DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu
Chương 70: Phiên ngoại 3 : Quỷ tiết đặc biệt —— Nhà ma không đáng sợ

Trên áp phích quảng cáo:

[Quỷ lễ sáng chói, hôm nay nhà ma rất đáng sợ đó nha!! Khủng bố hơn bạn nghĩ nhiều! Nỗi sợ không thể dùng bất cứ từ để tả! Quỷ treo cổ, quỷ chết đói, quỷ không mặt, quỷ ăn thịt người!! Vé dành cho các cặp đôi được giảm 50%!! Chỉ có duy nhất hôm nay! Tuyệt đối đừng nên bỏ qua!! Mau mau thể hiện khí thế đàn ông trước mặt bạn gái đáng yêu của bạn đi nào!

(Đàn ông mà không dám vào thì không phải là đàn ông đâu nha, ngay cả ma quỷ cũng coi thường ~~)]



"Thì ra hôm nay là quỷ lễ..." Từ Hâm nhìn biển quảng cáo to đùng trước mắt, như đang suy nghĩ cái gì đó.

"Sao vậy?" Tô Học quay đầu lại, không biết Từ Hâm đang nhìn cái gì, cũng đi tới liếc nhìn biển quảng cáo, "Thiết, lại là trò cũ."

"Cái này là bệnh viện ma đó ~" Từ Hâm có chút hưng phấn, ý xấu nổi lên, "Lỡ như sau này anh để lại bóng ma tâm lí thì sao đây, sau này không thể làm bác sĩ được. Trên đó còn nói "Không dám đi vào thì không phải là đàn ông’ nha ~ "

"Em muốn vào thử sao?" Tô Học nhíu nhíu mày, cười nói: "Sao em không gọi tôi là ‘Hanny’ nữa, chẳng lẽ em di tình biệt luyến?" (di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)

Khóe miệng Từ Hâm giật một cái, "Không phải anh bảo nghe buồn nôn hay sao, nên mới không cho em gọi? Mỗi lần nói em đều rất cẩn thận, đã sửa lại rồi đó!"

"Em cứ gọi đi, hôm nay là quỷ tiết, những gì tôi nói đều đúng."

"Không gọi, chúng ta đi mua vé đi." Từ Hâm nói, móc tiền đi mua vé.

Lúc Từ Hâm trở về, Tô Học đột nhiên nói: “Em gọi tôi là "Hanny" tôi cùng em đi vào, nếu không tôi sẽ đứng ở ngoài chờ."

"..." Từ Hâm liếc Tô Học một cái, "Hanny, chúng ta vào thôi ~ "

"Ừm." Tô Học lập tức thoải mái đáp.

Hai người đi vào ‘Cửa bệnh viện’, trong nhà ma lót vải bố trông rất u ám, hành lang âm u, liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết, đèn chập chờn lúc sáng lúc tối.

Lúc mới vào Từ hâm tràn đầy tự tin đi trước dẫn đầu, thì bỗng nhiên có một bệnh nhân nhào ra làm hắn sợ run rẩy, bởi vì xuất hiện đột ngột, cộng thêm bộ não bị lồi ra ngoài, thậm chí còn có cái gì đó màu đỏ sền sệt chảy xuống. Từ Hâm bị dọa kêu thảm thiết, xoay người không đầu không đuôi bỏ chạy, cũng may Tô Học trực tiếp ôm lấy hắn.

Tô Học nãy giờ phi thường bình tĩnh, kỳ thực loại hù dọa này y còn miễn cưỡng qua được. Lúc này y ôm lấy Từ Hâm, Từ Hâm chôn mặt vào ngực y run lẩy bẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên. Tô Học cười ha hả, vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng sợ, đừng sợ. Có tôi ở đây, ngẩng đầu lên nhìn tôi là hết sợ ngay."

"Em mới không bị lừa!" Từ Hâm tức giận nói, "Anh chắc chắn sẽ đeo mấy cái mặt nạ gì đó kinh dị hù em!"

"Tôi không có." Tô Học thở dài, cho dù có thời gian thì y cũng không có mấy cái đó a, trên người y chỉ có tiền điện thoại và KY thôi (gel bôi trơn =))), lấy cái gì mà hù đây? (đi nhà ma đem theo gel bôi trơn làm gì nhỉ??? =))))

"Em mới không tin, chúng ta mau quay lại đi!"

"Ai, em cứ ôm tôi như thế, muốn đi cũng không đi được. Em mau ngẩng đầu lên, nếu tôi dám hù em, tối nay cho em ở trên." (Trên dưới không quan trọng =))) Quan trọng là trong hay ngoài)

Từ Hâm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, thấy Tô Học không lừa mình hắn mới yên tâm.

Tô Học ôm eo Từ Hâm, chỉ vào cái người có bộ não bị lồi ra ngoài: "Em xem, kỳ thực không đáng sợ lắm đâu. Cái não kia người ta làm hơi lớn, hơn nữa máu nhìn giả muốn chết. Quỷ nhát gan ~ "

"Hừ, em cũng nhìn ra được! Tại tên đó không nhào về phía anh, nên anh mới nói thoải mái như vậy!" Từ Hâm khinh thường nói.

Tô Học cười cười: "Vậy em xem, nếu tôi bị dọa tới mức như em, đêm nay tôi sẽ cho em thượng."

"Được!"

Hành trình bỗng dưng trở nên vô vị, Từ Hâm nhất kinh nhất sạ, nhưng lại phát hiện Tô Học một chút cũng không hết hồn. Hơn nữa Tô Học còn tỉnh bơ bình luận đạo cụ của nhóm ‘quỷ’ kia, cái gì mà màu vết thương quá đậm, nhãn cầu không giống, bộ phận cơ thịt không đúng, không phải như vậy...

Nếu những con ‘Quỷ’ không thích soi mói, thì Tô Học lại tỉ mỉ phân tích xem, thậm chí còn xen vào câu, không biết nếu cắt mấy cái này ra thì có gì bên trong nhỉ, nói đến nổi đầu người ta đầy mồ hôi, thậm chí còn cảm thấy dạ dày bắt đầu sôi sục.

Cuối cùng có một con ‘Quỷ mặt nứt’ phẫn nộ mắng ầm: "Các người tới chỗ kia thử đi, đó là cái chân thật nhất! Là do một hộ công trông coi nhà xác làm đấy!"

Nhất thời, Từ Hâm cảm thấy nhà ma này kỳ thực không đáng sợ mấy, bất quá kéo Tô Học đi chung vẫn an tâm hơn.

Bọn họ đi được một đoạn, lát nữa sẽ đến phòng giải phẫu mà ‘Quỷ mặt nứt’ kia nói. Tô Học bỗng nhiên kéo Từ Hâm vào một gian phòng giải phẫu khác.

"Ha ha, cũng không tệ lắm." Tô Học nhìn xung quanh một chút.

Từ Hâm không hiểu gì cũng nhìn xung quanh, mỗi phòng giải phẫu trước đều được trang trí như vậy a. Hai người trước đó đi qua không ít phòng giải phẫu, mà mỗi phòng đều có ‘thứ gì đó’ nhào ra. Vậy mà căn phòng này lại không có gì, đạo cụ cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn mổ đầy máu và một cái tủ.

Từ Hâm hơi chút ngạc nhiên, lúc trước Tô Học bảo máu me trong nhà ma này nhìn rất giả, vậy nên lần này cũng không có gì kinh khủng, hắn cũng kinh ngạc. Từ Hâm đi tới bên cạnh bàn mổ, cúi đầu nghiên cứu.

Lúc Từ Hâm vừa nhón chân lên đứng nhìn, tự dưng dằng sau bị người ta ôm lấy, hắn sợ đến hổi suýt hét toáng lên. Người phía sau hình như đã có chuẩn bị, trực tiếp bịt kín miệng hắn.

"Là tôi."

Vừa nghe là Tô Học, Từ Hâm mới yên lòng, Tô Học buông tay ra, hắn liền không cao hứng nói: "Hanny anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết."

"Phòng này không tệ, " Tô Học không giải thích mà ôm lấy Từ Hâm đặt lên bàn mổ "Hanny của em muốn *** em."

"Cái gì?"

"Không phải đã nói tôi sẽ chứng minh tôi là đàn ông trong cái nhà ma này rồi sao ~" Tô Học vui vẻ nói, tay chân lanh lẹ cởi quần Từ Hâm.

Từ Hâm cảm thấy phía dưới lành lạnh theo phản xạ giãy dụa, liền bị Tô Học bắt được hai tay kéo lên trên đầu, cả người Từ Hâm không thể động đậy được."Anh muốn làm thật sao?"

"Ngoan, trong bệnh viện của tôi không có phòng giải phẫu nào có thể làm dược. Đúng lúc trong này cũng rất được, thôi thì hôm nay trải nghiệm thử xem sao ~ "

Tô Học nói được làm được, không biết từ khi nào, Từ Hâm đã vô lực ngoan ngoãn nằm chổng mông ở mép giường mổ, từng ngụm từng ngụm thở gấp, phát ra tiếng rên rỉ.

Tô Học nằm nhoài lên lưng Từ Hâm, khiêu khích liếm tai hắn: "Thật dễ nghe, so với hồi nãy gọi ở ngoài dễ nghe hơn nhiều. Hồi nãy nếu không có kẻ chạy đến kiếm chuyện, tôi thật muốn áp em lên tường thao chết em."

Tô Học nói, tàn nhẫn đẩy hông đâm vào.

"A! Ư ư... Hanny, chậm, chậm một chút..."

Tô Học xoa xoa hai cánh mông của Từ Hâm, thả chậm tốc độ luật động.

Lúc này, dưới giường có một ‘con quỷ’ bị hai người đánh thức, không nhịn được chui ra, vốn tưởng ở đây có một đôi nam nữ vụng trộm, không nghĩ tới lại là hai nam nhân, cả người như bị sét đánh.

‘Con quỷ’ ôm cái bụng đạo cụ, đại não hoảng sợ lắp bắp nói: "Người, hai người..."

Từ Hâm bị giật mình, muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tô Học đè lại. Tô Học đâm càng ngày càng sâu, Từ Hâm bị đâm tới mơ hồ, không thèm quản những chuyện khác nữa.

Tô Học liếc ‘Quỷ lòi ruột’ kia một cái, nói: "Không tìm được dạ dày sao? Được rồi, nhiệm vụ của anh cũng xong rồi, đến mấy phòng khác mai phục đi. Chúng tôi một lát sẽ xong thôi, sẽ không làm bẩn chỗ này của anh."

"Tôi, tôi..."

"Lúc ra ngoài làm ơn nhấn chốt khóa cửa giùm tôi." Tô Học vừa thở hổn hển vừa nói, từng đợt đâm rút không ngừng lại.

‘Quỷ lòi ruột’ vội vã chạy ra ngoài, trong đầu trống rỗng, còn nghe lời bọn họ khóa cửa lại.

Lúc hai người từ nhà ma đi ra, Tô Học tinh thần sảng khoái, sắc "xuân" đầy mặt, còn Từ Hâm thì đi đứng có chút vô lực, thậm chí còn phải nhờ Tô Học đỡ đi. Bất quá đối với những người khác, bọn họ cho là từ trong nhà ma đi ra, sợ đến bất lực cũng là chuyện bình thường.

Có vài người thích khủng bố thấy hai thằng con trai bị dọa đến đứng ngồi không yên, nhất thời kích động muốn chứng kiến độ đáng sợ của nhà ma này.

Tô Học ôm eo Từ Hâm, đỡ lấy hắn, tìm nhà hàng gia đình có phòng riêng đi vào, Từ Hâm tám phần mười nằm sấp la liệt trên bàn mới hồi phục được một chút.

Lúc ăn cơm, Từ Hâm nhã nhặn ăn từng miếng một, còn Tô Học thì đã sớm ăn xong đang ngồi đọc báo.

Bỗng nhiên Tô Học liếm liếm miệng, hưng phấn đối Từ Hâm nói: "Quỷ tiết năm sau chúng ta đi Nhật đi."

"A? Tại sao?" Từ Hâm không rõ hỏi lại.

"Trên báo nói nhà ma ở Nhật Bản có khu ‘bệnh viện khủng bố’ đáng sợ nhất thế giới, hơn nữa cũng không quy định đường đi, muốn đi chỗ nào cũng được!" Tô Học mặt đầy hạnh phúc, "Tôi vẫn còn muốn thử nhiều chỗ hơn a."

"Phốc..." Từ Hâm phun một ngụm cơm ra ngoài. Trong nhà ma của người ta làm những chuyện như vậy, kinh hồn táng đảm, chỉ sợ có người thình lình nhảy ra, hơn nữa, con mẹ nó, hôm nay thực sự có người đột ngột nhảy ra.

Tô Học tràn ngập chờ mong tiếp tục nói: "Lúc em bị hù kẹp rất chặt nha, thực sự là quá sướng ~ "

Từ Hâm đang uống nước nghe câu này liền ho sặc sụa, "Khụ khụ khục..."

Tô Học lúc này mới phát hiện phản ứng của Từ Hâm, vội vã lấy khăn giấy lau cho hắn, vừa nói: "Đừng kích động, đừng kích động, tôi biết, em cũng rất sướng ~ năm sau thì hơi xa, hay là hôm nào đó tôi xin nghỉ một ngày đến Nhật Bản cùng em!"

Từ Hâm vẫn còn thống khổ họ sằng sặc, trong lòng mắng: Sướng cái đầu anh! Đến cái đầu anh!!

Đọc truyện chữ Full