”Ta cũng không biết ta bắt đầu thích ngươi từ lúc nào, chờ ta nhận ra được, ánh mắt ta đã không thể rời khỏi ngươi… Thỉnh thoảng ta lại nghĩ, ngươi đang làm gì, đã ăn cơm chưa, tâm trạng thế nào. Ta còn hay nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta. Ngươi say khướt không chút phòng vệ ngã vào lòng ta… Ngươi có thân nhân và bằng hữu quan tâm yêu thương ngươi, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ. Khi ta phát hiện tâm ý của ngươi đối với ta, mặc dù ta vui vẻ nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi và lo lắng. Ta chỉ có hai bàn tay trắng, không biết bản thân có thể cho ngươi thứ gì, ở bên ta, ngươi chắc chắn sẽ chịu tổn thương, sẽ phải chịu đựng vô số lời đồn đại… Ta không muốn như thế, ta muốn ngươi vẫn sống hạnh phúc giống như trước… Ta nghĩ ngươi cũng không quá thích ta, có lẽ chỉ là rung động trong thoáng chốc, ta nghĩ ngươi sẽ quên ta rất nhanh…”
Ánh mắt lạnh lẽo trầm lắng của Khuất Hàn nhìn thẳng vào người đứng trước mặt, trên mặt tràn đầy hối hận và tình cảm sâu lắng, ”Xin lỗi, là ta không tốt, ta không trân trọng ngươi, ta khiến ngươi đau lòng và thất vọng… Ông trời đã trừng phạt ta, ngươi triệt để xem ta là người xa lạ, không hề cười với ta, không hề chủ động nói chuyện với ta… Rốt cục ta phát hiện ta thích ngươi nhiều hơn ta nghĩ rất nhiều, ta không chịu nổi ngươi thờ ơ lạnh lùng với ta. Vừa nghĩ đến ngươi có khả năng đã thích người khác ta liền phát điên. Ngươi không biết ta ghen tị nhiều như thế nào với nam nhân mỗi ngày vây quanh ngươi vui cười đùa giỡn với ngươi, ghen tị đến mức rất muốn giết hắn…”
”CUT —”
Đạo diễn Từ gào lên một tiếng, Thủy Nhược Thiên, nữ chính của ”Kiếm khách vô danh” đang sững sờ phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt cô đỏ bừng, ”Xin lỗi đạo diễn…”
Thủy Nhược Thiên ra mắt được vài năm, luôn đóng vai hiệp nữ hoặc tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần trong phim cổ trang. Cô nổi tiếng là người đẹp có khí chất cổ điển nhất. Đáng lẽ theo lý thuyết thì cô từ lâu đã quá quen với phân cảnh nam nữ diễn viên bày tỏ tình cảm với nhau, nhưng ngày hôm nay đối diện Khuất Hàn, không hiểu thế nào, nghe Khuất Hàn dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng thổ lộ tình cảm chất chứa trong lòng đầy chân thành và da diết, đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, hai má cô nóng lên, sau đó thì ngơ ngẩn.
Đàn em nghiêm túc đóng phim mà mình lại mờ mắt si mê, Thủy Nhược Thiên không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô không biết rằng, kì thật Khuất Hàn cũng đang mất tập trung. Anh căn bản không phải đang diễn kịch, anh chỉ là nói ra tâm sự được cất dấu trong trái tim từ rất lâu, chưa từng kể với ai.
Từ khi biết Du Vụ cho đến nay, Khuất Hàn vẫn cho rằng họ là hai người ở hai thế giới khác nhau. Tính cách hai người rất khác nhau, một người thích yên tĩnh, người kia thích ồn ào. Cách sống và theo đuổi hạnh phúc của họ cũng khác biệt rất nhiều. Lúc anh phát hiện bản thân có tình cảm khác thường với Du Vụ, anh cố gắng kiềm chế bản thân, giống như khi còn bé ở cô nhi viện anh chưa bao giờ mơ mộng đến xe ô tô bốn bánh hay Transformers.
Mặc dù trong lòng anh rất thích nhưng anh có thể khống chế rất tốt dục vọng của mình. Anh có ý chí mạnh mẽ mà người bình thường không thể tưởng tượng được, anh có thể đủ tàn nhẫn với bản thân.
Tuy nhiên, Du Vụ hoàn toàn không phải là xe ô tô bốn bánh hay Transformers. Cậu rõ ràng là người, cậu sinh động, có lúc táo bạo, có lúc quyến rũ. Cậu sống bừa bãi tự do, vô âu vô lo. Khi cậu cười sẽ giống một đứa trẻ hồn nhiên vô tư, khi cậu chau mày lại khiến người khác không khỏi lo lắng…
Một cách vô thức, mỗi một hành động của Du Vụ đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Khuất Hàn. Anh chưa từng say mê đến thế. Anh ngây ngô bối rối giống như tất cả những thiếu niên mới nếm trải tình yêu, không biết phải làm sao.
Không ai biết, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của anh che giấu biết bao tình cảm cuộn trào mãnh liệt sắp ào ạt vỡ tung.
Chuyện tình yêu bi thảm của Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý khiến Khuất Hàn bỗng nhiên tỉnh táo lại từ giấc mơ rực rỡ sắc màu. Anh bắt đầu cố tình xa lánh Du Vụ, anh nghĩ, nhân lúc lớp giấy còn chưa bị chọc thủng, thừa dịp tất cả còn kịp cứu vãn thì cứ thế đi.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, hàng ngày đều nhìn thấy cậu là đủ rồi. Ước mơ của cậu, anh sẽ cùng cậu thực hiện.
Không hi vọng thì sẽ không thất vọng, không bắt đầu thì sẽ không kết thúc.
Đáng tiếc có rất nhiều chuyện không phải anh muốn khống chế là có thể khống chế.
Ngày ngày ở dưới cùng một mái nhà, cùng nhau ăn uống, cùng nhau quay phim, cùng tham gia chương trình truyền hình, cùng nhau ca hát… càng ngày Khuất Hàn càng hiểu Du Vụ.
Anh biết loại thuốc lá nào Du Vụ thích hút nhất. Cậu thích ăn cay không thích ăn chua. Lúc tâm trạng vô cùng tốt hoặc vô cùng tệ cậu sẽ điên cuồng ăn đồ ngọt. Trang phục cậu thích mặc nhất là áo sơ mi và quần jean giản đơn. Màu sắc yêu thích nhất là màu đỏ, việc thích làm nhất lúc rảnh rỗi là nằm trên giường vừa nghe nhạc vừa đọc truyện tranh. Cậu thích sưu tập kính đen và phù hiệu. Đội bóng rổ yêu thích là Lakers, tay vượt bóng bàn mà cậu thích nhất là Lộ Cảnh Phi… Lúc căng thẳng Du Vụ có thói quen đùa giỡn ngón tay phải của cậu, lúc không vui có thể im lặng cả ngày, đối với người thân thiết thì ăn nói thoải mái, nhưng nói năng rất lịch sự với người không quen…
Bất kể Du Vụ tốt hay xấu, hiểu rõ thêm một chút, trái tim của Khuất Hàn lại rung động thêm một chút.
Giống như người nghiện ma túy vất vả lắm mới cai nghiện thành công cuối cùng vô tình giẫm lên vết xe đổ mà nghiện trở lại, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, rơi vào vực thẳm sâu hun hút.
Nhiều lần giằng co, xoắn xuýt hơn nửa năm.
Khuất Hàn đã có một quãng thời gian rất khó khăn.
Một buổi tối, có một người lơ lãng ngồi trên sofa xem TV, Du Vụ mở cửa tiến vào thấy anh thì giật mình một cái, khẽ cười nói, ”Cậu đang ở nhà à.”
Nhà…
Nhìn cậu, trái tim Khuất Hàn không hiểu sao tràn đầy chua xót, còn có một chút yên tâm và vui mừng, cậu vẫn đang ở bên cạnh anh…
Anh bỗng nhiên không muốn nghĩ gì nữa, không thèm quan tâm đến tương lai hay mơ ước, anh thầm nghĩ muốn cùng Du Vụ bên nhau. Cho dù kết quả là hủy diệt, anh cũng không quan tâm.
Nếu như muốn hủy diệt, vậy hãy hủy diệt đi.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng không còn sợ nữa.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ che chở phía trước Du Vụ.
Chỉ cần họ ở bên nhau.
Tuy nhiên, anh tỉnh ngộ hình như hơi muộn.
Buổi tối bị Du Vụ hiểu lầm anh đang mộng du, nghe được Du Vụ thì thào nói câu nói kia, Khuất Hàn xác định cậu vẫn còn quan tâm đến anh, nhưng anh cũng biết điều đó không có nghĩa cậu sẽ lựa chọn ở bên anh cho dù cậu vẫn còn thích anh… Tình cảm của Du Vụ dành cho Khuất Hàn đã bị mài mòn bởi sự lạnh lùng và xa cách của anh.
Có lẽ kỹ thuật hôn của Tô Trạch Vũ vẫn tốt hơn một chút…
Sau nụ hôn cuồng say, câu nói Du Vụ vô tình thốt ra đó giống như một lời nguyền, vang vọng cả ngày trong đầu Khuất Hàn, từng lần từng lần một, khiến đầu óc Khuất Hàn muốn vỡ tung.
Họ đã hôn nhau lúc nào?
Hôn nhiều hay ít?
Bây giờ quan hệ của họ đến mức nào rồi?
Khuất Hàn không muốn đoán những vấn đề này nhưng anh lại không thể ngừng lại, anh cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống nổi.
Một ngày một đêm quay phim, thân thể mệt mỏi và áp lực tinh thần, Khuất Hàn có chút không chống đỡ nổi. Buổi tối anh trở về biệt thự, tắm rửa qua loa rồi nặng nề ngủ thẳng đến ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc đánh răng, người và đầu anh có chút bồng bềnh lơ lửng, trong lòng anh vẫn rối loạn.
Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh đều ra ngoài, biệt thự chỉ có Du Vụ và Tô Trạch Vũ. Họ ngồi trên sàn nhà cùng nhau chơi game, nhảy audition, chơi hiomi block, lăn lóc trên sàn mà cười ha ha.
Lúc ăn tối, Du Vụ và Tô Trạch Vũ vừa ăn cơm vừa cười nói, nói đến hưng phấn, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ đánh đánh vô cùng thân mật. Du Vụ ngồi đối diện Khuất Hàn vẫn như thường ngày, khách sáo xa cách, tựa như buổi tối hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Khuất Hàn yên lặng ăn cơm, trái tim khó chịu kinh khủng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạc Hà Đen
Chương 36
Chương 36