DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh
Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tình yêu” là cái gì?

Là sự đồng điệu cảm xúc làm rung động con tim, là xung động nguyên thủy khao khát thân thể, là nguyện vọng mãnh liệt bên nhau suốt quãng đời còn lại.

Tôi nghĩ rằng ba điều trên chính là thước đo cho bản thân về tiêu chuẩn của “Tình yêu”, tất nhiên, có lẽ chờ đến khi tôi lớn hơn một chút, hoặc có kinh nghiệm hơn rồi, có thể mở rộng và hoàn thiện chúng nó, tạm thời như hiện tại.

Con tim rung động có, khát cầu thân thể cũng có, cùng trải qua một đời có hơi khó hình dung, nhưng cả hai điều trước đều có đối tượng là nam, giống như tôi, tôi có đối tượng mến mộ “Đồng tính” khác với truyền thống.

Tôi cũng không phải một đứa nhóc đặc biệt bất trị*. Điểm này Hạ Giai nữ sĩ có quyền lên tiếng nhất.

离经叛道 – Ly kinh phản đạo; Ngang ngạnh; Bướng bỉnh; Phản đạo; Bất trị; Chống đối; Chản loạn; Trái nguyên tắc; Đại nghịch bất đạo; Bội bạc

Lấy từ tangthuvien

– Đồng tính luyến sao?

Tôi vô ý nhắc tới, cũng không có ý che giấu, nhưng tôi là thật muốn biết, tôi nên làm thế nào để thích một người, biến người ấy trở thành “Của tôi”?

“À, ” Tôi sờ mũi, giả vờ ngại ngùng, “Lớn hơn tôi mấy tuổi lận.”

Hà béo bán tin bán nghi, đầy mặt nhóc bị thành phần có ý đồ bất chính ngoài xã hội câu dẫn mà nhìn cảnh giác, “Bao nhiêu tuổi? Làm gì? Hiểu được bao nhiêu rồi?”

Tôi cuốn mũi chân quanh thanh gác đen bóng dưới chân ghế, cảm xúc ưu tư của thiếu nam chưa chuẩn bị gì cho mối tình đầu, “Hơn 8 9 tuổi, hiểu biết à, còn trong tình trạng chưa hiểu tận gốc rễ…”

Một giây sau đó, Hà béo kêu lớn về phía ngoài cửa, làm tôi như muốn hồn phi phách tán, “Ấy ta nói Cung thiếu, how old are you (chú bao nhiêu tuổi)?”

Tôi ngồi không vững ghế mà ngã xuống.

“Nói chuyện gì thế?”

Một người tiến lên đỡ lấy tôi, tay trái luồn qua khoảng hở giữa cánh tay và phần thân, giữ trên quầy bar, đúng lúc đỡ được tôi mất thăng bằng, đồng thời nhận lấy ly rượu rum hạnh nhân từ Hà Cố

Hắn tựa cằm lên hõm vai tôi, hầu kết chạy xuống khi nuốt trượt trên da tôi, chậm rãi lên tiếng.

“Xem em trai tôi sợ cỡ nào này.”

Chỉ mấy giây thôi mà trong đầu tôi còn cả tình huống hiểm nguy hơn mười lần liên hoàn bùm nổ, gió lửa lang yên(khói báo động) đốt cháy ngũ tạng, nhưng không thể chạy thoát, bởi vì trong mắt người ngoài động tác này cũng không có gì không ổn, giống như tôi hôm trước đi ngang qua chợ cũ thì gặp người hàng xóm từ thuở bé, bọn họ cũng sẽ ôm tôi một cái như thế thôi.

Nhưng có chỗ nào khác?

Tôi không thể nói rõ.

Có thể cũng bởi vì cái gọi là “Khác với mọi người”, cho nên mới nóng đầu định nghĩa đó là “Thích” sao?

Tôi cố gắng trấn tĩnh đáp, “Cùng sư phụ Hà bàn luận triết học nhân sinh.”

Nhưng chuyện mà tôi lo lắng vẫn xảy ra.

“Giỡn à, nít nôi chưa hiểu mà yêu sớm.” Hà Cố quay đầu bán đứng tôi, “Không ngăn nổi, không ngăn nổi, muốn theo người ta rồi.”

Cây bắp cải trắng chín lá khổng lồ dựa lưng tôi, rất ngạc nhiên, “Thật sao?”

“Biết đâu được, cơ mà á, phương diện này Cung ca kinh nghiệm đầy mình hơn ta nhiều, cô gái tên này gặp có thể trải dài từ bắc bốn vòng đủ đè sập Tân Nhai Khẩu, nhóc hỏi tên này ấy.”

Xui thay đề tài này khiến gã nhớ tới mối tình đầu mà gã đã sớm buông xuôi hai tay, gã dứt khoát xoay lưng đi, nhằm lao đầu vào công việc quên đi đau thương, “Hạ Tức lát nữa nhóc qua đây giúp đấy.”

“Biết ạ.”

Hà Cố đi rồi, Cung Tuyển Dạ đặt cái ly không trên quầy bar, xoay cái ghế tôi đang ngồi một vòng, đối diện với hắn.

Quầy bar được ánh đèn chập chờn bao phủ, tôi chú ý thấy hắn đã đổi kiểu tóc, tóc mai hai bên thái dương biến thành undercut, tóc trước trán xõa tung mà mềm mại, tự nhiên hất qua một phía, khiến người ta kìm chẳng đậu muốn sờ.

Nhưng tôi không thể sờ.

Hiện tại nhìn mà tôi cũng không dám nhìn lâu.

“Với ta mà còn ngại cái gì, ” Hắn nói, “Ta thấy tính nết này của nhóc trước mặt con gái không được lòng lắm đâu, nhìn ta thôi mà đỏ mặt rồi.”

Đó cũng chả sao.

Tôi cũng không phải ông cụ bị bệnh cao huyết áp trong bệnh viện, nhìn ai cũng đỏ mặt.

“Tôi từ nhỏ đã thế rồi.” Tôi khoát khoát tay, thuận miệng lấp liếm, “Cho nên không mong chờ người ta để ý tôi.”

“Nói lời buông tay quá sớm.” Hắn khoanh tay trước ngực, lời nói thấm thía, “Không thử một chút làm sao biết được.”

Thử xem? Tôi thậm chí không biết hắn có bạn gái hay không, hoặc bạn trai.

Tôi cũng không đủ can đảm lấy thân xông pha, thà rằng ở trong phạm vi mông lung mà an toàn trước mắt này, không biết nhiều, cũng không muốn biết, như vậy ít nhất còn có thể ích kỷ mà giữ lại quyền lợi được thích hắn.

Tôi quá hèn nhát.

“… Hay là tôi nên hẹn hắn ra ngoài?” Tôi giả mù sa mưa nở nụ cười.

“Đúng thế.”

Hắn chậm rãi chớp mắt, một bộ thâm dĩ vi nhiên (chính mình cho rằng như vậy một cách sâu sắc), tiện tay xoa loạn đầu tôi, kết thúc đoạn đối thoại vạn phần dày vò tôi, “Không làm phiền nhóc nữa, ta ra đây một lát.”

“Ừm.”

Tôi như nhặt được đại xá nhảy xuống ghế, chạy ra sau tìm việc để làm, hôm nay không phải cuối tuần, cho nên không tổ chức tiết mục ca hát, tôi cũng an tâm mang khay đi, thường thường nghe Hà Cố nói trên Mic thì đi đổi đĩa.

Cung Tuyển Dạ không đi, mà là đến ngồi ở một góc ít bị chú ý, hình như đang chờ ai đó.

Dưới tình huống này, tôi rất khó khống chế bản thân không vì hắn mà phân tâm. Chỉ chốc sau, có một người đàn ông jacket da bước vào, cước bộ gấp gáp, không giống như dành thời gian rãnh rỗi đến quán bar giải trí, hơn nữa mùa này mà mặc jacket da thật sự hiếm thấy. Gã cúi gằm, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

Lúc này, bên cạnh gã chợt có hai người áo đen xuất hiện, đứng hai bên gã, mặc dù không ai hành động gì, nhưng có thể nhìn ra một loại quan hệ trước sau áp chế – hai người kia đi theo hắn.

Sau đó ánh mắt bọn họ tập trung vào một hướng, tôi thấy ba người ấy đi về hướng Cung Tuyển Dạ, khoảng cách thế này khiến tôi không nhìn rõ phản ứng của Cung Tuyển Dạ, Jacket da bị hai người kia ấn bả vai, ngồi xuống sô pha đối diện hắn.

Một tên áo đen trong đó như cảm nhận được tầm mắt, quay đầu liếc sang tôi, tôi vội cầm hóa đơn trong tay chạy về quầy bar, dư quang nơi khóe mắt thấy Cung Tuyển Dạ nhận thứ gì đó từ Jacket da, cầm trong tay ước lượng, Jacket da lại ghé sát, ghé vào tai hắn nói gì đó.

Tôi đưa tiền lẻ thối cho khách rồi tiễn bọn họ ra cửa, lúc quay lại thì Jacket da đã đứng lên định đi, hai tên áo đen còn đứng đấy, còn Cung Tuyển Dạ vẫn ngồi trên sô pha như cũ, tôi từ lối đi bên cạnh về quầy bar, đ ingang qua một người, bỗng nhiên gọi một tiếng,“Tiểu Hạ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông xêm xêm tuổi Cung Tuyển Dạ, diện mạo ôn hoà, hiền hậu lại đoan chính, hào hoa phong nhã, đeo thêm đôi kính càng nổi bật khí chất, là trợ lý của hắn Chu Tĩnh Dương.

“Chu tiên sinh,” Tôi gật đầu với y,“Chào buổi tối.”

“Chào, còn làm sao….” Y vỗ vỗ cánh tay tôi, gương mặt cười rộ thoạt nhìn như tính tình rất tốt,“Vất vả rồi.”

Nói xong y liền đi theo Cung Tuyển Dạ phía bên kia, dường như có chuyện khẩn cấp cần nói, tôi bỗng phát hiện tôi hoàn toàn không biết gì về cuộc sống thế giới của mấy người họ.

Tôi dựa vào cái gì mà thích người kia?

– Cuộc sống của hắn, công việc của hắn, gia đình của hắn, những gì hắn đã trải qua, tất cả mọi thứ tôi hoàn toàn

không biết, chỉ là đơn phương tình nguyện lỡ thích mà thôi.

Như vậy hắn trong mắt người khác, liệu có phải cũng ‘Khác biệt’ như trong mắt tôi không.

W aka Glen Yuruzu: Cung thiếu cool lòi (o≧∀≦o)//

Mai là tui lên 12 rồi, ôi thật đau tim

Yêm chả biết uke nhà ai, lấy trên google-sama, cơ mà kiểu tóc Cung thiếu đại loại là vầy



Vừa đọc vừa nghe bài này hén ^^, trong truyện không có bài này đâu, lúc edit tui nghe thôi

Đọc truyện chữ Full