DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều
Chương 19

Edit: Ngạc Tuyết

Lúc đến hải đảo đã sắp mười hai giờ trưa, Thẩm Trạch Nhiên mang nhân viên trực tiếp tới khách sạn. Phòng đặt trước đều là phòng hai người, vì muốn ở chung với Lạc Linh nhiều hơn, Thẩm tổng cực kỳ không biết xấu hổ mà lợi dụng đặc quyền đem Lạc Cảnh Xuyên phân vào một phòng với mình.

Gian phòng so với bọn họ dự đoán có chút nhỏ, vì thêm giường, chỉ có thể đem hai cái giường bên trong kê sát lại, Lạc Linh lộn nhào lên giường lớn, “Khanh khách” cười không ngừng, tựa hồ rất yêu thích.

Thẩm Trạch Nhiên thấy thế, lập tức cẩn thận đem cái giường thứ ba cũng kéo lại đây. Dù sao có vết xe đổ quá khứ, lỡ như bé con vừa nói liền muốn hắn với ba ba bé cùng ngủ… không thể ở cùng Lạc Linh là chuyện nhỏ, vấn đề là nếu hắn lại không khống chế được bản năng, cả ba đang trong cùng một cái phòng đó, chẳng phải là quá lúng túng rồi sao.

Một đám người trở về phòng, đơn giản thu thập một chút, liền túm năm tụm ba kết bạn đi ăn cơm trưa.

Thẩm Trạch Nhiên ôm lấy Lạc Linh hỏi: “Linh Linh bữa trưa muốn ăn gì?”

“Ăn hải sản tươi!” Bé hưng phấn nói.

“Linh Linh thích hải sản tươi sao?”

“Dạ thích! Ba ba cũng thích nữa!” Lạc Linh ôm cổ Thẩm Trạch Nhiên, nhỏ giọng nói: “Ba ba thích ăn tôm hùm nhất.”

Thẩm Trạch Nhiên liếc Lạc Cảnh Xuyên đang xếp lại hành lý, khẽ hừ một tiếng, ai quản ngươi thích ăn cái gì đâu.

Sau đó, buổi trưa Thẩm tổng tự móc tiền túi, gọi hai con tôm hùm lớn Australia, Lạc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn Thẩm Trạch Nhiên, khóe miệng câu lên ý cười thật nhẹ.

“Cười cái rắm chứ cười, ta gọi cho Linh Linh.” Thẩm Trạch Nhiên nhất thời tạc mao, tạc xong mới nhớ tới chính mình mới làm bể tính cách thiết lập, liền quay qua gắp bào ngư cho Lạc Linh còn đang gặm con sò, làm bộ vừa nãy không có thứ gì phát sinh.

Hắn có lúc cũng thực buồn bực, tại sao trước mặt Lạc Cảnh Xuyên hắn liền không thể như đối với người khác mà phi thường cơ trí bình tĩnh giả X chứ! Qua mấy lần, Thẩm Trạch Nhiên nhiều ít cũng có ý phá quán tử phá suất*.

(phá quán tử phá suất: bình sức chẳng sợ mẻ)

“Thứ nhất, ta chưa từng nói tôm hùm là gọi cho ta; thứ hai, không cần nói thô tục.” Lạc Cảnh Xuyên mỉm cười xoa xoa tay, dùng ngón tay giữa cùng ngón tay trỏ kẹp lấy hai má Thẩm Trạch Nhiên nhẹ nhàng nhéo một cái: “Đặc biệt là trước mặt Linh Linh.”

Thẩm Trạch Nhiên che nửa bên mặt, giống gặp quỷ mà trừng Lạc Cảnh Xuyên, ngọa tào, người nọ chắc chắn là uống lộn thuốc, hay vẫn là đem tôm hùm xem như thuốc mà gặm hả!

Lạc Cảnh Xuyên sắc mặt như thường, lặng lẽ tại dưới bàn, chà xát ngón tay, ừm, cảm giác thật không sai.

Lạc Linh gặm xong một con trai, lật tới lật lui nhìn cái vỏ trong tay, kéo kéo ống tay áo Thẩm Trạch Nhiên: “Thẩm thúc thúc, ta muốn cái vỏ sò này, ngươi lặng lẽ giúp ta mang ra ngoài đi, có được không?”

Thẩm Trạch Nhiên thấy Lạc Linh không có hướng Lạc Cảnh Xuyên cầu viện mà là tìm mình, lập tức vui đến tìm không thấy đông tây nam bắc, thông minh lần thứ hai rơi xuống giá trị âm: “Không thành vấn đề, giao cho Thẩm thúc thúc.”

Lạc Cảnh Xuyên liền nhìn Thẩm Trạch Nhiên lấy giấy ăn đem vỏ sò Lạc Linh đưa đến mà lau chùi sạch sẽ, nhét vào găng tay plastic dùng để lột cua, giống như trộm mà nhanh tay bỏ vào túi quần, cuối cùng còn lén lút hướng về phía Lạc Linh làm cái “OK”, bé gái rất kích động gật gật đầu.

Dáng dấp kia không biết còn tưởng rằng băng đảng ngầm nào đó đang thương thảo.

Lạc Cảnh Xuyên liền gắp một khối thịt tôm, thịt mọng nước tan vào trong miệng, vị phi thường ngon, chỉ là không biết so với đôi môi của Thẩm tổng thì như thế nào.

Nam nhân một tay đỡ quai hàm, nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa, mâu sắc sâu thẳm.

Đọc truyện chữ Full