*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Lượng tạm thời thông báo với công ty rằng Hồ boss phải đi công tác thâu đêm, Thiến Thiến đương nhiên là chơi chiêu bài ám muội, đơn giản chính là Hồ boss đi công tác thuận tiện đưa Tiểu Mã đi theo du lịch, mọi người đương nhiên sẽ không hoài nghi!
Quần chúng vây xem khác nhiều nhất cũng chỉ biết quán mỳ là hắc điếm đã bị cấm làm ăn, sau khi lực lượng cảnh sát xử lý chu đáo, cũng không có người đi tìm hiểu xem nhân viên của quán mỳ là ai!
Hồ Trạch Thành tùy tiện ăn vài miếng cơm, liền để phu phu Phong Thắng về nhà, có mình trông coi là tốt rồi, Phương Tiểu Khởi nói ngày mai sẽ giúp đỡ làm thủ tục xuất viện, Hồ Trạch Thành rất cảm kích!
Liên tục nhìn chằm chằm vào vợ nhỏ đang ngủ say, một bàn tay nắm chặt tay Tiểu Mã, bàn tay kia chạm nhẹ vào gò má tái nhợt cùng đôi môi sưng lên của Tiểu Mã. Trong giấc mộng Tiểu Mã hơi hít hít mũi, nghe thấy hơi thở của nam nhân nhà mình, liền an tâm cọ cọ, yên tâm ngủ say như chết!
Hồ Trạch Thành thức đêm đã quen rồi, liền mở to mắt không hề động đậy mà nhìn Tiểu Mã, chỉ nhìn đã cảm thấy thật thỏa mãn, thế giới của mình có thể coi như là đã hoàn hảo trở lại!
Lúc hai giờ sáng, Tiểu Mã bị đói bụng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo thói quen muốn la hét “Nam thần em đói, muốn ăn vịt nướng Bắc Kinh da ròn tan.” Bụng rất phối hợp kêu lên vài tiếng, nhưng nói chuyện liền làm cho vết thương trên lưỡi đau xót, Tiểu Mã mảnh mai sợ đau hít vào một hơi khí lạnh, cả người thanh tỉnh hơn không ít.
Hồ Trạch Thành kinh hỉ, vội vàng xoa xoa đôi môi vợ nhỏ, “Tiểu Diêu ngoan nha, tạm đừng nói chuyện, lưỡi sẽ bị đau mất. Còn vịt nướng chờ bao giờ vết thương của em tốt lên lại ăn, bây giờ lại ăn cháo trước được không, Tiểu Khởi nấu cháo rất thơm đó nha!”
Nếu là người ngoài nghe thấy, hẳn là sẽ thán phục, là boss mà lại có thể có thuộc tính bảo mẫu như vậy, dỗ trẻ con gì đó, đúng là cao thủ nha, không phải ở nhà từng luyện tập chứ? Chúng tôi đều vô cùng hoài nghi!
Đèn đầu giường rất mờ, thế nhưng Lục Tiểu Mã vẫn nhìn thấy trong mắt nam nhân của mình tràn ngập tơ máu, cùng với hàng râu hơi nhú lên, thô ráp như vậy không ngờ lại có một vẻ gợi cảm khác! Quả nhiên người đẹp trai thì style nào cũng vẫn hoàn mỹ!
Tiểu Mã cảm động nhưng cũng đồng thời thấy sợ, ngay trước mặt nam nhân của mình cũng không tỏ vẻ đàn ông nữa, Tiểu Mã khịt khịt mũi, miệng nhếch nhếch, oa một tiếng liền khóc, tiếng khóc rất nguyên thủy, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt, tiếng đặc biệt vang, cũng may Hồ boss giàu có nhiều tiền, phòng bệnh chính là phòng VIP, cách âm rất tốt!
Hồ Trạch Thành đương nhiên là ôm vợ nhỏ thật chặt, cảm thụ hơi ấm nóng bỏng mềm mại của vợ nhỏ vô cùng có sức sống trong lồng ngực mình, cho dù là khóc cũng rất đáng vui mừng!
Tiểu Mã gào chưa được bao lâu, khóc lên biểu đạt tất cả những tiếc nuối và sợ sệt của mình, cuối cùng đói bụng nước mắt cũng không chảy nữa, không thể làm gì hơn là khóc thút thít chờ nam thần đút cháo ăn như trẻ nhỏ.
Lần đầu tiên được người khác đút ăn, Tiểu Mã có chút không quen. Cũng may Hồ Trạch Thành thường thường đút cơm cho cháu gái ăn, động tác coi như là đạt tiêu chuẩn, ít nhất không đút phải lỗ mũi!
Tiểu Mã theo thói quen há miệng lớn nuốt thức ăn, luôn không cẩn thận chạm tới vết thương, đau đến hút khí lạnh, hơn nữa vết thương đụng tới chất lỏng đều sẽ nhói lên, vì vậy cháo này ăn thật sự vô cùng gian nan!
Hồ Trạch Thành đau lòng cho vợ nhỏ, cau mày suy nghĩ ba giây đồng hồ, liền nghĩ ra kế.
Thả thìa trong tay xuống, mình ngậm một hớp cháo, sau đó tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm vợ nhỏ lên, thò lưỡi hình thành một đường nối, đút cháo trong miệng cho vợ nhỏ, tận lực tránh vết thương trên lưỡi của Tiểu Mã ra.
Tuy rằng hôn lưỡi đã hôn rất nhiều lần, đút thức ăn cũng từng có, khuôn mặt Tiểu Mã vẫn không tự giác đỏ lên một chút, trên khuôn mặt cũng có huyết sắc hơn rất nhiều. Có điều quan trọng là làm sao cho bụng không bị rỗng nữa, bây giờ cùng nam thần lăn giường gì đó mình cũng đang rất mong chờ nha, hôn nhẹ gì đó thì càng không có vấn đề gì.
Kết quả là, một bát cháo lớn cứ như vậy mà ăn hết, hai người còn chưa hết thèm, còn muốn thêm mười bát nữa, đúng là Trư Bát Giới tái thế!
Làm hiền phu lương phụ Phương Tiểu Khởi săn sóc mà thả một quả táo đỏ vào giúp Tiểu Mã bồi bổ cơ thể thiếu máu. Mà Tiểu Mã ăn táo hoàn toàn không có vấn đề lại bị Hồ boss chiều hư, răng không muốn nhai đồ ăn nữa, phải làm sao bây giờ ~~
(chắc táo TQ chỉ nhỏ bằng này thôi)
Tiểu Mã đôi mắt sáng long lanh, nhìn chằm chằm nam thần của mình, lại rướn cổ lên, liếc nhìn dưới đáy hộp giữ nhiệt còn vài quả táo đỏ.
Hồ boss sao có thể không hiểu bản tính lười biếng của vợ mình, thậm chí vui mừng vì vợ nhỏ có thể buông thả như vậy, bản boss rất yêu thích, kết quả là, Hồ boss tà mị nở nụ cười, “Không ngại sao?”
Tiểu Mã nhanh chóng lắc đầu, đương nhiên không ngại, cho nên nam thần anh yên tâm lớn mật mà tới đi!
Kết quả là, Hồ Trạch Thành bạo ngược cắn táo, cẩn thận nhai nhỏ, lần thứ hai miệng đối miệng đút cho vợ nhỏ của mình. Tiểu Mã phối hợp hơi mở đôi môi như cánh hoa, chuẩn xác tiếp được, không chút nghĩ ngợi nuốt lấy, hoàn toàn không sợ táo bị nhai chưa kĩ, nam thần của mình mà, hoàn toàn có thể tin tưởng được!!
Quần chúng vây xem lập tức che mắt con mình lại, lớn từng ấy tuổi rồi còn làm chuyện nhàm chán như vậy, tốt lắm sao? Làm hư trẻ con gì đó tốt lắm sao?!
Hai người ăn ăn uống uống, lại nhân cơ hội hôn nhẹ, hưởng thụ cơ hội ở bên nhau. Suýt chút nữa mất đi nhau, tình cảm phu phu được thăng hoa, trở nên chặt chẽ không thể tách rời, không gì có thể xuyên thủng!
Vì để vợ nhỏ thoải mái hơn chút, Hồ Trạch Thành ngồi trên giường bệnh, để Tiểu Mã dựa vào ngực mình, sau đó chế trụ đầu lưỡi Tiểu Mã, tận lực không cho nó lộn xộn miễn lại đụng tới vết thương. Tiểu Mã ngoan ngoãn phối hợp, ôm chặt lấy cổ nam thần, đầu lưỡi ngoan ngoãn duỗi thẳng, cảm thụ được mùi vị của nam thần mà mình hằng tâm tâm niệm niệm!
Hồ Trạch Thành khắc chế, chỉ định hôn một chút rồi để vợ nhỏ ngủ, ai ngờ Tiểu Mã từ hình thức ngạo kiều chuyển thành hình thức buông thả, vòng tay qua cổ nam thần quấn chặt không nói, còn có chút chủ động đáp trả lại.
“Tiểu Diêu ngoan, cơ thể em còn yếu, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại hôn được không?”
“Không được! Bây giờ chính là ngày mai rồi, có thể hôn được rồi! Hơn nữa nước bọt có thể tiêu độc, tốt hơn tất cả các loại thuốc khác, vết thương của em phi thường cần cái này, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”
Vợ nhỏ buông thả như vậy, Hồ Trạch Thành có chút không khống chế được, có điều thực sự là vô cùng hợp khẩu vị của mình. Không hề khách khí, Hồ Trạch Thành bá đạo lần thứ hai hôn lên, có điều trong sự bá đạo hoàn toàn không mất đi sự ôn nhu. Bên trong tổng tài văn đều viết như thế, Hồ boss am hiểu tinh túy sâu sắc sao có thể không biết?
Cứ hôn như vậy, móng vuốt của Tiểu Mã bướng bỉnh luồn vào bên trong áo sơ mi của nam thần, bướng bỉnh mà sờ sờ cơ bụng yêu nhất, tưởng tượng cảnh tượng tốt đẹp là mấy múi cơ bụng này xuất hiện trên người mình. Hồ boss đương nhiên không cam lòng yếu thế, móng vuốt càng thêm thành thục mà dũng cảm sờ soạng xung quanh.
Tiểu Mã được sờ rất thoải mái, cứ như vậy hưởng thụ… mà ngủ!
Hồ Trạch Thành vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, định nhét vợ nhỏ vào ổ chăn, ai ngờ vợ nhỏ ôm mình không buông, liền không thể làm gì hơn là ôm Tiểu Mã cùng nằm ngủ, Lục tham ăn lúc này mới yên tĩnh lại, đĩnh đạc treo trên người nam thần, bản concerto khò khò lần thứ hai vang lên!
Hồ Trạch Thành sau khi thả lỏng cũng ngủ say, phu phu hai người ôm nhau ngủ thẳng đến tận buổi trưa, đến lúc đói bụng, Tiểu Mã sờ sờ cái bụng lại bắt đầu sôi lên ùng ục, nở nụ cười với nam thần.
“Heo con!” Cưng chiều mà nhéo nhéo mũi của vợ nhỏ, Hồ boss đứng dậy, chuẩn bị kiếm thức ăn cho vợ nhỏ.
Ngủ lâu như vậy, Lục tham ăn tuổi trẻ cường tráng cả người đều phục hồi đến 90%, vậy mới nói, thịt không phải là không có tác dụng, lúc mấu chốt sẽ tràn ngập năng lượng!
Chậm rãi xoay người, cẩn thận ngáp một cái, lắc chân, chờ nam thần đến đút cho mình ăn!
Lúc Hồ Trạch Thành đi lên, theo sau chính là Phương Tiểu Khởi cười mỉm. Không hổ là là bạn tốt, thời gian tới đặc biệt chuẩn!
Trải qua đại kiếp nạn này, Lục tham ăn trở nên đặc biệt thích làm nũng, nhìn thấy bạn tốt mềm mại vô cùng dễ bị đẩy ngã, liền không nhịn được ôm lấy cọ cọ! Trong lòng cảm khái, bạn gay tốt so với trước đây mềm hơn nhiều, xem ra được Phong boss chăm sóc rất tốt nha, nhiều thịt quả nhiên ôm rất thoải mái, xem ra bụng nhỏ của mình quả nhiên không thể bỏ đi được, quả thực sa đọa, động một chút là lại kiếm cớ cho việc không giảm béo!
Cảm giác mọi người đều gầy mà mình lại béo mấy người sẽ không hiểu được đâu, chỉ có mọi người đều béo mà mình cũng béo mới sảng khoái, mới công bằng!
Phương Tiểu Khởi xử lý mọi chuyện một hồi lại tới đây giúp xử lý thủ tục xuất viện, liền lập tức đưa cơm cho Hồ nam thần. Lục tham ăn lần thứ hai cảm khái bạn gay tốt dù gả ra ngoài rồi vẫn thật đáng tin!
Hồ Trạch Thành mở hộp cơm ra, lại thấy chính là cháo thanh đạm, thêm vài quả táo đỏ nho nhỏ, hai người nhìn nhau nở nụ cười, lần thứ hai đút nhau ăn, hết sức không thích hợp cho thiếu nhi!
Ăn hết cháo rồi Hồ Trạch Thành bôi thuốc cho vợ nhỏ, thỉnh thoảng lại thổi thổi, làm cho vợ nhỏ bớt đau đớn, Tiểu Mã ngoại trừ nhột nhạt chính là bị nam thần thổi đến mức lạnh, không đau chút nào, cảm giác được chăm sóc chu đáo này quả thực hạnh phúc đến không gì sánh bằng!
Thật muốn đăng weibo cho cả thế giới đều biết, nhưng mà cũng không thể, thật sự hết sức uất ức!
Chăm sóc tốt vợ nhỏ rồi, Hồ Trạch Thành mới mở một cặp lồng đựng cơm khác ra, bắt đầu ăn.
Ngửi thấy mùi thơm thức ăn, Tiểu Mã hít hít mũi, Emma, thật muốn ăn nữa! Đôi mắt ngóng trông mà nhìn nam thần của mình, chép chép miệng, thật muốn ăn!
Phương Tiểu Khởi đã sớm liệu đến một bước này, cũng biết Hồ boss xót vợ cũng như tính tham ăn của Tiểu Mã, vì vậy tận lực làm rau xào thanh đạm cùng sủi cảo tôm bóc vỏ, như vậy Tiểu Mã nếu thèm còn có thể ăn một chút, đúng là bạn tốt của năm, Lục tham ăn vô cùng cảm động!
Ánh mắt chiếu vào mình quá nóng, nói thẳng ra là nhìn chằm chằm hộp cơm của mình với ánh mắt quá nóng bỏng, người bình thường căn bản là ăn không trôi hoặc là không nhẫn tâm ăn hết một mình, huống chi lại là đại boss chiều vợ hết mực.
Kết quả là, Tiểu Mã thành công ăn liền hai bữa, thời gian cách hai bữa chỉ có một giờ, chậc chậc… khẩu vị này thật sự có thể so với bà bầu mang thai hai tháng thèm đồ chua!
“Được rồi, em chỉ có thể ăn một chút, không được tham ăn nha ~ ”
Tiểu Mã gật đầu ngay lập tức, đôi mắt sáng long lanh, “Biết rồi biết rồi, nam thần anh ăn ba miếng, sau đó lại đút cho em một miếng, như vậy sẽ không nhiều.” Tiểu Mã thầm tính toán trong lòng, tính toán phi thường tốt!
Hồ Trạch Thành không nói cười cười, miếng đầu tiên chính là đút cho vợ nhỏ, chọn viên sủi cảo tôm lớn nhất cùng với vài hạt cơm mềm nhất nhai nhỏ, sau đó đút cho vợ nhỏ đang lắc lắc chân nhìn mình, vợ nhỏ đúng lúc há miệng ra, hai người vô cùng hiểu nhau, thật là khiến người ta đố kị đến muốn cắn lưỡi tự sát!
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận không tiêu hóa được.” Đại boss ôn nhu sủng nịch săn sóc phi thường bảo vệ vợ nhỏ của mình.
Tiểu Mã phối hợp gật đầu, chậm rãi nhai tránh vết thương trên lưỡi, trong lòng tính toán, nam thần của mình đúng là công tử ôn nhu hiền thục, ăn cơm cứ một miếng lại một miếng nhỏ như vậy dễ chịu không?! Nếu là mình ăn cơm, đương nhiên là muốn nhồi đầy một miệng lớn thức ăn, ăn như vậy mới sảng khoái, mới có khí khái đàn ông, hứ!
Quần chúng vây xem lần thứ hai che kín tai con cái mình lại, trình độ hành văn kinh dị như vậy, rốt cuộc là được ai dạy vậy, sẽ không phải là giáo viên thể dục chứ, trình độ sử dụng thành ngữ, chậc chậc… Quả là muốn tàn phá thế hệ sau của Tổ quốc!
Dĩ nhiên, ăn bữa cơm này, Hồ boss đương nhiên là để sủi cảo tôm lại cho Tiểu Mã ăn, còn mình thì chỉ ăn rau cải xanh, hạt dẻ các loại đồ ăn chay, đúng là yêu vợ nhỏ tha thiết, hiểu thuộc tính thích ăn thịt của vợ nhỏ, tấm lòng thâm tình này đúng là làm cho người ta muốn rơi nước mắt!
Tiểu Mã dù ngu ngốc nhưng chút thông minh ấy vẫn còn, bụng ăn cũng đã no rồi, thứ hai là cũng không nỡ để nam thần cao lớn rắn chắc của mình bị đói. Kết quả là, đồng chí Tiểu Mã tri kỷ hiểu chuyện thế mà lại chủ động bỏ qua thức ăn ngon, đây thực sự là bước biến chuyển vượt bậc của vũ trụ, rất đáng ghi vào lịch sử!
“Không ăn nữa sao?”
Tiểu Mã vỗ vỗ cái bụng nhỏ hơi căng, có chút ngượng ngùng, ăn đúng là hơi nhiều, may là nam thần có đủ tiền nuôi mình.
“Nam thần anh ăn nhanh đi, em ăn nữa sẽ lại muốn nôn ra.” Tiểu Mã tận lực không uốn lưỡi mà nói chuyện, tiếng nghe đặc biệt khôi hài.
Hồ Trạch Thành cười cười, lấy giấy ướt bên cạnh ra lau cho vợ, bắt đầu ưu nhã ăn cơm.
“Nhớ nhai nhai nhiều một chút, có nhiều thời gian mà, cẩn thận bệnh đau dạ dày tái phát!” Tiểu Mã nói không rõ ràng, cấp trên lại chính là nam nhân của mình, đúng là thỏa lòng đắc chí của tiểu nhân!
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, chỉ cần một ánh mắt, ngàn vạn thâm tình đều ẩn chứa bên trong!
Tiểu Mã cũng là lần đầu tiên cảm thấy, nhìn nam thần ăn cơm còn sảng khoái hơn cả khi mình được ăn, chậc chậc, mình và nam thần quả nhiên là tuyệt phối!
Lại bắt đầu tự luyến rồi, làm cho quần chúng vây xem ngán ngẩm không thôi!
Buổi chiều Phương Tiểu Khởi và Vương Lượng cùng tới, bạn gái tuy là hay bắt nạt Tiểu Mã, thế nhưng biết Tiểu Mã bị thương nhất định bắt mình tới xem sao. Đau lòng đến bậc này, chẹp chẹp, Vương Lượng cũng phải ghen tị!
Mọi người không nên hiểu lầm, Thiến Thiến đối với Tiểu Mã không hề có tình cảm không thuần khiết gì. Trong lòng cô coi hắn như em trai mình, chỉ có thể để lão nương bắt nạt, người ngoài bắt nạt người của mình không thể nào tha thứ được, đúng là tâm lý của nữ vương thời cổ đại!
Sự quan tâm này đối với Tiểu Mã mà nói, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh!
Làm công ty lớn nhất thành phố S, giải quyết chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ vô cùng. Được trở về biệt thự nhà mình, Tiểu Mã hít sâu một hơi, hạnh phúc mà lăn vài vòng trên thảm len nhập khẩu trải sàn.
Mặc dù mới hai ngày không về, thế nhưng cảm giác bây giờ giống như đã cách cả một thế hệ! Vốn là trong suy nghĩ tiêu cực của hắn, có thể hắn sẽ mãi mãi không thể trở về được nữa, thế mà bây giờ lại trở về trong lồng ngực hắn, cảm xúc phức tạp này làm cho mũi người chua xót, Tiểu Mã khịt khịt mũi, ăn no rồi khí lực đã trở lại, tuyến lệ lại bắt đầu hoạt động mạnh mẽ!
Ném hết quần áo bẩn dính máu đi, đồ xui xẻo như vậy không cần phải giặt mang về nhà làm gì.
Hồ Trạch Thành thả đồ vật trên tay xuống, ôm vợ nhỏ đang nằm úp sấp trên thảm trải sàn lên, ngồi trên ghế salon.
Tiểu Mã liều mạng chúi đầu vào lồng ngực nam thần của mình, hai tay ôm chặt vòng eo nam thần.
Hồ Trạch Thành không nói lời nào, một tay ôm lấy cái eo nhỏ của vợ, tay kia sờ sờ mái tóc mềm mại trước ngực mình.
Lúc đầu là trước ngực cảm thấy hơi ươn ướt, tiếp đó chính là âm thanh nghẹn ngào nức nở của Tiểu Mã, mãi đến tận cuối cùng là oa oa khóc rống lên cực kì mất hình tượng.
Hồ Trạch Thành nghe thấy mà đau lòng, cũng biết vợ nhỏ cần nơi để phát tiết tâm tình, ngoại trừ vỗ vỗ lưng hắn, hôn những giọt nước mắt mặn chát trên mặt hắn, thì chính là ôn nhu an ủi.
Tiểu Mã cảm thấy chỉ khóc không còn chưa đủ, liền mở miệng ra nói một tràng lời nói không rõ ràng, đại khái là: Nam thần em rất sợ, em cứ tưởng là sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa! Em còn sợ ăn phải thứ không sạch sẽ để lại di chứng, bác sĩ có nói gì anh cũng đừng lừa dối em! Ngọa tào, lão tử suýt chút nữa đã thất thân a a a!
Hồ Trạch Thành cố gắng nghe hiểu lời nói của vợ nhỏ, dĩ nhiên có hơi buồn cười, sao có thể đáng yêu như vậy chứ! Có điều nghĩ tới ý định xấu xa của gã bỉ ổi, chỉ cần mình đến muộn nửa tiếng thôi, hậu quả… Nắm chặt nắm đấm, vô cùng muốn lôi gã ta từ cục cảnh sát ra đánh cho một trận!
Chuyện như vậy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đối với người không tim không phổi, vô tư như Lục Tiểu Mã, coi như là chuyện nhỏ, qua mấy ngày cũng sẽ quên mất, huống chi 24 giờ sau đó cũng được ở bên cạnh nam thần, nguy hiểm thế nào cũng không sợ!
Được nam thần che chở chính là có thể tùy hứng như vậy!
Cảm giác người trong ngực an tĩnh lại, không nhúc nhích, Hồ Trạch Thành cứ nghĩ vợ nhỏ đang ngủ, cũng không dám làm gì, định chờ tới lúc vợ nhỏ thở đều đều rồi sẽ bế lên giường ngủ.
Biện pháp phân biệt một người có thuộc tính giống heo là mê ngủ hay không, chính là xem hắn có thở đều, có ngáy hay không, đúng là một biện pháp tiện lợi!
Nhưng mà, sự thật là, Tiểu Mã giống như heo nhưng còn chưa ngủ, mà là đảo đảo mắt, không biết lại đang tính toán chuyện gì!
Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, mấy người coi ông đây là heo sao?!
Quần chúng vây xem đồng loạt gật đầu, đừng nói, cậu có khi còn không tốt hơn heo được bao nhiêu!
Suy nghĩ khoảng ba phút, Tiểu Mã ngẩng đầu lên, dọa Hồ Trạch Thành giật mình, cho là vợ nhỏ gặp ác mộng hoặc bị mộng du rồi!
Thấy đôi mắt đầy tơ máu đỏ của vợ nhỏ, mới đau lòng thở phào nhẹ nhõm, “Sao vậy? Có muốn lên giường ngủ một chút không?”
Tiểu Mã lại bắt đầu ngạo kiểu, “Muốn! Có điều anh bế em lên, còn muốn ngủ trên giường lớn của anh, anh phải cho trẫm thị tẩm!” Thị tẩm gì đó, Tiểu Mã cảm giác mình rất có khí thế của một kẻ có hậu cung phấn đại ba nghìn! Có thể lật bài chọn đại boss thị tẩm, không phải rất đáng chạy ba vòng bày tỏ niềm hưng phấn sao?!
Hồ Trạch Thành buồn cười, đương nhiên hết sức phối hợp, “Tuân mệnh, vậy chúng ta lên tầng đi.” Nói liền muốn bế ngang vợ nhỏ lên lầu.
“Chờ một chút, để em thay đổi tư thế!” Tiểu Mã ngạo kiều lại trở nên buông thả, xẹt một chút trượt xuống đùi nam thần, sau đó hào phóng mà ngồi trên đùi nam thần, hai chân đung đưa bên eo nam thần, rất có tư thế “Ta là đại gia lưu manh”!
Kiểu ôm này so với kiểu trước lại càng thêm ám muội, Hồ Trạch Thành vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn vào mắt vợ nhỏ, lại thấy thật cao thâm khó dò!
Đúng, bạn không nhìn nhầm, chính là cao thâm khó dò, cụm từ này cuối cùng cũng có một ngày có thể dùng trên người Tiểu Mã, thật sự là kì tích của vũ trụ!
Hồ Trạch Thành hít sâu một hơi, vững vàng đỡ lấy cái mông đầy thịt của Tiểu Mã, cố gắng sốc Tiểu Mã lên cao, miễn cho bế không nổi, lại phát sinh sự tình không phù hợp với thiếu nhi!
Tiểu Mã khéo léo ôm cổ nam thần, chu môi hôn một cái lên trán nam thần, sau đó ngoan ngoãn đặt đầu lên bả vai chắc chắn của nam thần, vô cùng thành thật!
Hồ Trạch Thành càng thêm không thể nắm bắt được ý đồ của vợ nhỏ, chẳng lẽ là mình hiểu lầm rồi, vợ nhỏ chỉ là đơn thuần muốn ôm ngủ?
Lại không biết, trong mắt Tiểu Mã lại phát ra ánh sáng lập lòe giảo hoạt! Đối với Tiểu Mã, chuyện quan trọng nhất bây giờ là lăn giường với nam thần, có câu nói là ăn no mặc ấm rồi nhớ phải làm cái kia, đặc biệt là sau khi gặp phải chuyện này, Tiểu Mã càng cảm thấy thận trọng gì đó đều là mây trôi, nhất định phải yên tâm lớn mật cởi quần lót làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi!
Đặt Tiểu Mã lên giường, Hồ Trạch Thành giũ chăn ra, sau đó đi kéo rèm cửa sổ.
Lúc xoay người lại phát hiện vợ nhỏ đang lóng ngóng nhìn mình, tò mò sờ sờ mặt, lại hiếu kỳ hỏi, “Sao vậy, trên mặt anh dính cơm?”
“Nam thần anh thật là đẹp trai, nếu trên mặt anh dính cơm, khẳng định là em đã liếm sạch sẽ rồi!”
“Giờ mới biết anh đẹp trai sao, anh không phải là vẫn luôn khốc suất sao?”
Tiểu Mã tự luyến thật là làm cho người ta muốn cho ăn đòn, mà đại boss tự luyến lại càng thêm tà mị cuồng luyến, khiến người ta không chịu đựng nổi! Quần chúng vây xem vội vàng cầm lấy giấy ăn bên cạnh, nhét vào lỗ mũi đang nóng bừng bừng, Emma, không tốt rồi, máu mũi sắp chảy ra!
“Đúng rồi, lão hói đầu kia rốt cuộc là cho em ăn cái gì vậy, bác sĩ xử lý sạch sẽ cho em rồi chứ, em cũng không muốn đi rửa ruột nữa đâu, quả thực khó chịu đến muốn nổi khùng!”
“Yên tâm, không sao rồi, đều dọn dẹp sạch sẽ rồi. Bác sĩ nói là thuốc gây nghiện chứa chút chất kích thích, bởi vì là đồ giả, cho nên dược tính không cao, không có tác dụng phụ gì.” Đau lòng vuốt ve hai má Tiểu Mã, nhìn ánh mắt Tiểu Mã tràn đầy kiên định, “Vợ à, em yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ để em ra ngoài một mình nữa, chuyện như vậy tuyệt đối tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai, em tin anh, có được không?”
Tiểu Mã khịt khịt mũi, cảm giác được đặt vào tim người khác mà yêu thương mà trân trọng này, hóa ra trong phim thần tượng không hề khuếch đại lên, thật rất muốn khóc!
“Được, em tin anh!” Chấp nhận xưng hô vợ rồi, điều này làm cho Hồ boss rất hài lòng!
“Có điều…” Tiểu Mã dừng một chút.
Hồ boss rất phối hợp dò hỏi.
“Có điều… anh xác định bác sĩ kia không lừa anh chứ, vì sao em vẫn còn cảm giác thân thể là lạ, cảm giác không thoải mái lắm!” Tiểu Mã uốn éo eo, bắt đầu đùa giỡn lưu manh!
Hồ Trạch Thành có chút hoảng rồi, ngọa tào không thể nào, đây chính là bác sĩ giỏi nhất, xử lý chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không vô trách nhiệm như vậy chứ.
“Ở đâu ở đâu, anh xem một chút!” Hồ Trạch Thành thử nhiệt độ trên trán vợ nhỏ một chút, sờ sờ cổ Tiểu Mã, cảm giác rất bình thường, chẳng lẽ là trong bụng không thoải mái?! Nghĩ đến khả năng này, Hồ Trạch Thành bế Tiểu Mã lên, định đi thẳng đến bệnh viện, “Vợ nhỏ em kiên nhẫn một chút, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Đợi một chút!” Tiểu Mã giãy dụa nhảy xuống đất, bị phản ứng thái quá của nam thần hù, thế này thì quá mức rồi, bình thời khôn khéo thông minh đều đi đâu hết rồi, sức phán đoán bây giờ thấp vô cùng, đúng là người đang yêu đều thật ngớ ngẩn, quả nhiên là chân lý, hoàn toàn không phân đối tượng là ai!
Tiểu Mã tự nhiên cảm thấy rất tự hào!
“Không tới mức như vậy, em cũng không muốn ăn nhiều hóa đơn phạt như vậy nữa đâu!” Tuy rằng lúc đó bán hôn mê, thế nhưng thân thể vẫn là cảm nhận được cảm giác xe lao đi không khác gì một xe đua, phải ăn bao nhiêu hóa đơn phạt, nam thần mặc dù có tiền, nhưng không thể lãng phí ở chỗ này, thật không có tiền đồ, còn không bằng ăn thêm nhiều món ăn ngon khác, mình chính là người nội trợ đảm đang, nhất định phải tiêu tiền vào những nơi ý nghĩa!
“Em chính là… Em chính là…” Tuy rằng buông thả, thế nhưng vẫn là một xử nam ngây thơ, muốn nói toẹt ra thì Tiểu Mã vẫn là không thể nào, da mặt chậm rãi đỏ ửng lên
“Chính là là sao, em đừng dọa anh sợ như vậy!”
Tiểu Mã lườm một cái, nam thần thân ái, não anh đúng là đã bị nhị mao gặm mất rồi, chuyện duy nhất bây giờ anh phải làm là nhào lên đó!
Lục Tiểu Mã thực sự không nghĩ ra biện pháp, không thể làm gì hơn là chủ động cởi quần áo của mình, chỉ còn lại một cái quần lót in hình mấy con ngựa con. Do dự một chút, vẫn kiên quyết cởi quần lót xuống!
A… Đại boss không hổ là đại boss, sau ba giây chậm chạp, dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn vợ nhỏ, phi thường háo sắc, nhất thời thuộc tính đại hôi lang bùng nổ, ý cười tà mị cuồng quyến nhiễm trên môi Hồ boss.
Chà xát tay, Hồ boss bắt đầu lưu manh, đẩy Tiểu Mã da thịt trơn mềm đang chờ bị ăn xuống giường lớn, “Không biết Lục tổng không thoải mái chỗ nào, anh phi thường nguyện ý ra sức!”
Lục Tiểu Mã phối hợp uốn éo, ưỡn ưỡn cái mông trắng nõn mềm mại!
Trong tiểu thuyết luôn có mấy lời nói nói nói trước khi lăn giường đều là lừa người. Trong cuộc sống hiện thực, hai người đã khát khao nhiều năm như vậy, hoàn toàn là không cần nói nhảm gì hết, trực tiếp sạch sẽ vui vẻ mà lăn!
Chậc chậc, Hồ boss nghẹn khuất năm năm cuối cùng cũng được đền bù, kích động đến có chút nhịn không nổi, nếu không phải là muốn chăm sóc cho xử nam ngây thơ kia, không phải đã bắt đầu trận chiến ba trăm hiệp từ lâu rồi sao?!
Trong hoàn cảnh đèn tắt, chuyện vui vẻ này cứ thế mà diễn ra, đối thoại hài hòa truyền đến, làm cho quần chúng vây xem thổn thức không thôi.
“Tại sao trong nhà lại có đầy đủ đồ dùng như vậy, thành thật khai báo!”
“Em đừng nghĩ nhiều, đây đều là đồ mới cả, cái này còn chưa mở, em nhìn xem xem.”
“Ngọa tào, anh cái đồ đại lưu manh này, hình tượng tổng tài lấp lánh đâu rồi, cả ngày đều đi mua mấy thứ này!”
“Hết cách rồi, thèm khát vợ nhỏ đã lâu rồi mà, nghĩ nhỡ đâu ngày nào đó muốn dùng để thượng, trong tay lại không có hàng, vậy cũng không được!”
“Này này này, anh nhẹ chút, em sợ đau!”
“Được, anh sẽ cố gắng!”
“Gào gào gào gào oa, anh mưu sát em, không có chuyện gì cái kia to như vậy làm gì chứ!”
“Ngoan, vì anh nhịn một chút có được không?”
“A… để em suy nghĩ một chút… Này này này, em còn chưa nghĩ xong, ai cho anh động, gào gào gào gào ~~~ ”
Tiểu Mã ngất đi, ý niệm duy nhất còn xót lại trong đầu là, trời ạ, ông đây muốn chia tay, ông đây đổi ý, không biết còn kịp không a a a a!
Vận động kịch liệt như vậy qua đi, Tiểu Mã hồi phục đầy thanh máu lần thứ hai nằm trên giường, úp sấp ba ngày sau mới hồi hồn, Emma, chuyện này quả nhiên là mệt muốn chết, có điều quá trình thật sảng khoái! Huống chi lại được nam thần bao ăn bao ở bao tắm rửa, sinh hoạt không cần động một ngón tay này chính là thiên đường mình đã mong chờ từ lâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì
Chương 55: Được cứu rỗi
Chương 55: Được cứu rỗi