“Triệu ── Triệu ── sinh rồi!” Quân Ngọc Hàm hưng phấn kêu lên, ngụm máu bị kìm nén không thể chịu được nữa phun ra ngoài, nhưng hắn cũng không thèm để ý lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt không cách nào nhìn thấy được thứ gì, chỉ có thể dùng tay thay mắt run rẩy sờ lên Ngao Triệu.
“Hài tử… Ôm… Ôm…” Ngao Triệu nhọc nhằn nói, mỗi một chữ đều là dùng máu để nói chuyện!
Thu Chí Thủy tiến lên ôm lấy bé sơ sinh, bồng lên cho Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu nhìn, cười nói: “Chúc mừng, là một bé trai.”
“Ừ…” Ngao Triệu si ngốc nở nụ cười, nhưng ánh mắt thì càng lúc càng tan rã, mà mí mắt thì dần dần trầm nặng, từ từ khép lại, bàn tay trong tay Quân Ngọc Hàm dần dần vô lực buông xuống…
“Triệu ──” Cả trái tim Quân Ngọc Hàm đều nhảy lên, lồng ngực quằn quại, một ngụm máu tươi lại phun ra, run rẩy dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn ôm thật chặt lấy thân thể u lạnh của Ngao Triệu, sự lặng yên đọng lại trong không khí.
Thu Chí Thủy vội vàng kéo hắn, nói: “Vạn vạn không thể, nếu ngươi tiếp tục truyền chân khí cho Ngao Triệu nữa, chỉ sợ ngươi sẽ không cách nào chịu được!” Hiện giờ thất khiếu của hắn đã có ngũ khổng chảy máu, nếu cứ tiếp tục nữa chắc chắn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết!
“… Hài tử này làm thế nào có thể cứu được Triệu?” Đôi mắt chảy máu của Quân Ngọc Hàm nhìn Thu Chí Thủy, mặc dù ánh mắt kia đã không thể nhìn thấy được nữa, Thu Chí Thủy vẫn có thể cảm giác được trái tim hắn đang thẳng tắp trừng mình, khiến cho lòng hắn ta sinh thẹn: “Hài tử này vốn là mệnh đế vương, ta vốn tưởng rằng mối quan hệ giữa ngươi và Thiên Đế sẽ khiến Thiên Đế mắt nhắm mắt mở, hơn nữa hài tử này xứng là Thiên Đế tương lai… Các ngươi chắc sẽ có thể thoát tội…” Nhưng không ngờ Thiên Đế nào quan tâm nhi tôn gì, trái lại đưa bọn họ vào tuyệt lộ!
“Vậy sao?” Quân Ngọc Hàm nhàn nhạt đáp một tiếng, thái độ lãnh đạm kia lại càng làm cho Thu Chí Thủy cảm thấy là mình hại bọn họ.
“Sư đệ, đừng tự trách, thật ra thì tất cả mọi chuyện này đều là sai lầm của ta, là ta làm chướng nhãn pháp(1).” Uyển Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Hi Huyền, ôn nhu nói, “Huyền, buông tha đi…”
(1) thủ thuật che mắt
“Dựa vào cái gì?!” Hi Huyền bên cạnh đột nhiên gầm lên, y giãy dụa đứng dậy, cả giận nói, “Trẫm mới là Thiên Đế! Nó chỉ mới là trẻ sơ sinh, chưa từng trải qua trắc trở! Lại là tạp chủng hỗn huyết! Dựa vào cái gì lại làm Thiên Đế được! Dựa vào cái gì muốn trẫm dâng thứ mà trẫm khổ tâm giành được cho nó!”
“Khanh khách ──” Hai tiếng cười vui của hài tử tựa như đáp lại lời chất vấn của Thiên Đế, bàn tay nhỏ bé của bé con đột nhiên duỗi ra, bắt lấy khối Thiên Đế ngọc lệnh, thì thấy vết rách vốn có trên thân Thiên Đế ngọc lệnh càng lúc càng sâu, bỗng chốc một tiếng “Xoẹt xoẹt” vang lên, thân ngọc hoàn toàn bể ra tạo thành một vầng sáng, một bóng người từ trong mảnh vỡ bước ra.
Huyễn Trần Tử nằm trên đất không nhúc nhích được đột nhiên hưng phấn hét lớn: “Phỉ Ngạn! Phỉ Ngạn!” Thế nhưng bóng người kia không hề để ý đến y, trực tiếp đi về phía Hi Huyền.
Hi Huyền kinh ngạc nhìn Thiên Đế ngọc lệnh biến mất, đột nhiên xoay mắt trừng bóng người kia, cắn răng nghiến lợi nói: “Quân Phỉ Ngạn! Ngươi quả nhiên không phải thành tâm vì trẫm hy sinh!” Uổng công y vì hắn mà hy sinh nhiều như vậy, nói đến cùng người này chưa từng thật lòng đối xử với mình!
Quân Phỉ Ngạn đau thương khẽ lắc đầu, tiến lên nhẹ nhàng ôm Hi Huyền, thế nhưng bàn tay kia lại một lần nữa xuyên qua người Hi Huyền, hắn ôn nhu cười, linh hồn không có thực thể hôn lên đôi môi Hi Huyền, nhẹ nhàng nói: “Huyền, thật xin lỗi…” Bóng dáng hư ảo kia theo Thiên Đế ngọc lệnh tiêu tan trong không khí…
“Quân Phỉ Ngạn!” Hi Huyền phút chốc hét lên, nhưng không còn ai có thể trả lời y nữa, y chợt quay đầu quắc mắt giận dữ nhìn Uyển Nhược, thân thể dần mất đi sức lực lao tới trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng, trừng nàng, tràn đầy hận ý hét lên: “Uyển Nhược!”
Đôi mắt thâm tình trong suốt như ngọc thành của Uyển Nhược chân thành nhìn y, bảo y buông tha quả thật quá khó mà, tựa như bảo mình đừng yêu y nữa vậy! Nhàn nhạt cười, nàng cuối cùng vẫn nuốt lời, từng nói rằng vô luận thế nào cũng sẽ giúp y, thế nhưng nàng rất ích kỷ, ích kỷ muốn được giải thoát, ích kỷ muốn trả thù sự vô tình của y đối với mình, ích kỷ muốn y chịu đựng đau khổ nàng từng phải chịu! Nàng khẽ gật đầu, nói: “Là ta, tất cả đều là cục diện do ta bố trí.”
Hi Huyền kẽo kẹt nghiến răng vang dội oán hận nhìn nàng, nhọc nhằn nói: “Vậy đối với ngươi có cái gì tốt!”
“Tốt ư? Không có…” Uyển Nhược cười, cũng không né tránh sự thù hằn của Hi Huyền, không cho Hi Huyền cơ hội nói chuyện, nói tiếp, “Huyền, ngươi thật sự cho là ta không biết chuyện mười người con trai của chúng ta là do ngươi giết sao?”
“Ngươi nói bậy cái gì đó! Đó là do Hậu Nghệ giết! Huống chi không phải còn một đứa còn sống sao!” Ả nữ nhân nhàm chán này chỉ vì vậy mà phá hủy đại nghiệp của y ư?! “Huống chi hài tử thì tính là gì! Chết rồi còn có thể tái sinh!”
“A… Ta còn tưởng rằng sau khi để ngươi sinh hài tử ngươi sẽ biết được mẫu tử liên tâm, nỗi đau mất con, nhưng ta cuối cùng sai rồi…” Uyển Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, lại đổi lấy hai con mắt của Hi Huyền trừng lớn hơn, trong phẫn nộ càng nhiều thêm một vẻ kinh ngạc!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 86
Chương 86