Vừa đến khách sạn, tôi lập tức lo lắng không yên, đống đồ kia tốn bao nhiêu tiền, tôi đã tính qua hết rồi, cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể thanh toán xong.
“Chị Bạch, chị bảo em phải làm sao bây giờ?” Tôi ủ rũ nói.
“Coi như chị tặng quà cho em gái đi, có gì đâu nè!?” Chị cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to.
“Không có công thì không nhận thưởng, hơn nữa quà này quý quá, em không thể nhận được!”
Chị cười tủm tỉm rồi đảo mắt một vòng, “Như vầy đi, em hứa giúp chị một chuyện, coi như đổi công lấy quà, được chứ?”
“Chuyện gì ạ?” Tôi vẻ mặt như đưa đám hỏi, “Không phải kêu em làm ô sin đấy chứ?”
“Ha ha, sao chị nỡ. Tối nay uống rượu với chị đi.”
“Uống rượu?!” Hai con ngươi tôi như sắp rơi ra ngoài, “Tửu lượng em kém lắm nha!”
“Yên tâm, chị không bắt em uống xỉn quắc cần câu, mà chỉ uống chung chị một chút thôi. Chơi chán thì về, thế nào?”
“Dạ, vậy cũng được.” Vào lúc này, tôi bị người ta nắm dao đằng cán rồi, tôi còn có thể trả giá sao?
Tokyo vào đêm đẹp hơn ban ngày rất nhiều, ánh đèn óng ánh, lập lòe khắp nơi. Quán bar rải đều mọi chỗ, còn có vài người hoá trang xinh đẹp đứng trước khách sạn chào mời khách. Tôi kéo khư khư Bạch Nhược Lâm, chỉ lo chị lại vào mấy cửa hàng kia.
Chị đưa tôi tới một quán ăn thoạt nhìn rất cổ điển. Bên trong khách đã ngồi hết bảy phần mười chỗ, nhưng cũng không ồn ào chút nào. Máy quay đĩa kẽo kẹt phát tin về âm nhạc dân tộc dạo gần đây, có vẻ thanh lịch lại nhàn nhã.
Bà chủ mặc Kimono đã qua năm mươi tuổi, tuy không thể nói là đẹp, nhưng bộ dáng vẫn còn thướt tha lắm.
Ở Nhật Bản, tôi để ý tướng mạo của phụ nữ kỳ thực khá giống nhau, họ đều ăn mặc lịch sự và trang điểm nhàn nhạt. Không có người nào để mặt mộc ra đường cả, rõ ràng họ phải sửa soạn chỉnh chu mới ra ngoài. Mặt khác, khí chất của họ cũng không tệ, từ đồ thường đến trang phục chính thống, đại thể có vẻ rất dịu dàng. Trên đường phố, bạn có thể nhìn thấy mấy cô gái cầm ô, mặc kimono, chân đi guốc gỗ, tựa như nhân vật trong tiểu thuyết của Kawabata Yasunari (1). Cũng gặp hòa thượng mang áo cà sa, vẻ mặt điềm tĩnh, đi lang thang như ẩn sĩ đường phố vậy.
Bạch Nhược Lâm gọi một nồi lẩu thịt bò, cộng thêm một ít cơm cuộn và sashimi. Món ăn thật sự rất ít, cách làm cũng khá tỉ mỉ. Bạch Nhược Lâm gọi thêm chút rượu sake, chị nói đến Nhật Bản mà không uống rượu sake thì chẳng khác nào chưa từng tới.
Tôi dần dần phát hiện, người phụ nữ này cường thế hơn dì Lạc rất nhiều. Khi tôi đi cùng chị, tôi đều phải nghe lời chị. Chị sẽ lấy lý do và phương thức tốt nhất thuyết phục tôi quyết định, cũng không dò hỏi ý kiến của tôi. Cũng may tôi quen nhẫn nại từ bé rồi, huống hồ chị đã có lòng tốt, nên tôi cũng chấp nhận mọi sắp xếp của chị.
Thật ra tôi cần gì phải đem hai người họ ra so sánh đây? Bản thân không phải cán cân thì sao có thể đưa ra đơn vị trọng lượng cơ chứ? Tôi lại cười thầm mình ngốc quá.
Ăn uống xong xuôi, chúng tôi đến một quán rượu có biểu diễn văn nghệ xem ca vũ, rồi lại uống chút rượu đỏ. Thật ra tôi không biết thưởng thức rượu cho lắm, xưa nay cũng chẳng thấy nó có gì ngon. Chẳng hạn như rượu sake, tôi chỉ thấy nó chua chua, ngọt ngọt, không thơm ngon gì mấy. Còn rượu đỏ lại hơi chát chát, làm răng tôi cũng có chút ê buốt. Uống hai loại rượu vào bụng, tôi đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhìn gì cũng lờ mờ, chỉ muốn nhắm chặt mắt lại thôi, nhưng thật kỳ quái, dòng suy nghĩ của tôi vẫn rất rõ ràng. Tôi cảm nhận được Bạch Nhược Lâm đỡ tôi ngồi vào taxi, rồi ôm đầu tôi vào khuỷu tay. Tôi còn ngửi được mùi thơm dễ chịu quẩn quanh nữa.
Đến khách sạn, chị dìu tôi vào phòng của chị. Lần này chúng tôi ở trọ kiểu home town, mỗi người ngủ một phòng nhỏ. Tôi vừa thấy không phải phòng mình, liền lẩm bẩm nói phải đi về, tránh khỏi nôn bừa lên giường chị. Song chị vẫn kiên định như cũ, đặt đầu tôi lên giường, cởi giày và áo khoác cho tôi, sau đó lại dùng khăn lông nóng lau cổ lau mặt. Tôi bị rượu hành có cảm giác rất nóng, chị lại còn lấy khăn nóng lau làm tôi nhiệt huyết sôi trào. Tôi kêu nóng, xốc chăn ra, ngay cả quần cũng cởi luôn, chỉ chừa lại quần chip nhỏ và áo T-shirt.
Một lát sau, tôi cảm thấy rất khó chịu, có lẽ tại trong nóng ngoài lạnh.
“Em khó chịu quá!” Tôi hét lên.
Bạch Nhược Lâm lập tức đến đỡ tôi ngồi dậy, nửa ôm tôi. Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, “Oẹ” một tiếng liền nôn hết lên người chị.
“Chết rồi… hic!” tôi xấu hổ chết đi được.
Chị đành phải đứng lên cởi quần áo vứt xuống đất, rất nhanh chỉ chừa lại bộ nội y màu đen.
Sau khi nôn xong, tôi thấy thoải mái rất nhiều. Lại nghĩ đến chuyện ngày đó tặng chị nước hoa, không khỏi bật cười.
Chị vừa quay đầu lại phát hiện tôi đang cười, sẵng giọng, “Em ói đầy ra đó, lại còn cười?”
“Chị Bạch, tại em nghĩ đến Marilyn Monroe, giờ nhìn chị y chang bà ấy!”
“Xỉn rồi mà còn trêu chọc người ta.” Chị trực tiếp đi về phía tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó lấy tay cù vào nách tôi. Từ nhỏ tôi đã sợ trò này rồi, nhột không chịu nổi.
“Ai u, tha cho em đi, em không dám nữa.” Tôi liều mạng xin tha.
“Được rồi, thấy em đáng thương quá, tha đó.” Chị nói xong liền ngưng động tác.
Tôi thấy chị vừa mất cảnh giác liền tập kích bất ngờ, ngược lại chị che thân như chim ấp tổ, vừa trốn vừa phản kích lại tôi. Hai người đùa giỡn lôi qua kéo lại —— kéo luôn áo ngực của chị xuống.
Tôi xin thề, tôi không có cố ý!
(1). Kawabata Yasunari: (1899 – 1972) là tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên và người châu Á thứ ba, sau Rabindranath Tagore (Ấn Độ năm 1913) và Shmuel Yosef Agnon (Israel năm 1966), đoạt Giải Nobel Văn học năm 1968, đúng dịp kỷ niệm 100 năm hiện đại hóa văn học Nhật Bản tính từ cuộc Duy Tân của Minh Trị Thiên Hoàng năm 1868. Những sáng tác văn chương, những tiểu luận mỹ học và phê bình văn học của Kawabata Yasunari, qua thời gian vẫn luôn đem lại hấp lực mạnh mẽ đối với nhiều nhà phương Đông học trên khắp các châu lục, có sức lôi cuốn rộng rãi độc giả trên thế giới, phản ảnh nhiều phương diện của văn hóa Nhật cũng như những rung cảm đầy đam mê mà tinh tế của tâm hồn Nhật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Chương 56
Chương 56