*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa trưa, Nhạc Lăng đem ba người tới ‘Nghênh Phúc Quán’ dùng cơm. Đây là một nhà hàng tư nhân, hơn nữa còn hoạt động theo cơ chế hội viên, tiếp đãi đều là những người có phân thận danh nhân. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân lại cảm khái thế lực của Thái tử gia thật bất phàm. Loại người xuất thân từ gia đình thương nhân bình thường như bọn họ, nếu như không phải gặp được Yến Phi, bọn họ có lẽ phấn đấu cả đời cũng không tới được loại địa phương này. Bất quá hai người cũng không có cảm thấy khó xư, bởi vì thái độ của Nhạc Lăng cùng Tiêu Dương thực tùy ý, không có loại tư thế cao cao tại thượng. Nhạc Lăng dẫn bọn họ đi vào trong phòng ăn đã đặt trước, sau đó đem menu để cho bọn họ tự chọn món, bản thân hắn thì đi ra ngoài để hút thuốc. Tiêu Dương thuận miệng nói vài câu là dạ dày của Nhạc Lăng không tốt lắm, Tiêu Bách Chu liền gọi vài món đồ ăn không có ớt. Vệ Văn Bân không ngừng lật qua lật lại menu, chọn một phần giò heo mà mình thích ăn, những cái khác liền giao cho Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương.
Đợi cho tới khi Nhạc Lăng hút thuốc xong trở về, ba người đã gọi xong đồ ăn. Tiêu Dương hỏi: “Sao đi lâu thế?”
Nhạc Lăng nói: “Có vài vị thủ trưởng ở trong này ăn cơm, đi tiếp đón một chút. Tào bộ trưởng cũng ở đây, cậu có muốn hay không ra lộ mặt một chút?”
“Cậu cùng tớ đi đi.” Nói sao thì cũng là trưởng bối mình quen biết, không thể nào không đi tới hỏi một tiếng. Nhạc Lăng cùng Tiêu Dương rời khỏi phòng ăn, đi ra ngoài chào hỏi.
Vệ Văn Bân giật nhẹ tay áo của Tiêu Bách Chu, có chút mất mác. Tiêu Bách Chu thực bình tĩnh nói: “Tình huống như vậy sau này sẽ xảy ra rất nhiều, hai người chúng ta sau này có lẽ cũng phải đi gặp mặt một số người để đánh một tiếng chào hỏi. Đây là cơ hội mà Yến Phi cấp cho chúng ta, thản nhiên tiếp nhận là được rồi.”
Vệ Văn Bân gật gật đầu, nhưng vẫn có chút không thoải mái. Bỗng dưng ở bên người xuất hiện nhiều người có thân phận như vậy, cậu ta là một tên phú nhị đại từ nhỏ đã phóng túng mà lớn lên, khó tránh khỏi có chút không thích ứng. Tiêu Bách Chu cũng không khuyên cậu ta nữa. Vệ Văn Bân người này là kẻ không có tâm nhãn, có lẽ sau một phút đồng hồ, cậu ta sẽ tự mình nghĩ thông mà thôi. Quả nhiên chờ tới thời điểm Tiêu Dương cùng Nhạc Lăng trở về, Vệ Văn Bân đã vừa cười vừa nói.
Nhạc Lăng ngồi xuống ở bên người Tiêu Bách Chu, giống như tò mò hỏi: “Gọi cái gì vậy?”
Tiêu Bách Chu quay đầu nhìn hắn, nói: “Tôi cũng không biết món nào ăn ngon cho nên đều tùy tiện gọi một chút. Tiêu Dương nói với tôi là dạ dày của anh không tốt, tôi có gọi một chút đồ ăn nhạt.”
Nhạc Lăng động tác uống trà dừng lại một chút, sau đó uống xuống một ngụm trà nóng, lại đưa mắt nhìn về hướng Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương đang nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Hắn kề sát vào bên Tiêu Bách Chu, hỏi: “Cậu ngày mai có thời gian rảnh không? Tôi có việc muốn nói riêng với cậu.”
Có chuyện gì? Tiêu Bách Chu dùng ánh mắt mà hỏi, xoa xoa cái lỗ tai bị hơi thở của Nhạc Lăng làm cho hơi ngứa. Nhạc Lăng nhìn Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân, ý bảo y nơi này không phải là địa phương tốt để nói chuyện. Tiêu Bách Chu nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ngày mai phải bồi Yến Phi đi siêu độ, có thể không có thời gian. Cả tối tôi có lớp tự học, có thể trốn.”
“Tôi tới trường học đón cậu.”
“Ở cửa trường học đi, bằng không Văn Bân sẽ hỏi.”
Văn Bân? Nhạc Lăng không khỏi nhìn Vệ Văn Bân nhiều hơn một chút, gật gật đầu.
Đem bạn cùng phòng ném cho Nhạc Lăng, Yến Phi sẽ không quản xem bọn họ làm cái gì, hắn tin tưởng Nhạc Lăng sẽ tiếp đón Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu thật tốt. Hơn nữa còn có Tiêu Dương ở đó, không phải sao. Đã bước qua tháng 11, trời càng ngày càng lạnh. Nơi này có rất nhiều cán bộ nhân sĩ cấp cao lui tới, Yến Phi cũng không để cho ba người kia dẫn hắn đi ra ngoài để hít khí. Ăn cơm trưa, uống hết bình sữa, hắn liền ngoan ngoãn ngủ trưa. Yến Phi hiện tại mỗi ngày đều kiên trì uống sữa, hi vọng thân thể của mình có thể lại phát triển thêm một chút.
Đem hai giường bệnh hợp lại cùng một chỗ, Yến Phi nằm ở giữa, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nằm ở hai bên sườn của hắn. Tôn Kính Trì nằm nghiêng, vị trí phía dưới giữa y cùng Yến Phi là chỗ nằm của Tiêu Tiếu. Từ nhỏ tới lớn, thời điểm ba người ngủ với Yến Phi, đều là dùng phương thức như vậy. Ai cũng không nguyện ý không được chạm vào Yến Phi.
Phảng phất giống như trước đây, Yến Phi nằm nghe ba người tán gẫu với hắn từng việc từng việc mà trong năm năm nay bọn họ đã làm, tán gẫu về chuyện năm năm nay các thế lực trong triều đã thay đổi ra sao, tán gẫu về chuyện xấu của siêu sao mà trước đây Yến Phi từng thích hiện tại đã cùng ai sinh đứa nhỏ. Khóe miệng của Yến Phi cong lên tạo thành một nụ cười thỏa mãn, ở trong tiếng nói so với năm năm trước đã thành thục hơn không ít của ba người, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Yến Phi vừa ngủ không bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa. Tiêu Tiếu ngồi dậy xuống giường, mặc vào quần dài rồi đi ra mở cửa. Người ở ngoài cửa là Giản Trọng Bình, cửa vừa mới mở ra, cậu ta liền theo thói quen nhìn vào bên trong phòng bệnh, vừa nhìn một cái đôi mắt của cậu ta cả kinh tới mức tựa như muốn văng cả ra ngoài. Hai cái đầu cơ hồ đang vùi vào trong hõm cổ của Yến Phi kia là anh họ cùng với Nhạc ca mà cậu ta quen biết sao? Lại nhìn vị trí ở giữa phần eo của anh họ cùng Yến Phi, còn có một chiếc gối đầu. Giản Trọng Bình nhìn về phía Tiêu Tiếu, sẽ không phải giống như cậu ta đang đoán đi…
Tiêu Tiếu đóng cửa, trực tiếp ngăn cản Giản Trọng Bình đang tràn ngập hiếu kỳ. Từ sau khi ba người định cư ở trong bệnh viện, cánh cửa thủy tinh dùng để kiểm tra phòng liền biến thành đồ vật bài trí.
“Có chuyện gì, đang giữa trưa.” Tiêu Tiếu rất không kiên nhẫn.
Đầy đầu toàn dấu chấm hỏi, rất muốn biết vì sao tự nhiên ba ông anh trai này lại đột ngột thay đổi khẩu vị, Giản Trọng Bình dưới ánh mắt của Tiêu Tiếu dần trở nên bình tĩnh, lại một lần nữa nuốt xuống tò mò, bày ra vẻ chuyên nghiệp của viện trưởng, nói: “Báo cáo kiểm tra của Yến Phi đã có.”
Tiêu Tiếu vừa nghe, lập tức nói: “Tới trong văn phòng của em rồi nói.”
Nghe thấy lo lắng cùng quan tâm từ trong miệng của Tiêu Tiếu, tâm tình của Giản Trọng Bình thực phức tạp. Cậu ta hi vọng anh họ có thể thoát khỏi được cơn ác mộng do việc Chung Phong qua đời mang tới, tốt đẹp tìm một người để cưới về nhà. Nhưng mà hiện tại, anh họ quăng Đỗ Phong đi, lại vẫn cùng Tiêu Tiếu và Nhạc Thiệu yêu thương chung một người. Tuy rằng thời đại bất đồng, hơn nữa với thân phận của bọn họ, ai cũng không thể quản được, nhưng Giản Trọng Bình vẫn cảm thấy loại sự tình này rất ủy khuất anh họ của mình.
Hai người đi vào trong văn phòng của Giản Trọng Bình, cánh cửa đóng vào, Tiêu Tiếu liền hỏi: “Kết quả như thế nào? Có chỗ nào không tốt hay không?” Một ngày trước, Giản Trọng Bình đã đem máu, dịch nước tiểu, xương cốt, chức năng tim phổi, từng cái một đều kiểm tra qua. Hôm nay chính là ngày lấy kết quả.
Giản Trọng Bình lấy ra báo cáo kết quả kiểm tra của Yến Phi, từng cái nói: “Trên tổng thể thì không có bệnh tật gì, có chút bệnh vặt.” Tiêu Tiếu xem không hiểu báo cáo, Giản Trọng Bình cũng không đưa cho cậu xem, giải thích: “Liền giống như các anh đã đoán từ trước, cậu ta có chút thiếu dinh dưỡng, hẳn là do từ khi còn nhỏ đã mắc phải. Mặt khác còn bị thiếu máu, loãng xương cấp độ thấp, hạ đường huyết cấp độ thấp. Những bệnh này là do trường kỳ không hấp thu đủ dinh dưỡng gây nên. Bất quá cậu ta còn trẻ, cũng không phải vấn đề gì lớn. Cân đối tăng cường dinh dưỡng hấp thu, lại phối hợp thêm rèn luyện hợp lý, chậm rãi sẽ khôi phục trở lại bình thường.”
“Liệt kê cho anh một phần bảng biểu kế hoạch bình phục, mỗi ngày cần ăn uống cái gì đều ghi rõ ra.”
Chậc chậc, đúng là bảo bối. Giản Trọng Bình đoán được đối phương sẽ nói như vậy, từ trong báo cáo kết quả lấy ra một bảng biểu, đưa cho Tiêu Tiếu: “Em đã liệt kê ra đây rồi. Thuốc dinh dưỡng thì bên em sẽ mỗi ngày cung cấp, còn về đồ ăn thì phải do các anh tự chuẩn bị.”
Tiêu Tiếu nhìn chăm chú bảng biểu, thật cẩn thận cất đi, lại hỏi: “Những cái khác thì sao?”
“Những cái khác không sao hết. Kiểm tra nước tiểu cho ra kết quả bình thường, công năng thận bình thường. Tim phổi của cậu ta cũng hoạt động tốt. Chỉ là có chút bệnh vặt. Bất quá cũng không thể bồi bổ quá mức, miễn cho cholesterol trong người tăng cao. Dựa theo yêu cầu bổ sung dinh dưỡng có trong bảng biểu là được rồi.”
Tiêu Tiếu gật gật đầu, đứng lên: “Nếu còn có vấn đề gì nữa, phải đúng lúc nói cho anh biết.”
“Em sẽ.”
Không ở thêm lâu, Tiêu Tiếu cầm theo bảng biểu rồi rời đi, Giản Trọng Bình nhẹ nhàng huýt sáo. Lấy trình độ ba vị anh trai coi như bảo bối thế này, Yến Phi kia hẳn là chạy không thoát. Cậu ta thật muốn biết, rốt cuộc Yến Phi có mị lực gì, lại có thể đem ba vị Thái tử mê hoặc tới thần hồn điên đảo như vậy.
Tiêu Tiếu trở lại phòng bệnh, Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì đang chợp mắt lập tức mở mắt ra. Hai người đồng thời nhìn người nằm giữa đang nhắm mắt ngủ, rồi mới nhẹ nhàng xuống giường.
“Trọng Bình tìm cậu có chuyện gì? Có phải hay không đã có kết quả kiểm tra?” Nhạc Thiệu nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Tiếu gật đầu. Ba người đi tới gian phòng khách nhỏ nằm ở cách vách phòng bệnh. Tiêu Tiếu đem lời nói của Giản Trọng Bình cùng với tình huống của Yến Phi, đầu đuôi gốc ngọn kể lại cho hai người, rồi mới đem bảng biểu trong tay đưa cho hai người xem.
Hai người xem xong, Nhạc Thiệu thấp giọng nói: “Tớ về nhà một chuyến, các cậu ở nơi này trông coi.” Nói xong, anh đem bảng biểu kia gấp lại thành hình ô vuông, nhét vào trong túi quần, đứng dậy rời đi. Nhạc Thiệu đi rồi, Tiêu Tiếu lập tức cởi quần ngoài ra, chiếm lấy vị trí của Nhạc Thiệu, nằm tại bên người Yến Phi. Hiện giờ, khối thân thể này đối với bọn họ mà nói thì vẫn không tính là quen thuộc, nhưng trong khối thân thể này lại có linh hồn của người quan trọng nhất đối với bọn họ, liên hệ với nhau, bọn họ cũng đối với khối thân thể thiếu dinh dưỡng này phá lệ đau lòng.
Nhạc Thiệu rời bệnh viện lái xe về nhà. Cha của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đều là Thượng tướng có cấp bậc quân hàm cao nhất trong quân đội. Cha của Nhạc Thiệu là Thượng tướng lục quân, cha của Tôn Kính Trì là Thượng tướng hải quân. Gia tộc bên ngoại của hai người đều là quan lớn trong thượng tầng chính phủ, cùng nhà của Tiêu Tiếu tương phản, cậu của Tiêu Tiếu đồng dạng cũng là một vị Thượng tướng lục quân. Mặc kệ là ở phương diện nào trong đế đô, người có bối cảnh thâm hậu như vậy, thường thường đều ở chung trong một đại viện, do cảnh vệ canh gác. Bởi vậy cho nên mọi người thường sẽ nói ‘cùng trong một đại viện mà lớn lên’.
Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia tự nhiên là ở tại trong đại viện cao cấp bậc nhất của đế đô. Khi Nhạc Thiệu lái xe tiến vào trong đại viện, cảnh vệ canh gác cổng còn phải đối với vị Thái tử gia này hành lễ.
Nhạc Thiệu rất ít khi về nhà. Cha mẹ bận việc, anh cũng bận việc, anh một tháng cũng chỉ quay về nhà có một hai lần. Từ sau khi Chung Phong chết đi, giống như hiện tại, tình huống Nhạc Thiệu mỗi ngày đều bị mẹ mình ba thúc bốn giục quay trở về nhà có thể nói là không còn xảy ra nữa.
Xe của Nhạc Thiệu mới vừa dừng lại trước cửa nhà mình, bảo mẫu cùng với cảnh vệ trong nhà liền đi tới. Xuống xe, đi vào sân nhà mình, Nhạc Thiệu vẫn chưa mở miệng, bảo mẫu Trương di đã nói: “Thủ trưởng hôm nay vừa lúc đang ở nhà, mới vừa nói là sẽ gọi điện thoại cho cậu để bảo cậu trở về.”
“Cha của tôi ở nhà? Mẹ tôi đâu.”
Trong khi nói chuyện, Nhạc Thiệu đã muốn đi vào phòng.
“Phu nhân lập tức sẽ trở về.” Bảo mẫu lấy cho Nhạc Thiệu dép đi trong nhà, để anh thay đổi.
Nhạc Thiệu đi qua huyền quan, gọi: “Cha, con đã về.”
Nhạc phụ Nhạc Hành Quân khó có lúc ở nhà, buông xuống tờ báo quân đội được phát hành nội bộ đang cầm ở trong tay, tháo xuống kính viễn lão. Khác với ấn tượng về nhóm người quân nhân, vị Thượng tướng Nhạc Hành Quân này là một tư lệnh nhìn qua rất hiền hòa, tuyệt đối không nghiêm túc. Ở trong nhà, vị Thượng tướng lục quân này từ trước tới nay vẫn luôn là một người cha từ ái. Bất quá, vừa ra khỏi cửa, Nhạc tư lênh chính là thủ trưởng khiến cho các thuộc hạ phải khẩn trương.
“Hôm nay sao lại rảnh rỗi về nhà vậy? Ta còn đang bảo Tiểu Trương là chút nữa gọi điện thoại cho con, nói với con đêm nay trở về nhà ăn cơm. Mẹ của con lập tức sẽ trở về.”
Tiếp nhận trà nóng mà Trương di đưa tới, Nhạc Thiệu từ trong túi quần lấy ra một bảng biểu, đưa cho đối phương, cũng nói: “Trương di, cô đem bảng biểu này chép lại một phần, dán ở trong phòng bếp. Sau này dựa theo những gì viết ở bên trên, chuẩn bị đồ ăn phần của một người, chiều nào tôi cũng sẽ cho người qua đây lấy. Từ hôm nay bắt đầu, buổi tối tôi sẽ đem tới bệnh viện.”
Trương di kinh ngạc nhìn bảng biểu dinh dưỡng trong tay, rồi mới nhìn về phía Nhạc tư lệnh. Nhạc tư lệnh vươn tay tới trước mặt Trương di, Trương di thấy Nhạc Thiệu không phản đối, liền đem bảng biểu dinh dưỡng kia đưa cho ông. Nhạc tư lệnh vừa nhìn, chỉ biết đây là làm cho người khác. Ông đem bảng biểu trả lại cho Trương di, nói: “Đi làm đi.”
Trương di không có hỏi nhiều, cầm lấy bảng biểu, trước đi sao chép một phần, rồi mới đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
“Thiệu Thiệu, tới thư phòng của ta.”
Nhạc tư lệnh đứng lên. Nhạc Thiệu theo sau cha mình đi vào thư phòng.
Hai cha con ngồi cách một bàn trà, trước mặt đều có một ly chè xanh. Nhạc tư lệnh uống một ngụm trà, mở miệng nói: “Ngày hôm qua ta gặp được Hứa Chiến Thanh, lão già đó từ chỗ Cốc Xuyên nghe nói được chuyện các con đã chia tay tên Đỗ Phong kia.”
Hứa Chiến Thanh, là cha của Hứa Cốc Xuyên, tư lệnh phòng bị đế đô, cùng cấp với Nhạc Hành Quân.
Nhạc Thiệu tư thế lười nhác vùi vào trong ghế dựa, bình thản nói: “Cha, người dùng sai từ, tên kia cũng không phải tình nhân của con, sao có thể dùng chữ ‘chia tay’ cao cấp như vậy. Con cùng lão tam và lão tứ ngại cậu ta phiền phức, đã quăng.”
Nhạc tư lệnh thoáng có chút không vui: “Ở trước mặt ta, nói chuyện có chút văn minh.”
Nhạc Thiệu lập tức nhấc tay đầu hàng: “Được được, con văn minh, liền ấn theo người nói.”
Nhạc tư lệnh trở lại ôn hòa, hỏi: “Con cùng Kính Trì, Tiêu Tiếu gần nhất có phải hay không đều ở trong bệnh viện của Trọng Bình?”
Nhạc Thiệu không lớn không nhỏ nói: “Cha, người muốn hỏi cái gì thì liền trực tiếp hỏi đi, đừng có cùng con quanh co lòng vòng.”
Nhạc tư lệnh trừng mắt liếc đứa con một cái, ông còn không phải là bởi vì đứa con đã trưởng thành rồi, cho nên muốn nói chuyện đúng mực một chút hay sao. Giờ hay rồi, tiểu tử kia còn không thèm cảm kích. Được rồi, Nhạc tư lệnh trực tiếp hỏi: “Ta nghe nói các con lại tìm tới một người, hơn nữa còn thực tâm?”
“Tiểu tử Trọng Bình kia lắm miệng?” Nhạc Thiệu đơn thuần hỏi, anh cũng không cho rằng chuyện giữa bọn họ cùng Yến Phi có thể giấu diếm được cha mẹ.
Nhạc tư lệnh cũng không giấu diếm, nói: “Các con ở trong bệnh viện của Trọng Bình, Tôn a di của con tự nhiên sẽ biết. Bà ấy đã biết, ta cùng mẹ của con có thể nào không biết. Tôn a di của con muốn hỏi Kính Trì, lại sợ thằng nhóc đó khó chịu, cho nên mới bảo ta hỏi con một chút. Tôn thúc thúc của con cũng thực lo lắng cho Kính Trì, nhưng mà con cũng biết tính tình của Kính Trì rồi đó, trừ phi thằng nhóc đó tự nguyện nói ra, bằng không tuyệt đối không thể hỏi.”
Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu đối với Tiêu Tiếu từ trước tới nay đều mặc kệ, cho nên Tiêu gia đối với chuyện này hoàn toàn không phản ứng.
Nhạc tư lệnh đôi mắt trông qua thì ôn hòa nhưng kỳ thực vẫn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Nhạc Thiệu. Mặc kệ Nhạc Thiệu ở bên ngoài chơi sao thì chơi, ông cũng sẽ không lo nghĩ, nhưng nếu Nhạc Thiệu đối với người nào đó thật tâm, ông ngược lại sẽ lo lắng. Năm năm trước, ông thiếu chút nữa đã tưởng rằng đứa con này sẽ bị phá hủy.
Nhạc Thiệu từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, châm một điếu. Nhạc tư lệnh cũng châm một điếu, hai cha con đều là kẻ nghiện thuốc lá.
Thở ra mấy hơi, Nhạc Thiệu nghiêm túc nói: “Cha, người kia tên là Yến Phi, là bạn cùng kiêm bạn cùng ký túc xá của Tiểu Dương. Ba anh em bọn con lúc này đã chuẩn bị xác định.”
Nhạc tư lệnh mi tâm lập tức nhíu lại: “Vì cái gì? Cậu ta cùng Chung Phong có chỗ nào tương tự. Hay là nói, các con đã buông tha cho cái chết của Chung Phong? Nếu buông tha, vì cái gì vẫn thích chung một người? Người kia cũng không có đủ vĩ đại cùng xinh đẹp, tới mức đáng giá để các con cùng sở hữu.” Hiển nhiên, Nhạc tư lệnh đối với vị Yến Phi đồng học kia đã tìm hiểu qua một phen.
Nhạc tư lệnh không phải không nghĩ tới sẽ để cho con trai ‘độc lập’ tìm một người bản thân mình thích. Nếu là năm năm trước, ông nhất định sẽ kiên quyết phản đối. Nhưng sau khi trải qua đoạn thời gian đó, ông chỉ cầu cho đứa nhỏ này có thể bình an sống sót. Có phải hay không cùng hai người anh em kết bái chia sẻ chung một người, ông cũng quản không nổi. Cho nên khi biết tới hành động hoang đường của đứa con đối với Đỗ Phong, Nhạc tư lệnh cùng với cha mẹ hai nhà khác đều áp dụng thái độ ngầm đồng ý giống nhau. Chỉ là hiện tại, con của ông rõ ràng đã thoát khỏi Chung Phong, rõ ràng có thể tiếp nhận được một người không giống với Chung Phong, vì cái gì còn muốn cùng chung sở hữu?
Nhạc Thiệu hút một nửa điếu thuốc, ở trong màn sương lượn lờ đầy phòng, hỏi: “Cha, nếu anh còn sống, cha sẽ đồng ý để cho ba người bọn con ở chung một chỗ với anh sao?”
Nhạc tư lệnh không có trả lời, ông không biết phải trả lời thế nào. Nếu Chung Phong còn sống, hẳn là đã cùng với con gái nhà Quyền gia kết hôn đi, con trai cũng sẽ không phát hiện ra tình cảm của bản thân đối với Chung Phong. Ông tự nhiên vẫn hi vọng con trai của mình có thể có được một cuộc hôn nhân cùng một gia đình bình thường.
Nhìn ra mâu thuẫn của cha mình, Nhạc Thiệu nói: “Con đây sẽ đổi một cách nói khác. Nếu con cùng lão tam và lão tứ yêu chung một người, rời đi người kia con sẽ chết, mà người kia là người vẫn đang sống, cha sẽ đồng ý sao?”
Nhìn chăm chú ánh mắt kiên quyết của con trai, Nhạc tư lệnh ở trong lòng cười khổ, ông có thể không đồng ý sao? Đừng nói là đứa con yêu thương một người, cho dù Chung Phong còn sống, con trai muốn đem Chung Phong đoạt lấy, ông cũng sẽ đồng ý đi. Ông không muốn nghĩ tới những vết thương mà con trai tự lưu lại trên cơ thể của chính mình.
“Lúc này, thực sự là đã xác định sao?” Nhạc tư lệnh dùng nghi vấn thay thế câu trả lời.
Nhạc Thiệu lộ ra một mạt tươi cười hạnh phúc: “Ừm, đã xác định. Đời này chỉ có anh ấy.”
Nhạc tư lệnh thở dài một tiếng, nói: “Nếu đã xác định, ba ba cũng sẽ không nhiều lời nữa. Con không ở trong quân đội cũng tốt, bằng không ta còn thực sự chẳng biết phải giải quyết thế nào. Vậy người kia đâu? Cậu ta có biết tâm tư của các con đối với mình không?”
Tươi cười của Nhạc Thiệu biến mất, trái tim của Nhạc tư lệnh nhảy vọt lên, nghiêm túc hỏi: “Cậu ta sẽ không phải là chưa biết đi?”
Nhạc Thiệu mạnh mẽ hút mấy ngụm, nói: “Bọn con còn chưa nói với anh ấy, bất quá đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cha, người sau này thấy anh ấy, cũng đừng có nói lộ ra hết.”
“Cậu ta thật sự không biết?!” Nhạc tư lệnh thanh âm cao lên hai nốt, “Ba người các con đã đối với cậu ta khăng khăng một mực như vậy, cậu ta còn không biết? Các con cư nhiên nói với ta, là các con đang thầm mến?!”
Này có tính là thực mâu thuẫn không? Nhạc tư lệnh không thể tiếp nhận chuyện đứa con vĩ đại của mình đang thầm mến một sinh viên nghèo. Con của ông là ai? Là đứa con độc nhất của Nhạc Hành Quân ông!
Nhạc Thiệu buồn rầu nhu nhu thái dương: “Đúng vậy, còn chưa biết, con không dám nói, sợ bị anh ấy đánh.”
“Cái gì?! Cậu ta còn dám đánh con?!”
Nhạc tư lệnh mở ra ngăn kéo, lấy tới một khẩu súng, nặng nề đập lên trên bàn: “Cậu ta dám nói không, ta cho cậu ta một súng!”
Hiện tại đã biết, Nhạc Thiệu động một cái liền rút súng ra là học từ ai đi.
“Cha.” Nhạc Thiệu dập thuốc, bất đắc dĩ: “Anh ấy chính là Chung ca, người nói xem anh ấy có hay không dám đánh con.”
“…!” Nhạc tư lệnh cảm thấy bản thân mình chắc chắn đã nghe lầm rồi, “Cái, cái gì?” Nhạc tư lệnh đáng thương, bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa từng nói lắp qua.
~ ~ ~ ~ ~
* huyền quan: cái sảnh nhỏ mỗi khi vào trong nhà sẽ thấy
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 39
Chương 39