Ân Tư Đặc trở về đúng lúc Lập Hạ vừa mới làm xong cơm. Hắn buông gùi trên vai cùng con mồi trong tay, từ phía sau ôm eo Lập Hạ, đưa cậu lãm vào trong lồng ngực mình, cái cằm kiên nghị đặt ngay chỗ cổ của Lập Hạ, “Thơm quá, hôm nay Lập Hạ lại làm món gì ăn ngon sao?” Ân Tư Đặc vừa nói vừa khụt khịt cái mũi, cố ý làm một bộ thèm thuồng chọc cười Lập Hạ.
“Được rồi được rồi, một lát nữa anh sẽ biết.” Lập Hạ quay người lại, múc một thìa thịt sợi đưa đến bên miệng Ân Tư Đặc, thuận tiện duỗi ngón út giúp hắn lau đi dầu dính nơi khóe miệng, nói tiếp, “Ân Tư Đặc, vừa rồi tộc trưởng đến đưa thịt, em mời ông ta đến nhà ăn cơm.”
Ân Tư Đặc nhai hai ba phát liền nuốt xuống thịt trong miệng, “Mời tộc trưởng tới dùng cơm? Muốn nói chuyện đồ ăn sao?” Ân Tư Đặc trầm ngâm một lát rồi nói tiếp “Cũng tốt, vừa vặn những vật trên núi kia anh đều hái đủ, tẹo nữa tộc trưởng tới có thể tự nếm xem sao, đúng rồi, hôm nay trong các món không có đồ sinh trưởng ở không gian của em chứ?”
“Yên tâm đi, em không làm đồ trong không gian. Lúa nước cùng tiểu mạch đều sẽ thu hoạch gần đây, chậm chạp nữa nói không chừng mùa mưa đến không phơi nắng tốt, chúng sẽ hỏng mất, còn có muối, cũng phải phơi nắng một ít mới được, chỉ dựa vào hai chúng ta phơi muối như vậy, căn bản không đủ xem.” Lập Hạ không ngừng múc nước cơm ra từ bên trong bình. Đúng lúc này cửa sân lại bị gõ vang, Lập Hạ vỗ vỗ đôi tay Ân Tư Đặc đang vòng quanh cậu “Đi mở cửa thôi, phỏng chừng tộc trưởng đến rồi.”
Tộc trưởng không đến người không, mà còn dẫn theo một khối thịt lớn, hiển nhiên là biết hoàn cảnh gian khổ nhà Ân Tư Đặc, lấy cái cớ để cho bọn cậu nhiều thêm một chút thịt. Lập Hạ cũng không khách khí, vừa để Ân Tư Đặc đi nướng thịt vừa dẫn tộc trưởng tới ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ dưới lán bếp. Bởi vì lúc trước Lập Hạ đã nói qua, nên Ân Tư Đặc đem thịt cắt cực mỏng, tại thời điểm Lập Hạ đem đồ ăn bày tốt thì thịt nướng đã xèo xèo chảy mỡ trên đống lửa rồi.
Ngõa Nhĩ Đặc nhìn các loại đồ ăn bày đầy trên bàn gỗ, không khỏi cau lại lông mày, ngoại trừ cái bát đựng thịt cắt thành sợi là ông biết ra, những thức ăn khác ông đều chưa từng thấy, thế nhưng những đồ ăn đó đều tản ra mùi thơm kỳ lạ, không tự giác thông qua xoang mũi kích thích vị giác của ông, thơm quá. Ngõa Nhĩ Đặc dùng sức hấp hấp cái mũi, lúc này, khứu giác đặc trưng của dã thú càng tăng thêm sự thăng hoa của mùi hương, những hương thơm kia dung nhập vào không khí quả thực chỗ nào cũng ngửi thấy được, lại khiến ông không thể chờ đợi nổi muốn đi nhấm nháp. Ngõa Nhĩ Đặc đè xuống cảm giác bức thiết trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lập Hạ. Lập Hạ đem vài món ăn trên bàn đẩy hướng ông, “Tộc trưởng, nếm thử xem.”
Ngõa Nhĩ Đặc chìa ra thìa gỗ, múc một khối gì đó màu vàng đưa vào miệng, vừa xốp vừa thơm, thỉnh thoảng còn lẫn thứ đồ vật giòn sần sật đầy thịt; tiếp nhận bát Lập Hạ đưa cho ông, vật thể màu vàng nhạt bên trong nhẹ nhàng rung động, nếm một ngụm thấy trơn mềm mà ngập nước. Xúc ra một khối tròn màu hồng phấn giấu ở bên trong, thơm ngọt lại mười phần co giãn. Lập Hạ cầm qua bát của Ngõa Nhĩ Đặc, giúp ông xới đầy cơm, “Những đồ ăn kia muốn ăn kèm cùng cái này mới ngon.” Thuận tay lại xúc chút khoai tây rau trộn với ít thịt xào thái sợi để lên chốc bát cơm. Ngõa Nhĩ Đặc cũng nghiêm túc, tiếp nhận bát mà ăn, cơm dẻo ngọt xen lẫn khoai tây sợi giòn, thêm thịt xào thái sợi mềm mịn, lập tức khiến tốc độ ăn cơm của Ngõa Nhĩ Đặc tăng đến mức cao nhất.
Lúc này, thịt nướng của Ân Tư Đặc đồng thời đã tốt, hai người Lập Hạ cũng gia nhập đội ngũ ăn cơm, ba người ăn đến mức bát đũa tung bay, rất có tư thế tranh đoạt một mất một còn. Đợi trên bàn gỗ bày ra “chính sách ba sạch bóng” – bát sạch bóng, chén sạch bóng, thìa sạch bóng, Lập Hạ mới ung dung múc cho mỗi người một chén nước cơm thưởng thức, uống tựa như đang ăn cơm vậy. Ngõa Nhĩ Đặc ngồi bên cạnh vừa xoa bụng vừa đánh nấc, “Bữa cơm này ăn quá ngon rồi, ta chưa từng nếm qua đồ vật thơm như vậy.” Ông phát hiện cơm Lập Hạ làm rất đặc biệt, những món đồ ăn không biết tên kia, mỗi một món đều ngon đến mức có thể khiến người nuốt luôn lưỡi xuống, chúng đều có một đặc điểm chung, đó là hương vị rất kỳ lạ. Dựa theo thịt nướng bọn ông thường ăn mà so sánh, chẳng những không có vị tanh nồng dĩ vãng, mà còn rất mê người rất ngon miệng.
Lập Hạ một bên uống nước cơm một bên hỏi Ngõa Nhĩ Đặc. “Tộc trưởng, cơm hôm nay ngon sao?”
Ngõa Nhĩ Đặc gật đầu. Nói thật, ông ăn xong bữa cơm này liền cảm thấy những thức ăn hàng ngày tại dĩ vãng đều quá đơn điệu rồi. Lập Hạ nhìn nét mặt của ông rồi nói tiếp, “Đây chính là chuyện chúng ta muốn nói hôm nay, tộc trưởng, ngươi tin tưởng Thú Thần không?”
Ngõa Nhĩ Đặc được ăn uống no đủ mà mặt mày hồng hào, không chút do dự đáp lời “Đương nhiên, chúng ta đều là con dân của Thú Thần.”
“Tộc trưởng đã tin tưởng Thú Thần, như vậy ta muốn nói, ta chính là sứ giả được Thú Thần lựa chọn.” Lập Hạ liếc mắt nhìn Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh cậu đang hơi có chút ngạc nhiên, ra hiệu cho hắn bình tĩnh. Tại đây đã tồn tại Thú Thần thì tại sao không thể có một sứ giả của Thú Thần được chứ? Tuy lấy lý do này để thoái thác có điểm tầm thường, nhưng không làm thế thì cậu thực khó mà giải thích được nguồn gốc của những món đồ ăn kia, cậu cũng không thể thấy bất cứ ai liền nói ta đến từ Trái Đất, một vài đồ ăn này ta sớm đã quen biết rồi, thực muốn làm như vậy, cậu phỏng chừng bản thân cách cái chết không xa.
“Cái gì?!” Ngõa Nhĩ Đặc ngạc nhiên, không thể bình tĩnh nổi. Hô một tiếng đứng bật dậy, đôi mắt trợn trừng lông mày nhăn lại. Phảng phất không thể tin được lời nói như vậy có thể được thốt ra từ một thân thể gầy còm ốm yếu của Lập Hạ. Thú Thần ở trên, ông không muốn khinh nhờn Thú Thần vĩ đại, nhưng chuyện như vậy làm sao có thể thành sự thật. Quay đầu nhìn về phía Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh Lập Hạ, chỉ thấy hắn không có một chút bộ dạng kinh nghi, tựa như đây là sự thật đã sớm biết từ lâu. Ngõa Nhĩ Đặc không khỏi càng tập trung tầm mắt nhìn chăm chú vào mặt Lập Hạ.
Chứng kiến bộ dạng này của Ngõa Nhĩ Đặc, trong lòng Lập Hạ tự bơm hơi cho mình, loại chuyện nói dối này vẫn nên đánh trống mà lập tức làm, bằng không đợi đến lúc Ngõa Nhĩ Đặc tỉnh táo lại thì không dễ tẩy não ông ta như vậy rồi… Hơn nữa, chuyện cậu muốn nói với Ngõa Nhĩ Đặc đối bộ lạc Lang tộc mà nói lại là thiên đại chuyện tốt (chuyện cực tốt), cho nên cũng không thể gọi là lừa gạt, này nhiều nhất chỉ là lời nói dối thiện ý thôi. “Tộc trưởng, đồ ăn ngươi vừa ăn đều là những thứ ta và Ân Tư Đặc tìm được bên trong rừng rậm và biển khơi đó.”
Nhắc đến rừng rậm còn không có vấn đề gì, nhưng vừa nghe đến hai chữ biển khơi, thân hình cao lớn của Ngõa Nhĩ Đặc cũng không tự giác được mà bắt đầu phát run, tức giận xen sợ hãi để ông siết chặt hai nắm đấm, gân xanh nơi cổ một sợi một sợi bật lên. “Lập Hạ!”, Ngõa Nhĩ Đặc một chưởng vỗ vào bàn gỗ, dùng khí lực lớn đến mức bàn gỗ dưới tay ông ta nứt vỡ ra mấy cái lỗ hổng, được, cái bàn này xem như bị hủy. “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?! Lúc trước ngươi tại bộ lạc làm chuyện xấu không nhắc lại thì thôi đi, thế nhưng ngươi nhìn xem hiện tại ngươi đến tột cùng đã gây ra chuyện gì? Bãi biển là nơi chúng ta có thể tới hay sao? Chính ngươi muốn chết còn muốn lôi kéo cả Ân Tư Đặc, thậm chí còn muốn toàn bộ lạc chúng ta chôn cùng?! Lá gan ngươi cũng thật lớn a! Ta muốn trục xuất ngươi khỏi bộ lạc!!”
“Tộc trưởng!” Ân Tư Đặc kinh hãi, lập tức muốn nói gì đó với Ngõa Nhĩ Đặc lại bị Lập Hạ ngăn cản. Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Ngõa Nhĩ Đặc, không nhanh không chậm nói, “Tộc trưởng, chẳng lẽ những lời ta nói lúc trước ngươi không nghe lọt? Ta là sứ giả của Thú Thần!”
Ngõa Nhĩ Đặc đang bao trùm trong lửa giận chớp mắt giật mình sửng sốt một cái, giống như đang tự hỏi tính chân thật của những lời này, “Ngươi có gì chứng minh ngươi là sứ giả của Thú Thần?”
“Tộc trưởng, những thứ đồ ăn ngươi vừa ăn chẳng lẽ không có thể trở thành minh chứng tốt nhất hay sao? Những thứ đó trước kia ngươi từng gặp qua nếm qua sao? Tộc trưởng còn nhớ rõ hai tháng trước ta bị mất trí nhớ không, từ sau lúc đó ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy có người nói chuyện với ta, hình bóng người trong mộng luôn dao động bất định, không ngừng biến hóa lấy các loại hình thái động vật, hắn dạy ta phân biệt đồ ăn, dạy ta những kỹ năng, còn nói khiến ta đem những điều học tập được truyền thụ cho tộc nhân, về sau ta dựa theo những gì học được trong mộng cùng Ân Tư Đặc đi tìm, quả nhiên phát hiện ra đồ vật có thể ăn, ta sợ mộng của mình là giả dối, còn chuyên môn dùng chim Cổ Lỗ để thử độc, thế nhưng đến cuối cùng lại chứng minh hết thảy mộng ta thấy đều là sự thật. Đồ ăn ăn được trên đại lục A Nhĩ quá ít, hiện có thể tìm thấy nhiều loài như vậy, nhất định là chỉ dẫn của Thú Thần, trong mộng của ta nhất định là Thú Thần!”
Lập Hạ ra hiệu Ân Tư Đặc đưa những thứ bọn cậu lên núi xuống biển tìm được cho Ngõa Nhĩ Đặc xem. Vẻ mặt Ân Tư Đặc tràn đầy sự lo lắng nhìn chăm chú vào Lập Hạ, trục xuất khỏi bộ lạc cái gì, lại để cho một giống cái một mình sinh hoạt tại bên ngoài sự bảo hộ của bộ lạc, không thể nghi ngờ là đồng nghĩa với việc muốn cho em ấy đi chết. Lập Hạ một lòng muốn mọi người trải qua những ngày tháng tốt lành, thế nhưng tộc trưởng lại rõ ràng đối cậu như vậy, Ân Tư Đặc không chỉ oán trách tộc trưởng một chút thôi đâu, nhưng hắn cũng biết đây là một kích thích không nhỏ, thời điểm hắn biết ý định của Lập Hạ muốn tới bờ biển cũng bị dọa cho hoảng sợ. Lập Hạ thiện lương như vậy nhất định không thể rơi vào loại kết cục này, trong đầu Ân Tư Đặc đã suy nghĩ đến tính khả thi của việc hắn và Lập Hạ cùng nhau ly khai bộ lạc. Tuy hiện tại hắn không có tác dụng gì nhiều, nhưng hắn nhất định sẽ bảo hộ Lập Hạ cho đến giây phút cuối cùng, cho dù là cái chết cũng không thể tách bọn hắn ra.
Lập Hạ cấp Ân Tư Đặc một ánh mắt trấn an, miệng lặng lẽ làm khẩu hình “Yên tâm”. Lại nói, tại đây Lập Hạ cũng có một vài người bạn, thế nhưng thân mật nhất vẫn là Ân Tư Đặc, nếu Ngõa Nhĩ Cách trục xuất cậu rời khỏi bộ lạc, cậu sẽ mang Ân Tư Đặc cùng đi, dù sao có không gian tại, bọn cậu nhất định sẽ không chết đói.
Ngõa Nhĩ Đặc trầm mặc, hoàn toàn chính xác, chưa từng có người gặp được bộ dạng của Thú Thần ra sao, hôm nay những đồ ăn chính bản thân mình ăn cũng không phải là giả. Lập Hạ xem Ngõa Nhĩ Đặc vừa mới nói thế đã bị dao động mạnh mẽ như vậy, Thú Thần cái gì cậu không biết đến tột cùng có thật hay không, nhưng có thể tới được đại lục A Nhĩ này, Lập Hạ thà rằng tin tưởng vào thời không rối loạn còn hơn. Về phần lửa giận của Thú Thần gì gì càng là lời nói vô căn cứ, chỉ cần là người Trái Đất sẽ biết biển gầm cùng thủy triều.
Lập Hạ đem nguyên liệu nấu ăn từng loại từng loại đều bày trên bàn gỗ tràn đầy nứt vỡ, đợi đến lúc tầm mắt Ngõa Nhĩ Đặc chú ý tới mới bắt đầu giảng giải. “Thứ tròn tròn màu vàng có chấm đồi mồi này là khoai tây, ngươi vừa ăn rau trộn chính là làm từ nó, phương pháp ăn của nó có rất nhiều loại; hai đồ ăn khác thì dùng trứng chim kết hợp hải sản làm ra; về phần cơm màu trắng kia, sản xuất từ lúa nước, lúa nước gần hồ tại bên ngoài bộ lạc có rất nhiều; thứ mới lần đầu ngửi có hương xộc lên cay nồng này là gừng, lúc nấu cơm cho chút vào để tăng vị, lúc nướng thịt xoa một chút có thể khử mùi tanh. Trong rừng rậm còn có tiểu mạch, hiện tại ta không có, hồi trước tìm được còn chưa chín, bây giờ không sai biệt lắm là có thể thu hoạch rồi, chúng ta phải nhanh đem chúng phơi khô trước khi mùa mưa đến mới có thể chứa đựng được trong thời gian dài, lúa nước kia cũng thế. Tiểu mạch, lúa nước cùng khoai tây có thể coi như món chính để ăn, như vậy cũng không cần phải sợ thịt săn không đủ phân phối mà đói bụng, về sau tự mỗi nhà gieo trồng một ít là các thú nhân cũng không cần phải luôn luôn bất chấp hiểm nguy vất vả đi săn nữa.” Lập Hạ nhìn nhìn Ngõa Nhĩ Đặc, ông đang cầm gừng để dưới mũi ngửi thử. “Những thứ trong rừng rậm này Ân Tư Đặc biết rõ có thể hái được ở đâu, các ngươi có thể tìm chút thú nhân cùng lên núi lấy về, nhiều người cũng an toàn hơn.”
“Về phần biển, vừa rồi ngươi đã nếm qua hàu cùng tôm biển, trưa hôm nay tộc trưởng nhìn thấy đúng là tôm biển phơi nắng thành tôm khô.” Buổi trưa Ngõa Nhĩ Đặc đến đưa thịt đã tận mắt thấy rồi, điều này Lập Hạ cũng không muốn đi che lấp. Lập Hạ lại chỉ chỉ đống bên cạnh lán cỏ, “Đây là rong biển, có thể dùng nấu canh hoặc làm món ăn ăn. Giờ ngươi nhìn thấy là hình dạng lúc nó được phơi khô, thời điểm muốn ăn dùng nước ngâm sau đó rửa sạch là được.” Lập Hạ từ trong bình gốm lấy ra tôm khô cùng ngao sò khô đã được phơi nắng tốt, đưa cho Ngõa Nhĩ Đặc ra hiệu ông nếm thử, Ngõa Nhĩ Đặc cũng chẳng già mồm cãi láo, dù sao những thứ này vừa nãy lúc ăn cơm đã bị lừa nhét vào bụng rồi, hiện tại lại ăn cũng không có chênh lệch gì.
Tôm nõn phải nhai kỹ chút, vị ngọt nhàn nhạt mang theo mùi đặc trưng của hải sản còn có vị mặn trộn lẫn cùng một chỗ, càng làm nổi bật dư vị trong khoang miệng, Ngõa Nhĩ Đặc vừa thưởng thức xong liền nghe thấy Lập Hạ lại bắt đầu nói chuyện. “Tộc trưởng, điều trọng yếu nhất mà biển khơi mang đến cho chúng ta không phải những sản phẩm hải sản này, mà là muối.” Bên trong bình gốm bày ở trước mắt là những bột phấn trắng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ngõa Nhĩ Đặc, dùng tay chấm một chút bỏ vào miệng, vị mặn ngay tức khắc xua tan đi hương vị của tôm nõn đã chiếm lĩnh đầu lưỡi lúc trước. Ngõa Nhĩ Đặc biết rõ, chính nhờ thứ này nên đồ ăn mới ngon dị thường như thế. Lập Hạ không đợi ông đặt câu hỏi, lại đem lý do giải thích lúc đó cho Ân Tư Đặc nói thêm một lần nữa. Mà chỉ dựa vào chút ít bột phấn ấy lại có thể khiến cho Ngõa Nhĩ Đặc tâm chưa quyết định lập tức tin tưởng thân phận sứ giả Thú Thần của Lập Hạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
Chương 13
Chương 13