*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ngày hôm sau, sắc trời mới hửng.
Thẩm Trì tỉnh lại từ trong nhập định, cầm trường kiếm đặt ở mép giường đi đến phòng luyện công. Vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Vô Hoặc đang đứng bên cạnh giếng dường như mới luyện kiếm xong, thân trên để trần giơ một thùng nước dội lên người.
Qua mấy năm này, khí chất thiếu niên trên người Thẩm Vô Hoặc đã sớm biến mất, thân hình hoàn toàn trưởng thành dáng vẻ thanh niên, hơn nữa biểu cảm của y rất ít, càng tỏ ra ổn trọng già dặn.
Nhưng Thẩm Trì cũng không biết hóa ra vóc người y lại đẹp như vậy.
Ánh mắt Thẩm Trì dừng một chút trên cơ bắp hoàn mỹ ở nửa thân trên Thẩm Vô Hoặc, sau đó mới nhìn sắc trời một lát, lại tiếp tục đi đến phòng luyện công.
[Chủ nhân, vóc dáng nam chính là chuẩn mực nam thần, nếu như ngài cần, 013 có thể giúp ngài tạo thành một cái, nhất định sẽ càng khiến nhiều người mê mẩn hơn.]
[… Cút.]
Lúc này Thẩm Vô Hoặc chợt quay đầu lại, trông thấy Thẩm Trì đang dừng trước cửa phòng luyện công, kêu lên: “Tiểu Trì?”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc bắt chuyện, Thẩm Trì ngoảnh lại đáp: “Đại ca, sớm.” Lại nhấc lên trường kiếm trong tay, ngữ khí bình thường: “Ta đi luyện kiếm một lát, sau đó xem ngươi tỷ thí.”
“Ừ, đi đi.”
Lại nhìn cửa phòng luyện công đã khép lại một lúc, Thẩm Vô Hoặc vận công sấy khô nước trên người, nhặt lên thanh kiếm đặt bên cạnh, xoay người trở về phòng. Trên chiếc bàn trong phòng đặt một tờ giấy, viết chi chít rất nhiều chữ nhỏ, y cầm lên nhưng không nhìn, trong nháy mắt một ngọn lửa bùng lên đốt cháy sạch sẽ.
Một canh giờ sau Thẩm Trì luyện kiếm xong bước ra, Thẩm Vô Hoặc đã đi đến sân đấu trước, hắn sửa sang sơ qua rồi xuất môn.
Ở ngã rẽ ngoài cửa viện có mấy vị tu giả đứng đợi đã lâu, trông thấy Thẩm Trì ánh mắt liền sáng lên, vội vã lo lắng sửa sang lại quần áo, trong lúc bọn họ đang muốn nghênh đón chợt thấy một tu giả áo quần bảnh bao trong tay cầm sáo ngọc đi về phía Thẩm Trì, nhất thời con mắt họ phun lửa lườm nguýt người nọ.
Vân Vụ đắc ý quét mắt qua mấy người đang cáu giận kia, chắp tay hành lễ với Thẩm Trì: “Bái kiến tiểu sư thúc, có phải tiểu sư thúc đi xem Vô Hoặc sư thúc tỷ thí không?! Đúng lúc đệ tử cũng muốn đi, có thể đồng hành với ngài.”
Thẩm Trì gật đầu: “Đi thôi, trận đấu của Vân Dục đã bắt đầu rồi.”
Nghe thấy Thẩm Trì nói ra tên Vân Dục, sắc mặt Vân Vụ nhất thời trắng nhợt: “Cái gì? Bắt đầu rồi? Tiểu sư thúc, đệ tử có việc gấp, cáo từ trước một bước.” Nói xong liền vô cùng cấp tốc rời đi.
Thẩm Trì nhíu mày nhìn bóng lưng Vân Vụ, quét mắt qua mấy tên tu giả đứng xung quanh thi thoảng lại nhìn sang bên này, [Bọn họ ở đây làm gì?]
[Thưa chủ nhân, đều đến đây vây xem đệ nhất mỹ nhân.]
[…]
Lúc này các tu giả mong ngóng ở phía xa đã ồn ào đùn đẩy nhau đến gần hơn một chút, Thẩm Trì liếc nhìn bọn họ chẳng nói gì, đám người phút chốc dẹp sang hai bên đường, nhường cho Thẩm Trì đi ra.
Đợi đến khi Thẩm Trì đi xa, đám người mới lấy lại tinh thần, một tu giả to con trong đó đỏ bừng cả mặt, khuỷu tay huých vào một gã tu giả thấp lùn bên cạnh: “Ban nãy sao ngươi không đi tới chào hỏi Vô Trì đạo hữu?”
Tu giả thấp lùn mân mê lỗ tai nóng rực, đáp lại: “Ngươi còn có mặt mũi nói ta, ngươi không phải cũng thế sao?”
Người kia nói: “Hắn, lúc hắn nhìn qua ta có hơi run chân.”
Trên đường đi mặc dù Thẩm Trì đã gặp qua không ít người có hành vi lạ thường, nhưng cũng xem như không gây trở ngại, lúc gần đi tới quảng trường chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Tiểu, tiểu công tử, là tiểu công tử sao?”
Thẩm Trì ngoảnh lại, chỉ thấy đó là một đại hán cao to Trúc cơ trung kỳ mặc đồng phục đệ tử nội môn Chấp Phù tông, hai mắt đang nhìn hắn không xác định lắm.
Nhìn dáng vẻ y ngược lại có hơi quen mắt, trong giây lát Thẩm Trì đã tìm được hình ảnh người này trong đầu: “Hà Võ?”
Không nghĩ tới Thẩm Trì sẽ thốt ra tên mình, Hà Võ vừa mừng vừa sợ, sau nhiều lần mở miệng mới nói rằng: “Tiểu công tử! Ngài còn nhớ ta!”
Thẩm Trì gật đầu: “Năm đó ngươi từng đánh xe cho ta.” Mắt thấy Thẩm Vô Hoặc đã ở trên đài vẫy tay với hắn, lại nói: “Bây giờ ta có một số việc, ngày khác gặp lại.”
“Được, tiểu công tử đi thong thả.” Hà Võ đưa tay sờ gáy, miệng càng cười toe toét, vẻ mặt hết sức hài hước.
Nhưng hiện tại lại chẳng có một ai chê cười y, ánh mắt nhìn y không khỏi tràn đầy ước ao, một tu giả Chấp Phù tông tiến lên vỗ vào bả vai Hà Võ, giống như lơ đãng hỏi: “Hà sư đệ, ngươi quen biết Vô Trì đạo hữu thế nào vậy?”
Hà Võ lại ngây ngô cười ha ha: “Năm đó ta là phu xe thương đội, tiểu công tử cùng thương đội chúng ta đi đến thành Kính Tiên. Ban đầu lúc hắn mang mặt nạ ta đã cảm thấy hơi giống, không nghĩ tới thực sự là tiểu công tử.”
Sau khi nghe xong có người chua xót trả lời một câu: “Vận khí của đạo hữu đây thật tốt.”
“Khà khà.” Hà Võ cũng không phản bác, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là vận khí tốt.”
….
“Tại hạ Chu Anh Chấp Phù tông, ra mắt Vô Trì đạo hữu.”
“Tại hạ Trần Lương Sí Đan tông, ra mắt Vô Trì đạo hữu.”
“Tại hạ…”
Giữa một loạt tiếng chào hỏi của mọi người, sắc mặt Thẩm Trì vẫn bình thường rảo bước tới dưới đài. Vân Dục vừa thua sít sao dưới tay Tần Mạnh, lúc này đang đứng trên khán đài trông thấy Thẩm Trì qua đây, liền kéo Vân Vụ bên cạnh hắn ra, để mình và Vân Nhiêu đứng ngay vị trí sát hai bên Thẩm Trì.
Vân Vụ tức giận mà không dám nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Vân Dục tách y ra khỏi Thẩm Trì, hung hăng quay đầu nhìn lên khán đài.
Đối thủ của Thẩm Vô Hoặc là một tu giả đến từ Ngự Thú tông, lúc Thẩm Trì đứng ổn định, hai người vừa vặn hành lễ xong với đối thủ.
Phát hiện Thẩm Trì đến, Thẩm Vô Hoặc gật đầu với hắn rồi quay đầu tiến lên nghênh đón cự xà ngự thú của đối thủ.
Ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên người Thẩm Vô Hoặc.
Nếu ngoại trừ kiếm quyết, kiếm chiêu của Thẩm Vô Hoặc quả thực luôn là ba chữ ổn định, chuẩn xác, lợi hại, thoáng nhìn không quá mức đặc biệt, nhưng từng chiêu lại đánh trúng chỗ yếu hại, nếu như xem thường rất có thể sẽ mất mạng dưới kiếm của y.
Không đến mười chiêu, vị tu giả kia suýt nữa bị Thẩm Vô Hoặc đâm trúng, mọi người đều thốt lên một hồi.
Ban nãy ánh mắt của họ thỉnh thoảng vẫn hướng về Thẩm Trì hiện tại đã nhìn lên đài chăm chú không chớp mắt.
“Tiểu sư thúc.” Vân Nhiêu kéo tay áo Thẩm Trì, nhỏ giọng hiếu kỳ hỏi: “Ban nãy trên đường ngươi tới, có gặp người nào bày tỏ với ngươi không?”
“Không có.” Thẩm Trì khó hiểu liếc nhìn Vân Nhiêu: “Vì sao phải bày tỏ?”
Vân Nhiêu ồ lên một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Điều này không khoa học, sắc đẹp của ta như vậy vẫn không khỏi thường gặp phải tỏ tình trên đường, không lý nào tiểu sư thúc không có.”
“Cái gì?” Lúc này Thẩm Vô Hoặc vừa đánh bại đối thủ, tiếng reo hò ồn ã vang lên, hơn nữa Vân Nhiêu nói cũng không rõ ràng nên Thẩm Trì không nghe được chính xác.
“Không, không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, tiểu sư thúc không cần để ý.”
Sau đó một thời gian, chỉ cần Thẩm Trì xuất môn liền có tu giả giống như lơ đãng vô tình gặp được hắn, chẳng qua có rất ít người dám mở miệng bắt chuyện, bình thường lúc hắn nhìn sang những người đó đều như bị kinh hãi mà vội vã chạy đi, ngược lại cũng không gây ảnh hưởng, Thẩm Trì lại chẳng thèm để tâm.
Trong vòng thi đấu cuối cùng, đối thủ của Thẩm Trì là tên tu giả Sí Đan tông, vừa lên đài y đã cảm thấy có hàng vạn ánh mắt trách cứ bắn thẳng về phía mình, lưng như có kim chích, đứng thẳng khó khăn.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn tu giả kia: “Thân thể của đạo hữu không khỏe?”
“Không, không sao.” Nghe thấy Thẩm Trì lên tiếng, tu giả kia đỏ từ hai bên lỗ tai đến gương mặt, rồi lại nhanh chóng lan xuống cổ: “Ta là Uất Trì Tung đệ tử Sí Đan tông, ra mắt Vô Trì đạo hữu.”
“Nếu không sao, vậy xin mời.” Thẩm Trì nhấc kiếm, hành lễ với đối thủ.
Nhưng bỗng nghe thấy Uất Trì nhấc tay vội vã la lên: “Ta, ta chịu thua!”
Sau khi Uất Trì nói lời nhận thua, cảm giác ánh mắt trách cứ trên người rốt cục tan đi, y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại liếc mắt nhìn Thẩm Trì, bỗng thân thể nhoáng lên nhảy xuống dưới đài, giống như đang chạy trốn lao về phía chỗ tập hợp đệ tử tông mình.
Kiếm trong tay Thẩm Trì còn chưa phát huy được một chút tác dụng nào, [Ta đáng sợ như thế sao?]
[Đây cũng chính là không đánh mà lui 013 từng nói, có phải rất tiện dụng không?] Âm thanh hệ thống mang theo kiêu ngạo, [Xin chủ nhân tin tưởng 013, giá trị nhan sắc của ngài không chê vào đâu được, giá trị phản kích đang từng bước nâng cao, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng!]
Thẩm Trì: “….” Những tu giả này đều bị làm sao vậy?
Mê man trong nháy mắt qua đi, Thẩm Trì lại ném chuyện này ra sau đầu, đem lực chú ý chuyển về cuộc tỷ thí giữa Thẩm Vô Hoặc với Tần Mạnh trên đài.
Kiếp trước Thẩm Trì cũng từng nghe qua tên Tần Mạnh, chính là thiên tài không chênh lệch bao nhiêu với Thẩm Vô Hoặc, có điều tuổi trẻ mất sớm, trong cốt truyện hai người này ở đại hội tu giả cũng tranh đoạt hạng nhất hạng nhì, chẳng qua lần này do sự gia nhập của hắn nên mới khiến cho thi đấu có chút thay đổi.
Cũng giống như trong cốt truyện, hai người đều là thiên phú dị bẩm, thực lực tương đương, Thẩm Vô Hoặc đánh trận này cực kỳ gian nan.
Đã qua nửa giờ hai người vẫn không phân thắng bại, mọi người dưới đài chăm chú quan sát, trên khán đài lặng ngắt như tờ.
Thẩm Trì cũng càng xem chân mày càng nhíu sâu.
Lúc đầu còn coi như không tệ, mà càng chiến đấu về sau những người khác có thể không nhìn ra, nhưng kiếp trước Thẩm Trì từng đấu qua vô số lần với Thẩm Vô Hoặc lại thấy rõ, động tác của Thẩm Vô Hoặc ngày càng trì trệ, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa bị phù chú của Tần Mạnh bắn trúng.
Thẩm Vô Hoặc không phải tài nghệ này.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Trì chợt nhớ tới sự việc ở thành Quảng Lân trước đại hội tu giả, Thẩm Vô Hoặc ngăn cản hai phù chú kia, lẽ nào thương thế của y còn chưa khỏi hẳn?
Giằng co một hồi lâu, Tần Mạnh bỗng nhiên bùng nổ, nhất thời vô số tấm phù chú đánh về phía Thẩm Vô Hoặc.
Sắc mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn ung dung, xoay mình thối lui đồng thời điểm ra pháp quyết, phi kiếm nhất thời hóa thành vô số điểm sáng phóng về phía Tần Mạnh.
Khí thế hoành tráng khiến vô số người xem dưới đài nhất thời hít vào một hơi lạnh, vốn đài đấu vững chắc không thể sụp đổ dưới thế tiến công của hai người đúng là đã bị nứt ra, trong chốc lát chỉ thấy trên đài đất đá bay mù trời, nhìn không thấy người, ngay cả Hóa thần đại năng ở hai bên đài bày trận pháp cũng thoáng run rẩy.
Đợi khi bụi mù tan đi, trên đài đấu đã tan nát không còn nguyên hình, hai người trong đống đá vụn một đứng một quỳ, hiển nhiên đã phân thắng bại.
Tiếng chuông vang lên: “Trận này, Thừa Kiếm tông, Vô Hoặc thắng!”
Vân Nhiêu trố mắt ra nhìn, ngơ ngác nói: “Vô Hoặc sư thúc, thắng rồi.” Sau đó mới tỉnh lại, nói tiếp: “Ta đã nói Vô Hoặc sư thúc nhất định có thể thắng!”
Nhưng Thẩm Trì lại nhìn lên đài đấu vô cùng thê thảm kia, không nói gì.
Một lát sau, các tu giả lần lượt hồi lại tinh thần, lớn giọng reo hò.
Sắc mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn như thường, trở lại bên người Thẩm Trì trong tiếng hoan hô của mọi người, hai người một trước một sau rời khỏi sân đấu.
Trên đường đi Thẩm Trì quay đầu nhìn Thẩm Vô Hoặc vài lần, nhưng không nhận ra được vẻ khác thường gì từ trên mặt y, mãi đến khi đi đến trước cửa viện, mới hỏi: “Đại ca, ngươi không sao chứ?”
Vừa dứt lời, Thẩm Trì liền thấy Thẩm Vô Hoặc bỗng chốc nghiêng người qua đụng vào trên người hắn, đúng là đã hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Trì: “…”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Kế hoạch sắc dụ thất bại, Tiểu Trì không thích vóc dáng của ta QAQ
Tác giả: Cho nên ta an bài cho ngươi khổ nhục kế!
Vô Hoặc: … Hình tượng anh dũng của ta đều bị ngươi hủy hoại trong chốc lát rồi QuQ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 59
Chương 59