DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
Chương 11: Tầm bảo trong rừng rậm (Hạ)

Đương nhiên, chuyện tốt không thể vẫn luôn thiên vị một người. Có lẽ lão thiên gia không quen nhìn cái bản mặt cười đến ngu ngốc kia của Lập Hạ, nên đang lúc Lập Hạ vui mừng không chịu được, một đống phân ẩm ướt từ trên trời giáng xuống giữa ót. Ngẩng đầu nhìn lên, là một loài chim có màu lông sặc sỡ, ngoại hình béo mụp tương tự như gà đang vẫy cái cánh ngắn ngủn của nó nhảy nhót trên đầu cành. Lập Hạ囧. Cánh ngắn có thế mà nó cũng bay lên đầu cành được, này kỳ thực là một con gà đi, đúng không đúng không. Thù “phân” không báo không phải quân tử, đem cuốc đá cùng gùi đưa cho Ân Tư Đặc muốn cười mà không dám, Lập Hạ nhìn nhìn con chim mập ú kia, lại so so độ cao của đại thụ, chà xát chà xát hai tay bắt đầu leo cây.

Ân Tư Đặc sau khi mang Lập Hạ vào mảnh đất trống này liền tỉ mỉ loại bỏ hết thảy những thứ có thể gây nguy hiểm, con chim Cổ Lỗ tại trước khi bọn hắn tới vốn đã đứng trên cành cây rồi. Chim Cổ Lỗ không tính nguy hiểm gì, bọn chúng sống ở trên cây, cánh chúng rất khó có thể bay, lên cây chủ yếu nhờ bật nhảy mới được. Tuy chúng ăn cỏ xanh là chính, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ biết đánh bữa ngon. Nhắc tới chim Cổ Lỗ, béo là đặc điểm đặc trưng, tại thời điểm chúng nó muốn đổi bữa thì hết thảy những động vật có hình thể nhỏ đi ngang qua dưới tàng cây đều sẽ bị chúng nó nhét vào phạm vi làm điểm tâm. Một khi có động vật đi tạt qua, chim cỗ lỗ sẽ lợi dụng chính sức nặng – ưu thế trời ban của bản thân, từ trên trời giáng xuống áp kẻ địch đến choáng váng khó thở. Đương lúc Lập Hạ biết rõ thủ đoạn tác chiến đặc biệt của loài chim Cổ Lỗ này liền 囧. Cậu một tay che ngực một tay chỉ con chim Cổ Lỗ trọc lông bị mình chà đạp nửa sống nửa chết mà kêu to: “Ngươi có họ hàng với Slime đúng không.”

(Slime: được mệnh danh là ‘chất nhờn ma quái’, làm từ một loại chất dẻo nào đó, có rất nhiều nhân vật phim hoạt hình được tạo hình từ nó)

Mà giờ khắc này Lập Hạ vẫn còn đang phấn đấu với cái thân cây. May mắn cây này cũng không khó trèo như trong suy nghĩ, Lập Hạ rất dễ dàng leo lên chạc cây mà con chim Cổ Lỗ kia đứng. Hiển nhiên con chim Cổ Lỗ mập ú vừa mới cho Lập Hạ một cú trời giáng cũng đã ý thức được nguy hiểm, bất an co duỗi cái cổ phát ra thanh âm cục cục, lông toàn thân xõa tung dựng đứng, cả hình thể so trước lớn hơn hẳn một vòng. Lập Hạ nhích lên phía trước, chạc cây nhẹ nhàng lung lay, chim Cổ Lỗ nhìn về phía loài người phát ra tiếng cười tà ác đối diện, quyết định chạy trốn, tiếc rằng nó quá béo nên không làm được gì, chạc cây lay động khiến lúc xoay người, trọng tâm của nó bất ổn, thật vất vả vỗ đôi cánh ngắn ngủn cộng thêm phải nhảy vài phát mới có thể đứng vững lại. Nhưng vừa ngẩng đầu liền muốn phun một ngụm lão huyết. Đây rốt cuộc là muốn bao nhiêu bi thúc mới có thể vì nhảy sai phương hướng mà chui đầu vô lưới quay về phía kẻ địch a. Lập Hạ nhìn con chim Cổ Lỗ ngu ngốc tự nhiên không đâu mà chiêm chiếp nhảy tới phía mình, đều phải nhạc muốn đấm đất. Cậu thoáng nhào tới, một phát đem con chim Cổ Lỗ ấn ngã xuống, hai tay tại hai bên cánh nhổ lông của nó. Nương theo những tiếng kêu to không cam lòng của con Cổ Lỗ bên trên cành cây, là đủ loại lông chim màu sắc rực rỡ bay tán loạn tựa bông tuyết rào rào rơi xuống. Ân Tư Đặc ngửa đầu nhìn lên phía chạc cây lung lay mà khẩn trương hề hề, sợ Lập Hạ thoáng mất thăng bằng liền rớt xuống, rồi lại vì Lập Hạ hiếm khi lòng dạ hẹp hòi mà nhịn cười đến nội thương.

Đánh bại chim Cổ Lỗ, Lập Hạ thuận tiện cướp sạch ổ của nó. Lập Hạ cất nguyên một đám trứng có vỏ màu xám vào gùi, vốn vì muốn duy trì tài nguyên thiên nhiên mà lưu lại mấy quả trứng ở trong ổ, nhưng hiện tại mẹ của chúng đã rơi vào trong tay cậu rồi, trứng để lại cũng không còn ý nghĩa nữa, còn không bằng mang về tế miếu ngũ tạng của Ân Tư Đặc.

Tại xung quanh chỗ đất trống này vòng vo vài vòng cũng chưa phát hiện ra thứ gì mới, Lập Hạ dự định đổi địa phương khác tìm xem sao, dù sao lúa nước, khoai tây cùng gừng tại đại lục A Nhĩ đều đã có, như vậy có thêm vài thứ khác cũng chẳng còn kỳ lạ nữa. Nơi đây cũng không thể sánh bằng Trái Đất, Trung Quốc cổ đại còn có Thần Nông nếm hàng trăm cây cỏ đâu, các bộ lạc trên đại lục A Nhĩ còn không biết cách gia tăng dân số chứ nói chi có người chuyên môn tìm những thứ như này.

Rừng rậm cây cối tươi tốt, không khí bên trong oi bức dị thường, tuy hai người chỉ đảo quanh rìa ngoài, nhưng cả hai vẫn nóng đến mồ hôi đầm đìa. Mồ hôi ướt nhẹp cộng thêm váy da thú cứng rắn không được điều chế đúng cách dính sát vào người, thoáng di chuyển một cái liền gặp phải cản trở rất lớn, mà cả người đều hun một cỗ mùi chua khó ngửi. Vùi trong lồng ngực Ân Tư Đặc cũng đồng dạng đổ mồ hôi ẩm ướt, Lập Hạ yên lặng nói thầm trong lòng, về sau cậu sẽ không bao giờ ghét bỏ mùi khó ngửi trên người thú nhân sau khi đi ra ngoài săn bắn về nữa. Những thú nhân có thể vì toàn bộ bộ lạc mà tại mỗi ngày thân hãm trong đây để săn bắn, quả thực rất vĩ đại.

Đi dạo cả buổi trong rừng, Lập Hạ cũng thấy mệt mỏi rồi, cậu đề nghị Ân Tư Đặc tìm địa phương có nguồn nước để nghỉ chân một chút. Dù sao lúc trước cũng là dũng sĩ bộ lạc, Ân Tư Đặc quẹo trái quẹo phải liền mang Lập Hạ đến ngọn đồi nhỏ hơi cao, hai người tìm nơi thoáng đãng mà ngồi xuống. Một bên, dòng suối trong suốt nhẹ nhàng len lỏi qua các khe đá, thỉnh thoảng còn kèm theo những lá rụng khô héo lúc chìm lúc nổi phiêu phù bên trong. Ân Tư Đặc nói cho Lập Hạ, những con suối này đều sẽ tụ lại tại hồ nước mặt sau bộ lạc. Ngồi trên ngọn đồi nhỏ, Lập Hạ có thể nhìn được biển cả mà Ân Tư Đặc đã từng trông thấy. Xem mặt biển xanh thăm thẳm, cho dù tại khoảng cách xa như vậy, Lập Hạ vẫn đều có thể thấy toàn thân sảng khoái từ trong ra ngoài.

“Ùng ục ùng ục ~”. Lập Hạ hướng về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy Ân Tư Đặc xấu hổ bưng bụng ra hiệu bản thân đói rồi. Lập Hạ mới giật mình, đi dạo trong rừng có tán cây nên không nhìn thấy bầu trời, giờ xem thì đã thấy mặt trời qua đỉnh đầu rồi, đại khái rất nhanh sẽ xế chiều. Mình thì không phải chịu tội gì, thế nhưng gần như từ lúc bắt đầu leo núi đến giờ, Ân Tư Đặc vẫn một đường ôm cậu, vốn trong rừng rậm không dễ đi, Ân Tư Đặc lại còn đi đứng bất tiện. Nghĩ tới đây Lập Hạ không chỉ cảm thấy mình vô cùng bất lực, lại có chút đau lòng Ân Tư Đặc. Tốt xấu gì mình cũng là nam nhân, thế nhưng lại để cho một người tàn tật ôm đi cả đoạn đường. Lập Hạ đứng dậy quan sát xung quanh, Ân Tư Đặc không biết ý định trong nội tâm Lập Hạ, cũng chuẩn bị đứng lên liền bị Lập Hạ ngăn cản. Cũng may mắn một điều rằng nơi này là trên núi, không thiếu nhất chính là cành khô củi khô, Lập Hạ rất nhanh có thể kéo một đống trở về, từ trong gùi đặt ở một bên lấy ra hai cái bánh bao kẹp thịt buổi sáng mang theo, gác lên trên đống lửa, bắt đầu nướng.

Nhìn Ân Tư Đặc duỗi chân dài ngồi bên đống lửa, hai mắt tỏa sáng đợi ăn bánh, Lập Hạ mỉm cười. Chuyển thân qua ngồi xuống cạnh Ân Tư Đặc, Lập Hạ kéo đôi chân dài của Ân Tư Đặc gác lên đùi mình, hai tay hơi dùng sức thoáng đè xuống xoa bóp những bắp thịt bị kéo căng vẫn còn hơi phát run phía dưới. Ân Tư Đặc hiểu rõ ý định của Lập Hạ, vừa muốn thu chân lại, lại bị Lập Hạ hung ác vỗ cho một phát, vì vậy liền thành thu cũng không được mà không thu cũng không được, chân cứ im lặng duỗi đấy. “Đừng nhúc nhích Ân Tư Đặc, trên đường đi đến đây chân của anh cũng chẳng dễ chịu gì a, em giúp anh xoa bóp.” Lập Hạ một mực cúi thấp đầu mà làm việc, Ân Tư Đặc không thể nhìn thấy được nét mặt của cậu.

Nghe thanh âm hơi run rẩy của Lập Hạ, đôi chân Ân Tư Đặc gác tại trên đùi Lập Hạ cũng dần dần thả lỏng. Vươn tay tại đỉnh đầu trơn mượt của Lập Hạ mà vuốt vuốt, “Vẫn còn tốt, cám ơn em, Lập Hạ.” Lời này vừa bật ra liền lập tức đưa tới những phàn nàn không được tự nhiên của Lập Hạ, “Gì mà cám ơn với không cám ơn, một đường ôm em đi đến đây lại chính là anh, em đáng lẽ phải cám ơn anh trước, không phải sao? Con rắn kia lại dọa em không ít, hôm nào chúng ta ăn canh rắn!” Nghe thấy thanh âm Lập Hạ lại khôi phục nguyên lai sức sống, Ân Tư Đặc lặng lẽ cong khóe môi.

Cảm thụ được xoa bóp nhẹ nhàng trên đùi, Ân Tư Đặc cảm thấy cơ bắp căng cứng vì trước đó đi đường quá nhiều, đang dần dần buông lỏng. Từ sau khi chân mình bị thương, chưa từng có người nào giúp mình xoa bóp qua, lúc đó a ba vừa mất, cả ngày tinh thần mẫu phụ đều hoảng hốt, tuy cũng rất quan tâm hắn, nhưng phần lớn thời gian trong một ngày đều dùng việc ngẩn người để vượt qua, có đôi khi ngay cả giúp mình đổi thuốc đều quên làm. Về sau Khải Văn liền càng không cần nhắc tới, không có ghét bỏ khiến mình chết đi cũng đã không tệ rồi. Những giống cái khác trong bộ lạc vì cái chân cà thọt của hắn không thể đi săn bắn nữa mà tiếc hận, giống đực thần kinh thô cũng chỉ để lại hai câu an ủi bản thân. Chân của mình tự mình biết, đội đi săn chính mình không thể tham gia, lúc bình thường tại những ngày âm trầm mưa rơi đều đau dữ dội, lại càng không cần phải nói tới mùa đông. Thường thường đau không chịu được mới đến chỗ y sư xin chút cây thuốc giảm đau để nhai ăn. Hắn cùng Mạc Lâm Đạt rất quen thuộc cũng bắt đầu bởi vì điều này. Mà Lập Hạ, người lần đầu tiên cùng hắn lên núi, lại có thể phát hiện ra hắn khó chịu. Ân Tư Đặc cảm thấy một dòng nước ấm đang rót vào trái tim hắn, thực ấm áp.

Bánh bao kẹp thịt rất nhanh đã nướng chín rồi, hai cái đều dành cho Ân Tư Đặc, Lập Hạ lấy cớ nóng ăn không ngon, chỉ ăn một quả đào tiên sản phẩm trong không gian. Sau khi hai người nghỉ ngơi phục hồi xong, lại lần nữa ở chung quanh bắt đầu dò xét. Thần may mắn vẫn đối xử rất tốt với Lập Hạ, rất nhanh Lập Hạ ngay tại phía sau đồi chỗ ngồi nghỉ ngơi phát hiện ra một mảnh ruộng tiểu mạch (lúa mì) xanh vàng đan xen. Lập Hạ bước vào ruộng tiểu mạch, những bông tiểu mạch xúm lại vây cậu vào trong, cánh tay cùng chân bên ngoài da thú đều bị râu cùng lá mạch ma xát, mang theo chút cảm giác bị đâm đâm đau. Trên bông mạch còn lưu lại dấu vết phấn hoa phát tán trước đó, nhẹ nhàng đụng chạm, đám phấn liền chấn động rớt xuống đất tựa như đóa đóa trắng li ti. Dựa theo khí hậu trên Trái Đất đến tính toán phiến tiểu mạch này, có thể thấy được chúng đang trong vụ đông, tại trước khi mùa mưa tiến đến là có thể hoàn toàn phơi khô. Mảng ruộng tiểu mạch này không tính lớn, toàn bộ mà phân phối theo bình quân thì mỗi người chỉ được một nắm, so ra lưu lại hạt giống để gieo trồng vẫn có vẻ thực tế hơn. Đương nhiên, trong rừng rậm rộng lớn như vậy có thể phát hiện một mảng ở chỗ này, thì địa phương khác nhất định cũng sẽ có, đợi trở về thí nghiệm qua là có thể để Ân Tư Đặc nói cho tộc trưởng hạ lệnh đội đi săn lúc ra ngoài thuận tiện tìm kiếm. Nếu như tiểu mạch thiếu còn có thể đề nghị giống cái làm đồ ăn viên, như vậy so ra sẽ tiết kiệm bột.

Ân Tư Đặc một mực đi theo Lập Hạ, sau đó hắn dọc theo ngoại vi ruộng tiểu mạch cảnh giới một vòng, bởi vì ruộng mạch không lớn, hai người quay đầu là có thể thấy được nhau. Thời điểm Lập Hạ ngẩng đầu tìm kiếm Ân Tư Đặc, chỉ thấy trong tay Ân Tư Đặc nắm lấy một thân cây non màu xanh lá hướng cậu ngoắc. Lập Hạ vừa mới đi tới bên cạnh Ân Tư Đặc, liền thấy trên khuôn mặt đối phương giương lên tươi cười sâu sắc, đưa cây non trong tay cho chính mình. “Lập Hạ, cho em ăn cái này, trước đây anh từng ăn qua, so táo mộc đầu còn ăn ngon hơn.”

Lập Hạ đưa tay tiếp nhận, thân thực vật trong tay thẳng tắp lại có tính dai, không như một số loại thân thảo khác khẽ uốn cong liền đứt đoạn. Đối lập hai bên thân mọc ra hai phiến lá hẹp dài, dựa theo chỉ dẫn của Ân Tư Đặc, ngắt bỏ phiến lá nhấm nuốt thân cây, thế nhưng lại chứa vị ngọt nồng đậm. Nhìn cây non trong tay Lập Hạ có chút nghi hoặc, cái này thật giống như cây ngô a. Hỏi thăm Ân Tư Đặc mới biết được loại thực vật này tại sườn núi dốc có rất nhiều. Hơn nữa lúc trước tại thời điểm Ân Tư Đặc đi theo đội săn bắn liền phát hiện vài nơi, hắn cũng chứng kiến Cự Giác Lộc ăn cái cây này mới dám tự lấy xuống ăn thử. Lập Hạ kiềm chế cảm giác kích động muốn xông ra khỏi nội tâm, chính cậu đều có thể tới đại lục A Nhĩ, loại cây ngô vốn chỉ sinh trưởng tại châu Nam Mĩ vì cái gì lại không thể xuất hiện tại đây. Dù sao thì cây ngô tại trung tuần tháng mười mới đến mùa thu hoạch, đến lúc đó lại đi xác nhận là được rồi.

Giờ đây mặt trời đã ngả về Tây, mắt thấy trời muốn tối, mặc dù không có xâm nhập sâu vào núi, nhưng trong rừng vẫn không hề an toàn đâu. Ân Tư Đặc không đồng ý Lập Hạ đề nghị tự mình đi, vẫn là một đường ôm cậu trở về nhà. Hai người so với lúc xuất phát, chỉ khác một điều là nhiều thêm hai gùi chứa đầy khoai tây, gừng, hai bó lúa mì, lúa nước, cùng một con chim Cổ Lỗ từ khi bị nhổ trọc lông, vì không muốn đối mặt với sự thật mà lựa chọn bất tỉnh nhân sự.

Đọc truyện chữ Full