DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thực Hồn Đồ
Chương 59: Chó mèo đại chiến

Trong lúc nhất thời, trời đất trở nên u ám, đèn đường xa xa trên quốc lộ giống như chỉ có một quầng sáng lẻ loi. Đất bay mù mịt mãnh liệt xuất hiện hình dáng yêu phong.

Tống Quân hiện ra hình người, không nhịn được giơ tay lên che cát đá bay tới.

Tịch Yên Linh trốn sau lưng Tống Quân, cô kéo ống tay áo của hắn, lo lắng hỏi: “Không có sao chứ?”

Tống Quân cũng không dám trả lời, nhưng hắn tin tưởng trên cái thế giới này cũng không có yêu quái nào lợi hại hơn Hạ Hoằng Thâm. Hắn đã từng nhìn thấy vô số yêu quái lợi hại bị thua dưới nanh vuốt của Trậm Liêu trong quãng thời gian dài bọn họ ở chung.

Trậm Liêu rống một tiếng, Tần Tùng sợ hãi nên không đỡ được phải biến trở về nguyên hình con sóc, dùng sức chui vào ngực Tống Quân.

Tống Quân vội vàng bắt lấy cái đuôi to của hắn để hắn không lộn xộn.

Lân  vọt tới trước mặt Trậm Liêu và  nhào cắn hắn, Trậm Liêu né người sang một bên, cái đuôi đánh tới cổ nó. Mặc dù đã sớm tu luyện thành yêu, thậm chí Trậm Liêu đã thành tiên nhân, nhưng sau khi đánh nhau cũng sẽ không khác với những mãnh thú bình thường khác. Chỉ thấy hai đại yêu quái đơn độc cắn xé lẫn nhau, yêu khí nồng đậm khiến xung quanh bị một đoàn sương mù bao phủ khiến xe cộ qua lại căn bản không cách nào nhìn thấy chuyện gì xảy ra.

Bọn người Tống Quân ở một bên lo lắng nhìn nhưng cũng không có chỗ trống nhúng tay vào.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát sau, Tống Quân phát giác yêu thú lẻ loi bị gọi là 獜 có chút mệt mỏi, chắc là vì vết thương trên người hắn còn chưa phục hồi như cũ.

Trong nháy mắt Lân lộ ra sơ hở, Trậm Liêu cắn một cái vào cổ hắn và đem hắn lặp đi lặp lại đùa bỡn trên đất.

Hắn nhổm người bò dậy từ trên mặt đất, không cố gắng lao ra khỏi thành phố mà xoay người chạy vào trong thành phố ở giữa đám người.

Trậm Liêu vội vàng đuổi theo.

“Ai!” Tống Quân la lên.

Trậm Liêu nghe tiếng  của Tống Quân thì xoay người lại ngậm Tống Quân đặt  lên sau lưng mình, ngay cả con sóc nhỏ và Tịch Yên Linh cũng bị quăng lên lưng.

Trì hoãn một chút thời gian như vậy nên chỉ có thể nhìn bóng lưng xa xa của yêu thú kia.

Sau khi đuổi qua một con phố thì bóng dáng yêu thú cũng biến mất không thấy.

Trậm Liêu dừng lại, tỉ mỉ lục tìm tung tích của hắn, một lát sau biến trở về hình người, nói: “Thu nhỏ lại vòng vây, hắn không trốn thoát được đâu.”

Vì vậy toàn bộ lại được huy động tìm kiếm yêu quái một lần nữa, Hạ Hoằng Thâm xác định phạm vi khu phố bày Trận pháp. Trận pháp có bốn điểm trận phải có người canh giữ, phàm là yêu thú kia có bất kỳ động tĩnh gì thì Hạ Hoằng Thâm sẽ là người biết tin tức đầu tiên.

Ngày ngày, Hạ Hoằng Thâm đứng  ở trên nóc nhà một tòa cao ốc kề cận cùng với Tống Quân.

Tống Quân hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Có thể tìm được không?”

Hạ Hoằng Thâm lắc đầu một cái, “Lân vô cùng giỏi trong việc che giấu hành tung. Nhưng trừ phi hắn không xuất hiện, một khi đã xuất hiện thì ta nhất định có khiến nó không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Tống Quân nhìn về phía cao ốc mọc như rừng ở phương xa, hắn hy vọng Long Tinh sẽ không xảy ra chuyện.

Mà lúc này, Long Tinh sau khi ngủ say rất lâu cuối cùng cũng mông lung tỉnh lại.

Khi hắn mở mắt ra có chút hoảng hốt vì hắn không biết mình đang ở đâu, sau đó hắn mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên một chiếc giường mềm mại trong một căn phòng xa lạ.

Hắn chống người ngồi dậy, đột nhiên hắn phát hiện mép giường còn có một người đang ngồi, người nọ có một mái tóc màu trắng rất dài. Hắn đang yên lặng ngồi xếp chân ở chỗ đó, sắc mặt hắn nhìn có chút âm trầm.

Nhưng khi thấy Long Tinh tỉnh lại thì trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng dựng lên một đôi tai chó.

Long Tinh kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc  một lúc sau mới kịp phản ứng, vì vậy hắn hỏi: “Nhị Bảo?”

Mặc dù có khuôn mặt âm trầm nhưng nam nhân tóc trắng  lập tức đứng dậy đẩy ngã Long Tinh trên giường.

Long Tinh bị ép không thở nổi, nói: “Ngươi thật sự là Nhị Bảo sao? Ngươi làm sao biến thành bộ dáng này? Ta tại sao lại ở nơi này với ngươi?”

Nam nhân tóc trắng giống như rất thản nhiên đón nhận danh tự Nhị Bảo này, nói: “Ngươi đi cùng ta nhé.”

Long Tinh không hiểu nên hỏi lại, “Đi đâu?”

Nhị Bảo nói cho hắn: “Ta sắp độ kiếp thành tiên, ta mang ngươi đi thiên giới.”

Long Tinh nói: “Ta tại sao phải đi thiên giới, ta không đi.”

Nhị Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, lỗ tai trên đỉnh đầu tiu nghỉu xuống, “Tại sao không đi?”

Long Tinh có chút phát điên, “Ta rất vất vả mới theo chủ nhân xuống đây, dĩ nhiên không muốn trở về, ta thích nơi này.”

Khuôn mặt Nhị Bảo dường như bị đả kích trầm trọng sau khi nghe hắn nói vậy.

Long Tinh kỳ quái nói: “Chúng ta quen biết nhau à? Ngươi tại sao muốn mang ta đi thiên giới?”

Nhị Bảo nói: “Ngươi không nhớ ta.”

Long Tinh nhìn mặt hắn, quả thật là hắn không nhớ nổi mình đã từng gặp người này ở nơi nào.

Nhị Bảo chậm rãi nói: “Rất nhiều năm về trước, ta từng gặp gỡ Trậm Liêu, khi ở thời khắc sinh tử kia ngươi đã cứu ta.”

Trên mặt Long Tinh đầy vẻ mờ mịt, hắn hoàn toàn không nhớ được.

Thật ra thì khi đó, Lân bị Trậm Liêu gây thương tích, té xuống đất thoi thóp, hắn bị Trậm Liêu giẫm đạp. Tinh Quân và Phượng Lưu rời đi với Trậm Liêu, lúc đó chỉ có Long Tinh và Nguyệt Nha đi chậm một bước.

Nguyệt Nha hỏi Long Tinh: “Nó sẽ chết sao?”

Long Tinh ngồi chồm xuống, đưa tay dò xét hô hấp của 獜, nói: “Có thể sẽ chết, thế nào?”

Nguyệt Nha nói: “Có thể ăn không?”

“Không thể! ” Long Tinh nói, hắn cúi đầu xuống  và nhìn thấy 獜 từ từ mở mắt, hốc mắt nó lại chứa nước mắt.

Nguyệt Nha cảm thấy không có ý nghĩa nên định đuổi theo bọn người Trậm Liêu.

Long Tinh đột nhiên gọi lại nàng, nói: “Đi lấy nước mang tới đây đi!”

Nguyệt Nha giúp Long Tinh bưng một bát nước sạch tới. Long Tinh liền đút cho Lân uống, sau đó hắn còn giúp nó rửa sạch vết thương, mới đứng dậy và nói: “Ngươi phải dựa vào chính ngươi.”

Lân yếu ớt mở đôi mắt nhìn hắn.

Long Tinh lại nói thêm một câu: “Đừng lại không biết tự lượng sức mình.”

Bọn họ đều là những mãnh thú hung ác nhất, một khi chạm mặt sẽ đánh đến ngươi chết thì ta sống mà ta sống thì ngươi phải chết. Long Tinh vốn đi theo Trậm Liêu lâu như vậy nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Trậm Liêu hợp với bất kỳ yêu thú nào khác.

Thật ra, hắn cũng chỉ là nhất thời nổi lòng trắc ẩn mà thôi. Vì vậy theo thời gian Long Tinh cũng đã sớm không còn nhớ nữa, có lẽ hắn cũng từng mềm lòng cứu yêu thú và cũng không riêng gì chỉ có mình Lân.

Không ngờ người trước mặt này còn nhớ, hơn nữa lại còn muốn dẫn hắn đi.

Nhị Bảo  có vẻ mặc nhìn thì âm trầm nhưng nếu thật sự nhìn kỹ vào đôi mắt của nó đang nhìn Long Tinh sẽ thấy trong đôi mắt đấy tràn đầy sự mong đợi.

Long Tinh đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

Nhưng hắn vẫn đẩy Nhị Bảo ra, nói: “Ta thật sự không nhớ ngươi, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi. Chuyện ngươi hút linh lực của ta, ta sẽ không so đo với ngươi. Ta bây giờ phải trở về bên người chủ nhân.”

Nhị Bảo nói: “Ta không phải cố ý hút linh lực của ngươi. Lúc đó ta bị thương nên không thể khống chế được mình.”

Long Tinh vốn định đứng lên từ mép giường nhưng khi nghe hắn nói hắn bị thương thì chần chừ một chút, sau đó Long Tinh mới hơi xoay đầu qua hỏi hắn: “Ngươi bị thương ở đâu?”

Nhị Bảo vốn không mặc quần áo, nghe hắn hỏi vậy thì giương chân ra để cho hắn nhìn thấy vết thương dài ở phía trong chân mình. Miệng vết thương kia đã bị thối rữa chảy máu, nhìn qua giống như đã rất lâu chưa khép lại vết thương.

Long Tinh nhìn tình trạng thê thảm của vết thương kia thì nhích lại gần để nhìn thật kỹ, hắn kỳ quái hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Nhị Bảo nói: “Bị độc khí ăn mòn.”

Long Tinh nhíu mày, hắn thấy Nhị Bảo cụp lỗ tai nhìn hắn nên hắn cảm thấy đối phương thật đáng thương, vì vậy nói: “Nếu không ngươi cùng trở về với ta đi, ta sẽ nhờ chủ nhân nghĩ biện pháp giúp ngươi trừ độc khí.”

“Không được!” Nhị Bảo một tiếng cự tuyệt, “Hắn sẽ lại cướp ngươi đi mất.”

Long Tinh lập tức khuyên nhủ hắn: “Ta vốn là vũ khí của chủ nhân. Cho dù hắn không đến cướp ta cũng sẽ không đi cùng với ngươi.”

Lỗ tai Nhị Bảo lại càng cụp xuống trông rất không có tinh thần, hắn nói: “Ngươi nếu như không đi cùng với ta vậy ta sẽ không đi thiên giới nữa.”

Long Tinh vốn đang định nói chuyện nữa, nhưng lúc này phía ngoài cửa phong vang lên tiếng chuông cửa.

Nhà này là một trong những căn nhà kế cận một tiểu khu tạm thời bị bỏ trống, khi đó Nhị Bảo vì tránh né Hạ Hoằng Thâm nên trực tiếp mang Long Tinh trốn vào đây.

Vẻ mặt Nhị Bảo khẩn trương, hắn lập tức đứng lên kéo Long Tinh.

Long Tinh không phản ứng, hắn nhìn phía bên ngoài và hỏi: “Ai đấy?”

Bên ngoài cửa có một giọng nói run rẩy đáng thương truyền tới: “Tôi là nhân viên chuyên môn nhà nước theo lệnh tiến hành điều tra thú nuôi gia đình.”

Chuyện là Hạ Hoằng Thâm vì muốn tìm kiếm tung tích của bọn họ nên đã phái ra rất nhiều tiểu yêu ở khu vực phụ cận tiến hành lục soát. Bọn họ lấy đủ loại danh nghĩa tới gõ cửa từng hộ gia đình để kiểm tra tình huống bên trong, nếu như có dị trạng sẽ lập tức thông báo Hạ Hoằng Thâm.

Hiện tại người ở bên ngoài nhấn chuông cửa là Tần Tùng. Hắn đã nhấn chuông của rất nhiều nhà, đến khi  thấy người mở không phải là người hắn tìm thì sẽ nói lời xin lỗi đi lầm đường.

Chẳng qua là lần này, hắn không nghĩ tới người mở cửa lại là Long Tinh.

Tần Tùng vốn không hề tin mình sẽ tìm được người, dĩ nhiên hắn cũng không phải hy vọng mình không tìm được.

Ngay khi hắn nhìn thấy Long Tinh, 獜 cũng lập tức xông tới đẩy ngã Tần Tùng té xuống đất.

“Nhị Bảo!” Long Tinh trách mắng, dùng sức kéo hắn lại.

Chiếc đuôi lông trắng của con chó lớn vừa quăng một chút đã bị Long Tinh kéo lại.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát này, Tần Tùng đã kịp thời đưa tin cho Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm lập tức nhảy vào cửa sổ từ ngoài hành lang nhào tới trên người Nhị Bảo.

Long Tinh thấy bọn họ muốn đánh nhau, vội vàng kêu Tống Quân đang ở trên lưng Hạ Hoằng Thâm: “Giúp tôi kéo bọn họ ra!”

Vì vậy một bên kéo chó, một bên kéo mèo, cuối cùng cũng đem trận đại chiến dập tắt ở giai đoạn đầu tiên.

Long Tinh nói với Nhị Bảo: “Ngươi nếu còn dám tổn thương chủ nhân ta thì lập tức biến mất trước mặt ta!”

Nhị Bảo khó có thể tin nhìn hắn, nó dường như bị lời nói này tổn thương rất lớn.

Tống Quân cũng vững vàng ôm chặt Hạ Hoằng Thâm. Hắn dĩ nhiên không sợ Hạ Hoằng Thâm làm thương Nhị Bảo mà vì hắn cảm thấy hoàn cảnh hiện nay quá nguy hiểm, tùy thời có thể gây ồn ào tới hàng xóm khiến bọn họ mở cửa kiểm tra. Hắn cảm thấy tốt nhất là bọn họ nên đổi một nơi an toàn hơn.

Long Tinh áp người Nhị Bảo trên đất, hắn ủy khuất hít mũi một cái nhìn Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Đem nó mang về, tìm một chỗ xử trí nó.”

Đêm hôm đó, công viên trò chơi lại náo nhiệt, yêu thị nghe được tin tức đều rối rít chạy tới xem. Họ muốn nhìn xem thần thánh phương nào dám trộm  bảo bối vũ khí của Trậm Liêu.

Nhị Bảo không biết có phải vì đánh một trận với Hạ Hoằng Thâm ngày hôm đó nên bị đả thương nguyên khí hay không mà từ khi biến thành thú hình cũng chưa biến hình lại, nhìn nó có vẻ như đang thoi thóp.

Lúc này ở bên trong khu nhà làm việc của công viên trò chơi, Long Tinh nắm một chân của nó, nâng lên cho bọn Hạ Hoằng Thâm kiểm tra.

“Sách!” Vân Phách ngồi chồm xuống, hắn nhìn kỹ vết thương trên nó, nói, “Trông giống như có độc.”

Phượng Tuấn Nguyên kỳ quái nói với Long Tinh: “Lúc cậu nhặt nó trông cũng không giống nó bị thương?”

Tống Quân nói: “Có thể là nó giấu diếm, nó một lòng muốn mang Long Tinh rời đi.”

Hạ Hoằng Thâm đột nhiên ” Hừ ” một tiếng, nói: “Vọng tưởng.”

Long Tinh vội vàng biểu lộ sự trung thành của mình với  Hạ Hoằng Thâm, “Tôi nơi nào cũng sẽ không đi, sẽ vĩnh viễn đi theo chủ nhân.”

Hạ Hoằng Thâm nâng tay lên sờ đầu hắn một cái.

Nhị Bảo ngẩng đầu lên, kêu nhẹ một tiếng “Ô”.

Đọc truyện chữ Full