DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Vệ Công Lược
Chương 47

Tư Đồ Nhã nghe mà buồn bực, xưa nay y chưa bao giờ hôn chỗ ấy của đàn ông, y còn chưa thấy dơ dớp, ám vệ Cửu lại chê y dơ dớp, bày tư thế không đội trời chung đến chết mới nguôi hệt như lúc ở Ma Giáo, chẳng hiểu tình ý, cũng chẳng hiểu cho nỗi khổ tâm của y. Nhưng nhớ lại cái đêm lửa thiêu phủ Tư Đồ, Ân Vô Hận đã xuất hiện, nay y lại phải cùng ám vệ Cửu tới Thục Bắc tìm kiếm Tư Đồ Phong và bình Cửu Long giả, không thể không gác chuyện này lại cân nhắc sau.

Hai người cùng mang tâm sự riêng, một đêm tĩnh lặng. Sáng sớm hôm sau thu thập ổn thỏa, ăn xong bữa sáng, thị vệ Vương phủ tìm đến, nói Thục vương cho mời. Hai người theo thị vệ tới bên ngoài điện sự vụ của Thân vương. Chỉ thấy tinh binh xếp hàng đôi, đủ loại quan viên địa phương và Thổ Phiên (dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng. Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyền) đến triều kiến lần lượt rời đi. Tư Đồ Nhã thấy màn phô trương này chẳng khác gì Thiên tử trong sách miêu tả, thầm nghĩ, Hàn Mị cũng có thể xem như Vua một cõi rồi.

“Lỗ lão ca, việc này thực sự không thể trách ta, nếu biết trước là đụng phải Vương gia, ta cũng sẽ không đến Ích Châu, bây giờ đâm lao phải theo lao, ngươi nhớ nói năng dễ nghe một chút…” Tư Đồ Nhã đang cảm khái vô vàn thì thấy thợ xây và một nam tử trung niên người Hẹ được thị vệ dẫn từ chỗ khác tới.

Thợ xây gọi nam nhân kia là Lỗ lão ca, chắc là thợ thủ công Lỗ Nhất Ban mà gã tâng bốc là vô cùng kỳ diệu. Lỗ Nhất Ban dừng lại trước điện, khuyên răn, “Cái gì mà dễ nghe, chính ngươi mới nói xằng nói bậy, sớm muộn gì cả thôn chúng ta cũng bị cái mồm ngươi hại chết!”

Tư Đồ Nhã tiến lên chào hỏi, thợ xây bi ai than thở, “Công tử, tối qua Lỗ lão ca xem xét phủ đệ các ngươi, thiết kế xúi quẩy quá, nói theo cách của thợ thủ công thì chính là ‘Cột nhà xuyên tim nhà chính, gia đình này chắc chắn chẳng lành’. Chúng ta dỡ xà ngang xuống nhìn, chẳng ngờ rỗng ruột, bên trong còn giấu một mảnh ngói.”

Tư Đồ Nhã không hiểu, “Mảnh ngói?”

Lỗ Nhất Ban đáp, “Chúc nhà ngươi sụp đổ tan tành.”

Tư Đồ Nhã, “…”

Thợ xây ngượng ngập nói, “Chính là ý đó, trên ngói còn vẽ cả tranh mà.” Dứt lời thì lấy mảnh ngói xám trong lòng ra. Tư Đồ Nhã lại gần xem cho rõ, trên ngói khắc một đứa trẻ mặc yếm ngồi dưới đất, tướng mạo dữ tợn nở nụ cười xảo quyệt, dùng chân đạp lên hai tay.

Tư Đồ Nhã mỉm cười hỏi, “Đây là chúc nhà ta tay chân tương tàn sao?”

Thợ xây gật đầu, “Công tử sắc sảo.”

Tư Đồ Nhã như có điều suy ngẫm. Ám vệ Cửu thầm nghĩ, ai mà lại ác độc như thế, bẩm, “Tiểu chủ nhân, đây là thuật yếm thắng.” Yếm thắng tức là yếm nhi thắng chi (Là một loại Vu thuật cổ, dùng pháp thuật nguyền rủa kẻ thù), ví dụ chủ nhà cắt xén tiền công của công nhân, công nhân phẫn nộ, âm thầm giở trò khi động thổ, nguyền rủa chủ nhà này không được yên bình.

“Năm xưa Lý Băng sửa chữa và chế tạo đập nước sông Giang cũng dùng phương pháp yếm thắng này khắc một hình người bằng gỗ, tương truyền chỉ cần người gỗ không đổ thì sông Giang sẽ không vỡ đê.” Hàn Mị sải bước ra khỏi điện, đi đến trước mặt bốn người, nhe răng trắng cười với Lỗ Nhất Ban. 

Lỗ Nhất Ban chắp tay tiếp lời, “Việc làm nghịch thiên này dẫn tới nước ngập Ích Châu.”

Hàn Mị cười nhạt, “Đại Bắc hầu mời ngươi tu sửa Nhạn quan, gia cố công sự, chẳng lẽ cũng là nghịch thiên? Ngươi thân có tài nghệ, không ra sức vì nước, lại tham sống sợ chết đưa cả nhà trốn tới Thục Trung, vì thù lao Đại Bắc hầu trả không cao bằng người Đột Quyết phải không?”

Lỗ Nhất Ban lãnh đạm nói, “Thứ Hầu gia muốn là binh khí giết người. Người Trung Nguyên là người, người Đột Quyết cũng là người. Lỗ mỗ không tạo sát nghiệp.”

Thợ xây thấp thỏm hoà giải, “Vương gia, ta đắp ‘Ngói Tướng quân’ cho ngài không lấy tiền, ngài tha cho Lỗ lão ca nhé.”

Hàn Mị nghi hoặc nói, “Bổn vương đã làm khó hắn đâu, cái gì mà tha cho, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương tống hắn vào đại lao, dùng đại hình một trận, chờ ngươi sửa xong mớ ngói Tướng quân bỏ đi kia thì mới thả hắn ra hả?” Không đợi thợ xây đáp lại, gã chuyển sang Tư Đồ Nhã, “Lần này Nhị công tử lên đường núi non cách trở, chẳng lẽ cứ thế đi thẳng, bỏ lại bổn vương cô độc lẻ loi sao?”

Tư Đồ Nhã khẽ cúi đầu, “Già trẻ lớn bé trong nhà vẫn sống tại phủ Vương gia, kẻ hèn sao dám.”

Hàn Mị thỏa mãn nói, “Đi sớm về sớm, đừng để tới lúc Ma Giáo lại đánh lén, bổn vương không đề phòng, già trẻ lớn bé nhà ngươi mất mạng thì đừng trách bổn vương.” Dứt lời thì ra hiểu cho thị vệ bưng rượu đưa tiễn, uống xong lại đưa Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu đến cây cầu bên ngoài sông cấm, lệnh thị vệ dâng khay gỗ, tự tay lật vải đỏ phía trên, tặng mười lượng vàng ròng cho ám vệ Cửu mang theo phòng thân.

Tư Đồ Nhã thấy mà thèm. Ám vệ Cửu nhìn nhìn, chắp tay nói, “Đa tạ Vương gia, không cần dùng.”

Hàn Mị hỏi vì sao. Ám vệ Cửu chỉ nói dân gian không có tiền thối, mang theo chỉ khiến người khác thèm thuồng, còn không bằng lương khô thật sự. Hàn Mị bèn lệnh thị vệ mang một túi bạc vụn tới cho hắn, coi như thù lao tìm kiếm bình Cửu Long, nhưng không cho phép hắn dùng số bạc này tính vào hai mươi vạn lượng vàng Tư Đồ Nhã phải trả cho Tư Đồ Khánh.

Trước lúc lên đường, Tư Đồ Khánh và Hồ Bất Tư cũng đưa tiễn tới cổng phủ. Hồ Bất Tư chất vấn ám vệ Cửu có thả chưởng môn phái Côn Luân Mạc Kiến Quái đi không. Ám vệ Cửu nói không, chẳng biết sao có ám vệ trông thấy hắn vào sương phòng của Mạc Kiến Quái. Trước mặt Hàn Mị, Hồ Bất Tư không tiện nổi giận, quay vào phủ cùng mấy ám vệ khác.

Hôm đó ám vệ Cửu ra roi thúc ngựa, không ngừng nghỉ chạy tới Kiếm Các trấn tại Thục Bắc. Tư Đồ Nhã ngồi trong xe phát chán, gọi ám vệ Cửu vào trò chuyện.

Ám vệ Cửu nói, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ đang đánh xe.”

Tư Đồ Nhã vén rèm, thưởng thức bóng dáng lướt vùn vùt trong cánh rừng bên đường, hỏi, “Đó là người trong phủ chúng ta sao?”

Ám vệ Cửu liếc mắt nhìn, “Là ám vệ Lục.”

Tư Đồ Nhã săn sóc hô, “Lục nhi, có mệt không, có khát không?”

Ám vệ Lục vuốt mồ hôi quay lại, nhe răng cười nói, “Thuộc hạ không mệt!” Chẳng ngờ đập đầu vào thân cây.

Lát sau, ám vệ Lục mắt nổ đom đóm thay ám vệ Cửu đánh xe.

Tư Đồ Nhã ngồi đối diện ám vệ Cửu, hỏi, “Còn bao lâu nữa thì tới Kiếm Môn quan?”

Ám vệ Cửu bẩm, “Không dừng ngủ đêm, trên đường thay ngựa thì khoảng bốn ngày.” Ngẫm lại, nói tiếp, “Địa thế Thục Bắc cao dần, có lẽ sẽ lâu hơn. Tiểu chủ nhân, thực ra thuộc hạ có thể dùng khinh công…”

“Còn đau không?” Tư Đồ Nhã hỏi.

Ám vệ Cửu không hiểu.

Tư Đồ Nhã vỗ vỗ đầu gối, nói, “Xe ngựa xóc như thế, ngươi ngồi lên đùi ta.”

Ám vệ Cửu bừng tỉnh, tiểu chủ nhân quan tâm tới nơi đó của hắn, quẫn bách nói, “… Thuộc hạ không dám.”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Không nghe lời.”

Ám vệ Cửu ngập ngừng, “Thuộc hạ nặng lắm.”

“Ngươi chưa tự bế ngươi bao giờ, sao biết nặng lắm?” Tư Đồ Nhã mở vạt áo khoác trắng, “Lại đây ta bế thử xem nặng thật không.”

Ám vệ Cửu không dám khước từ, tuân lệnh đứng dậy, cực kỳ cẩn thận ngồi xuống đầu gối Tư Đồ Nhã, chỉ cảm thấy xe ngựa lắc lư, không thể ngồi yên, đành phải dùng tay bám vào cửa xe, giảm đi sức nặng của mình.

Tư Đồ Nhã gỡ tay hắn ra, nắm lấy, dịu dàng nói, “Cứ ngồi thoải mái.”

“Nặng.” Ám vệ Cửu vẫn ngồi không yên.

Tư Đồ Nhã không biến sắc dùng đầu gối tách hai chân hắn, ôm chặt eo hắn, “Đâu có nặng.”

Ám vệ Cửu nhấp nha nhấp nhổm, định nhích người lên trước, nào ngờ Tư Đồ Nhã càng siết chặt, lúc này hắn không dám thả lỏng, lại phải nghĩ cách giữ thăng bằng, im lặng căng thẳng tới vã mồ hôi.

Tư Đồ Nhã hồn nhiên không biết, ôm ám vệ Cửu, nhẹ nhàng cọ cọ vành tai hắn, cười nói, “Như lò sưởi ấy.”

“Nếu tiểu chủ nhân lạnh thì,” Ám vệ Cửu lúng ta lúng túng, “Thuộc hạ đi lấy mấy bộ quần áo…” Chưa dứt lời đã cảm giác bắp đùi bị Tư Đồ Nhã nhấc lên, hắn ngồi không vững, suýt thì đổ sang bên cạnh. May mà Tư Đồ Nhã nhanh nhẹn kéo tay hắn đặt lên cánh tay mình, ra hiệu cho hắn bám chặt, tiện đà thoăn thoắt cởi đai quần hắn.

Ám vệ Cửu thất thần một thoáng. Có ngốc nữa cũng phải đoán được tiểu chủ nhân của hắn định làm gì, thế là tức khắc bất động, im lặng không lên tiếng.

Tư Đồ Nhã lấy bọc hành lý bên cạnh đưa cho hắn, “Tìm ‘Huyền Tham Ngọc Lộ Cao’.” Rời khỏi Vương phủ, ngồi trong xe ngựa hối hả lăn bánh, thiên thời địa lợi nhân hoà, trước khi đến Kiếm Các trấn tại Thục Bắc, không ai có thể ngăn cản y tận hưởng ám vệ nhà mình.

Ám vệ Cửu nghe lệnh, lấy bình sứ, mở nắp gỗ, vòng tay đưa qua vai.

Tư Đồ Nhã chấm một ít dầu thơm, luồn tay vào trong quần hắn, sờ soạng mông hắn, “Ám vệ Cửu, ban đầu ta không muốn làm đau ngươi, nên chuyện gối chăn mới tình nguyện để ngươi ở phía trên. Ngươi lại gạt ta, tự ý vui vẻ với người khác, món nợ này phải thanh toán sòng phẳng.”

Ám vệ Cửu khẽ đáp dạ. Trước kia hắn không biết chuyện này đau đớn tới mức đó, mãi đến khi bị ‘Ân Vô Hận’ hành hạ, hắn mới hay đêm ấy trong buồng tắm, có lẽ Tư Đồ Nhã nói không đau chỉ để làm hắn vui lòng. Đang lúc thất thần, ngón tay kia đã dịu dàng ấn ấn, dùng dầu thơm thấm ướt vị trí nọ rồi nhẹ nhàng tiến vào. Bàn tay mát lạnh phủ lên đáy chậu hắn, chậm rãi vuốt ve nới rộng, xoa nắn túi tinh đã hơi căng lên.

Tay còn lại của Tư Đồ Nhã vòng qua hông ám vệ Cửu, thưởng thức ham muốn chưa thức tỉnh phía trước của hắn. Lúc này ám vệ Cửu rất ngoan ngoãn, bám vào hai tay y để giữ thăng bằng, trái ngược với lần y giả mạo Ân Vô Hận, tất nhiên cảm giác khác hẳn.

Ám vệ Cửu cảm giác vật nọ của mình nằm trong tay Tư Đồ Nhã, nhớ về cái đêm tươi đẹp trong buồng tắm, lại nghĩ tới tiểu chủ nhân bỏ qua hiềm khích, bất chấp đêm đó hắn làm loạn với người của Ma Giáo, dịu dàng đối xử với hắn, thậm chí còn đưa ngón tay vào cơ thể hắn, muốn âu yếm hắn, thế là máu nóng trào lên, thấy tiểu chủ nhân vui vẻ, lại không chịu nổi khiêu khích, tức khắc bứt rứt bối rối, bất giác cứng lên trong tay Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã ung dung đẩy vào thêm một ngón, hai ngón tay chỉ tiến sâu khoảng một tấc, nhẹ nhàng rút ra cắm vào, đôi lúc bánh xe trượt qua viên đá, thùng xe nảy lên, ngón tay bất ngờ trượt vào sâu hơn, rồi tiếp tục lùi về vị trí cũ. Hời hợt như vậy, ngược lại chỉ khiến nơi đó càng thêm nóng rực.

Ước chừng qua khoảng ba mươi dặm đường, cuối cùng ám vệ Cửu hết nhịn nổi cảm giác quái dị này, phía trước cũng bị Tư Đồ Nhã xoa nắn tới căng đau, cất tiếng gọi, “Tiểu chủ nhân…”

Lúc này Tư Đồ Nhã mới tựa hoàn hồn, thong thả hỏi, “Chuẩn bị xong chưa?”

Máu trong người Ám vệ Cửu dồn hết lên mặt, hai tai đỏ rực, im lặng gật đầu. Ngón tay trong cơ thể chợt rút lui, tay phải của hắn được Tư Đồ Nhã dẫn dắt, muốn hắn tự sờ phía sau lưng, hắn mơ màng làm theo, đúng lúc chạm vào vật cứng của Tư Đồ Nhã, tức khắc tim đập thình thình, cố gắng tỉnh táo lại, nhớ tới bổn phận của ám vệ, thế là vô thức vuốt ve một chặp, học theo hành động của Tư Đồ Nhã vào cái đêm tại buồng tắm, nhấc người lên, đặt vật nọ chính giữa mông, chầm chậm ngồi xuống.

Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy nơi đó vừa nóng vừa khít, cực kỳ sung sướng, nhịn không được xoa nắn cặp mông căng thẳng mướt mồ hôi của ám vệ Cửu, hỏi, “Ngươi là ai?”

Ám vệ Cửu nhét vật cứng sục sôi vào hơn nửa, phía sâu bên trong vẫn chưa được nới rộng, muốn tiếp tục ngồi xuống lại khá vất vả. Nửa vời như vậy, xấu hổ tới cùng cực, hắn chỉ sợ xe xóc lên lần nữa, hắn ngã xuống làm Tư Đồ Nhã bị thương, rồi lại sợ ngồi xuống mạnh quá cũng làm Tư Đồ Nhã bị đau, quẫn bách hỏi, “Tiểu chủ nhân… Tiểu chủ nhân có đau không?”

Tư Đồ Nhã giả bộ chọc chọc, khổ sở nói, “Bị ngươi kẹp đau.”

“…” Ám vệ Cửu đỏ mặt. 

Tư Đồ Nhã nhìn vành tai đỏ rực của hắn, thở dài, “Đau quá.”

Ám vệ Cửu ngẩn ngơ, không hiểu tại sao đã có người vào rồi mà chỗ ấy vẫn còn chặt, bối rối vô cùng, thương tâm nghĩ chắc là chưa nới rộng đủ, định bỏ cuộc đứng dậy, lại bị Tư Đồ Nhã ôm vào lòng, vật cứng mạnh bạo thúc lên, khiến hắn ngồi hẳn xuống. Hắn chỉ sợ Tư Đồ Nhã khó chịu, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn, nhưng chưa kịp trông thấy vẻ mặt Tư Đồ Nhã thì đã bị hôn tới choáng váng, đến lúc cả khoang miệng chẳng còn gì chưa bị vơ vét, cảm giác đau dưới mông mới ồ ạt truyền lên.

Hai người đang quyến luyến, ám vệ Lục bên ngoài thình lình quát, “Ai tới?”

Ám vệ Cửu đảo mắt, quên bẵng mất mình đang vui vẻ, chỉ muốn ra ngoài nghênh tiếp quân địch. Tư Đồ Nhã đã có bài học sói tru trong khe núi, kéo lấy tay hắn, dặn dò, “Chớ lộn xộn.” Dứt lời thì cởi áo khoác, phủ lên giữa hai chân hắn.

Trước xe có người ôn tồn nói, “Trong xe là Nhị công tử? Ta là Mạc Kiến Quái, chưởng môn phái Côn Luân, Nhị công tử biết ta.”

Ám vệ Lục nói, “Mạc chưởng môn, công tử nhà ta không tiện gặp ngài, nhưng Hồ quản lý thì có lời muốn hỏi Mạc chưởng môn, tại sao bỏ đi không từ giã?”

Mạc Kiến Quái đáp, “Ta và quản lý của các ngươi chẳng có chuyện gì để nói. Chắc hắn lại vu cho ta tiếp tay đốt phủ Tư Đồ, lợi dụng việc công trả thù cá nhân như thế, bao nhiêu năm chẳng tiến bộ chút nào! Đừng nói vớ vẩn nữa, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Nhị công tử nhà ngươi, có phải tiểu thư khuê các gì đâu mà tiện với không tiện?”

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, ám vệ Lục này đúng là thức thời. Y nhanh chóng cân nhắc, mỉm cười sau lưng ám vệ Cửu, nói vọng ra ngoài xe, “Lục nhi, Mạc chưởng môn là Thái Sơn Bắc Đẩu (ý chỉ nhân vật được mọi người kính trọng) của võ lâm, chớ vô lễ. Kẻ hèn có tài đức gì mà được chưởng môn vất vả tới chỉ giáo, nếu không ngại thì mời vào.”

Đọc truyện chữ Full