DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 8

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thẩm Trì cấp tốc đi vào trong con hẻm, cuối cùng dừng lại ở một góc chân tường bám đầy dây leo, cây mây xanh rậm rạp quấn chặt mấy vòng quanh bức tường đá xanh, gió thổi qua, mơ hồ có thể thấy được phần gốc rễ màu nâu.

Đây hóa ra là một cái hẻm cụt.

[Chủ nhân, kẻ đuổi theo đang nhanh chóng tới gần, xin hỏi có cần hệ thống cung cấp trợ giúp hay không?]

[Không cần.]

“Bọc kín như vậy, thân hình nhỏ gầy, nhất định là vị tiểu thiếu gia Thẩm gia kia không sai. Chờ lão tử bắt nó lại, được vạn lượng hoàng kim, sau này xem ai còn không để lão tử vào mắt!”

“Đại ca anh minh.” Mấy tên tùy tùng liền vội vã nịnh hót.

“Tên tiểu tử kia đâu?” Quẹo sang, mắt thấy đây đã là phần cuối con hẻm, cũng không thấy bóng dáng tên tiểu tử kia đâu. Vạn lượng hoàng kim phút chốc bay khỏi tầm mắt, nam nhân to con cầm đầu hung hăng đá vào cây mây trên tường, lá dây leo màu xanh lớn chừng bằng bàn tay thoáng chốc rung lên xôn xao, giật giật cái chân vừa đá có hơi đau, gã thô lỗ nhìn xuống đất chửi thề một câu, “Mẹ nó xui xẻo quá!”

Nam tử gầy nhỏ bên cạnh nghi ngờ nói: “Ta tận mắt thấy nó đi vào trong con hẻm, hẻm này cũng chỉ có một con đường, tại sao tên tiểu tử kia lại không tìm thấy. Trừ phi nó biết… Bay.”

Đang nói, bỗng nhiên nam tử gầy gò nghẹn họng nhìn trân trối về phía trên tường rào: “Đại, đại, đại ca…”

“Không có việc gì thì đừng kêu la, ông đây đang bực đấy!”

Nam nhân to con giương mắt nhìn lên tường rào chẳng hề có thứ gì, nhìn nam tử gầy gò ngay cả lời cũng không thốt ra được, trong lòng vốn không vui, dẫn đến sắc mặt càng hung ác, lập tức đưa tay hung hăng đập một cái lên gáy đối phương, đánh cho nam tử gầy gò phải thối lui mấy bước, dựa vào tường không ngừng kêu đau đớn.

Ánh mắt mấy tên khác nhìn về phía nam tử gầy gò bị thương mà không giúp gì được.

“Lão tử Lâm Nhất Phương dẫu gì cũng là bá chủ con phố này, bây giờ lại bị một thằng nhãi con trêu đùa, nói ra chẳng phải sẽ khiến người khác cười rụng răng?” Trong lòng nghĩ như vậy, nhân nhân to con càng ngầm hận thù với Thẩm Trì.

Lại một cước đá bay tảng đá, gã hừ lạnh một tiếng, “Đừng để cho lão tử gặp lại tiểu tử kia, bằng không lão tử sẽ cho nó đẹp mặt!”

“Đại, đại ca!” Ngay lúc Lâm Nhất Phương lửa giận ngút trời, lần thứ hai nghe được âm thanh cả kinh sợ hãi của đàn em bên cạnh, lại giơ tay lên đập thêm một cái.

Bất chấp kêu đau, nam tử gầy gò nhìn bốn phía dường như trong nháy mắt trở nên tối tăm, giọng nói run rẩy, “Ôi… Đại ca, có phải chúng ta gặp quỷ không?”

Huyễn âm trận, nghĩa cũng như tên, dẫn âm khí xây nên ảo trận. Khác với ảo trận của tu tiên giả bình thường dựng nên chỉ có thể mê hoặc lòng người, huyễn âm trận này vì lấy âm khí tích tụ, lực sát thương cực lớn, nếu không kịp thời tránh né, nhẹ thì âm khí bám thân, sinh ra tâm ma, nặng thì nổ tung xác tại chỗ mà chết.

Bởi vì tu vi hiện tại của Thẩm Trì không đủ, linh thạch tìm được ở Thẩm gia cũng hữu hạn, trong lúc vội vội vàng vàng chỉ bố trí được một pháp trận nhỏ như thế.

Nhưng đối với mấy kẻ trên người hầu như chẳng có tu vi gì, trong đó Lâm Nhất Phương tu vi cao nhất cũng chỉ luyện khí tầng một, huyễn âm trận này cũng để bọn chúng chịu nhiều đau khổ rồi.

Thẩm Trì đứng ở trên bức tường cao, mặt không biểu tình nhìn mấy kẻ đang đau khổ giãy dụa trong trận, gạt khóe môi, nhanh nhẹn vịn lấy cây mây trên tường thoăn thoắt vài cái nhảy xuống tường, kéo đấu bồng trên người nhanh chóng biến mất ở trong hẻm nhỏ.

Sau khi Thẩm Trì rời đi, một bóng người thon dài dần dần hiện ra trong góc, chỉ thấy ngón tay y di chuyển, tựa như điểm mấy cái pháp quyết, hiệu ứng trận pháp kia liền biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.

Trước mắt một lần nữa trở nên sáng sủa, mặc dù không biết vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy người đều có một loại cảm giác đã chạy thoát, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà bưng vết thương thấy rõ ở khắp cơ thể, trên mặt đều là vui mừng.

Xác định mấy tên đàn em đều còn sống khỏe mạnh, Lâm Nhất Phương lại gắt giọng quát: “Nhất định là tiểu tử thối kia giở trò quỳ, nếu lão tử bắt được nó, nhất định phải chém nó thành trăm mảnh!”

“Ngươi nói ai?”

Ngọn lửa trong lòng đang bốc lên hừng hực, Lâm Nhất Phương bỗng dưng nghe được một giọng nói cất lên, vô thức trả lời: “Mắc mớ đéo gì đến ngươi…”

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, liền phát hiện trong miệng mình hơi lạnh, tiếp theo không nhịn nổi ói mửa, thứ phun ra cũng khiến cho con ngươi của gã co rút, vừa hãi vừa sợ.

“Lưỡi, đầu lưỡi!”

Sau khi phát hiện thứ trên mặt đất là cái gì, mọi người ở đây ngược lại há hốc miệng, lúc này mới phát hiện dường như đột nhiên xuất hiện một nam tử xa lạ cao lớn, người này cực kỳ đẹp trai, nhưng vẻ ác lạnh trong mắt y cũng khiến cho mọi người đều run lên.

Vài tên đàn em chân run lẩy bẩy, miệng ngậm chặt, e sợ mình cũng đột nhiên bị cắt mất đầu lưỡi.

Dĩ nhiên bị ám toán!

Kinh hãi qua đi, Lâm Nhất Phương ngậm chặt miệng, cầm cây kiếm trong tay chém về phía người kia.

Tuy gã chỉ có tu vi luyện khí tầng một, nhưng ở phàm thế cũng khó gặp đối thủ, mới trở thành bá vương nổi danh trên mấy con phố.

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào trong cơ thể nam tử, trong mắt Lâm Nhất Phương không giấu nổi vui vẻ.

“Ha~”

Chỉ nghe thấy trong cổ họng nam nhân phát ra một tiếng cười lạnh.

Cũng chưa kịp thấy động tác của đối phương ra sao, đợi lúc mọi người lấy lại tinh thần đã thấy Lâm Nhất Phương quỳ trên mặt đất, một tay che miệng, từng dòng máu tươi từ cuống lưỡi của gã trào vào trong cổ họng, đồng thời theo khoang mũi khóe miệng ồ ạt chảy ra ngoài.

Mà cái chuôi kiếm pháp khí trong truyền thuyết kia, lúc này đã gãy thành mấy khúc nằm rải rác trên mặt đất, mũi kiếm từng bóng loáng cũng biến thành ảm đạm tối tăm.

Chạy, nhất định phải chạy!

Lúc này trong đầu Lâm Nhất Phương chỉ có duy nhất một ý niệm này, nhưng ngay lập tức gã phát hiện, thân thể gã tựa như đã không nghe theo mình sai khiến nữa, mặc cho gã giãy dụa thế nào cũng không thể mảy may hoạt động, chỉ có thể mở to mắt nhìn người nọ đi đến càng gần.

Dừng lại ở trước người Lâm Nhất Phương, giọng nói nam tử êm ái, “Ngươi vừa mới nói, muốn đem hắn chém thành trăm mảnh?”

Lâm Nhất Phương đã không còn đầu lưỡi, nói không ra lời, nhưng tuyệt vọng trong mắt gã đã hoàn toàn nói rõ sự sợ hãi của mình.

Lấy một con dao găm xinh xắn nâng cằm Lâm Nhất Phương lên, gã bị ép nhìn vào hai mắt đen nhánh của nam tử, từ đó thấy rõ dáng vẻ chật vật lúc này của mình, mà giờ khắc này chính gã lại không dâng lên nổi nửa điểm tức giận, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Gã muốn tiếp tục sống! Gã còn chưa muốn chết.

Ngay sau đó, Lâm Nhất Phương phát hiện nam tử xòe bàn tay hướng về phía gã.

Đối lập với thân hình cao lớn, khớp xương ngón tay của nam tử hết sức rõ ràng, vô cùng thon dài, y nói: “Thứ đó, giao ra đây.”

Lâm Nhất Phương giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.

“Viên đá trong tay ngươi, đưa cho ta.”

Lúc này Lâm Nhất Phương mới phát hiện, tay phải của gã thực sự nắm một viên đá màu trắng bạc lớn chừng bằng ngón tay cái, có thể là lúc mới vừa rồi quỳ xuống không cẩn thận cầm phải, từ nhỏ gã đã lớn lên ở phàm thế, cũng chưa từng thấy qua linh thạch, đương nhiên không biết nó làm bằng vật liệu gì, chỉ thấy viên đá góc cạnh rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.

Tuy có thắc mắc, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ, Lâm Nhất Phương vẫn nhanh chóng cầm viên linh thạch trong tay đưa cho nam tử.

Nam tử nhận lấy linh thạch giống như chiếm được món trân bảo, khuôn mặt trong nháy mắt dịu dàng hơn rất nhiều, trước tiên lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau khô hạt bụi dính trên đó, sau đấy lại nhìn qua mấy lần, mới trân trọng đem nó để vào trong vạt áo trước ngực.

Thấy nam tử như vậy, một tia hy vọng dâng lên trong lòng Lâm Nhất Phương.

Xác định đã cất xong thứ đồ, nam tử mới nhìn về phía Lâm Nhất Phương, nhu sắc giữa lông mày đã rút đi gần hết, y nói: “Ngươi đã nói muốn chém hắn thành trăm mảnh, bản quân hôm nay tâm tình tốt, liền ban cho ngươi lột da róc xương là được.”

Nửa canh giờ sau, nam tử vung con dao trong tay, đá bay một cái đầu lâu trắng như tuyết ở dưới chân bay ra ngoài, giương mắt nhìn về phía mấy tên đàn em đang núp ở góc tường.

Ngay lúc này, đám đàn em tận mắt nhìn thấy lão đại của mình từ một người hoàn chỉnh bị nam tử kia hạ thủ từng bước biến thành máu thịt tách khỏi cơ thể, nhất thời chân mềm nhũn, thực sự đã không còn kiểm soát nổi la oai oái.

Thấy cảnh này, nam tử nhíu mày, không tiến lại gần. Y đem con dao trong tay ném về phía mấy người, “Sống sót, có thể rời đi.”

Nghe được lời ấy, mấy tên đàn em ban đầu lúc dao găm vừa mới ném tới còn nhao nhao tránh ra liền tựa như điên cuồng đỏ mắt xông đến cướp đoạt con dao.

Thẩm Trì chưa đi bao xa, liền phát hiện trận pháp của mình đã bị phá, chẳng qua hắn cũng không vòng lại.

Huyễn âm trận mặc dù với Thẩm Trì mà nói chỉ là trận pháp cơ bản, nhưng nếu không có tu vi Trúc cơ kỳ căn bản không thể phá vỡ, nếu người nọ có năng lực phá nó, lấy tu vi hôm nay của Thẩm Trì không khác nào tự chui đầu vào rọ. Hành động mất trí như vậy, đương nhiên Thẩm Trì sẽ không làm.

Dường như đã khuất phục bởi trận pháp của Thẩm Trì, đang chứng tỏ bất kỳ lúc nào cũng nghe lời phân phó, kế tiếp hệ thống lại không đưa ra lời trợ giúp Thẩm Trì nữa.

[Xin chủ nhân chú ý, phía sau ba trượng có ba tên bám đuôi.]

[Ừ.] Thẩm Trì rẽ vào một góc đường, hỏi [Vì sao cốt truyện phát sinh thay đổi?]

[Thưa chủ nhân, quyền hạn không đủ, 013 không có cách nào tra ra.]

[Làm sao thu được giá trị phản kích?]

[Chỉ cần chủ nhân thay đổi quỹ đạo đời trước, hoàn hảo sống đến cuối truyện thì coi như giá trị phản kích đạt tuyệt đối.] Nhìn Thẩm Trì rốt cục bắt đầu chú ý đến vấn đề này, hệ thống phá lệ trả lời nhanh chóng, [Vì để nhiệm vụ hoàn thành tốt hơn, 013 kiến nghị chủ nhân sau khi hoàn thành thay đổi thuần linh thể hãy tu tiên.] Sau khi nói xong dường như sợ Thẩm Trì cảm thấy mạo phạm, lại bổ sung, [Nếu như chủ nhân cảm thấy tu ma tốt hơn, cũng có thể tu ma.]

[Có thể tu tiên.] Thẩm Trì rũ mắt, dường như lơ đãng gạt chiếc vòng ngọc mặc sắc trên cổ tay, [Hiện tại bao nhiêu rồi?]

Dường như rất vui vẻ về quyết định tu tiên của Thẩm Trì, âm thanh hệ thống có chút nhẹ nhàng, [Thưa chủ nhân, trước mắt giá trị phản kích là 3%.]

[Ừm, Thẩm Vô Hoặc đâu?]

[Cốt truyện phát sinh sai lệch, hệ thống không cách nào từ trong cốt truyện phán đoán được phương hướng của nam chính.] Hệ thống lên tiếng, sau đó lại nhắc nhở, [Nam chính là manh mối chính của truyện, trước lúc kết thúc không có cách nào xóa bỏ, cũng xin chủ nhân không nên thử nghiệm.]

Chẳng biết có đem cảnh cáo của hệ thống nghe lọt hay không, Thẩm Trì không để ý tới nó nữa.

Vạn lượng hoàng kim, đủ để cho bất luận lòng người phàm tục nào lung lay.

Nhưng chẳng qua chỉ là tìm kiếm hai đứa trẻ, kẻ truy lùng hôm nay mới là vài binh sĩ quân nhân, tối đa cũng là tu sĩ luyện khí, Thẩm Trì còn đủ sức ứng phó, nếu là tu giả có đẳng cấp cao hơn tham gia chỉ sợ sẽ khó khăn.

Trước ngày mai, hắn phải rời khỏi thành Vinh Cẩm.

Vừa thoát khỏi truy lùng của mấy người, xác định phía sau không kẻ theo dõi, Thẩm Trì dừng ở trước một tòa tiểu viện đổ nát cách cửa thành không xa.

Bên trong là một nhóm tiểu khất cái đang đốt lửa nấu cháo loãng trong một chiếc nồi lớn, chúng cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến, “Ngươi là ai?”

Đọc truyện chữ Full