Hỏi xong ý kiến, Cơ Vân thoát khỏi cái đỡ của Hạ Chi Hòe, đứng bên cạnh cười cười nhìn mọi người, Sử Liên Yên có trực giác mạnh nhất nhìn vẻ mặt này của ả, liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, nhíu mày hỏi: “Vị cô nương này, vì sao ngươi lại cười như vậy?”
Cơ Vân nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời, bỗng nhiên, các tu sĩ cấp thấp bốn phía xung quanh lần lượt ngã gục xuống đất, có người thậm chí còn kêu rên thảm thiết, không ngừng lăn lộn trên đất, đều là tình trạng đau đớn khổ sở.
Nhận thấy tình trạng khác thường của các tu sĩ cấp thấp, Liễu Thiên Phong vút một tiếng cầm pháp bảo bản mạng của mình ra tấn công Cơ Vân, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã động tay động chân gì với họ rồi?”
“Ha ha ha…” Cơ Vân nũng nịu cười to, thả người bay đến giữa không trung, đổi trở lại tướng mạo vốn có, khinh thường nói với tu sĩ nhân loại: “Tu sĩ các ngươi thật là buồn cười, không ngờ ngay cả ta là yêu tu cũng không phát hiện ra, nghe nói thần trí của tu sĩ nhân loại khá cao, ta thấy cũng chẳng hơn gì cả.” Nhớ tới chuyện những tu sĩ vừa rồi bị ả lừa tới xoay mòng mòng, đắc ý vô cùng.
Những người còn lại lúc này mới nhận ra Cơ Vân chính là yêu tu đã bắt các tu sĩ cấp cao ở ngoài thành Vạn La, nhất thời vừa sợ lại vừa giận, mọi người nhanh chóng tản ra xung quanh Cơ Vân, bao vây lấy ả, chỉ mình Hạ Chi Hòe chậm nửa nhịp, chờ tới lúc cả đám người bắt đầu khí thế hừng hực rồi, gã mới cầm pháp bảo ra gia nhập cuộc chiến.
Khương Trúc cúi người kiểm tra tình trạng của các tu sĩ cấp thấp kia, một lát sau, mới lắc đầu nói nhỏ: “Xem ra phải có giải dược mới được.”
Tuy rằng bên trên đánh nhau kịch liệt, nhưng nhĩ lực của tu sĩ không phải là thứ mà người thường có thể sánh với, đương nhiên là nghe được lời của hắn, vì thể động tác trong tay càng nhanh hơn.
Cơ Vân đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, ả biến về nguyên hình, gầm một tiếng giận dữ triệu tập những yêu thú còn lại tới, đảo loạn trận hình của họ, mà tu sĩ nhân loại xung quanh thực lực càng cao hơn một bậc, chỉ một lát sau, họ đã giết sạch những yêu thú cấp thấp, hơn nữa còn làm cho Cơ Vân bị thương nặng.
Cơ Vân ngã xuống dưới đất, Khương Trúc chỉ trong nháy mắt, đã bắt được ả, dùng ánh mắt bình thản nhìn ả: “Lấy giải dược ra.”
Cơ Vân thè lưỡi liếm máu bên khóe miệng, nhìn hắn bằng ánh mắt mị hoặc, giọng nói yếu ớt vô lực: “Kiến độc còn có giải dược? Ngươi đang kể chuyện cười đấy à?”
“Hừ! Yêu tu các ngươi thật không biết sống chết, nếu đã không có giải dược, vậy thì ngươi đi chết đi!”
Liễu Thiên Phong hạ xuống mặt đất, bị bộ dáng này của Cơ Vân làm cho ghê tởm muốn nôn, ném một đạo pháp thuật vọt tới chỗ ả, mắt thấy Cơ Vân đã sắp tan thành tro bụi, lại bỗng nhiên có một cơn lốc dấy lên, lá cây trên mặt đất bị thổi tung, che khuất tầm nhìn của mọi người, ong độc đầy trời, tấn công chúng tu sĩ, vài tu sĩ cấp thấp bị đốt kêu thảm thiết liên tục, xung quanh tám vị tu sĩ cấp cao càng là có cực nhiều ong độc bủa vây không kẽ hở có ý đồ tới gần họ.
Khương Trúc đối phó với những ong độc xung quanh, chú ý tới trước mắt có một bóng người bay qua, chộp lấy Cơ Vân rồi chạy trốn, hắn liền dùng một tay ném một quả cầu lửa tới chỗ bóng người, làm cho bóng người lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Sau khi Cơ Vân được cứu đi rồi, những con ong độc kia vẫn còn chưa bị dọn dẹp sạch sẽ, mọi người liền phát hiện trên đầu có một tấm lưới to chụp xuống, đất dưới chân cũng nhũn ra, hai chân của mọi người đều lún trong đất bùn, bị hút mạnh, họ định dùng khinh công trốn thoát, lại phát hiện có thể nào cũng không thể bay lên được, dùng pháp thuật và pháp bảo tấn công tấm lưới lớn, cũng không thể lay động được dù chỉ một chút.
Hơn nữa khi tấm lưới kia chụp lấy mọi người, họ phát hiện ra mình đang bị cuốn chặt lấy, không thể động đậy, cơ thể chậm rãi chìm xuống, tận tới lúc bị bao phủ hoàn toàn, mặt đất cũng không còn bóng dáng của bất kì tu sĩ cấp cao nào nữa.
Tận tới lúc này, ong độc đã biến mất, cơn lốc cũng đã ngừng lại, lá khô chậm rãi bay xuống từ trên không trung, che đi thi thể của các tu sĩ cấp thấp.
Một yêu tu diện mạo có chút tục tằng, cơ thể khôi ngô đỡ Thường Thư Vân hiện hình, nhìn về nơi tu sĩ cấp cao biến mất, hừ một tiếng: “Không biết sống chết!” Vung tay áo lên liền có mấy đám lửa đốt những thi thể kia thành tro tàn.
Nếu không phải những tu sĩ cấp cao kia còn có chỗ hữu dụng, gã đã sớm giết chết toàn bộ những người này, nhất là nam tu Xuất Khiếu kỳ kia, không ngờ lại dám làm người gã coi trọng bị thương.
Yêu tu thân hình khôi ngô này tên Cơ Tu, gã thân thiết hỏi Thường Thư Vân: “Thư Vân, cơ thể ngươi có vấn đề gì không? Chúng ta vẫn là nên mau trở lại thì hơn, ta cũng có thể chữa thương cho ngươi.”
Thường Thư Vân ho khan một tiếng, thò tay đẩy Cơ Tu ra, lãnh đạm nói: “Không sao!”
Sau đó phi thân đi về nơi xa.
Cơ Tu muốn nói lại thôi, nhìn theo bóng dáng của Thường Thư Vân, đặt tầm mắt lên Cơ Vân đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt biến đổi, không còn nhu hòa như lúc nãy, lớn tiếng chất vấn: “Cơ Vân, ngươi đã biết tội chưa?”
“Thưa bệ hạ, nô tỳ không biết.”
“Không biết? Được lắm không biết! Thư Vân vì loại tiện tỳ như ngươi mà bị thương, ngươi còn dám nói không biết? Một lúc nữa tới Hình Đường lĩnh một trăm roi, thế ngươi mới sáng mắt ra được.”
Nói xong, Cơ Tu phất áo rời đi, đuổi theo hướng mà Thường Thư Vân rời đi.
Cơ Vân quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi, nước mắt tràn ra hốc mắt, ả dùng tay áo lau nước mắt, sau đó cố đứng dậy, đi theo sau Cơ Tu.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trốn dưới tảng đá, chỉ trong một khắc, hai người cảm giác tảng đá sắp bị đánh vỡ nát, trong phút chốc chỉ mành treo chuông này, họ lộn ra khỏi thạch động, cầu lửa liên tiếp cuối cùng cũng tìm ra được tung tích của hai người, tấn công họ, nhưng họ đều lần lượt tránh được tất cả.
Trong nháy mắt khi họ thoát ra, tảng đá bởi không chịu nổi sức nặng của cầu lửa, biến thành những mảnh vụn chỉ trong chốc lát, bắn ra xung quanh, có vài mảnh thậm chí còn có màu đỏ rực, bị cầu lửa nướng cháy.
Đúng lúc này, hai người còn chưa kịp đứng dậy, đã nghe thấy từ nơi xa có tiếng yêu thú rống lên, cũng mạnh mẽ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển.
Phóng mắt nhìn qua, cách hai người hai dặm, là một mảnh những thứ màu đen đông nghìn nghị đang di chuyển tới nơi này, già thiên tế nhật, trên mặt đất cũng có rất nhiều yêu thú con trước ngã xuống, con sau tiến lên, chạy tới nơi này.
Không chỉ Cung Tiểu Trúc cảm thấy cực kỳ sợ hãi, mà Vân Túc cũng nhíu mày càng chặt, nếu không có trận pháp áp chế, hai người có thể dùng linh lực và thần thức bình thường, cũng sẽ không e ngại những yêu thú cấp thấp này, nhưng nay, hai người họ tay trói gà không chặt, những yêu thú này chỉ cần tùy tiện một con, đã có thể dễ dàng dồn họ vào chỗ chết.
Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc, lộ ra thần sắc đau thương: “Vân đại ca, chúng ta sẽ chết phải không?”
Vân Túc an ủi nói: “Sẽ không, nhất định sẽ có cách.” Thực ra lời y nói đều chỉ là dỗ người, y ngay cả mắt trận của đại trận này cũng không thể tìm ra, tu vi cũng không dùng nổi, các yêu thú cấp tháp kia hiển nhiên cũng không thể nào bỏ qua cho hai người họ, nếu không có kỳ tích xảy ra, không còn nghi ngờ gì. hai người họ hẳn sẽ phải chết.
Cung Tiểu Trúc trầm mặc, hắn biết lời Vân Túc nói cũng không phải là sự thật, nhưng trải qua nỗi kinh hoàng vừa rồi, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, dù sao hắn cũng đã từng chết một lần rồi, có thể sống thêm mười mấy năm ở giới tu chân này, còn gặp được người duy nhất có thể làm cho hắn động tâm, coi như cũng sống đủ rồi, huống hồ nói không chừng sau khi hắn chết rồi còn có thể trở lại hiện đại, chỉ tiếc là không thể ở cùng một chỗ với Vân đại ca nữa.
Tuy rằng hai người đều cảm giác lần này trốn không thoát, nhưng Vân Túc vẫn kéo Cung Tiểu Trúc chạy về hướng ngược lại, chẳng qua chạy chưa được bao xa, yêu thú đằng sau đã tới gần từng bước, khoảng cách giữa hai bên liền trở thành còn có mấy trượng, phần lớn yêu thú phi hành đều xoay quanh trên đầu hai người.
Mắt thấy những pháp thuật kia sắp chạm tới hai người, Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc lăn đi, trong nháy mắt, Ngự Thú bài bên hông Vân Túc bắn ra quang mang chói lọi, yêu thú vốn đang có ý tấn công hai người Vân Túc đều ngưng phóng pháp thuật.
Một con Chu Tước khá lớn được một vầng sáng bao phủ, nó ngửa mặt lên trời rống dài, vài con yêu thú đang chạy kia vội vã phủ phục dưới đất, yêu thú bay trên cao cũng đậu xuống nháy cây, thu hồi hai cánh lại, đầu cúi xuống hướng về chỗ Chu Tước, cơ thể Chu Tước bởi rống dài mà run rẩy không ngớt.
Chu Tước này chính là Viêm Hoa, lúc trước bởi nó tăng cấp nên vẫn ngủ say trong Ngự Thú bài, tận tới hôm nay, cuối cùng nó cũng đột phá lên cấp ba, bởi thấy chủ nhân gặp nạn, thế nên mới tỉnh ngăn cản những yêu thú này lại.
Từ thời Thượng Cổ, Phượng Hoàng đã là vương của trăm loài chim, mà Chu Tước là chủ của linh thú, huyết thống cao quý, không phải là thứ mà những yêu thú có huyết mạch thấp kém có thể so bì, tuy rằng Viêm Hoa chỉ là một linh thú cấp ba, nhưng huyết mạch cao quý của nó xưa nay luôn có tác dụng áp chế các yêu thú, huống chi những yêu thú này còn chưa mở linh trí, chỉ biết tuân theo bản năng, không biết phản kháng, thế nên nguy cơ lần này, Viêm Hoa xuất hiện liền hóa giải được một cách dễ dàng.
Viêm Hoa cao ngạo nhìn những yêu thú thân phận hèn mọn, huyết mạch thấp kém, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, thấy chúng đều ngoan ngoãn phủ phục trước người nó, không dám ngỗ nghịch một chút nào, liền rống thêm một tiếng nữa, các yêu thú kia nhận được mệnh lệnh, lần lượt đứng dậy, quay đầu bỏ chạy về nơi xa.
Vân Túc thấy những yêu thú này đều đã bị Viêm Hoa uy hiếp, liền kéo Cung Tiểu Trúc đứng lên, Cung Tiểu Trúc sùng bái nhìn Viêm Hoa, cảm thấy nó siêu ngầu, thế là, hai mắt tỏa sáng nhìn Viêm Hoa, miệng thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
Viêm Hoa làm xong tất cả, liền bay lên vai Vân Túc đậu, thân mật dùng cái đầu nhỏ cọ cổ y, nhìn ánh mắt mà Cung Tiểu Trúc nhìn mình, bị dọa tới quay đầu đi ngay lập tức, tiếp tục làm nũng với Vân Túc.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Tiểu Viêm có phải là lợi hại lắm không?”
“Một giọng nói non nớt vang lên trong đầu Vân Túc, y nghe xong, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, khích lệ nói: “Lợi hại!”
Nghe vậy, Viêm Hoa càng thêm vui vẻ, nhảy nhót trên vai Vân Túc: “Ta biết chủ nhân tốt nhất mà, Tiểu Viêm rất thích chủ nhân, chủ nhân cũng phải thích Tiểu Viêm đấy có được không? Có được không?”
Viêm Hoa tựa như một đứa nhỏ mới có vài tuổi, làm nũng với Vân Túc, là một thần thú Thượng Cổ, Viêm Hoa tuy mới chỉ cấp ba, nhưng linh trí đã mở, làm nũng bán manh không có chút áp lực.
Qua mấy tháng này trưởng thành, bây giờ chiều cao của Viêm Hoa đã được khoảng một thước, lông vũ rực rỡ lấp lánh chói mắt đã dần dày dặn lên, ánh mắt ngây thơ, nhìn Vân Túc lại càng tín nhiệm và thân mật.
“Ừ.”
Cung Tiểu Trúc bên cạnh nhìn thấy mà thèm, hỏi Vân Túc: “Vân đại ca, ta có thể ôm nó không?”
Vân Túc đã thấy Cung Tiểu Trúc nhìn chằm chằm Viêm Hoa từ nãy, tuy rằng có hơi ghen với một con linh thú còn có sức hấp dẫn Tiểu Trúc hơn cả y, nhưng là yêu cầu của bạn lữ tương lai, y đương nhiên sẽ đồng ý, thế nên y nói: “Được chứ!”
Nói xong liền bắt lấy Viêm Hoa từ trên vai xuống, ném vào trong lòng Tiểu Trúc, dặn Viêm Hoa: “Ngoan ngoãn chút!”
Lúc Viêm Hoa bị ném vào trong lòng Cung Tiểu Trúc, vốn muốn trốn thoát, nhưng bởi câu nói của Vân Túc, lại không dám lộn xộn nữa.
Cung Tiểu Trúc giơ tay ra vuốt nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, Viêm Hoa thoải mái nheo mắt, phát ra tiếng gừ gừ.
Trên trời vẫn còn cầu lửa đang rơi xuống không ngừng, hướng tới chỗ hai người, Viêm Hoa tạo một màn hào quang xung quanh, bao phủ lấy hai người một chim , Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc di chuyển nhanh chóng về một hướng khác, mong rằng có thể phát hiện ra huyền cơ của trận pháp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Truy Phu
Chương 133
Chương 133