Trần Lâm hôm nay mặc một chiếc áo khoác đơn sắc màu lam không kéo khóa, có thể tinh tường nhìn thấy bên trong là một chiếc t-shirt trắng in hình chữ A, hoặc cũng có thể là một chiếc sơ mi. Bên dưới là quần bò lam đậm màu hơn áo khoác ở trên, chân mang giày thể thao trắng. Dả dạng như vậy, nhìn thế nào cũng chỉ nghĩ là sinh viên, nhưng lại là chủ cửa hàng? Tống Đình Phàm quan sát, trong lòng âm thầm đánh giá
Bất quá hắn vẫn chấp nhận đề xuất của Trần Lâm. Vì thế Trần Lâm mang đôi mắt kính tính toán sẽ đưa Ngô Quang Minh cho Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm nhận lấy, nói: “Cảm ơn, giữa trưa tôi sẽ mang trả”. Kì thật giọng điệu Tống Đình Phàm như vậy, nghe thế nào cũng sẽ cảm thấy người nói có tư thái rất cao, thậm chí như là hiển nhiên không chút khách khí. Bản thân hắn cũng nhận thấy như vậy
Nhưng Trần Lâm nghe được trong lòng lại nảy lên, nhìn kĩ cách ăn mặt của người đối diện, tuy rằng khuôn mặt người kia có chút lo lắng, nhưng vô luận thế nào, những phục trang trên người đều toát lên phong thái đắt tiền. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến sắc mặt, Trần Lâm cúi đầu cười nhẹ: “Không cần cảm ơn, anh đã rất gấp, vẫn là mau đi đi”
Tống Đình Phàm xoay người, lúc rời đi trong đầu còn hiện lên nụ cười cuối cùng của Trần Lâm, kì thật nụ cười niềm nở kia không có gì không ổn, cũng không có gì quái dị, nhưng vẫn làm cho người ta, nói thế nào nhỉ, hẳn là thực thoải mái đi. Nụ cười như vậy không thể làm người khác không tin tưởng, cậu ấy thật sự đã nói không cần cảm ơn, thậm chí còn xem đó là một việc vui vẻ. Ha hả, Tống Đình Phàm lắc đầu, tự giễu mình chỉ vì một nụ cười không nghi ngại mà suy nghĩ nhiều như vậy
Trở về công ty, xem như vẫn kịp giờ, hắn vội vàng vào phòng họp, mang mắt kính lên. Khi Lưu Tâm nhìn thấy đôi kính mắt, lòng nàng buồn bực khi nào lão bản lại đeo đôi kính, hơn nữa là kiểu dáng, ân, hình dung như thế nào cho đúng, đúng rồi, rõ ràng là đôi mắt kính đầy trẻ trung phá cách
Tuy rằng bất ngờ một chút, nàng cũng khôi phục bình thường rất nhanh, bởi vì lão bản đã bắt đầu họp bàn, nàng sao dám phân tâm?
Cuối cùng, lúc 11h30, hợp đồng được kí kết, một ít chi tiết cũng đã thỏa thuận xong. Tống Đình Phàm có nhã ý mời đối tác đi ăn trưa, nhưng đối phương nói còn phải lên máy bay, không có thời gian dùng cơm trưa. Nghe thế Tống Đình Phàm liền biết thời biết thế, sửa miệng nói vậy hợp tác thành công, lần sau lại tụ tập. Song phương bắt tay xem như kết thúc bữa kí kết
Khi Tống Đình Phàm quay về văn phòng, hắn liền đem mắt kính bỏ xuống. Cầm đôi kính trong tay, suy nghĩ lại hướng về người trong tiệm kính kia, khóe miệng nhếch lên một chút, xem ra tâm tình hắn không tồi, đã không còn cảm giác buồn bực như khi nãy
Bên kia. Tống Đình Phàm vừa cầm mắt kính rời đi, cửa hàng của Trần Lâm như muốn nổ tung, các cô bán hàng không ngừng truy xét ông chủ của họ. “Ông chủ, anh làm sao biết người kia cần kính gấp?”, “Ông chủ, anh tin hắn sẽ trả lại kính sao?”, “Ông chủ, anh quen người đó sao?”. Khi vấn đề được nói ra, người nghe lại một trận đổ mồ hôi lạnh. Kim Tinh quát với cô bán hàng tên Đông Đảo vừa mới hỏi xong: “Đông Đảo, cô ngu ngốc a, ông chủ biết hắn thì sao lại gọi hắn là Tiên sinh? Nếu quen biết người kia nhìn thấy ông chủ tại sao không có phản ứng gì?“. Mọi người gật đầu phụ họa, tỏ vẻ Kim Tinh nói rất đúng, còn Đông Đảo thì quá ngu ngốc
– “Người ta chỉ mới hỏi như vậy thôi, tại sao đã liền nói ngu ngốc….”. Đông Đảo cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm một câu. Kim Tinh liếc nàng một cái, xem như đã hoàn toàn hết nói nổi với nàng
– “Mọi người nhìn anh ta mở miệng đã cần một cặp mắt kính, căn bản không quan tâm đến quy trình mua một đôi kiếng cận, tất nhiên anh ta cũng khẳng định mình cần gấp một đôi kính chứ không định mua để mang lâu dài. Hơn nữa nhìn trang phục có thể khẳng định anh ta là công chức, có thể đang làm việc trong các công ty gần đây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta chắc chắn sẽ mang kính đến trả”. Trần Lâm cười, giải thích vấn đề mình vừa nhìn thấy
Cậu cũng không mang việc chính mình biết Tống Đình Phàm ăn vận một thân hàng hiệu nói ra, cậu cho rằng đó chỉ là cảm giác chủ quan, hơn nữa cũng chỉ là một loại cảm giác, dù sao bằng thị lực 1.0 của cậu như hiện giờ cũng không thể nhìn ra nhãn hiệu quần áo. Trần Lâm chính là người như vậy, với những vấn đề không chắc chắn cậu không bao giờ nói ra
– “Ông chủ thật là lợi hại nga, tôi rất thích anh nga, rất thích….”. Đông Đảo vừa rồi ngu ngốc lại bắt đầu háo sắc. Nhiều người tức giận che miệng nàng lại, không cho nàng nói ra tiếng. Trần Lâm nhìn thấy, cười cười: “Đừng náo loạn nữa, mau chóng chạy về quầy của mình dọn dẹp một chút, kiểm kê kiểm kê, lập tức có người đến kiểm tra”. Nói xong liền đi vào trong cửa hàng tiếp tục công việc đang dang dở
Sau khi ông chủ rời khỏi, Kim Tinh liền thuyết giáo với Đông Đảo háo sắc: “Please cô, về sau có thích trai đẹp cũng không cần thẳng thắn phát biểu ý kiến như vậy được không?! Ông chủ chịu được, nhưng chúng tôi chịu không nổi a!”. Nhìn Đông Đảo vẫn đang mê li với phân tích vừa rồi của ông chủ là biết nàng không đem những lời Kim Tinh vừa nói đặt vào trong tai. Kim Tinh bất đắc dĩ chỉ có thể kéo Đông Đảo trở lại quầy các nàng đang phụ trách bán hàng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 5
Chương 5