DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em
Chương 39

Sau khi suy nghĩ, Thư Hạ vẫn quyết định sẽ đi. Thích Phỉ Nhiên đã đoán được từ trước, cho nên lúc Tiêu Dĩ Quyết vừa nói anh đã nhận lời rồi. Thư Hạ còn đang suy tư, Thích Phỉ Nhiên đã nằm trên giường xem khách sạn. Anh vẫy tay gọi Thư Hạ, Thư Hạ đến ghé vào ngực anh, chu môi, Thích Phỉ Nhiên hôn cậu một cái, sau đó đưa điện thoại cho cậu “Em xem mấy cái khách sạn này đi, xem chọn cái nào.”

“Tùy thôi, em ở đâu cũng thế.”

“Vậy anh để nhóm Tiêu Dĩ Quyết chọn vậy.”

Thư Hạ suy nghĩ một lát “Vẫn là để chúng ta chọn đi, Lạc Thụy keo kiệt lắm, chỉ hận không thể ở nhà trọ ấy.”

“Được, em xem đi, anh đi tắm.”

Thư Hạ cầm máy lướt lướt. Cậu chả tìm gì, cũng lười so sánh xem chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, lướt một lúc thì vô cùng sơ ý lướt đến album ảnh. Thích Phỉ Nhiên không thích chụp ảnh, trong album có mấy tấm đều là hình Thư Hạ, không biết chụp lúc nào, hẳn là chụp lúc cậu không để ý. Tuy vậy nhưng ảnh chụp khá đẹp, Thư Hạ không giận mà còn cảm thấy ngọt ngào, tùy ý lật qua một cái lại có thể phát hiện Thích Phỉ Nhiên yêu mình nhiều như nào, cưng chiều mình nhiều như nào, cả người sắp nổ tung luôn.

Một tuần trôi qua, cuối cùng cũng đến thứ sáu, bốn người gặp nhau ở sân bay. Hai người Lạc Thụy vừa mới làm lành, ngọt ngào phát ngấy, Thư Hạ dù không muốn cũng bị đập vào mắt “Không được, sao lại có thể huênh hoang hơn cả em như thế chứ! Thích Phỉ Nhiên, lát nữa anh bế em kiểu bế công chúa lên máy bay đi, không thể để bọn họ hơn chúng ta được.”

Thích Phỉ Nhiên nghiêm túc gật đầu “Được.”

Thư Hạ nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy nên từ bỏ “Thôi quên đi, bế công chúa thật thì chúng ta nổi tiếng mất, em chỉ muốn làm một người bình thường thôi.”

Mắt không thấy thì tâm không phiền. Lúc lên máy bay, Thư Hạ cũng không thèm nói chuyện với Lạc Thụy nữa mà ghé vào bên người Thích Phỉ Nhiên ngủ say như chết, máy bay hạ cánh vẫn chưa tỉnh. Ra khỏi sân bay, bị một làn gió nóng đập vào mặt, cậu mới tỉnh táo nói “Sao mà nóng thế!”

“Các nước nhiệt đới đều vậy mà.”

Mọi người thuê xe đi thẳng về khách sạn, trời thì tối, lại vừa ngồi mấy tiếng trên máy bay, cho nên không ai có tinh thần ra ngoài lướt sóng nữa. Bốn người quyết định đi ăn gì đó rồi đi dạo xung quanh khách sạn.

Lạc Thụy cuối cùng cũng dứt được khỏi Tiêu Dĩ Quyết, đi cạnh Thư Hạ, Thư Hạ đói hoa cả mắt, vừa trên máy bay chỉ mải ngủ, Thích Phỉ Nhiên cũng không phần cậu chút gì ăn, giờ bụng đói run cả lên, đầu choáng mắt hoa, vừa thấy một quán ăn nhỏ thì vội vàng kéo tất cả đi vào. Thích Phỉ Nhiên gọi cho cậu mấy món ăn vặt đặc sản, Thư Hạ hai mắt tỏa sáng. Lạc Thụy cười nhạo cậu “Dù sao cũng là người đã từng ở nước ngoài mấy năm, sao nhìn thấy cái gì cũng thấy lạ thế hả?”

“Đồ nhà quê, thích nói gì thì nói.” Thư Hạ trợn mắt với cậu, sau đó lấy bánh gạo nếp đến trước mặt Thích Phỉ Nhiên, như dâng lên vật báu “Cái này ăn ngon này, ngọt lắm!”

Thích Phỉ Nhiên đang uống trà sữa, tuy trên mặt không lộ ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt nhìn Thư Hạ lại tràn đầy ý cười.

“Vẫn cảm thấy thật là thần kì.” Tiêu Dĩ Quyết nhìn cảnh này không nhịn được mà cảm thán “Không tin nổi là hai người có thể thật sự ở bên nhau.”

Thư Hạ không thích câu này lắm, không vui nói “Sao lại thần kì, tôi với Thích Phỉ Nhiên chính là trời sinh một đôi mà, anh không vừa mắt chúng tôi sao?”

“Không phải thế, ý tôi là không tin nổi cậu ta chờ được cậu, thật là bền trí.”

“Càng nói càng kì lạ.” Lạc Thụy vỗ anh một cái, sau đó thở dài “Haiz, nghỉ phép năm tôi cũng dùng hết rồi, thật là hâm mộ hai người, tự mình làm boss, chả cần phải xin nghỉ cũng có thể ra ngoài đi chơi.”

Thư Hạ đắc ý lẩm bẩm “Cũng không còn cách nào khác nha, ai bảo người yêu tôi giỏi làm chi.”

Người yêu khiêm tốn nói “Lúc về lại bận lắm.”

Về có bận hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại vui vẻ là được rồi. Mấy ngày tiếp theo được xếp lịch đặc kín, xoay qua xoay lại trong mấy thành phố, nhưng không ai thấy mệt.

Thái Lan rất nhiều chùa chiền, tuy bọn họ không tín lắm, nhưng nhìn thấy hương khói mịt mù, hoa tươi và voi khắc được bày trước tượng phật, cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Thư Hạ là thành tín nhất, đi ngang qua chỗ nào cũng vái lạy.

Buổi chiều đi biển, Tiêu Dĩ Quyết ngại nóng cho nên không đi, tự mình ở lại khách sạn.

Mặt trời ở Thái Lan vô cùng chói chang, Thư Hạ dùng mắt thường cũng nhận ra được tốc độ biến đen của làn da, không thể làm gì khác hơn là im lặng ngồi bôi kem chống nắng, sau đó âm thầm phiền muộn vì sao Thích Phỉ Nhiên không đen đi tí nào, cứ trắng đến lóa cả mắt.

Không chỉ da trắng lóa mắt, tướng mạo cũng lóa mắt, vóc người cũng lóa mắt luôn!

Rõ ràng cậu và anh đều mặc quần sooc rất bình thường, thế nhưng lại không ngừng có mấy cô nàng người ngoại quốc cọ đến bên cạnh Thích Phỉ Nhiên, hơn nữa cũng chỉ cọ anh, đúng là kì lạ! Thư Hạ lau miệng, lại không muốn anh thấy mình là người hẹp hòi, cho nên chỉ đành trốn dưới ô che nắng uống nước dừa cùng Lạc Thụy, không thèm đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

“Cậu không thấy nguy hiểm chút nào à?” Lạc Thụy còn đang nghi ngờ sao không thấy Thư Hạ ồn ào, vừa nhìn cái mặt nhăn như bánh bao thì lại chậc lưỡi hai tiếng, Thư Hạ buồn bực nói “Người yêu ưu tú quá cũng phiền, quen là được.”

“Vậy cậu cũng rất ưu tú nha, vừa nãy không phải còn có anh chàng Thái Lan nào đến gần cậu sao.”

“Tôi khó chịu nhất là điểm này! Vì sao chỉ có đàn ông đến chỗ tôi chứ? Thích Phỉ Nhiên thì toàn mấy em gái xinh đẹp! Tôi gay rõ thế cơ à!”

Lạc Thụy chết cười, Thư Hạ liên tục giơ chân đạp cậu ta, lôi hết nghẹn khuất trong lòng phát tiết ra.

Quen là được, được cái mông ý! Trong lòng Thư Hạ biển động sóng gầm, cậu nằm xuống một mực nhắm mắt làm ngơ, ngủ một giấc. Còn chưa nhắm được bao lâu, Thích Phỉ Nhiên đã đi đến, Thư Hạ ngồi dậy, xụ mặt nhìn anh, Thích Phỉ Nhiên xoa xoa mặt cậu “Sao thế?”

Thư Hạ còn đang sắp xếp tâm trạng, giả vờ như không có gì thì Lạc Thụy đã ghé vào phá đám “Ghen đó, thấy anh đào hoa quá.”

Nói xong, Thư Hạ cũng không thèm giả vờ nữa, bắt đầu cằn nhằn “Người ngoại quốc thật là phóng khoáng, ngực to như vậy mà cứ cọ lên người người ta, mà anh cũng thật là, không mặc nhiều chút được hả, khoe cái gì, khoe anh có cơ bụng à!”

Thích Phỉ Nhiên tiện tay với lấy cái khăn quấn lên người mình “Như vậy đã được chưa?”

Nhìn không được tự nhiên lắm, hơn nữa như ấn như hiện lại càng kích thích người nhìn nuốt nước miếng, Thư Hạ nghĩ một lúc, vẻ mặt khó khăn “Bỏ đi, chỉ em nhìn cũng tiếc, khó lắm mới được lộ một lần, đừng che nữa.”

Thích Phỉ Nhiên cười cười, cũng không bỏ khăn ra “Bên kia có người đi lặn, em đi không?”

“Không đi, em có chứng sợ nước sâu.”

Lạc Thụy im lặng đảo mắt nhìn cậu “Vậy cậu còn ra biển làm gì? Nói chuyện phiếm à?”

“Tôi thích.”

Thích Phỉ Nhiên lau mồ hôi cho cậu, nằm lâu mặt có chút đỏ, trán đẫm mồ hôi. Thư Hạ tựa lên người anh, Thích Phỉ Nhiên nhỏ giọng hỏi mấy hôm nay cậu có mệt không, Thư Hạ lắc đầu “Không, em thấy Thái Lan vui lắm, đồ ăn cũng ngon, người Thái Lan thì nhiệt tình, lúc nào cũng cười với em.”

Lạc Thụy bổ sung “Nhất là con trai.”

Thư Hạ lại đạp cậu “Phiền quá.”

Đọc truyện chữ Full