DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em
Chương 20

Lúc sắp tan làm, Thích Phỉ Nhiên cầm theo hai hộp bánh phô mai việt quất đưa cho Thư Hạ, nói khách tặng nhưng anh không ăn ngọt. Thư Hạ vui vẻ nhận lấy, sau đó cầm bánh chụp ảnh up lên mạng. Up chưa được bao lâu, Lạc Thụy đã liên tục gọi điện đến, nói cậu ta muốn ăn, mau mau cầm đến tặng một hộp.

Khẩu vị ăn uống của hai người giống nhau, có đồ ngon luôn chia cho nhau một nửa. Lạc Thụy chưa nói hết hai câu, Thư Hạ đã đồng ý, tan làm rầm rì với Thích Phỉ Nhiên, muốn anh đưa cậu đến công ty của Lạc Thụy trước.

“Lạc Thụy phải tăng ca đó, chưa được ăn gì thật là đáng thương.” Thư Hạ mở to mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên, vô tội không chịu được “Cậu ta là bạn tốt của tôi, bạn tốt có phải nên giúp đỡ nhau không?”

Thích Phỉ Nhiên chưa nói không đồng ý, nhưng Thư Hạ đáng yêu như vậy Thích Phỉ Nhiên cứ muốn trêu “Xa quá, bảo cậu ta gọi đồ bên ngoài đi.”

Thư Hạ kéo ghế đến trước bàn làm việc của anh, tì má lên thành ghế “Anh đừng có mà lạnh lùng như thế mà, tôi không mang đến cho cậu ta, cậu ta sẽ khổ sở lắm đó.”

Thích Phỉ Nhiên nén cười, Thư Hạ đã nhận ra, thời gian này cậu đã biết, cái người này hoàn toàn không có nghiêm túc như vẻ bề ngoài, cả bụng toàn mấy ý tưởng xấu xa, lương tâm thối nát! Cậu dậm dậm chân, quay về vị trí của mình, lầm bầm nói “Anh không đưa tôi đi tôi tự ngồi xe bus đi. Nhưng có thể sẽ có người không được ăn cơm tối, có mèo không được tắm nha.”

Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Còn có người có thể không có tiền lương nha.”

Xong, còn vụ này nữa luôn! Cậu thất bại rồi!

Thư Hạ thở hổn hển “Anh bắt nạt người khác!”

Cậu không nhận ra ngữ điệu của mình vẫn đang làm nũng, cũng không nhận ra Thích Phỉ Nhiên và bản thân càng ngày càng thân thiết. Ngày vẫn bình thường trôi qua, tất cả đều như cũ, cậu cũng như cũ mơ mơ hồ hồ. Nhưng có vài người, lại trong lúc cậu vẫn thấy mọi thứ ổn định, thu được ít chuyện vui.

Thích Phỉ Nhiên cuối cùng cũng hết cách với Thư Hạ, tự mình đưa cậu đi.

Lạc Thụy không xuống được, cho nên kêu Thư Hạ mang lên cho mình. Thích Phỉ Nhiên thấy thế cũng theo lên. Lúc đi thang máy, Thích Phỉ Nhiên cầm bánh, Thư Hạ đứng cạnh anh huyên thuyên không ngừng chuyện ban ngày ở công ty. Thích Phỉ Nhiên không nói nhưng nghe rất chăm chú.

Cửa thang máy vừa mở ra, giọng Thư Hạ bỗng im bặt.

Tần Tiêu nhìn liếc qua cậu, sau đó lại nhìn lướt qua Thích Phỉ Nhiên “Hai người…”

Thư Hạ đẩy Thích Phỉ Nhiên lên trước “Tới rồi.”

Thích Phỉ Nhiên gật đầu với Tần Tiêu, sau đó đưa tay ra phía sau, vừa hay Thư Hạ cũng đưa tay ra trước, hai người cứ thế mà nắm lấy nhau, đi về phía phòng làm việc của Lạc Thụy.

Thư Hạ tâm trạng sa sút đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cứ nghĩ mãi chuyện này, cho nên chẳng hề chú ý hai người vẫn đang nắm tay nhau, cho đến tận khi Thích Phỉ Nhiên buông ra cũng không biết.

Lạc Thụy chờ ở cửa, thấy cậu tới thì chạy tới ôm cậu, vẻ như còn muốn hôn cậu “Bảo bối, cảm ơn cậu, yêu cậu nhất.”

Thư Hạ chán ghét đẩy ra “Buồn nôn, cút.”

Chạy đường xa đến đưa bánh ngọt cho cậu ta, cái tâm ý này có trăng sao chứng giám nhá, đến anh em ruột còn chưa được như thế đâu, một hai câu khó nghe thì tính là gì, Lạc Thụy không giận cậu, mà còn tình cảm nhìn nhìn cậu. Thư Hạ giả vờ phát run “Có ít người muốn lấy thân báo đáp tôi, tôi phải chạy nhanh thôi.”

“Dịu dàng với cậu một cái là cậu lên mặt ngay!”

“Ha ha.” Thư Hạ cười “Cậu nhanh ăn đi, tôi về đây, làm lỡ thời gian của ông chủ tôi lâu quá rồi, thời gian là vàng là bạc đó, lần sau nhớ mời khách nhá.”

Lạc Thụy lúc này mới nhìn thấy Thích Phỉ Nhiên đứng cách đó không xa, mắt nhìn chằm chằm Thư Hạ, Lạc Thụy nghĩ một chút, chần chừ nói “Thích Phỉ Nhiên có bạn trai thật à?”

“Sao lại hỏi câu này nữa vậy? Còn ăn cơm với cậu luôn rồi mà, không phải cậu muốn đá chú Tiếu, rồi có ý gì với anh ta chứ? Như vậy không được đạo đức cho lắm đâu, bị gọi là người thứ ba đấy có biết không? Sẽ bị kéo ra ngoài thị chúng!” Thư Hạ có chút lo lắng, thành thật khuyên can.

“Vớ vẩn cái gì đấy.” Lạc Thụy phất tay, cậu vốn nghĩ, dựa vào cái chỉ số thông minh này của Thư Hạ, có khi lại có người phát điên vì cậu, ngốc hết thuốc chữa.

“Thôi mang bánh đến rồi, tôi đi đây!”

Lạc Thụy gật đầu “Ừ, tối gửi tin nhắn cho cậu.”

Thư Hạ đi đến cạnh Thích Phỉ Nhiên “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, về nhà thôi.”

Tâm trạng Thích Phỉ Nhiên tự nhiên tốt hẳn lên, đại khái là do Thư Hạ đột nhiên nói ra chữ nhà kia.

Lại phải đi thang máy. Giờ tan tầm cao điểm, lúc lên còn ít người, chứ xuống thì đông như nước ngoài biển lớn. Hai người bị ép đến tận trong cùng thang máy, mặt đối mặt mà đứng. Thư Hạ bị chen đến úp thẳng mặt lên vai Thích Phỉ Nhiên. Cậu mà tỉnh táo hẳn sẽ thấy tư thế này không ổn một tẹo nào, thế nhưng giờ không nhúc nhích được, cậu cũng chả biết mặt Thích Phỉ Nhiên ra sao, chỉ đành tự an ủi mình, may mà lớn lên hơi thấp, chứ không giờ đã là miệng đối miệng rồi.

Miệng đối miệng…

A, không được, bắt đầu nghĩ linh tinh rồi!

Thư Hạ lại nghĩ, không biết Thích Phỉ Nhiên đã từng miệng đối miệng với ai chưa? Nếu đang hẹn hò, vậy chắc là chuyện bình thường nhỉ? Môi Thích Phỉ Nhiên nhìn qua thật đẹp, tên Dụ Kiều kia đúng là được hời…

Thư Hạ đứng đoán mò còn ngọ nguậy qua lại, Thích Phỉ Nhiên bị cậu cọ đến vui vẻ, tim đập thình thịch, không biết Thư Hạ có nghe thấy không nữa.

Rốt cuộc thang máy xuống đến tầng một, hai người cùng nhau ra ngoài, Thư Hạ vỗ ngực “Cuối cùng cũng sống rồi!”

Thích Phỉ Nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Thư Hạ.”

Cả người Thư Hạ ngẩn ra, Thích Phỉ Nhiên nhìn Tần Tiêu đang đi tới, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Thư Hạ nhìn Tần Tiêu nhỏ giọng hỏi “Có chuyện gì không?”

“Anh muốn nói chuyện với em.”

Thư Hạ mím môi “Vậy anh nói đi.”

Tần Tiêu nhìn Thích Phỉ Nhiên “Anh muốn nói riêng với em.”

Thư Hạ do dự nhìn Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên hiểu ý gật đầu “Tôi lên xe chờ cậu.”

Hai người tìm chỗ nói chuyện, là nơi Thư Hạ lần đầu tiên quay về đợi anh, quán cafe dưới lầu.

Lần đó, cậu đợi anh rất lâu, nhưng Tần Tiêu không đến,

Tần Tiêu gọi cho cậu một cốc Cappuchino, Thư Hạ vùi đầu uống, không nói gì chờ Tần Tiêu mở miệng.

“Từ lần trước đã định hỏi em với Thích Phỉ Nhiên là quan hệ gì?”

Giọng Tần Tiêu dịu dàng, nghe không khác với trước đây, Thư Hạ lúc nghĩ cảm thấy đau, nhìn thấy Tần Tiêu lại càng đau. Giờ anh dùng ngữ điệu bình tĩnh như vậy hỏi cậu chuyện này, đúng là đau phát khóc.

Thư Hạ hít mũi một cái “Anh thấy là quan hệ gì?”

Tần Tiêu mỉm cười “Anh không biết nên mới hỏi em.”

Thư Hạ ngẩng đầu “Anh có thể đi hỏi Lạc Thụy, cũng có thể hỏi Tiêu Dĩ Quyết, nếu thật sự muốn có đáp án, bọn họ ai cũng có thể cho anh.”

Nụ cười của Tần Tiêu nhạt dần, anh nhìn Thư Hạ, Thư Hạ không chịu thua kém nhìn lại, giống như hai đứa trẻ, đang so xem ai thắng ai thua.

“Thư Hạ, ở nước ngoài, em sống tốt chứ?”

Thư Hạ mở to hai mắt, không được, không thể nói, cậu rất sợ mình vừa lên tiếng sẽ lộ ra tiếng nức nở.

Không tốt, không tốt một chút nào hết.

Không thích thời tiết suốt ngày mưa, không thích thức ăn nhanh, không thích trên đường chỉ toàn người tóc vàng mắt xanh.

Không thích bên cạnh mình không có anh.

Thế nhưng câu hỏi này của anh hỏi muộn mất rồi.

“Cũng được.”

Tần Tiêu không ngờ mình sẽ nhận được đáp án này, giật mình, cúi đầu nói “Vậy thì tốt.”

Thư Hạ dụi dụi mắt, hai người không ai nói chuyện.

Điện thoại của Tần Tiêu vang lên, là Lục Nghiêu gọi tới, anh nói với Thư Hạ “Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Thư Hạ gật đầu.

Chờ Tần Tiêu quay lại, Thư Hạ đã không còn ở đó nữa.

Lúc này, cậu đang ngồi trên ghế phụ, cạnh Thích Phỉ Nhiên, ăn hết hộp bánh phô mai việt quất còn lại để phát tiết.

Ghế phụ vốn dành riêng cho Dụ Kiều, nhưng hôm nay cậu đang buồn nên cậu chẳng để ý nữa, cứ tùy tiện ngồi xuống. Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu ăn, cầm nước đưa cho cậu. Thư Hạ uống một hơi hết nửa chai nước, sau đó khẽ nấc một cái, im lặng nhìn phản ứng của Thích Phỉ Nhiên.

Thích Phỉ Nhiên giả vờ không nghe thấy.

Thư Hạ vỗ vỗ bụng “Tâm trạng tốt hơn rồi.”

Thích Phỉ Nhiên nhớ tới tin nhắn Thư Diệu Chi gửi cho mình lúc trưa “Đúng rồi, chiều mai chú về đấy.”

“Ông ấy nhắn cho anh à?”

“Ừ.”

“Thế mà không nhắn cho tôi.” Thư Hạ không vui “Tức chết tôi rồi.”

Lát sau, như lại nghĩ tới cái gì, hỏi Thích Phỉ Nhiên “À, tôi ở nhà anh lâu thế rồi sao vẫn chưa gặp cha mẹ anh nhỉ? Bọn họ chắc hẳn cũng là người ở đây, sao họ không đến thăm anh?”

“Lúc tôi còn nhỏ cha mẹ tôi đã ly hôn rồi.” Thích Phỉ Nhiên nhàn nhạt nói “Sau đó mỗi người lại có gia đình riêng, tôi không hay liên lạc với họ nữa.”

Thư Hạ không ngờ chuyện lại như thế, ngại ngùng “Xin lỗi, tôi không biết.”

Thích Phỉ Nhiên lắc đầu “Không sao, tôi quen rồi.”

Thư Hạ có chút thương anh, tuy rằng bây giờ cậu cũng là gia đình đơn thân, nhưng hoàn cảnh không giống Thích Phỉ Nhiên. Thấy Thích Phỉ Nhiên có thể bình tĩnh như vậy, đột nhiên cậu thấy hiểu người này hơn một chút.

“Sau khi họ có gia đình thì anh sống như thế nào? Anh ở đâu?”

“Lúc nhỏ thì ở với ông bà, lớn hơn một chút, lúc cấp ba, thì chuyển ra tầng hầm đỗ ô tô, đại học ở trong trường.”

Thư Hạ ngây ngẩn cả người “Ở dưới tầng hầm?”

“Ừ.” Thích Phỉ Nhiên nhíu mày, nhớ lại đoạn thời gian đó “Quan hệ với cha mẹ không tốt, không có tiền, cho nên chỉ có thể ở dưới tầng hầm.”

Quãng thời gian ấy cũng giống y như căn hầm tối tăm đó, âm u ẩm ướt, đến cả một cái cửa sổ cũng không có, không được chiếu sáng.

Đọc truyện chữ Full