Ngao Triệu giờ phút này nghiễm nhiên đã hoán đổi thành một hồn phách khác, y mỉm cười nhìn Quân Ngọc Hàm đang tràn đầy nghi ngờ, cất giọng: “Ta là Ứng Long, chẳng qua là đem một phách của bản thân đánh vào bên trong linh ngọc, nhân tiện chờ đợi một ngày nào đó đến gặp Xi Vưu.”
Y nói xong quay đầu nhìn Xi Vưu, đám sương đen kia nhưng lại xuy cười một tiếng, cái miệng to như bồn máu càng mở rộng hơn, cõi lòng lấp đầy cừu hận nói: “Hừ! Ngươi hại ta đến thế này, còn mặt mũi nào gặp ta!”
Ngao Triệu – hiện giờ chính là Ứng Long – thở dài một hơi, hòa nhã nói: “Xi Vưu, ngươi không thể nghe một lời của ta sao? Hôm nay ta và ngươi cũng chỉ còn lại một luồng hồn phách này, còn cái gì để mà tranh giành nữa chứ?”
Xi Vưu tinh tế nhìn ánh mắt của y, trong lòng nhưng sinh giãy dụa, thế nhưng nhớ lại chuyện cũ trước kia, hắn lại sinh hận ý, cả giận nói: “Ngươi bây giờ cũng chỉ là muốn ta bỏ qua cho tên tiểu bạch kiểm này thôi! Hừ! Đừng hòng dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta! Ngươi lừa ta lừa còn chưa đủ thê thảm hay sao!”
Mà Xi Vưu thấy Ứng Long khắp nơi che chắn cho Quân Ngọc Hàm, công kích càng thêm dày đặc, ra chiêu càng ngoan hiểm, nhiều chiêu trí mạng, đến cả Ứng Long ứng phó cũng bắt đầu cật lực, điều này khiến Quân Ngọc Hàm sinh lòng nghi ngờ. Theo như lời nói lúc nãy của Ngao Triệu và lời mới vừa rồi của Xi Vưu, nhất định là Ứng Long đã phong ấn hoang phách của hắn ở đây, đột nhiên hiện giờ xem thấy thực lực của Ứng Long rõ ràng dưới Xi Vưu, chẳng lẽ Ứng Long là dụng kế? Mà xem bọn họ trong lúc so chiêu lại có chút ái muội nhè nhẹ, chỉ sợ quan hệ không đơn giản.
Xi Vưu vốn còn có chút hạ thủ lưu tình, chỉ là theo thời gian kéo dài lửa giận của hắn càng thịnh, không còn bận tâm đến cái gì nữa, một chiêu khiến cho hôn thiên ám địa, nhất thời trong thiên địa một vùng tối đen, mây đen che khuất mặt trời, gió như đao mưa tựa kiếm. Trên người của Ứng Long có thần y mà đương ngày đó Thu Chí Thủy đưa cho y, phong đao kiếm vũ này còn không làm gì được. Chỉ là Quân Ngọc Hàm thì không giống, hắn nhục thể phàm thân tất nhiên chống đỡ khó khăn. Trong lòng Ứng Long quýnh lên, tiến đến muốn ôm lấy Xi Vưu, nhưng khi lao qua bóng đen từ Xi Vưu, y nhớ lại rằng hiện giờ Xi Vưu đã không còn thực thể nữa, mắt thấy Quân Ngọc Hàm sắp không còn chống đỡ được, y không khỏi hô to một tiếng: “Xi Vưu, ta lúc đầu hại ngươi, chính là để giữ lại cốt nhục của ngươi và ta!”
Cả đoàn bóng đen bỗng nhiên chấn động, hắn quay đầu lại tức giận nhìn Ứng Long, thật lâu mới cất tiếng: “Cái gì mà cốt nhục của ta?”
Ứng Long cúi đầu nhìn mặt đất, ấp úng một chút nói: “Ngươi cũng biết được bí mật của Long Châu, ta và ngươi mây mưa nhiều lần, ta có thai cũng chẳng có gì lạ…”
Xi Vưu hồi tưởng lại chuyện cũ, mây đen trên trời trong nháy mắt tản đi, hắn bay đến trước mặt Ứng Long, run rẩy hỏi: “Vậy… Vậy hài tử của chúng ta đây…”
Ứng Long trả lời: “Thân thể mà ta đang nương tựa bây giờ chính là hậu đại của chúng ta…”
Xi Vưu tinh tế đánh giá một phen, hắn vốn cho rằng đây chính là Ứng Long, chỉ vì lúc nãy hắn căn cứ theo mùi đến chặn đường, ngửi được mùi của Ứng Long, cũng bất chấp những mùi hỗn tạp khác, hiện giờ nhìn lại một lần nữa Ngao Triệu này mặc dù giống với Ứng Long, nhưng vẫn có chút khác biệt, nói như vậy chính là tử tôn của hắn cùng Ứng Long rồi?
Ứng Long nghe thấy lời này cũng tâm sinh nộ ý, bực tức nói: “Ngươi cho ta là cái gì?!” Đè nén xuống hỏa khí trong lòng, y chán nản nói: “Ban đầu ta khổ tâm muốn bảo vệ một mạng của ngươi, vậy mà ngươi… Ngươi không nghe ta khuyên nhủ… sốt ruột cầu thắng, triệu hồi ma thú Thao Thiết, đến nỗi dẫn đến họa sát thân!”
“Ta có cái gì sai chứ?” Xi Vưu đột nhiên điên cuồng nói, “Hiên Viên hắn xâm phạm lãnh thổ của ta, giết hại con dân của ta, ta vì cái gì phải giống như tên Thần Nông vô dụng kia ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với Hiên Viên!”
Ứng Long bất đắc dĩ nói: “Hoàng Đế vốn là thiên định nhân hoàng, ngươi sao có thể nghịch thiên nhi hành?”
“Vì sao lại không thể! Chuyện của nhân gian chúng ta tự người nhân gian chúng ta làm chủ, không đến phiên những người gọi là Thiên Thần như các ngươi đến xen vào! Nếu không phải là mấy thần tiên các ngươi tự cho mình là đúng đến quấy rối, ta cần gì phải triệu ra Thao Thiết, thậm chí còn cùng nó hợp thành một thể!” Xi Vưu hừ lạnh.
Ứng Long ngóng nhìn Xi Vưu mặc dù chỉ còn một phách cuối cùng trong ba hồn bảy phách nhưng vẫn như trước không chịu tuân phục, không nhịn được thở dài, thế nhưng đương sơ bản thân cũng chính là vì vậy mà lâm vào khuynh đảo.
—oOo—
Thông tin bên lề:
Thượng cổ dị thú (Tứ đại mãnh thú): Thao Thiết
Trong truyền thuyết Hiên Viên đại chiến Xi Vưu, Xi Vưu bị trảm, đầu rơi xuống hóa thành con ác thú. Sơn Hải Kinh miêu tả con thú này như sau: Hình dạng giống như dê, mặt người, mắt ở dưới nách, răng hổ, móng vuốt như con người, có tiếng như trẻ con sơ sinh, là một sinh vật ham ăn. Có truyền thuyết là “Long sinh cửu tử”( Rồng sinh chín người con), Thao Thiết là một trong số đó. Là kẻ vô cùng ham ăn, thấy gì ăn đó, bởi vì ăn quá nhiều mà chết no. Thao thiết tượng trưng cho sự tham lam.
Thượng cổ dị thú: Ứng Long.
Thường nghe có câu rằng “Long ngũ bách niên vi giác long, thiên niên vi ứng long” có thể hiểu là rồng sống năm trăm năm chính là giác long, mà một nghìn năm chính là ứng long. Trong loài rồng Ứng long được xưng tụng là Long trung chi tinh (tính ở đây chỉ sự hoàn mỹ, tinh anh). Tương truyền rằng Ứng long là thần long từ thời thượng cổ, phụng sự cho Hoàng Đế thảo phạt Xi Vưu, vì giết Xi Vưu mà trở thành công thần. Thời kỳ ấy khi xảy ra nạn hồng thủy, thần long đã dùng đuôi của mình đẩy lui hồng thủy khai thông dòng nước nhờ vậy mà lập công, khi ấy thần long được gọi là Hoàng Long, thực ra Hoàng Long tức là Ứng Long bởi vậy mới nói Ứng Long là thần trị thủy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 5
Chương 5