Trói ở trên giường?
Kha tổng còn tưởng rằng là muốn cùng mình ngủ một phòng.
Bất quá trói ở trên giường —— Even Better! (Cái này còn tốt hơn!)
“Cậu lúc thường ngủ như nào, nằm úp hay sấp?”
“… Nằm.”
“Nằm phỏng chừng không trói được.” Kha tổng lộ ra biểu hiện miễn cưỡng, “Tôi chỉ có thể thử xem.”
“Đã làm phiền anh, tôi gần đây thật sự là… Đối với trạng thái tinh thần của mình càng ngày càng không chắc chắn.” Kỷ Tiểu Yêu nói rất khổ não, hắn sợ Kha tổng không thể hiểu.
Kha tổng dùng hành động thực tế bỏ đi lo lắng của hắn.
Điều chỉnh nhiệt độ phòng khách đến 26℃.
Để Kỷ Tiểu Yêu thay xong quần áo nằm vào trong chăn phòng điều hòa.
Sau đó, liền mang người chặt chẽ vững vàng trói mấy cái trên giường.
“Thử xem có thể động đậy không?”
“Không động đậy được nữa.”
Kha tổng trói rất rắn chắc, đặc biệt thời điểm hô hấp, Kỷ Tiểu Yêu có thể cảm nhận trói buộc thật hơn. Mà cảm giác sự ràng buộc này, lại làm cho thần kinh của hắn được an bình, thanh tĩnh lại.
Kha tổng đóng lại đèn, chỉ chừa ánh trăng chiếu vào, sau đó kéo cái ghế ngồi xuống bên giường.
“Hiện tại, nói cho tôi một chút chuyện của người thân cậu đi đi.”
“Chuyện của hắn?”
Kỷ Tiểu Yêu trong đầu, trước hết hiện ra chính là một chuyện nhỏ. Khoảng cách với hiện tại đã phi thường xa xôi. Thời gian đó, hắn cơ hồ đều quên sạch, lại rất rõ ràng nhớ tới chuyện này.
“Hẳn là vừa mới lên học tiểu học, hai chúng tôi mới lần thứ nhất biết là thân thích. Hắn chỉ lớn hơn một tuổi so với tôi, lúc thường cùng nhau chơi, một ngày kia lại đột nhiên từ một người lớn nào đó biết, nguyên lai bàn về thân phận, tôi cần phải gọi hắn là chú.
Nhưng thật ra là quan hệ rất xa, cha mẹ chúng tôi lúc thường đều gọi thẳng họ tên. Cho nên, hắn muốn tôi đổi giọng gọi hắn chú, tôi đương nhiên không làm. Hắn mua cho tôi đồ ăn ngon, tôi ăn, mà vẫn không chịu gọi.
Hắn nói muốn đi ngọn núi bên cạnh chơi, nơi đó vừa mới phát hiện một hang núi. Hắn nói em kêu anh chú anh mới dẫn em đi, tôi không gọi, lại vẫn như cũ đi theo phía sau hắn. Hắn chạy tôi cũng chạy, cuối cùng cùng hắn đồng thời đến hang núi kia.
Sau khi lớn lên, tôi liền đến xem qua hang núi kia, hẳn là thời điểm chiến tranh lưu lại, tổng cộng cũng là dài ba mươi mét, nhưng lúc đó nhìn, lại sâu không lường được.
Tôi cùng hắn đi vào hang núi, liền có chút sợ, bởi vì đi chưa được mấy bước xa, trong sơn động liền một chút ánh sáng cũng không có. Thời điểm đại khái đi tới chính giữa, đột nhiên nghe âm thanh uỵch uỵch, một cơn gió liền từ trên đầu bay qua, còn phát ra tiếng kêu chói tai, hiện tại nhớ tới hẳn là con dơi, nhưng khi đó trực tiếp bị doạ bối rối.
Con dơi bay qua, trong sơn động liền yên tĩnh lại, tôi phát hiện chỉ còn lại mình. Tôi vừa nãy vẫn luôn nắm chéo áo của hắn đi vào trong, mà lúc này tôi sờ không thấy, tôi gọi hai tiếng tên của hắn, không có trả lời. Tôi liền đặc biệt sợ, không dám đi về phía trước, nhưng đằng sau cũng là một màu đen.
Tôi liền từng lần từng lần một gọi tên của hắn, suýt khóc, mới coi như nghe đến một chút động tĩnh. Tôi liền hướng động tĩnh bên kia mò, kết quả là một thứ gì đó từ trên đầu ta bay qua, đánh vào da đầu của tôi. Tôi trực tiếp bị dọa khóc, oa oa kêu loạn, liền bắt đầu gọi: Chú, chú ở đâu a? Mau tới cứu em a, chú!
Nghe đến tôi gọi chú, hắn rốt cục mới đáp lại, nguyên lai hắn ở phía trước cách tôi vài bước xa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú
Chương 37
Chương 37