Cung Tiểu Trúc nghe thấy họ nói chuyện, thế nên liền truyền âm nói với Vân Túc, “Vân đại ca, chúng ta tới bí cảnh kia xem một chút đi.”
Theo như nguyên tác miêu tả, bí cảnh này chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống mới có thể vào, lúc ấy Vân Túc nghe nói tới chuyện này liền bất tri bất giác mà đi vào, sau đó cơ duyên xảo hợp tìm thấy một quả trứng thú trong một huyệt động, quả trứng này chính là do Chu Tước sinh ra, mặc dù không biết đã ở trong bí cảnh bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa mất đi sự sống.
Mục đích Cung Tiểu Trúc muốn vào bí cảnh cũng là bởi quả trứng này, nếu Vân Túc có được nó, cũng không khác gì hổ thêm cánh, hơn nữa đây vốn là cơ duyên của Vân Túc, hắn tất muốn cho Vân đại ca tới lấy.
Thời gian bí cảnh này mở ra là ba tháng, vạn năm mới mở một lần, nhưng không phải lần nào cũng được tu sĩ phát hiện ra, bởi vị trí của nó thật sự rất khó tìm, hơn nữa mỗi lần mở ra cũng không có động tĩnh gì.
Pháp bảo đan dược gì trong hệ thống của Cung Tiểu Trúc cũng có, nhưng lại không có vật sống, bao gồm cả trứng thú, thêm vừa rồi hệ thống đã phát động nhiệm vụ, thế nên lần này họ nhất định phải đi một chuyến, hơn nữa còn phải lấy được trứng thú về.
Vân Túc gật đầu, nhìn Cung Tiểu Trúc nói “Được”, gắp một đũa thức ăn, đặt vào trong bát Cung Tiểu Trúc, lại tiếp tục ăn, y có suy nghĩ giống với Tiểu Trúc, cũng định đi một chuyến, “Sáng mai chúng ta bắt đầu.”
Ăn xong thức ăn, lại uống thêm một chén linh trà, Cung Tiểu Trúc gọi một tiếng, “Tiểu nhị, tính tiền.”
“Ai, tới liền đây khách quan, tổng cộng là một vạn linh thạch hạ phẩm.” Tiểu nhị đứng cạnh bàn, xoa xoa tay, mặt đầy ý cười nhìn linh thạch trong tay Cung Tiểu Trúc.
Xong xuôi, ba người liền tới một khách điểm tên Đồng Phúc muốn đặt ba gian phòng cho mỗi người nghỉ ngơi, ngồi thiền.
Địa điểm: Tiết phủ, trong phòng Tiết Hạo
Thời gian: buổi tối
Nhân vật: Tiết Hạo và Lý Dung.
Trên giường gỗ khắc hoa, ánh trăng chiếu rọi, một thân sa y màu trắng, môi đỏ như lửa, Lý Dung lộng lẫy quyến rũ cắn cổ Tiết Hạo trần trụi đã tắt thở, mắt vẫn còn trợn to.
Tuy rằng Tiết Hạo không có tu vi, nhưng uống chút máu cũng không tệ, vị cũng ổn, vẫn vô cùng mỹ vị giống máu của những người khác.
Một lát sau, Lý Dung ngẩng đầu, đi xuống khỏi người Tiết Hạo, hai răng nanh rụt lại, trên môi vẫn còn dính vệt máu, yêu diễm lại huyết tinh, cười quyến rũ. Đột nhiên, ả hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lau sạch sẽ vệt máu trên môi.
Ánh mắt vốn yêu mị lại trở nên bình thường, ả lắc đầu một cái, màu đỏ như máu trong mắt biến mất, vết đỏ trên trán cũng không thấy nữa, môi cũng khôi phục thành màu nhạt, cả khuôn mặt lại là bộ dáng thanh thuần của ban ngày, ả nhìn bốn phía một lát, cảm nhận được xúc cảm mềm mềm, lạnh lạnh dưới tay, lúc này mới cúi đầu nhìn.
“A ―― “
Lý Dung không hiểu tại sao bản thân lại ở trong căn phòng này, lại thấy Tiết Hạo trần trụi nằm trên giường, trên cổ có lỗ máu, cả người chỉ còn lại một bộ da bọc lấy xương, hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Trình Hạo vừa tới bên cửa sổ phòng Tiết Hạo liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét chói tai, hắn cuối cùng vẫn bất chấp tất cả, vội vàng mở cửa sổ nhảy vào.
“Cô nương, cô nương?” Trình Hạo ôm Lý Dung vào ngực, thấy ả nhắm chặt hai mắt, phát hiện ả đã ngất đi thật chứ không phải là đang ngủ, lại thấy Tiết Hạo bên cạnh đã tắt thở.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy cước bộ hỗn độn và tiếng quát lớn từ bên ngoài liền không nghĩ ngợi gì nhiều, bế ngang Lý Dung lên, bay ra từ cửa sổ.
“Không ổn rồi, phu nhân, không ổn rồi!”
“Phu nhân, ngũ thiếu gia xảy ra chuyện!”
“Không ổn rồi…”
Các đệ tử Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ bảo vệ cho Tiết Hạo nghe thấy tiếng hét chói tai từ phòng Tiết Hạo liền lập tức chạy tới trước viện, không ngờ gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng của Tiết Hạo, không chỉ vậy, động tĩnh bên trong cũng không có, họ cũng bất chấp, xông vào trong.
Không ngờ lại thấy Tiết Hạo chết thảm trên giường, chuyện này sao có thể gạt được, nhất thời nháo nhào cả lên.
Cách không xa viện của Tiết Hạo, mẫu thân Mạc Nghê của Tiết Hạo nghe thấy động tĩnh liền tới phòng của nhi tử bảo bối, một màn xúc mục kinh tâm làm bà ta mất lý trí, ôm lấy Tiết Hạo trên giường, thê lương hét to một tiếng “Hạo nhi ――”.
Bà ta quay đầu, hung tợn thò tay ra, một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ thường hay đi bên người Tiết Hạo bị bà ta nắm lấy cổ, “Nói! Chuyện này là sao? Không phải đã bảo các ngươi phải bảo vệ thiếu gia cẩn thận rồi sao, vì sao bây giờ con của ta lại… bị người… ám hại?”
Tất cả người trong phòng câm như hến, run rẩy, cúi đầu không dám thốt lên tiếng nào, sắc mặt của tu sĩ bị Mạc Nghê nắm trong tay đỏ lên, rồi trở nên tái xanh, gân xanh lồi ra, ánh mắt Mạc Nghê quét qua tất cả trong chốc lát, ném tu sĩ trong tay đi, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia liền nằm trong một vũng máu trên đất, cổ thì đứt, thất khiếu cũng chảy máu.
(thất khiếu: bảy lỗ trên mặt (đầu): mắt, miệng, lỗ mũi, lỗ tai)
Bà ta đặt Tiết Hạo nhẹ nhàng nằm lại trên giường, sờ sờ mặt gã, sau đó kiên quyết nói, “Hạo nhi, con hãy chờ đấy, nương sẽ báo thù cho con.” Nói xong cũng không chờ được lâu thêm, thuấn di một cái đi vào trong viện, bấm vô số thủ quyết thi triển một ảnh thuật, tất cả chuyện xảy ra trong nhà nhất thời liền hiện ra.
Trình Hạo một đường chạy vội, mang Lý Dung về khách điếm mà mình ở ―― khách điếm Đồng Phúc.
Hắn vừa đặt Lý Dung lên giường mình, Trình Xảo Trân liền một cước đá văng cửa nhìn lên giường, sau đó cao ngạo nói với Trình Hạo đang đứng trước giường, “Trình Hạo, ngươi lại làm gì vậy? Đây không phải là nữ nhân ban ngày sao? Ngươi mang nàng ta về rồi chọc phải phiền toái thì phải làm sao? Ta nói ngươi này ngươi sao không thể làm cho người ta bớt lo một chút chứ!”
Trình Hạo lặng lẽ trợn mắt trắng trong lòng, thực sự không chịu nổi chuyện Tam muội cứ quan tâm tới việc của hắn, nhưng vẫn kể lại chuyện xảy ra trong phòng Tiết Hạo vừa rồi cho Trình Xảo Trân, chần chờ một chút, cuối cùng nói thêm một câu “Tam muội, người của Tiết gia sẽ không tìm đến đây đâu nhỉ?”
“Ngươi đúng là đồ đầu heo!” Trình Xảo Trân giơ tay lên muốn đánh cho hắn một cái, nhưng lại nghĩ tới chuyện Trình Hạo là đại ca của nàng, thế là đành buông tay xuống, kéo tay hắn, “Nơi này không thích hợp để ở lâu, mau đi theo ta.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài, “Chờ chút, chúng ta mang theo vị cô nương này cùng đi.” Trình Hạo đi vài bước rồi dừng lại, ánh mắt hướng đến Lý Dung nằm trên giường.
“Quan tâm tới ả là tìm chết! Đều là do ả gây ra họa, ta đoán một hồi nữa người Tiết gia sẽ đuổi tới nơi, nếu không nhanh chóng rời khỏi, đến lúc đó ta và ngươi đều bị liên lụy.” Tiết gia có địa vị gì ở Vạn Duyệt thành, nàng đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Tiết Hạo dù chỉ là một phàm nhân, nhưng nương hắn đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa lại coi Tiết Hạo như trân bảo, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới đây.
Nói xong Trình Xảo Trân cứng rắn kéo Trình Hạo ra ngoài định dùng pháp bảo phi hành rời khỏi.
“Nghịch tặc lớn mật, trả mạng con ta đây!” Không chờ Trình Xảo Trân kịp dùng pháp bảo phi hành rời khỏi, Mạc Nghê đã đứng trên hai cái quạt lông cực lớn bay tới từ đằng xa, giơ tay hướng tới chỗ hai người, đánh cho hai người trở tay không kịp, ngã xuống đất.
Mạc Nghê lại xuất chưởng một lần nữa, một luồng sáng tím đánh tới chỗ Trình Hạo, thấy Trình Hạo sắp sửa mất mạng, Trình Xảo Trân thò tay vào túi trữ vật, một pháp bảo phòng ngự ―― gương đồng xuất hiện trong tay nàng, tiếp đó nàng nhanh chóng ném gương đồng tới trước Trình Hạo, ngăn cản công kích của Mạc Nghê, linh khí hạ phẩm kia cũng vỡ thành từng mảnh, Trình Xảo Trân nhìn thấy mà muốn chảy máu trong lòng.
Tuy rằng Trình Xảo Trân quả thật không thể nào thích nổi đại ca trên danh nghĩa này, tu vi không tốt lắm, chỉ số thông minh cũng không được cao, đã thế lại còn không có chút tâm cơ, nhưng nàng thừa kế một ưu điểm của Trình gia, đó chính là bao che khuyết điểm. Nàng có thể tùy tiện bắt nạt người nhà mình mà nàng không thích, nhưng người ngoài muốn gây khó dễ cho bất cứ một người nào, tất cả người của Trình gia sẽ tiến đánh.
Dù rằng cái gương đồng mà nàng yêu quý nhất kia trở thành phế thải.
Cũng nhờ kẽ hở này mà hai người từ trở tay không kịp bắt đầu phản ứng lại, cầm lấy pháp bảo bắt đầu đối phó với Mạc Nghê. Mà Mạc Nghê vừa rồi thấy sắp giết được hung thủ lại bị Trình Xảo Trân ngăn cản, càng thêm thẹn quá hóa giận, phát huy mười phần công lực đánh với hai người.
Tu vi của Trình Xảo Trân tuy là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ kém một bậc với Mạc Nghê, nhưng Trúc Cơ kỳ với Kim Đan kỳ có một bước khó có thể vượt qua, thực lực đương nhiên là không đấu lại được với Mạc Nghê.
Ba người đánh từ khách điếm đánh ra ngoài, từ mặt đất đánh lên trời.
Vốn Trình Xảo Trân là đích nữ, trước khi ra khỏi cửa đã được phụ thân dạy cho rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, lường trước có thể chạy trốn thủ hạ của Mạc Nghê, nhưng Mạc Nghê chung quy vẫn là Kim Đan sơ kỳ, lại là chủ mẫu của Tiết gia, pháp bảo gì cần cũng có, Trình Hạo thì lại là thứ tử, không được phụ thân coi trọng, tu vi miễn cưỡng cũng tạm coi là ổn, càng không được thương yêu, pháp bảo đương nhiên là ít tới mức đáng thương.
Trình Xảo Trân phải đối phó với Mạc Nghê, lại còn phải chú ý tới Trình Hạo thực lực không tốt, còn phải tìm cơ hội chạy trốn, ba người giao thủ chưa được một lúc, Trình Xảo Trân và Trình Hạo đã bại trận, cùng bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun máu tươi, đứng dậy không nổi.
Mạc Nghê định cho họ một kích cuối cùng, cho họ đi đời, trong tay xuất hiện một quả cầu điện tím ném tới hai người trên mặt đất. Lôi cầu cách hai người chỉ có một thước, giữa trời liền xuất hiện một người thoải mái chặn công kích của bà ta, người này chính là Mặc Hoa.
Chủ mẫu Tiết gia Mạc Nghê là một nữ tu song linh căn Kim Lôi, có điều lôi linh căn của bà ta lại càng tốt hơn, pháp thuật học cũng phần nhiều là thuộc tính lôi, luận lực công kích cũng là pháp thuật thuộc tính lôi có uy lực lớn hơn, nếu quả cầu điện này một chiêu bay tới người hai huynh muội Trình gia, vậy nhất định là không còn thi cốt gì!
Có điều cũng là do vận khí của họ tốt, bọn Cung Tiểu Trúc và bọn Trình Hạo ở cùng một tầng, hơn nữa Cung Tiểu Trúc còn ở cách vách Trình Hạo, bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, mặc dù trong phòng có bố trí kết giới thì vẫn nghe thấy được.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc ra khỏi phòng xem náo nhiệt, nhìn thấy là Trình Hạo và Trình Xảo Trân, hơn nữa còn thấy cả Mạc Nghê, hắn đương nhiên là đoán được chuyện gì xảy ra, mà vừa hay lúc này hệ thống lại xuất hiện nhiệm vụ “Mời chào tiểu đệ Trình Hạo cho Vân đại ca”, thế nên không thể không quan tâm tới, nhanh chóng gọi Vân Túc và Mặc Hoa ra xem náo nhiệt, chờ hai người Trình Hạo thực sự không chịu được nữa mới cứu hai người họ.
Đây cũng là một sách lược, chỉ có như vậy, Trình Hạo mới có thể càng cảm kích họ, độ tín nhiệm mới càng cao.
Lúc đang xem ba người họ đánh nhau, Cung Tiểu Trúc liền giải thích cho Vân Túc nghe thân phận của bọn Trình Hạo và nguyên nhân đánh nhau, bao gồm cả chuyện Trình Hạo là thủ hạ tương lai của y.
Trong nguyên tác, cũng xuất hiện một chuyện như vậy, Trình Hạo và Trình Xảo Trân nghe được chuyện bí cảnh của Kiếm Tiên môn từ Trình thành chủ, cũng chính là phụ thân của họ. Vì thế, ông liền phái hai người họ cầm tín vật đi tìm một vị Thái Thượng trưởng lão của Quang Môn hoa, sau đó sẽ có được hai danh ngạch vào bí cảnh thăm dò tới cùng, nói không chừng có thể có thu hoạch, đi trải nghiệm một phen cũng tốt. Có điều bởi người con thứ hai của Trình thành chủ, cũng chính là đích tử duy nhất của ông đang bế quan đột phá Kim Đan kỳ, thế nên chỉ có thể để Trình Hạo đi thay.
Quang Hoa môn là một môn phái Tam phẩm của đại lục Huyền Thiên, Thái Thượng trưởng lão cần tìm kia chính là lão tổ tông của Trình gia, thiên tư tung hoành liền được môn chủ thu làm đệ tử thân truyền, sau đó cũng chỉ trở lại nhà một lần, để lại tín vật rồi liền tĩnh tu ở Quang Hoa môn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Truy Phu
Chương 37
Chương 37