Một mình đại thúc chạy đi bắt đầu tìm nơi trốn. Một thân một mình lang thang hết hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh, sau khi tỉnh táo lại, đại thúc vì hành động ấu trĩ của mình mà ảo não không thôi. Thế là, người qua đường được thấy cái cảnh bên vệ đường có một người đàn ông ôm gốc cây đập đầu…
“Ngu ngốc! Quan Cảnh Trình ngươi là một thằng ngốc!”
Lần nào như lần nấy, mỗi khi cãi vả xong, một khi tỉnh táo lại là hối hận sầu ơi là sầu mà.
“Làm sao, làm sao bây giờ, Manh Manh cũng ghét mình mất rồi.” Đại thúc vừa lo lắng vừa hối hận. Hắn biết Hạ Ngôn cùng thằng nhóc Trần Phong kia chẳng có quan hệ gì, chỉ có thể nói, chính mình không khống chế được muốn gây khó dễ cho Hạ Ngôn.
Ờ đó, chính hắn cảm thấy bất an, hắn rất sợ, sợ Hạ Ngôn sẽ bỏ mình. Mình và Hạ Ngôn cách nhau đến tám tuổi, hồi đó còn có chút tự tin là hạ Ngôn sẽ không bỏ rơi mình. Còn bây giờ nhìn lại, mình thành ông già mất rồi. Nếu đem so với tên nhóc Trần Phong năm đó chen chân vào giữa mình và Hạ Ngôn, mình thật là ông chú rồi. Vậy cho nên mới lo sợ không yên.
Mà hôm nay, chính con gái Quan Manh cũng thiếu kiên nhẫn với mình. Trong nháy mắt, đại thúc thấy tương lai của mình một màu tăm tối.
Làm sao đây?
Về xin lỗi?
Nhưng nếu lần sau mình lại không kiềm chế được thì thế nào?
Đại thúc hối hận hết sức nói.
Còn đang thả hồn bay phấp phới bên vệ đường, đại thúc không phát hiện có một chiếc xe đang chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong đắc ý chào hỏi:
“Ôi, không phải đại thúc đây sao? Sao có mình vậy, Hạ Ngôn không cần chú nữa à.”
Bị giọng nói đáng ghét làm cho giật cả mình, đại thúc vừa quay lại đã thấy bản mặt cười hi hi của Trần Phong, chú lập tức xù lông: “Xe cậu không bị hư!”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Trần Phong nhíu mày.
“Cậu nói dối với Hạ Ngôn là xe bị hỏng để em ấy đưa cậu về!”
“Tất nhiên. Không làm vậy, sao có thể cho chú thấy tụi tui đi với nhau.”
“Cậu cậu cậu…”
“Cậu cậu cậu cái gì.” Trần Phong tâm trạng thoải mái – chọc ghẹo đại thúc.
“Cậu là tên khốn!” Vừa nói, đại thúc duỗi tay túm tóc Trần Phong kéo ra ngoài xe, Trần Phong bị đau: “Ông chú này mau buông tay ra!”
“Để tôi dạy cậu một bài!” Đại thúc đem hết thảy hối hận biến thành tức giận đổ lên đầu Trần Phong.
“Đau, đau quá, Cảnh Trình chú mau buông ra coi!” Trần Phong bị túm đầu kéo ra cửa xe, người qua đường nhìn thấy một màn này, ai cười thì cười, ai chụp hình đăng lên mạng thì chụp. Mặt mày Trần Phong tối sầm, hắn tóm lấy tay đại thúc, tránh thoát, đẩy ra:
“Chú điên rồi hả!”
“Đáng đời! Tất cả đều do cậu!” Đại thúc phẫn nộ như dã thú lạc bầy.
“Được đưuọc được, đều tại tôi, được chưa.” Nói xong, Trần Phong kéo cửa sổ lên rồi lái xe rời đi, xe đi rồi, mà đại thúc còn chưa buông tha – đuổi theo sau xe hung hăng mắng.
“Trần Phong đừng để tôi nhìn thấy cậu!”
“Lần sau sẽ không để cậu trốn thoát được đâu!”
“…”
Đang lái xe, Trần Phong lấy điện thoại ra tìm số của Hạ Ngôn. Nhưng cuối cùng không gọi.
Nhìn chiếc xe đã chạy xa xa, xung quanh kẻ đến người đi, đại thúc cô quạnh – đứng ở đầu đường.
Bây giờ mà quay về, đại thúc cũng không còn mặt mũi nào đối diện với mấy người Hạ Ngôn.
Đại thúc ôm mặt.
Đều tại Trần Phong, đều tại tên đó! Nếu không phải hắn cố ý ra vẻ để mình bắt gặp, mình sẽ không cãi nhau với Hạ Ngôn. Cũng không làm cho Manh Manh ghét mình.
Đứng ở đầu đường một hồi, đại thúc liền đi về phía công viên trung tân.
Chỉ cần đến đó ngồi chờ, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, Hạ Ngôn đều sẽ đến đưa đại thúc về nhà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Manh Nam Tứ Thập
Chương 2: “Tình địch” Trần Phong
Chương 2: “Tình địch” Trần Phong