” Anh ta đưa hộp nhận nhất định muốn Trần Tố nhận lấy.
Trần Tố không từ chối, vị Giang Minh Hoa này nhìn qua rất có nguyên tắc cũng rất cô hàn (cô đơn lạnh lẽo), còn có cảm giác bi quan chán đời, cô độc bi ai, khiến người ta nhìn mà lo lắng.
Trần Tố hai tay tiếp nhận tiện thể trưng bày trên giá sách.
Nhận lấy hộp nhẫn để khiến Giang Minh Hoa an tâm, không giấu trong phòng cũng là thái độ tôn trọng Giang Minh Hoa. Trần Tố nhìn ra được Vương Tuấn đối với người này vẫn có vài phần kính trọng, đây thật là không dễ dàng, trong mắt Trần Tố, con mắt Vương Tuấn mọc trên đỉnh đầu đó.
Trần Tố dời chăn về phòng ngủ chính, mẹ Vương Tuấn ra đi nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hai người quay về phòng ngủ chính, lấy chăn mới cho họ dùng.
Vương Tuấn không nhìn nổi Trần Tố cứ cách vài ngày lại dịch cái giường Simmons móc tiền liền mua cho Trần Tố một két sắt nhỏ để tiền, lần này trong lúc đổi phòng Trần Tố cũng không cần di chuyển cái giường nặng nề đó nữa.
Đồ ăn trong tủ lạnh bỏ vào lò siêu sóng mấy phút là được, Vương Tuấn đưa thuốc cảm trong nhà dự phòng sẵn cho hai cha con họ uống, tìm quần áo cho họ tắm rửa.
Nhìn Trần Tố bận rộn tới lui, Giang Minh Hoa yên lặng nhìn nhẫn bạch kim tinh tế trên ngón tay người thanh niên có ánh mắt lợi hại này, chiếc nhẫn nho nhỏ trong mắt Giang Minh Hoa sáng lên đến chói mắt!
Không thể nghi ngờ, Vương Tuấn có tiền lại có vẻ ngoài còn phong nhã hào hoa trong mắt không ít người là miếng thịt to béo bở, huống chi hai giám đốc công ty bọn họ đều chưa kết hôn, hai năm qua không biết bao nhiêu mỹ nữ chạy tới công ty đó, một lòng muốn bắt được rùa vàng, đây đều là tin đồn chê cười rất thú vị trong ngành. Chỉ cần hỏi công ty nhà ai mỹ nữ như mây, đương nhiên đều chỉ tập đoàn Thần Hi từ từ phát triển lớn mạnh bởi Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông và một ông chủ thần bí trẻ tuổi điều khiển từ xa, chuyện cười không phải trò đùa này rất nổi tiếng trong ngành. Thế nhưng, cũng có tin đồn nói Vương Tuấn có vợ, chứng cứ chính là nhẫn kết hôn trên tay Vương Tuấn, nhưng lời đồn này ai tin nha! Đầu năm nay nam nhân có tiền đều trì hoãn kết hôn, nhẫn đó đã mang nhiều năm, đeo nhẫn cũng là mốt mà, nói không chừng là bùa hộ mệnh đó. Bình thường có cái gì bề trên, tiền bối, mượn chuyện xã giao tóm lấy Vương Tuấn giới thiệu cháu nhà mình hoặc là con gái bạn bè, nhiều lần, Vương Tuấn rất không kiên nhẫn, có cơ hội liền công khai nói anh có vợ rồi, vợ anh còn là một vị đồng giới.
Tuy rằng từng nghe nói Vương Tuấn thường chính miệng nói như vậy với đại chúng, nhưng thật ra không ai tin tưởng, bởi vì chưa từng gặp qua.
Cái tin đồn này đúng là Vương Tuấn tự mình nói, Giang Minh Hoa từng nghe qua một lần, nhưng không có ai tin thật, Giang Minh Hoa cũng không tin, xem như là một câu xã giao trốn tránh chèo kéo quan hệ, lại thật không ngờ đây là chuyện thật đến không thể thật hơn. TQ không cởi mở như thế, sự thật cũng không khoan dung như vậy, không ai lại sẽ tự mình chủ động công khai tính hướng bản thân. Giang Minh Hoa anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Hôm nay, Giang Minh Hoa tận mắt nhìn thấy, Vương Tuấn thật sự có một vị phu nhân cùng đeo nhẫn giống nhau, Vương Tuấn đeo cái nhẫn đó đã nhiều năm, Giang Minh Hoa biết, Vương Tuấn nói mình có vợ cũng đã nhiều năm.
Không phải hạ thấp cũng không phải tự hạ thấp mình, giữa khác phái có hôn nhân làm minh chứng tình yêu, mà tình yêu đồng giới không dám chân chính lộ diện dưới ánh mặt trời có cái gì để chứng minh? Ngoại trừ hai người đều tâm linh tương thông, một người nỗ lực nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, Giang Minh Hoa căn bản không dám yêu cầu xa xỉ người đó có thể ở trước mặt người khác cùng anh giao lưu ánh mắt, huống chi là truy cầu danh phận? Mà Vương Tuấn Trần Tố lại như chuyện đương nhiên, Giang Minh Hoa mờ mịt, thời đại thay đổi rồi? Hay là tình yêu của mình thật sự có vấn đề?
Bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, Trần Tố và Vương Tuấn cũng trở về phòng. Về chuyện Giang Minh Hoa, Trần Tố không muốn hỏi, xem ra Vương Tuấn cũng không quá rõ, Vương Tuấn và Trần Tố không có hứng thú rình xem việc riêng nhà người ta.
Về phòng, thấy thời gian còn sớm, Trần Tố vẫn có thể ngủ thêm mấy tiếng, Vương Tuấn mở chăn để Trần Tố ngủ.
“Vừa rồi anh nói giỡn ‘phu nhân’ cái gì nha, em không phải phụ nữ.” Trần Tố nhớ tới lời Vương Tuấn nói vừa nãy bắt đầu tính sổ.
“Em không thích xưng hô này?” Vương Tuấn nhìn Trần Tố có chút bực bội, anh ở bên ngoài xã giao thường nhắc tới phu nhân gì gì đó, người quen đều biết đó là chỉ Trần Tố, bọn Lưu Trấn Đông cũng thường lén gọi thế, chỉ là chưa bao giờ nói trước mặt Trần Tố thôi, Vương Tuấn đều tập mãi thành quen, hơn nữa mỗi lần nói ra miệng đều cảm thấy thỏa mãn vô cùng nha. Dùng từ ngữ nghiêm túc như vậy giới thiệu Trần Tố cho Giang Minh Hoa, là tôn trọng Giang Minh Hoa cũng là tôn trọng Trần Tố, Vương Tuấn không ngờ Trần Tố lại không thích danh xưng này.
“Em không phải phụ nữ, anh coi em thành phụ nữ sao?” Trần Tố hơi mất hứng cởi áo khoác bò lên giường.
“Dĩ nhiên không phải, em cho rằng anh coi em như thế thân của phụ nữ sao?” Vương Tuấn rất ngoài ý muốn Trần Tố lại mất hứng, anh hỏi nguyên nhân Trần Tố mất hứng.
Trần Tố nhìn Vương Tuấn một lúc lâu, Trần Tố lắc đầu thừa nhận ngoại trừ lúc mới đầu sống chung Vương Tuấn có hơi độc tài, Vương Tuấn chưa từng không tôn trọng cậu.
“Anh không thích cách xưng hô thời đại mới như ‘ái nhân’ (cũng là vợ), chữ ‘ái’ (yêu) suốt ngày đặt ở bên môi có cảm giác thức ăn nhanh không thích hợp với chúng ta. Trên đời này, em là của anh, anh cũng là của em, anh muốn để mọi người đều biết em là của anh, anh cũng là của em!” Vương Tuấn nói: “Nếu như em không thích, vậy anh phải gọi em thế nào trước mặt người khác? Dùng ‘Trần Tố của tôi’ ‘Bạn đời nhà tôi’?”
“Cũng… cũng không phải không thích.” Ngón tay Trần Tố vân vê nút áo: “Em chưa chuẩn bị tâm lý mà.”
“Anh không muốn giấu diếm quan hệ của chúng ta với bất kì ai, cho dù, vì thế mà em mất việc, anh cũng không quan tâm.” Vương Tuấn kéo kính Trần Tố xuống bắt cậu ngủ.
Trần Tố híp híp đôi mắt không có kính nói: “Đừng nói càn, chỉ cần anh không phải giễu cợt em, em không có ý kiến gì nha.” Trần Tố rất để ý việc Vương Tuấn có thể kéo chân cậu ở đơn vị, Trần Tố rất quý công việc ăn cơm Nhà nước kia. Muốn nói thế nào thì nói thế đó đi, dù sao bên nhau cũng đã nhiều năm thế rồi.
Nói thật ra, nếu như Vương Tuấn không giới thiệu cậu cho Giang Minh Hoa, hoặc là giới thiệu ‘Ái nhân’ hay gì đó, Trần Tố sợ là nghe xong càng mất hứng. Đầu năm nay, trong trường đại học, trong xã hội, nam nam nữ nữ sống chùng nhiều hơn rồi, chữ ‘yêu’ không rời miệng, suốt ngày dính chung một chỗ, vừa tốt nghiệp đổi công tác đều tự mình bay tán loạn, lại có mấy cặp có thể tu thành chính quả? Trong chốc lát đã hiểu ra, lời kia của Vương Tuấn rất có đạo lý, hai người bọn họ đều là người bảo thủ, cậu là của Vương Tuấn, Vương Tuấn là của cậu. Lần tới có cơ hội, Trần Tố cũng giới thiệu Vương Tuấn là phu nhân của cậu là được rồi. Nghĩ ra biện pháp giải quyết như vậy, Trần Tố hài lòng cực kì, ngủ.
Nhìn Trần Tố vừa ngộ ra liền ngủ mất, Vương Tuấn hơi buồn cười, thấy Trần Tố lúc ngủ còn đang cười híp mắt lại không biết cậu đang nghĩ chuyện kỳ quái gì rồi.
Vương Tuấn dựa vào bên giường lấy laptop xem văn kiện, Vương Tuấn không thấy buồn ngủ nữa.
Bất quá, giấc ngủ này vẫn không ngủ ngon, từ bên thư phòng truyền tới tiếng ho đè nén từ phổi phát ra liên tục không dứt, Trần Tố lại tỉnh, nghe tiếng ho này cho dù Vương Tuấn không hiểu y học cũng cảm thấy không thích hợp, đứa nhỏ nhát gan khiếp đảm kia thực sự bệnh nghiêm trọng rồi.
Trần Tố đến thư phòng xem, đi vào liền hoảng loạn chạy ra gọi Vương Tuấn mặc quần áo đi bệnh viện. Giang Minh Hoa sốt cao, Giang Diệp càng không thích hợp.
Tìm quần áo, ba chân bốn cẳng giúp cha con họ mặc vào đi bệnh viện, Vương Tuấn bảo Trần Tố lấy tiền, đầu năm nay, không có tiền thì đừng đến bệnh viện.
“Vương Tuấn!” Trần Tố cuống quít kêu: “Mật mã là cái gì?”
Nhìn Trần Tố, Vương Tuấn nhức đầu, Trần Tố cư nhiên hỏi anh mật mã két sắt? Từ lúc anh mua cái két về, Trần Tố giống như là tìm được món đồ chơi mới mẻ, tờ một trăm trong nhà đều nhét vào trong, Vương Tuấn chưa bao giờ hỏi chi phí trong nhà, Trần Tố gần như mỗi ngày đều mở ra xem còn quên mật mã?
Trần Tố rối ren, trong lúc nhất thời thế nào cũng không nghĩ ra được.
Trong bóp Vương Tuấn vẫn còn vài ngàn đủ làm thủ tục cho bệnh viện, Vương Tuấn thấy Trần Tố thực sự không nghĩ ra được, anh lập tức gọi điện thoại cho Lưu Trấn Đông, lúc này chỉ có thể tìm Lưu Trấn Đông thích chõ mũi vào chuyện người khác, trong điện thoại ném một câu bảo hắn mang năm ngàn tới liền lập tức treo, đỡ phải nghe Lưu Trấn Đông oán giận, tai không nghe thật là tốt.
Khám gấp nửa đêm ít đi mấy thủ tục dư thừa, sắp xếp cho cha con Giang Minh Hoa xong vẫn khiến bọn họ rối ren một trận, hai cha con đều phải nằm viện trị liệu. Nhìn quần áo và tác phong của Vương Tuấn, người trực ban thu phí nhận một ngàn tiền ứng trước, không quên dặn dò trời vừa sáng phải mau chóng giao thêm phí dụng nằm viện.
Trời sáng rồi, Vương Tuấn và Trần Tố nhờ hộ lý tạm thời chăm sóc Giang Minh Hoa và Giang Diệp. Bọn họ về trước, Trần Tố còn phải đi làm, tính thời gian, Lưu Trấn Đông cũng sắp đến rồi.
“Em nhớ ra rồi!” Trần Tố và Vương Tuấn sóng vai ra cửa bệnh viện, nhãn tình Trần Tố sáng lên: “Em nhớ ra mật mã rồi! Là sinh nhật anh.”
Mật mã là sinh nhật anh sao? Liếc sang Trần Tố, Vương Tuấn nhợt nhạt cười: “Chúng ta ăn bên ngoài đi.”
“Vẫn là mua về đi.” Trần Tố nói: “Nói không chừng Lưu Trấn Đông chờ tới nóng nảy.”
Vương Tuấn không có ý kiến, mua bánh bao bình thường không hay ăn về nhà, rất xa, Lưu Trấn Đông đợi dưới lầu nhà bọn họ.
“Tin lớn nha!!!” Lưu Trấn Đông vô cùng có tinh thần vẫy tay với họ la: “Tin lớn! Giang Minh Hoa rớt đài rồi! Đối thủ một mất một còn của chúng ta Giang Minh Hoa lần này rớt đài rồi!!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 70
Chương 70