DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 10

Sau khi Hiệp Miêu chính thức dọn đến cùng Lăng Hải Phong ở chung không bao lâu, Hiệp Miêu phát hiện Lăng Hải Phong lại bắt đầu về trễ. Hai người cùng làm chung một công ty, Hiệp Miêu rất dễ dàng biết Lăng Hải Phong gần đây không có việc gì bận, cũng không có tiệc xã giao nào cần tham gia, điều này khiến Hiệp Miêu cảm thấy thực không vui.

Hiệp Miêu không thích cảm giác ghen, cậu đã từng nghĩ đến việc sẽ theo dõi xem rốt cuộc là lhp đang làm cái quỷ gì nhưng mà cũng rất do dự, nghĩ rằng đây chẳng những là không tin đối phương mà một khi bị phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cũng cả hai.

Mỗi khi Lăng Hải Phong về trễ thương mang về một ít điểm tâm, đồ ăn vặt cho Hiệp Miêu, chuyện này càng làm cho Hiệp Miêu cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy đó là đền bù cho cậu, những người có kẻ thứ ba thường luôn có những hành động như vậy.

Hôm nay, Lăng Hải Phong đến tiệm trang sức lấy nhẫn mà mình đặt, trong lòng có chút mong đợi mà hứng phất không thôi, cứ nghĩ sau khi anh cũng Hiệp Miêu chính thức ở chung anh sẽ tặng vật mang tính “hữu hình” này cho Hiệp Miêu thì con mèo luôn không có cảm giác an toàn kia sau khi đeo vào hẳn sẽ rất vui vẻ.

Đến tối, Lăng Hải Phong tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối, Hiệp Miêu tựa vào cửa phòng bếp nhìn đồng tác của Lăng Hải Phong. Sáng nay, cậu mới gặp anh ở công ty, khi đó Lăng Hải Phong mặc một bộ vest màu xám bạc, phong độ ngời ngời, khí vũ bất phàm, dáng người cao lớn của anh đi ngang qua hành lang, kéo theo một cơn gió vô hình cùng khí phách cường đại khiến người ta lâm vào mê đắm. Hiện tại anh thay một chiếc T-shirt mặc ở nhà, đeo tạp đề Hiệp Miêu mua, tay cắt thái liên tục vô cùng thuần thục, nam nhân có thể lên phòng khách xuống phòng khách này khiến Hiệp Miêu vừa yêu, lại sợ.

Phát hiện Hiệp Miêu đứng ở cửa, Lăng Hải Phong quay đầu lại cười với cậu, nụ cười ôn nhu khiến hai mắt Hiệp Miêu có chút cay. Cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, cậu sợ hãi, sợ Lăng Hải Phong có phải rằng đã thật sự làm việc gì đó không muốn cho cậu biết, mới có thể cố ý biểu hiện cho cậu vui vẻ.

“Anh hình như rất biết nấu ăn.” nhìn tư thế nấu nướng của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu nói.

“Lúc nhỏ hay làm, cũng biết một chút. Hiện tại có phải vẫn làm rất tốt không? “

“Ừh, có thể làm đầu bếp được luôn.”

Biết Hiệp Miêu thích ăn cá, cũng thích ăn thịt, Lăng Hải Phong dùng lò vi ba nướng cá thu đao (*), lại chiến thịt gà, làm thêm một chút đồ ăn nhẹ, canh hải sản cũng salad rau, nhìn đồ ăn đủ loại trên bàn, trong lòng lại có tâm sự, Hiệp Miêu cũng không có chút khẩu vị nào.

“Ăn ngon không? Không phải em rất thích ăn cá thu đao sao?” phát hiện Hiệp Miêu ăn không nhiều lắm, Lăng Hải Phong hỏi.

“Uhm, ngon.”

Nhận ra Hiệp Miêu có tâm sự, Lăng Hải Phong không khỏi lo lắng, muốn nói cho rõ ràng.

Ăn xong cơm tối, hai người ôm nhau ngồi trên sô pha, Lăng Hải Phong để Hiệp Miêu ngồi trên đùi mình, sau đó nâng cái cằm sắp đụng đất của Hiệp Miêu lên, dịu dàng hỏi: “A Miêu, sao vậy? Hả? Nói anh biết.”

Hiệp Miêu mím môi không hé răng.

“Gần đây anh không để ý đến em sao?”

“Uhm.”

Nghe câu trả lời mang chút giận dỗi như thế, Lăng Hải Phong liền hiểu, anh cười cười: “Gần đây có chút việc. Về sau là tốt hơn thôi.”

Hiệp Miêu trừng mắt, liếc Lăng Hải Phong một cái: “Em sao lại nghe được giám đốc Lăng gần đây công việc không nhiều lắm.”

“Gì, em lại đến tìm trợ lý của anh?” Lăng Hải Phong cười nói, trong giọng nói mang theo chút ý tứ vui đùa.

Hiệp Miêu quay mặt đi chỗ khác không thèm nói, cục cựa trong lòng Lăng Hải Phong muốn đứng lên: “Sao hả? Anh đi tìm người khác thì được nhưng lại không cho em đi tìm trợ lý của anh sao? “

“Anh không có đi tìm người khác mà! Gần đây anh làm cái gì không phải đều có nói cho em biết sao?”

“Hừ, đừng hòng giả đò nữa, người mỗi ngày đều về trễ còn dám nói không có đi tìm người khác!”

Lăng Hải Phong cười khổ, thì ra mèo con là vì chuyện này mà cáu kỉnh: “Bởi vì có chút việc cho nên mới về trễ.”

“Ha, tự mình thừa nhận rồi chứ gì. Còn dám nói không phải hẹn hò!” Hiệp Miêu rốt cục cũng nhảy hẳn từ trong lòng Lăng Hải Phong lên, đứng thẳng người nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong.

“Anh……” Lăng Hải Phong lộ ra thần sắc ngượng ngùng.

“Anh chột dạ rồi chứ gì!.”

“Anh chỉ là……”

“Anh đã muốn có em, còn muốn muốn thế nào? Nếu cảm thấy em không tốt, có thể đi tìm người khác, nhưng anh bắt cá hai tay thì không được. Nếu để em biết anh dám lăng nhăng, em, hừ, vậy anh chết chắc rồi!” Hiệp Miêu uy hiếp, hét to.

Lăng Hải Phong đưa tay xoa huyệt thái dương: “Trời ạ! Em lại nghĩ đi đâu rồi.”

“Còn dám nói không có, vậy anh về trễ là thế nào? Gần đây còn đều xuống bếp nấu ăn, nói là muốn nấu đồ ăn ngon cho em ăn, chẳng lẽ không phải là anh chột dạ muốn đền bù cho em à? Hừ! Nếu thật sự là như vậy, anh muốn xuống bếp còn không đủ, nói không chừng còn mua lễ vật tặng tem, tỉ như trang sức này nọ, có phải như vậy hay không?”

Lăng Hải Phong nghĩ đến chiếc nhẫn nằm trong túi áo, anh không khỏi lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Em a……”

“Em……” Hiệp Miêu cảm thấy uất ức vô cùng.

Nhìn biểu hiện không cam lòng của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong đứng lên đi về phía thư phòng, Hiệp Miêu giống như mèo con theo chân chủ nhân đi phía sau Lăng Hải Phong, nhìn động tác của anh.

Lấy ra phiếu đăng kí từ ttr hộc bàn, Lăng Hải Phong đưa cho Hiệp Miêu: “Em xem đi! Đây là lý do anh về trễ.”

“Lớp học nấu ăn?” Hiệp Miêu cầm tấm giấy kia, kinh ngạc đọc ra, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Lăng Hải Phong: “Anh……anh đi báo danh học nấu ăn?”

“Đúng vậy!” Lăng Hải Phong đưa tay vuốt tóc Hiệp Miêu, hiện tại biểu tình của Hiệp Miêu đã hoàn toàn thay đổi, cảm động cùng vui sướng đều có.

“Biết em thích ăn cá nhưng mà anh không biết nấu nhiều món, mấy món cá mà không nấu đúng cách sẽ rất khó ăn, còn có mùi, cho nên anh liền thừa lúc công ty không có nhiều việc lắm mà đi đăng kí học nấu ăn. Nha! Hôm nay, mấy món em ăn chính là thành quả đó. Chỉ là thời gian cũng không nhiều, học chỉ được đến mức này thôi, bất quá anh cũng cảm thấy là đủ rồi, em thấy thế……”

Không đợi Lăng Hải Phong nói xong, Hiệp Miêu liền nhào đến ôm lấy anh.

Ôm lấy eo Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong đặt cằm lên đầu cậu, cười nó: “Tên nhóc nhạy cảm này, em sũy nghĩ cũng nhiều thật, anh có em là đủ rồi, em cũng không phải không biết anh, anh không phải là người tham lam.”

Hiệp Miêu không nói gì, vặn vẹo cọ tới cọ lui trong lòng Lăng Hải Phong, y hệt con mèo nhỏ thích làm nũng.

Một lần nữa ôm Hiệp Miêu ngồi xuống ghế, Lăng Hải Phong vừa cười nói: “Em đó, mấy lời em nói khi nãy có một phần là đoán đúng rồi, ngoài trừ nấy đồ ăn ngon cho em, anh cũng mua trang sức nữa. Haha, cái này không phải là đền bù đâu, là lễ vật.”

Hiệp Miêu đỏ mặt, cậu biết mình đã trách lầm Lăng Hải Phong, nhưng lại không muốn thừa nhận, xoay người, cậu cắn một cái lên vai Lăng Hải Phong: “Ai kêu anh cứ thích thần thần bí bí như vậy làm gì, em hiểu lầm cũng tại anh hại, là trách nhiệm của anh.”

“Là anh, là anh.” Lăng Hải Phong cười nhẹ nhận lấy hết những lời Hiệp Miêu trách.

Lấy ra hộp nhung đựng nhẫn, Lăng Hải Phong đặt nó vào tay Hiệp Miêu: “Mở ra xem thử đi.”

Khi hai chiếc nhẫn màu bạc rơi vào tay Hiệp Miêu, cậu liền ngây ra.

Lăng Hải Phong nâng mặt Hiệp Miêu lên, nhìn đôi mắt to màu hổ phách của cậu: “Này ý là…… chúng ta là người một nhà, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, thành tâm yêu em, trân trọng em, được không?” nói xong, Lăng Hải Phong dựa người qua, hôn nhẹ lên hai má và môi của Hiệp Miêu.

Hiệp Miêu nắm chặt tay, gắt gao siết lấy đôi nhẫn, ngã người vào lòng Lăng Hải Phong, cảm động đến không nói được thành lời.

“Chuyện của chúng ta, anh đã đề cập với mẹ, mẹ đã biết rồi. Muốn mẹ chấp nhận em, vẫn cần một thời gian nhưng anh có thể xác định mẹ sẽ không phản đối, anh cũng sẽ cố gắng trao đổi với mẹ, nói với mẹ những điểm tốt của em, chờ khi mẹ bình tĩnh anh sẽ dẫn em đi gặp mẹ.”

“Em sợ bác ấy sẽ ghét em, em có cái gì mà tốt chứ……” Hiệp Miêu đem mặt vùi vào lòng Lăng Hải Phong, thì thào nói.

“Anh thích em, mẹ cũng sẽ thích em, em rất đáng yêu.”

“Em có rất nhiều khuyết điểm, tính tình em không tốt, tính cách cũng không tốt, em……”

“Anh thích như vậy. Yêu một người thì phải thương toàn bộ mọi thứ của người đó, khuyết điểm của em anh cũng yêu.”

Sau khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, Hiệp Miêu hoàn toàn an tâm, cậu nhận nhẫn, xỏ vào một sợi dây chuyền đeo trên cổ.

Lăng Hải Phong rất ngang nhiên mà đeo nhẫn trên tay.

“Trong công ty nhất định sẽ có một trận tinh phong huyết vũ rồi.”

Nhìn biểu tình khoa trương của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong quả thật rất muốn cười, gõ đầu Hiệp Miêu, nói: “Làm gì đến nỗi như vậy.”

“Độ hot của anh rất cao đó, nằm trong hội những người đàn ông độc thân vàng, em thấy trong vòng nửa năm tới nhân viên nữ trong công ty đều có đề tài để tám rồi.”

“Theo anh được biết độ hot của em cũng không tồi đấy!” Lăng Hải Phong nheo nhìn Hiệp Miêu, làm cho Hiệp Miêu bắt đầu cảnh giác, tránh qua một bên.

“Đừng có mãi đi tìm trợ lý của anh, có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi anh là được. ” Lăng Hải Phong nửa đùa nửa cảnh cáo nói.

“Em mới không có.” Hiệp Miêu phồng miệng nói.

Lăng Hải Phong đặt tay lên cổ Hiệp Miêu, nhẹ nhàng véo một chút: “Còn dám nói không có.”

“Mọi người đều thích anh, đàn ông độc thân vàng nha!”

Lăng Hải Phong lơ đễnh: “Quản lí cao cấp mà thôi, không có gì. Nếu muốn nói đến chuyện này, anh cảm thấy Nhược Hàn hẳn là càng được hoan nghênh.”

Hiệp Miêu lắc đầu: “Vị trí của hắn rất cao, gia thế lại lớn, hắn rất xa vời, anh thì khác, mục tiêu ngay tại trước mắt, có vẻ dễ theo hơn.”

“Theo? Em có từng theo anh sao?” Lăng Hải Phong hỏi.

“Có nha! Em luôn đi theo phía sau anh, anh không có nhìn thấy.” Hiệp Miêu lập tức trả lời.

“Mèo con hư hỏng này.”

Sau khi nhân viên BASA phát hiện có một chiếc nhẫn yên vị trên ngón áp út của giám đốc, cả tòa nhà liền có một cuộc thảo luận lớn nhất từ trước đến nay, mỗi một tầng lầu, mỗi một ban đều thấy có người đang thì thầm bàn chuyện này, mọi người đều đoán xem Lăng Hải Phong rốt cuộc là rơi vào tay ai.

Hiệp Miêu trong những lúc nhàn tản cũng nghe được mấy lời đồn của đồng nghiệp, tuy rằng cậu biết rõ từ đầu đến đuôi mọi chuyện, cũng chính là đương sự luôn, thậm chí cậu còn miễn cưỡng bản thân tỏ thái độ bàng quan trước những lời phỏng đoán của mọi người nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái, nhất là mấy chuyện nhảm phi thường tào lao xung quanh.

Hiệp Miêu bắt đầu suy nghĩ có nên đổi công ty hay không, trừ bỏ vấn đề cậu luôn do dự là giữa cậu và Lăng Hải Phong có xứng hay không, hiện tại nếu chuyện tình cảm này được công khai, đồng nghiệp sẽ dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn cậu, những chuyện này đều là chuyện Hiệp Miêu không muốn xảy ra nhất.

Công bằng mà nói, BASA là một tập thể phi thường tốt, Hiệp Miêu ở đây làm việc gần một năm, những thứ học được đem lại cho cậu rất nhiều ưu thế, cho dù là kỹ năng nghiệp vụ hay kinh nghiệm hoạt động đều là tiến bộ rõ rệt, hơn nữa BASA là một nơi hoàn hảo để định hướng công tác lâu dài, muốn bỏ đi công việc tốt như vậy cần hạ một quyết tâm rất lớn nhưng mà cậu vẫn đẻ ý đến ánh mắt của người khác, cho nên quyết định phải rời khỏi.

Vì thế Hiệp Miêu bắt đầu lặng lẽ bắt tay vào xem xét các bản tin tuyển nhân viên trên mạng, gửi lý lịch, nhưng mà đi đến mấy công ty phỏng phấn xong, điều kiện đưa ra đều kém hơn BASA rất nhiều, kết quả không vừa lòng lắm nhưng Hiệp Miêu đã chắc chắn chủ ý đổi công ty nên vẫn tiếp tục đi phỏng vấn, cũng định sau khi tìm được việc sẽ nói với Lăng Hải Phong.

Tối cuối tuần, Hiệp Miêu tắm xong trở lại phòng ngủ, đợi một hồi cũng không thấy Lăng Hải vào, cậu xỏ dép lê đi tìm anh.

Lăng Hải Phong còn ở trong phòng làm việc, đang nhìn máy tính.

Hiệp Miêu biết BASA không có phân biệt thời gian tịnh vượng cũng như thời gian ế ẩm, chỉ có bận với bận hơn mà thôi, nhưng nghĩ đến chuyện mình không thể chia sẻ cùng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu càng cảm thấy ảo não, nếu cậu có khả năng thì tốt rồi, bất quá cậu biết Lăng Hải Phong cần chính là cậu ở bên cạnh bầu bạn, cần cậu cho anh nhiều sự an ủi hơn.

Hiệp Miêu đi qua dựa vào vai Lăng Hải Phong, hỏi: “Ngày mai phải họp sao?”

Lăng Hải Phong không quay lại, anh vỗ vỗ vào tay Hiệp Miêu đang khoát lên vai mình: “Không có.”

“Vậy sao còn xem công văn đến trễ như vậy chứ!”

“Một chút nữa là xong rồi.” Lăng Hải Phong nói xong, nghĩ nghĩ, “À? Gần đây sao em không có đi tìm trợ lý của anh tán chuyện vậy?”

Hiệp Miêu mếu máo: “Chị ấy ấy! Chính là bận cũng mọi người bàn tán đoán chuyện, xem aanh rốt cuộc là rơi vào tay ai, vì sao trước đây một chút dấu hiệu cũng không có. Nếu em đến, bị chị ấy kéo vào thảo luận, em chịu sao nổi.”

Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Con bé đó thật là……”

“Nghe nói phía trên cũng đều gọi điện đến tổng công ty rồi, New York, Paris, Milan đều có đồng nghiệp biết việc này, sức ảnh hưởng của anh đúng là lớn đó.”

Lăng Hải Phong ấn ấn thái dương: “Khụ, những người đó, có tinh lực như vậy không bằng suy nghĩ thêm nhiều cách thức kinh doanh cho quý tiếp theo còn hay hơn.”

“Không có ai có thể tra ra được” lúc Hiệp Miêu nói rất là an tâm, cậu không muốn bị người khác biết chuyện của cậu cùng Lăng Hải Phong, đây là chuyện của hai người, là bí mật của riêng hai người họ.

“Yên tâm, phía trên cũng hỏi thăm không được, nếu còn lung tun, Nhược Hàn sẽ cảnh cáo bọn họ.”

“Cái gì?” Hiệp Miêu kêu lên.

Lăng Hải Phong thu hồi ánh mắt vẫn đang nhìn màn hình máy tính, quay đầu lại nhìn Hiệp Miêu: “Chuyện của chúng ta, anh đã nói cho Nhược Hàn, anh không nói em là ai chỉ nói chúng ta rất sớm trước kia đã quen nhau, hơn nữa cũng có nói em đang làm việc trong công ty. Bất quá Nhược Hàn không có nhiều chuyện, em yên tâm, anh nói cho hắn là vì hắn là bạn của anh, chuyện cả đời của anh đương nhiên cũng phải thông báo cho hắn một tiếng.”

Hiệp Miêu nghe xong, cũng không để ý, Lý Nhược Hàn với cậu mà nói là rất xa vời, Hiệp Miêu để ý là để ý chuyện trước mắt, cậu cau mày nói: “Nếu em không phải cấp dưới của anh, không cũng một công ty với anh thì tốt rồi, có lẽ anh cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy.”

Lăng Hải Phong nựng cằm Hiệp Miêu: “Nói gì vậy, nếu chúng ta không cùng một công ty, anh vốn không có cơ hội gặp lại em, anh cũng không có cơ hội được bên em như vây giờ. Em yên tâm, chuyện em không hy vọng phát sinh anh đều biết, anh sẽ không để nó phát sinh, anh sẽ bảo vệ em.”

Nghe được lời hứa của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu vùi người thật sâu vào lòng anh, đầu đặt trước ngực Lăng Hải Phong nghe tiếng tim anh đập, thân thể theo bản năng vặn vẹo ma sát, làm như vậy được một lúc, Hiệp Miêu cảm giác hai tay Lăng Hải Phong ôm eo cậu càng ngày càng chặt, chặt đến hô hấp có chút khó khăn, Hiệp Miêu bất mãn ngẩng đầu, khi cậu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lăng Hải Phong, ánh mắt đối phương ẽo ràng toát ra tình ý nồng đậm khiến Hiệp Miêu vội vàng cúi đầu.

Ôm lấy người tình nhỏ đang muốn nhảy từ chân mình xuống muốn đào tẩu, Lăng Hải Phong ở Hiệp Miêu bên tai hỏi: “Muốn chạy rồi à?”

“Em mới không có.”

“Không có, vậy ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”

Đôi mắt to của Hiệp Miêu hiện lên một tia sáng, cậu cắn môi, ôm cổ Lăng Hải Phong, nhếch miệng, căn lên cổ anh một cái, khiến cho người kia ghẽ kêu: “A, em nhẹ một chút.”

“Cắn anh, cắn cho anh chết luôn, tới thứ hai cho toàn bộ công ty, còn có toàn bộ khách hàng của công ty đều nhìn thấy.”

“Đồ mèo con hư hỏng em đó.”

Hiệp Miêu lớn mật trực tiếp đưa tay cở bỏ nút áo sơ mi của Lăng Hải Phong, Lăng Hải Phong ôm eo Hiệp Miêu, nhìn động tác của người yêu.

Hiệp Miêu nhếch mắt liếc Lăng Hải Phong một cái, đơn giản trực tiếp đưa tay vào trong quần lót của Lăng Hải Phong, bắt đầu nhẹ nhàng cao thấp ma sát lên bộ phận đang mềm nhũn, sau đó phi thường gia tăng tốc độ khiến nó càng có cảm xúc, càng ngày càng nóng và cứng lên, Hiệp Miêu vì thế cảm thấy có vài phần đắc ý.

Vừa nhiệt tình cùng Lăng Hải Phong hôn môi, Hiệp Miêu vừa tiếp tục động tác trên tay.

Hai người đều đã rất quen thuộc thân thể của đối thượng, cũng biết đối phương muốn cái gì.

“Được rồi, đừng nhúc nhích, em ngồi lên đi!” môi Lăng Hải Phong dán vào lỗ tai Hiệp Miêu, thổi hơi nhẹ nhàng nói. Hiệp Miêu cảm thấy từng dòng điện truyền thẳng vào bụng dưới, mỗi lúc như thế này, chất giọng tuyệt vời của Lăng Hải Phong sẽ trở thành chất kích thích tình thú, khiến cho trái tim của Hiệp Miêu đập nhanh không ngừng.

Cảm giác ngón tay đang khơi mở ** khiến Hiệp Miêu thấy không thoải mái, nhưng nếu không làm như vậy liền không thể tiếp tục, Hiệp Miêu cắn răng chịu, cảm giác đau cùng ngứa hòa cùng một chỗ rất kì lạ, nhưng thân thể cậu rất rõ ràng, chỉ cần nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ được nếm trải tư vị ngọt ngào.

Hiệp Miêu nâng lên thắt lưng chậm rãi ngồi xuống,** bị thứ nóng rắn kia banh ra, sau cảm giác áp bách khi bị xỏ xuyên qua qua đi, khoái cảm cơ hồ khiến người khác tê dại liền nhanh chóng lan tỏ toàn thân. Cùng hòa theo tiết tấu luật động của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu chủ động xoay eo, hai người ôm chặt lấy thân thể của đối phương, môi gống như tự động hấp cùng một chỗ, bắt thăm dò mùi vị của đối phương.

Tiết tấu luật động càng ngày càng mãnh liệt, khoái cảm khiến cho Hiệp Miêu hoảng hốt, cậu ôm sát lấy cổ Lăng Hải Phong, Lăng Hải Phong buông một tay đang ôm eo Hiệp Miêu đi an ủi ** của Hiệp Miêu, rất nhanh, khoái cảm từ cả hai phía làm cho Hiệp Miêu cảm giác giống như bị cuốn vào sóng biển không ngừng dập dìu, quay cuồng.

Theo một tiếng rên nhẹ cùng nụ hôn mang theo hương vị ngọt ngào, Hiệp Miêu để cho Lăng Hải Phong đạt đến cực cảnh, sau đó chính cậu cũng tiến đến vô hạn của hạnh phúc……

Sau khi làm xong, Hiệp Miêu được Lăng Hải Phong ôm vào phòng tắm để vệ sinh thân thể, lại được ôm ra đặt lên giường.

Hiệp Miêu mặc vào đồ ngủ êm ái, sữa tắm hiện tại của bọn họ là mùi trà xanh, cậu ngửi được mùi hương vờn trụ xung quanh mình, trong mơ hồ giống như vẫn còn đang được Lăng Hải Phong ôm.

Ngủ một lát, Hiệp Miêu tỉnh, cậu phát hiện Lăng Hải Phong không ở bên người liền lập tức xuống giường đi tìm, lại nhìn đến Lăng Hải Phong còn đang ở trong phòng làm việc.

Thấy Lăng Hải Phong như vậy, trong lòng Hiệp Miêu có một tia áy náy, nghĩ là nhất định vừa rồi cậu làm gián đoạn công việc của anh, đến nỗi trễ thế này anh vẫn phải vất vả như vậy.

Lặng lẽ đi qua đi, Hiệp Miêu ngồi xổm cạnh chân Lăng Hải Phong, ngẩng mặt nhìn anh.

Lăng Hải Phong nhận thấy được Hiệp Miêu đến đây, anh cúi đầu nhìn cậu: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em có phải là rất tùy hứng không?” Hiệp Miêu nâng tay đặt lên đùi Lăng Hải Phong.

Lăng Hải Phong đưa tay sờ sờ tóc Hiệp Miêu: “Không phải, là anh không tốt, anh bỏ mặc em, đừng giận anh, đợi xong lần này, anh sẽ an bài ngày nghỉ, chúng ta đi nghỉ phép.”

Hiệp Miêu nghe được lời Lăng Hải Phong nói, trong lòng rất cảm động, lại ngượng ngùng biểu đạt, cậu cầm tay Lăng Hải Phong, đặt lên mặt mình: “Không sao, em không tức giận, anh không được giận em mới phải đó, là em rất tùy hứng.”

Lăng Hải Phong kéo Hiệp Miêu đứng lên, ôm vào lòng mình: “Mèo con của anh lớn rồi nha!”

Một tuần sau, từ một tòa nhà lớn đi ra, Hiệp Miêu ngẩng đầu nhìn trời xanh, đột nhiên có một loại xúc động vô cùng lớn, bởi vị cậu rốt cuộc cũng phỏng vấn thành công, đây là công ty mới mà cậu có thể chấp nhận, cũng là công ty mới mà cậu sắp đến làm.

Cậu hy vọng chính mình có thể càng độc lập hơn, có lẽ trên phương diện sự nghiệ không thể đặt được thành tựu như Lăng Hải Phong nhưng Hiệp Miêu vẫn hy vọng có thể tự đi trên con đường của mình, cố gắng trở thành người có thể xứng đôi hơn một chút với Lăng Hải Phong.

Khi Hiệp Miêu đưa lên đơn từ chức, quản lí có chút kinh ngạc: “Đang làm rất tốt, sao lại muốn từ chức?”

“Tôi có thứ mình muốn theo đuổi, xin cho phép tôi từ chức.”

Quản lí cùng với toàn bộ đồng nghiệp phòng nhân sự đều cùng Hiệp Miêu có trao đổi vài ba câu, sau khi đạt được lời nói chung, đơn xin từ chức của Hiệp Miêu được phê chuẩn, cậu liền bắt đầu chuyển giao công tác, cúng bắt đầu chuẩn bị những thứ cần khi đến công ty mới.

“Em muốn chuyển công ty?” Lăng Hải Phong về nhà, vừa thấy Hiệp Miêu liền hỏi.

“Phải đó, đơn từ chức đã được phê chuẩn rồi!”

“Tại sao?”

“Em muốn đứng bên cạnh anh, cho dù không cao được như anh nhưng mà em muốn ít nhất có thể sóng vai với anh.” Hiệp Miêu nghiêm túc nói.

Lăng Hải Phong suy nghĩ, anh hiểu được ý của Hiệp Miêu, cũng biết từ lúc yêu nhau đến nay, Hiệp Miêu có rất nhiều băn khoăn, anh gật đầu nói: “Được rồi! Chỉ cần đây là em muốn.”

“Như vậy anh ủng hộ sao?”

“Đương nhiên!”

Hiệp Miêu đến công ty mới báo danh, công ty này tên là MAI, là một công ty xuất nhập khẩu bậc trung, nghiệp vụ cũng đa dạng, là nơi có thể giúp Hiệp Miêu học hỏi được rất nhiều. BẤt quá Hiệp Miêu cũng phát hiện quan hệ nhân sự nơi này so với cậu tưởng tượng còn phức tạp hơn. Công việc cùng tràn ngập tính khiêu chiến, nhưng đó đều là những gì mà Hiệp Miêu muốn, cậu nguyện ý nhận tôi luyện.

Sau khi Lăng Hải Phong biết công ty mới của Hiệp Miêu là MAI, anh vui mừng cho cậu rất nhiều nhưng lại không khỏi lo lắng. Công ty này Lăng Hải Phong có biết, anh tin chắc ở nơi này làm việc sẽ là một cơ hội rèn luyện tốt cho Hiệp Miêu, nhưng anh cũng biết nơi đó quan hệ phức tạp, mà Hiệp Miêu luôn luôn nhạy cảm, cá tính lại mạnh mẽ, Lăng Hải Phong sợ cậu sẽ gặp khó khăn ở phương diện này.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Lăng Hải Phong gọi điện cho Lý Nhược Hàn, nhờ Lý Nhược Hàn giwois thiệu chủ tịch của MAI cho mình.

“Cậu muốn làm quen với người đó làm gì?” nhận được điện thoại, Lý Nhược Hàn khó hiểu hỏi, “BASA cùng hắn chưa từng có giao dịch trực tiếp nào, sao đột nhiên lại muốn tôi giới thiệu?”

“Người kia của tôi, à, anh cũng biết mà, cậu ấy đến MAI làm việc rồi. Cậu ấy đến đó tôi cảm thấy rất tốt, chuyện duy nhất không yên tâm chính là phương diện nhân sự. Đến một hoàn cảnh mới, tinh lực của cậu ấy chủ yếu đều đặt hết vào nghiệp vụ, mà tình hình nhân sự ở MAI khá phức tạp, tôi sợ ngoài công việc, cậu ấy còn phải ứng phó với người ở đó, như vậy cậu ấy sẽ không thích ứng nổi, quan hệ người với người phức tạp cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu ấy, tôi sợ cậu ấy sẽ mất đi lòng tin.”

“Như vậy à!”

“Tôi cùng MAI chủ tịch không quen, tôi muốn nhờ anh giới thiệu cho chúng tôi nhận thức, tôi biết làm vậy có lẽ không ổn, bất quá tôi sẽ giữ chừng mực. Tôi muốn nhờ chủ tịch của MAI phân phó một chút về mặt nhân sự, cũng hy vọng hắn chiếu cố người kia của tôi một chút, cậu ấy là một nhân viên vô cùng tốt, nhất định sẽ vì công ty mang đến nhiều lợi ích, tôi không hy vọng cậu ấy vị sự phức tạp trong các mối quan hệ mà ảnh hưởng đến công việc.”

Lý Nhược Hàn cố ý ở phía kia điện thoại chậc lưỡi: “Nếu biết cậu ấy là một nhân viên tốt như vậy, cậu còn để cho cậu ta đi, tổn thất cho BASA nha! “

Lăng Hải Phong thở dài: “Không có biện pháp, chuyện này không thể xử lý công tư lẫn lộn, cậu ấy muốn có khoảng trời cao xa hơn, tôi cam nguyện vì cậu ấy sáng lập. Còn có, chuyện này xin anh giữ bí mật dùm tôi.”

Lý Nhược Hàn cảm thán: “Lăng Hải Phong, cậu đúng là dụng tâm lương khổ.”

Hiệp Miêu ở công ty mới vượt qua ba tháng sứt đầu mẻ trán, hàng đống thứ mới cần cậu tiếp thu, học tập, sau đó còn phải thông hiểu, công việc khẩn trương, quan hệ đồng nghiệp hoàn toàn mới….. mọi thứ xung quanh đều làm cho Hiệp Miêu cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi.

Khi công việc dần dần ổn định, đồng nghiệp mới cũng chậm rãi quen biết, Hiệp Miêu bắt đầu cảm giác giống như cá gặp nước, chuyên môn của cậu càng thích hợp với công ty mậu dịch – xuất nhập khẩu như MAI, về mặt nghiệp vụ cậu có sự trưởng thành cùng tiến bộ phi thường rõ ràng, cấp trên cũng bắt đầu tín nhiệm cậu, từng case từng case một cứ lần lượt được giao cho cậu.

Nhìn Hiệp Miêu trưởng thành cùng thành thục, Lăng Hải Phong cảm thấy thật hài lòng.

Hiệp Miêu mỗi lúc hoàn thành xong một hạng mục đều sẽ vui vẻ yêu cầu Lăng Hải Phong nấu đồ ăn ngon, hai người cùng nhau chúc mừng.

Sau khi không cùng làm chung một công ty, Hiệp Miêu bắt đầu không hề né tránh, cậu khẳng khái chờ Lăng Hải Phong tới đón cậu tan tầm, cùng nhau tay trong tay dạo phố, cũng không sợ bị đồng nghiệp nhìn thầy nữa.

“Anh rốt cuộc không phải làm người tình dưới lòng đất nữa rồi sao?” Lăng Hải Phong trêu ghẹo nói.

Hiệp Miêu trong miệng ngậm kẹo sơn tra, mơ hồ nói: “Có thể lên rồi”

Đọc truyện chữ Full