Trên giang hồ chưa bao giờ thiếu người chết.
Bị chém chết, bị độc chết, bị bệnh tật quấn thân mà chết. Kiểu chết nhiều vô số kể làm người hành tẩu giang hồ nhiều năm hoàn toàn đối với cái chết không hề có chút phản ứng nào.
Chủ nhân nguyên bản thân thể của Cố Thiên Thụ hầu như không hành tẩu giang hồ, thậm chí còn chưa từng thấy người chết. Bởi thế trong trí nhớ của Cố Thiên Thụ, cũng không hề xuất hiện thi thể. Trong ấn tượng của Cố Lân Đường, bởi vì khiết phích, thậm chí đến ngay cả máu cũng ít khi thấy qua.
Có người trời sinh chính là sát thủ, cảnh tượng máu me lại chỉ làm hắn sôi trào — Nguyên chủ đứng đầu Kính thành, Cố Lân Đường chính là người như vậy.
Nhưng Cố Thiên Thụ lại là một người hiện đại xuyên qua. Là thanh niên ba tốt mà ngay cả gà cũng chưa từng giết qua. Từ góc màn lộ ra cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên chính là nôn ói. May mà tố chất thân thể này vượt qua thử thách, Cố Thiên Thụ nghẹn thứ từ dạ dày trào lên xuống ngược trở lại — Mẫu thân nó, nếu mà hắn nôn liền mất cmn mặt luôn rồi!
Đứng bên người Cố Thiên Thụ, Vân Đình hoàn toàn không biết chủ thượng hắn giờ phút này đang trải qua giày vò như thế nào. Hắn cũng ngửi thấy mùi máu tươi đột nhiên toát ra, vì thế vội vàng thấp giọng nói: “Tôn thượng, thuộc hạ vào trước xem xét.”
“…” Cố Thiên Thụ ngậm miệng, yên lặng gật gật đầu.
Vân Đình liền mang theo hai người đi vào, sau một lát mới từ bên trong bước ra: “Tôn thượng… người ở bên trong đều đã chết.”
A, đều chết — Cái gì?? Đều chết?? Cố Thiên Thụ vẫn duy trì biểu tình mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã bắt đầu điên cuồng gào thét — Hắn biết thế giới này không hề có nhân quyền. Chết nhiều người như vậy nếu là ở hiện đại thì đã trở thành chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào a a a a. Giống hiện đại chỗ nào — chú cảnh sát ơi, tôi rất nhớ chú!!
Nếu có lựa chọn, Cố Thiên Thụ thực sự không muốn vào bên trong, nhưng hắn không có lựa chọn. Cá tính Cố Lân Đường, tất cả mọi người đều rõ. Nếu giờ phút này hắn rút lui, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.
Vì thế Cố Thiên Thụ vẫn duy trì bộ dạng kia, chậm rãi bước chân vào trong khách điếm.
Bên trong khách điếm đã thành một mớ hỗn loạn. Tay chân cụt ngủn rải rác với máu tươi giàn giụa làm cho cả khách điếm nhìn như cảnh tượng đến từ địa ngục. Còn chưa đi vào trong phòng, Cố Thiên Thụ đã nghe thấy mùi máu tươi gay mũi. Mà sau khi đi vào, cảnh tượng máu me bên trong càng làm Cố Thiên Thụ muốn bịt mũi.
Bịt mũi là việc không phải kiểu người cao quý lãnh diễm như Cố Lân Đường có thể làm ra, Cố Thiên Thụ đành phải chịu đựng.
Có người ở trước mặt hắn cố ý giết người, đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn. Mùi máu tanh dày đặc, cho dù có cách xa hơn trăm mét, Cố Thiên Thụ cũng có thể ngửi được. Nhưng chỉ khi hắn đến gần khách điếm, hương vị này mới đột nhiên xuất hiện. Nói cách khác — có người cách một tấm màn, giết hết tất cả người trong khách điếm trong tích tắc.
“…” Nghĩ đến đây, biểu tình Cố Thiên Thụ lạnh xuống. Trên thực tế, gương mặt than nên thực khó thể hiện ra biểu tình gì. Đơn giản chỉ là độ cong nhiều hay ít trên khóe miệng mà thôi. Cũng chỉ có Vân Đình theo hắn mười mấy năm mới có thể hiểu được, rốt cuộc hắn đang biểu lộ cảm xúc gì.
Người trên giang hồ, lại dám đùa giỡn Cố Thiên Thụ không có nhiều. Cố Thiên Thụ nhanh chóng liên tưởng đến một người — là hái hoa tặc đột kích hắn đêm qua, Duẫn Thành Song.
Tên hái hoa tặc Duẫn Thành Song này có thanh danh vô cùng kém. Hắn không phải là lãng tử phong lưu có tiết tháo gì gì đó. Chỉ cần là mỹ nhân bị hắn chà đạp qua, hầu như đều bị phế bỏ. Mà nếu có người gặp phải hắn, muốn bênh vực kẻ yếu, bình thường cũng sẽ rơi vào hạ tràng bị cắt phăng đi của quý.
Một tên hái hoa tặc như hắn lại cố tình trưởng thành với một bộ dạng chính nhân quân tử, lại có khinh công cao cường. Đúng là không thể không làm người cảm thán ông trời không có mắt. Mà lần này hắn thất thủ với Cố Thiên Thụ, thảm kịch xảy ra trên sa mạc ngược lại có chút hương vị tuyên chiến.
Thi thể rách nát rải đầy sàn nhà làm người ta cảm thấy cực kì khó chịu. Ánh mắt Cố Thiên Thụ vòng quanh một vòng khách điếm, rồi nhanh chóng chứng thực suy đoán của mình — Quả nhiên là do Duẫn Thành Song làm.
Cố Thiên Thụ thấy một thiếu nữ toàn thân trần trụi bị đóng ở trên một cây cột trong khách điếm đó. Tay chân nàng bị đóng chặt trên cây cột, gương mặt xinh đẹp đã hoàn toàn mất đi huyết sắc. Mà trên đầu nàng chính là bức tranh vẽ hai con uyên ương — đây đúng là dấu hiệu của Duẫn Thành Song.
Thân thể thiếu nữ còn hơi run rẩy, nhìn thấy vẫn còn hô hấp. Cố Thiên Thụ do dự một chút, vẫn bảo Vân Đình cứu nàng ta. Trên thực tế, với tính cách của Cố Lân Đường tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện dư thừa này. Nhưng Cố Thiên Thụ lại không phải Cố Lân Đường, hắn không thể trừng mắt nhìn một thiếu nữ chết đi ở trước mắt hắn. Huống chi trận tai bay vạ gió này lại có liên quan đến hắn.
“A…” Khi được nhổ đống đinh trên người, thiếu nữ phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
Cố Thiên Thụ nhìn thấy mà đau, nhưng hắn lại không thể nói gì. Chỉ có thể mặt không đổi sắc đứng nhìn Vân Đình xử lý vết thương trên người thiếu nữ xong liền thuận tay lấy áo choàng phủ lên người nàng.
“Tôn thượng…” Vân Đình nhìn thấy hành động của Cố Thiên Thụ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cá tính Cố Lân Đường, hắn rất hiểu, đã hoàn toàn có thể được xưng hai chữ vô tình. Khi nhìn thấy thiếu nữ này, hắn hoàn toàn không ngờ tới Cố Lân Đường lại đi cứu nàng, cũng không ngờ rằng tôn thượng chẳng những cứu thiếu nữ, mà còn dùng áo choàng đắp lên người nàng — Chẳng lẽ thân phận thiếu nữ này có chỗ nào đặc biệt?
“Sao?” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Vân Đình một cái.
“Hung thủ…” Vân Đình cảm giác Cố Thiên Thụ không hề để ý đến án mạng mà là sự thị uy của hung thủ. Tôn nghiêm của người đứng đầu Kính thành tuyệt đối không thể bị khiêu khích. Với tính cách của Cố Lân Đường, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người này tiếp tục sống sót.
Cố Thiên Thụ không quan tâm đến Vân Đình sẽ nói gì. Hắn mặt không đổi sắc nhìn về phía tay áo mình, bảo Vân Đình rời khỏi khách điếm. Trong khi Vân Đình ôm thiếu nữ hôn mê rời đi, Cố Thiên Thụ trực tiếp rút kiếm chém đứt mấy cây cột trong khách điếm. Chốc lát sau, khách điếm liền ầm ầm sập xuống, vùi lấp đám thi thể dưới đám đất đá.
Cố Thiên Thụ đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng phất phất tay áo phủi bụi.
“Đi thôi.” Hiện tại tâm tình Cố Thiên Thụ thực không ổn, cho nên cũng không nhiều lời. Hắn nhìn thiếu nữ trong ngực Vân Đình: “Không cần dừng lại.”
“Vâng.” Vân Đình đáp.
Vì thế vốn nên dừng lại, xe ngựa lại lần thứ hai lên đường.
Cố Thiên Thụ ngồi trong xe ngựa, trong đầu hiện lên những màn máu me vừa rồi. Hương vị ghê tởm vây quanh chóp mũi hắn làm Cố Thiên Thụ sinh ra một loại phẫn nộ không tên.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện giết người ý tưởng — Hắn muốn giết cái tên Duẫn Thành Song kia. Dám khiêu khích hắn, chắc chắn phải trả giá đắt.
Dù sao hiện tại hắn cũng không phải là Cố Thiên Thụ mềm lòng, mà là xem mạng người như cỏ rác – Cố Lân Đường.
Bốn ngày sau, thiếu nữ được Cố Thiên Thụ cứu từ khách điếm đi ra, tỉnh lại.
“Đau quá… đau quá…” Không chịu khổ sở gì nhưng thiếu nữ vừa tỉnh liền bắt đầu không ngừng khóc la. Nàng có một mái tóc đen mượt xinh đẹp, đồng tử cũng nhợt nhạt sắc nâu, hiển nhiên là một người Tây Vực.
Tuy đời trước Cố Thiên Thụ cũng có bạn gái, kinh nghiệm đối phó với nữ nhân vẫn phải có. Nhưng những kinh nghiệm đó hiển nhiên đều không thích hợp với tình hình hiện tại — Nếu hắn thật sự đến an ủi thiếu nữ, bị dọa sợ nhất định là đám người Vân Đình. Huống chi hiện tại một ngày chỉ có thể nói 139 chữ, dùng để an ủi cô bé này dường như quá lãng phí…
“Cứu mạng, giết người…” Thiếu nữ rất xinh đẹp, nhưng so với loại xinh đẹp như Cố Lân Đường, cộng thêm giá trị vũ lực cấu thành thì hoàn toàn khác biệt. Dường như nàng đã bị một màn kia làm kinh sợ, miệng không ngừng thì thào tự nói: “Giết người, cứu mạng…”
Cố Thiên Thụ chỉ nhìn nàng một lần rồi không quan tâm đến nữa. Cách trung nguyên càng ngày càng gần, trong lòng hắn cũng dần dâng lên một loại bất an. Cứ như là hành trình đến trung nguyên lần này sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cố Thiên Thụ chỉ đến xem thiếu nữ một lần, lại làm Vân Đình thở phào nhẹ nhõm. Vân Đình không biết vì cái gì tôn thượng lại cứu một thiếu nữ không thân không quen —Hắn thậm chí hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cũng may Cố Thiên Thụ lại không hề biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt đối với nữ nhân này. Nếu không nội tâm Vân Đình sẽ càng thêm rối rắm.
Đúng là bởi vì miệt thị hết thảy nên mới được coi là vị thần. Nhưng khi đến một ngày nào đó vị thần bắt đầu thương hại sinh vật ở nhân gian. Khoảng cách giữa ngươi cùng vị thần càng ngày càng gần… Ngươi sẽ lựa chọn tiếp tục nhìn lên, hay là vươn tay kéo lấy góc áo vị thần, kéo hắn xuống thần đàn đây?
Vân Đình chưa từng tự hỏi vấn đề này. Nhưng trong tương lai không xa, vấn đề này lại làm hắn rối rắm thật lâu… thật lâu.
…
Sau khi rời tiểu trấn, xe ngựa lại bắt đầu chuyến hành trình buồn tẻ. Con đường đến trung nguyên càng ngày càng gần, tùy ý thấy được cồn cát dần dần bị thực vật xanh thay thế. Từ khi nhìn thấy một màn kia ở trong khách điếm, khát vọng đối với giang hồ của Cố Thiên Thụ liền nhạt đi. Hắn bắt đầu nghi hoặc, lựa chọn đến trung nguyên rốt cuộc có phải đúng đắn hay không — Dù sao giết người cũng không phải là một thứ gì vui vẻ.
Vân Đình không nhận thấy được cảm xúc Cố Thiên Thụ biến hóa. Mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chẳng qua hiện tại lại nhiều thêm một… thiếu nữ đã điên loạn kia.
Hơn mười ngày sau, thiếu nữ vẫn luôn điên điên khùng khùng kia rốt cục cũng có chút khởi sắc. Nhưng mà khởi sắc của nàng lại không làm Vân Đình thấy vui vẻ. Bởi vì ngay khi bệnh tình nàng chuyển biến tốt hơn, miệng phun ra trừ mấy câu ‘Cứu mạng… giết người’, thì chính là ba chữ — ‘Cố Lân Đường’.
Ngay lúc Vân Đình nghe đến ba chữ kia, không chút nào ngoài ý muốn nổi lên sát tâm. Hắn không biết một thiếu nữ lại có tư cách gì có thể gọi tên tôn thượng của hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 7: Tên hái hoa tặc nào cũng không phải là người tốt
Chương 7: Tên hái hoa tặc nào cũng không phải là người tốt